Quân lính của Lê Hoàng Bách muốn bao vây Mộng Điệp Y Đường, Đoàn Lan Khuê chỉ nhìn bọn họ lạnh lùng mỉm cười, tay nâng lên một tấm kim sắc lệnh bài, tay cầm roi ngựa vui vẻ chơi đùa.
"Để ta xem kẻ nào dám náo loạn chỗ này..."
"Ngươi...!Làm sao ngươi có Kim Sắc Lệnh Bài?"
Đoàn Lan Khuê lắc lắc tấm lệnh bài nhỏ trong tay.
"Hỏi cái này hả? Dĩ nhiên là do bệ hạ đưa cho ta rồi, ngươi hỏi thừa."
Lê Hoàng Bách trân trân mà nhìn nàng.
"Không thể, không thể nào..."
Cuối cùng hắn cũng nhận ra một điều bất thường.
"Ngươi chính là Mộng Điệp Y Tử???"
Đoàn Lan Khuê cười gật đầu.
"À! Thông minh ra rồi!"
Nàng vừa dứt lời tất cả như một quả bom bùng nổ mạnh mẽ.
Nữ nhi của Đoàn Uy đại tướng quân, đích trưởng nữ Đoàn An Hầu phủ chính là Mộng Điệp Y Tử cô nương, tiểu tiên nữ mọi người yêu mến.
Lê Hoàng Bách nhìn mình, lại nhìn sang Lê Thành Trung.
"Cho dù ngươi là ai, nhưng làm hại hoàng tự ngươi cũng không thể thoát khỏi tội chết được?"
Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Đoàn Lan Khuê lại chẳng để ý, nàng tùy ý vắt chân rung đùi.
"Các người đánh nhau tranh quyền đoạt vị người khổ là bá tánh thiên hạ, ta đây cứu trợ bá tánh biết bao nhiêu cũng không lại với những chuyện các ngươi dốc sức phá hoại, vậy chi bằng ta theo lệnh của bệ hạ, kẻ nào làm ác, không xứng với ngôi vị hoàng đế, không xứng với bá tánh thì ta trực tiếp xử luôn, bớt đi một kẻ làm loạn bá tánh sẽ bớt đi một phần khổ sở."
Nói rổi nàng lắc lắc trong tay một bản chiếu thư.
"Ta có thánh chỉ của bệ hạ, hiện tại ta chính là phụng lệnh mà hành sự, kẻ nào dám kháng chỉ..."
Nàng cười như không cười.
"Kể cả cho ngươi có quần binh mạnh mẽ xông tới, ngươi thắng thì sao, chiếm được ngôi báu thì thế bào, tội danh kháng chỉ tiên đế, bức epa bá tánh là một hôn quân không tài không đức thì Minh Quốc này sớm muộn cũng phải dâng cho người khác mà thôi.
Cũng như hoàng đế Mã Quốc kia vậy, đấy chính là tấm gương sáng cho ngươi nhìn theo..."
"Ngươi..."
Lê Hoàng Bách tức giận, căm phẫn đến độ ộc cả máu mồm.
"Hự..."
Hắn ôm nấy ngực ngã lăn xuống.
Đoàn Lan Khuê nhìn bọn hắn chỉ lạnh nhạt ném đến hai ống thuốc.
"Giữ lại mạng cho bọn họ..."
Nói rồi phất tay rời đi.
Hiện tại việc nàng cần làm có quá nhiều, nàng không có thời gian lằng nhằng với những kẻ này, mà thuận tiện nhất, ngang ngược nhất chính là lộ diện, quang minh chính đại mà dùng thân phận chèn ép ngược bọn chúng.
"Bắt ả lại cho bổn điện hạ, dám hành thích hoàng tử, nàng ta chết cũng không thể đền hết tội..."
Nhị hoàng tử đột nhiên xuất hiện.
Hắn ta vốn muốn lôi kéo Mộng Điệp Y Tử về phía mình, nhưng nàng quá cứng đầu cứng cổ, mềm cứng đều không ăn.
Hôm nay thế nào hắn lại trùng hợp đi qua nơi này, vô tình gặp cảnh trước mắt, cũng biết luôn thân phận thực sự của nàng.
Trong lòng Lê Huỳnh Khang có chút tức giận, tại sao trước đây hắn lại từ hôn với nàng, nếu nàng là thê tử của hắn, vậy bây giờ hắn chính là nắm được điểm mấu chốt của hoàng đế trong tay, làm sao phải vất vả lấy lòng nàng như hiện tại cơ chứ.
Đoàn Lan Khuê nhìn thêm một người đến, chỉ nhoẻn miệng cười, tốt, đến đông một chút, đông nhiều vào mới hay.
"Các vị hương thân, hôm nay Đoàn Lan Khuê ở nơi này bị hai vị hoàng tử ức hiếp, ta đường đường là đích nữ hầu phủ, nữ nhi của đại thần cứu quốc có phong hào Quận Chúa do đích thân bệ hạ ban cho.
Ấy vậy mà những kẻ này nhân cái danh xưng hoàng tử, nghiễm nhiên muốn sỉ nhục ta, muốn mang ta về là thông phòng cho bọn hắn.
Ta phản kháng thì có gì sai, ta vì mình chống lại cái ác có gì sai.
Ấy vậy mà bọn chúng một hai đòi đánh đòi giết.
Trong tay ta có cả Kim Sắc Lệnh Bài của bệ hạ, thấy lệnh bài như thấy bệ hạ.
Còn có cả thánh chỉ của bệ hạ đích thân ngự bút.
Trên tay là roi ngựa đích thân tiên đế làm..."
Nàng hơi ngừng lại, chắp tay hướng bá tánh tụ tập xung quanh.
"Như các vị thấy đấy, ta trên người có phong hào, trong tay có đủ lệnh tiễn nhưng bọn chúng vẫn không kiêng nể chèn ép, ức hiếp muốn đuổi cùng giết tận.
Vậy thử hỏi, nếu những kẻ này lên ngôi báu thì bá tánh chúng ta khác nào con sâu cái kiến tùy ý để bọn hắn đánh giết."
Nàng càng nói, tông giọng càng thêm mấy phần nâng cao.
"Bá tánh thiên hạ chính là gốc rễ của một quốc hùng mạnh, bảo vệ bá tánh chính là bảo vệ đất nước.
Luật pháp định ra không phân biệt sang hèn, giàu nghèo đều phải tuân theo.
Thiên tử phạm pháp xử như thứ dân...
Nhưng những kẻ mang danh hoàng tử này đang làm cái gì đây.
Trong mắt bọn chúng bá tánh chúng ta ở nơi nào?"
Đoàn Lan Khuê nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng rành mạch.
Bá tánh nghe xong lập tức sôi sục, cảm thấy tiểu tiên nữ nói quá đúng, bọn họ phải vì mình mà phản kháng, không thể để những kẻ mang danh hão hoàng tộc rách nát này vô cớ chèn ép được.
"Hoàng tử như thế này thật quá thối nát rồi!"
Bá tánh vốn đã cam chịu cảnh loạn lạc, nay lại nhìn thấy một hoàng thất thối nát bại hoại, bọn họ đều tức giận.
Lập tức không biết có ai khởi đầu ném đồi thối, hắt nước bẩn vào những kẻ Lê Huỳnh Khang, điên cuồng mà chửi mắng.
Những hộ vệ còn chưa kịp phản ứng đã phải nhận đến cả rổ đồ hôi thối cùng gạch đá ném đến.
Ẩn trong những bá tánh này là ám vệ của Đoàn Lan Khuê cũng đang tranh thủ hạ những hộ vệ của ba vị vương gia.
Bá tánh vì tức giận mà kéo đến vô cùng đông, đánh cho món hộ vệ không kịp trở tay, vậy là liền ăn thiệt.
Đoàn Lan Khuê công khai thân phận lập tức tự mình trở về Đoàn An Hầu phủ phân nhà, mang theo Đoàn Khẩn rời đi.
Biết nàng ở bên ngoài làm loạn, đắc tội vô số người, Đoàn Thiếu Khanh cùng Lão phu nhân nghe nàng nói muốn phân nhà thì một chút chần chừ cũng không kịp thoáng qua, bọn họ lập tức đồng ý.
Đoàn Lan Khuê sắp xếp cho Đoàn Khẩn xong xuôi, nhanh chóng tập trung sản xuất thuốc, phối dược liệu để nấu cháo thuốc phát cho bá tánh.
Bá tánh khắp nơi vì nội chiến, dịch bệnh nghe danh Đoàn Khuê ùn ùn kéo đến.
Sau khi khỏi bệnh, ấm cái bụng bọn họ liền nghĩ cách thay cho mình một hoàng đế tốt.
Nhanh chóng quân đội khởi nghĩa tự nguyện được tập hợp, ban đầu chỉ có hơn trăm về sau tăng dần dần theo cấp số nhân.
Lê Trường Quân nhận được tin từ chiến trường biên quan trở về, Đàm Quốc và Yến Quốc thế như trẻ tre đánh tới, bọn họ muốn tranh thủ cơ hội thôn tính Minh Quốc.
Lê Trường Quân để cho biên quan thua trận kéo người chạy về kinh thành, sau đó hắn nhờ Đoàn Lan Khuê di chuyển bá tánh là người già, trẻ nhỏ, nữ nhân đến nơi an toàn, kinh thành chỉ để lại nam nhân gần như vườn không nhà trống.
(còn tiếp).