Một đóa bạch trà, một đời chờ đợi.
“Mình đi làm chương trình hai tháng, về đến lại nghe vụ của An Vĩnh, cũng may là bạn không sao!” Bối Lâm nắm tay Gia Ái với vẻ thắm thiết. “Mà dạo này cậu với tên Hy kia sao rồi?”
“Tên Hy đó là chồng mình, đừng gọi vậy nữa!” Gia Ái nhắc nhở rồi mỉm cười. “Rất tốt, anh ấy đối xử với mình tốt lắm.”
Giọng Bối Lâm đầy nghi ngờ:
“Thật sao?”
“Phải mà! Đừng nghĩ lung tung!” Gia Ái nhỏ nhẹ nói, cô biết mình đang ngày càng xa cách người bạn này, vì bí mật cô phải che giấu quá nhiều.
“À! Mình có mua quà cho bạn!” Bối Lâm lấy một quả cầu thủy tinh với bức tượng cô gái ngồi bên đàn dương cầm ra tặng cho Gia Ái. “Cái này là quả cầu âm nhạc đó, bạn có thể xoay bên dưới!”
Gia Ái vui vẻ:
“Cảm ơn nhiều nha! Nhưng mà sao họ lại làm tuyết có màu xám?”
Câu nói làm Bối Lâm nhìn sang quả cầu rồi hỏi với nét khó nghĩ:
“Màu trắng mà! Cậu không sao chứ?”
“Màu trắng?” Gia Ái ngạc nhiên, sau mấy giây thì cô nói. “À phải, chắc mình hơi mệt nên nhìn nhầm thôi!”
Bối Lâm vẫn còn thắc mắc nhưng cũng không hỏi gì còn Gia Ái thì đang xoay quả cầu để phát ra tiếng nhạc.
--------------------------------------------------
Hôm nay bà Điệp vẫn làm những việc như thường lệ, trời chưa sáng thì đã thức dậy chuẩn bị nguyên liệu rồi nấu thành xôi. Tranh thủ lúc còn nóng, bà mang ra chợ tỉnh bán. Cuộc sống của bà rất giản dị, chỉ có căn nhà cũ và gánh xôi là đáng giá. Bà cũng không có gia đình, thật ra dù đã gần năm mươi nhưng bà vẫn còn giữ được nét đẹp thời thiếu nữ, trước kia có rất nhiều người bảo bà nên tìm một người để nương tựa, cũng có người đến muốn gá duyên với bà, nhưng bà đều từ chối tất cả. Bà chỉ có một mình ngày ngày tự bầu bạn với bản thân, bởi vì trong thâm tâm bà biết rằng mình không xứng đáng có được hạnh phúc.
Bà Điệp đến ngồi xuống chỗ mình thường bày gánh, chờ đợi khách đến mua xôi. Bà bán ở đây đã lâu lắm nên cũng có nhiều khách quen, chủ yếu là những người dân lao động như bà. Hôm nay buôn bán không tốt lắm nên đã đầu giờ trưa mà gánh xôi vẫn còn rất nhiều, bà đưa mắt nhìn ngắm xung quanh để mời khách rồi bất chợt ánh mắt dừng lại ở phía đối diện.
Bên kia con đường có một người đang đứng, đó là một cô gái có dáng người mảnh khảnh, đôi mắt to sắc sảo, làn da trắng và mái tóc đen dài được uốn xoăn nhẹ. Toàn bộ toát lên một vẻ thanh tú thu hút. Bà Điệp bất giác đứng dậy bước về phía trước như vô hồn, mắt vẫn giữ trên gương mặt kia, nó giống y như gương mặt bà ngày còn trẻ. Bà Điệp như đang nhìn lại quá khứ của bản thân, khi mà bà là một thiếu nữ xinh đẹp thế này. Nhưng mà có gì đó không đúng, cô gái này không phải bà và rồi bà nhận ra đó là ai.
“Gia Ái! Con là Gia Ái đúng không?” Tiếng nói của bà nghe nghẹn ngào pha lẫn với vui mừng.
Cô đứng đó nhìn người đàn bà trước mặt, kẻ đã bỏ rơi cô và ba chạy theo người mà bà ta cho là tình yêu chân chính.
“Chỗ này không tiện nói chuyện! Nhà bà ở đâu?”
“Nhà? Nhưng mà…” Bà Điệp toan giải thích rằng nhà mình không thích hợp để đón tiếp cô thì bị Gia Ái cắt ngang.
“Theo tôi lên xe! Chúng ta đến đó!” Cô lạnh lùng nói rồi quay đi và bà Điệp cũng tự động bước theo.
Chiếc xe dừng lại bên vệ đường, Gia Ái bước ra nhìn ngắm ngôi nhà trước mặt. Nó được che bằng mái thiếc đã rỉ sét, tường lấp bằng mấy miếng ván cũ kỹ mục nát còn cánh cửa cũng chẳng khá hơn là mấy với phần bên dưới đầy lỗ hổng. Cô chậm rãi đi vào trong, theo chân người phụ nữ đang loay hoay tiếp đón.
“Xin lỗi con! Nhà cũ nát quá!” Bà Điệp lắp bắp, giờ đây bà lại sợ nhìn vào mắt cô.
Gia Ái thả người ngồi xuống chiếc phản, nó là thứ duy nhất có vẻ nguyên vẹn ở đây.
“Bà sống một mình sao?”
“Phải!”
“Người đó đâu?” Giọng cô vẫn lạnh như thế.
“Người…” Bà Điệp vừa mang một ly nước đến cho cô, ngần ngại nói. “Ông ta…”
Gia Ái cười nhạt:
“Để tôi nói thay nhé! Ông ta bỏ đi rồi, sau ba tháng mặn nồng ông ta đã ôm hết tiền của bà bỏ trốn… để bà ở lại sống với thứ mà bà gọi là tình yêu.”
Bà Điệp không trả lời, chỉ cúi gầm mặt xuống, những điều cô nói đều đúng, thế nên giờ phút này bà thật không dám nhìn cô, đứa con bà đã bỏ lại để chạy theo thứ tình cảm viển vông kia.
“Xin lỗi Gia Ái! Mẹ rất xin lỗi!”
“Bà còn nhớ mình là một người mẹ sao? Tôi tưởng bà đã quên từ ngày tôi quỳ xuống cầu xin bà giữa cơn mưa rồi chứ? Thật là cảm động!” Giọng cô đầy vẻ phỉ báng và phẫn nộ, nhưng phía sau lại hàm chứa một sự uất nghẹn. “Đã bỏ đi thì đáng lẽ bà phải sống cho tốt một chút, phải cho chúng tôi thấy bà đã đúng. Rốt cục sao lại thành thế này? Bà bỏ rơi cha con chúng tôi vì một cuộc sống thế này sao?” Câu nói cuối cùng vang lên cùng tiếng chiếc ly nước rơi xuống nền nhà và cả tiếng khóc của người phụ nữ luống tuổi đầy vẻ khắc khổ.
Gia Ái im lặng đứng nhìn người đã sinh ra mình đồng thời cũng là kẻ bỏ rơi mình. Tâm tư cô lúc này ngoài căm hận còn có đau khổ, cho dù có chuyện gì xảy ra thì không thể thay đổi sự thật bà ta là người đã cho cô cuộc sống này. Gia Ái hít sâu rồi lên tiếng:
“Khoảng tuần trước… bà có đến gặp ba tôi đúng không?”
“Là… là mẹ muốn đến thăm ông ấy!” Bà Điệp nói. “Sao con biết?”
“Ở đó có máy quay. Bà đến thăm một lần thì ông ấy lập tức nguy kịch. Hay thật!”
Đôi mắt ướt đẫm của bà Điệp mở lớn, bà hoảng hốt:
“Ông? Ông ấy sao rồi?”
“Không sao. Ông ấy là người tốt mà. Bà buôn bán ở đó lâu rồi nhỉ?” Cô hỏi trong khi mắt nhìn ra cửa sổ.
“Phải! Xưa nay mẹ đều làm công việc này!”
“Hèn gì ba tôi cứ thỉnh thoảng lại đến khu chợ đó. Ông ấy muốn tìm bà, muốn nhìn thấy bà, chỉ vì đến cuối cùng ông ấy vẫn yêu bà, dù bà không hề xứng đáng.”
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt bà Điệp, bà chưa từng biết đến chuyện này. Mặc dù đôi khi bà vẫn nhìn thấy bóng dáng thân quen đó nhưng bà luôn nghĩ chỉ vì mình quá mong nhớ.
“Bà nhớ nhà chúng tôi có một khu vườn kính chứ? Ở đó ông ấy từng trồng rất nhiều bạch trà. Bà hiểu tại sao không?” Gia Ái nhìn người trước mặt lắc đầu rồi nói tiếp. “Cũng chẳng có gì khó hiểu… bởi vì bà chưa bao giờ đặt trái tim mình ở đó. Bạch trà là chờ đợi, ông ấy vẫn luôn chờ bà thay đổi, chờ bà nhìn thấy bên cạnh mình có một người yêu bà hơn sinh mạng. Chỉ tiếc bà lại nhìn quá xa.” Giọng cô giờ đây trở nên buồn bã lẫn căm phẫn. “Sau ngày bà đi ông ấy vẫn giữ chúng, nhưng rồi lại phá bỏ. Tôi cứ nghĩ vì ba tôi không muốn chờ bà nữa, nhưng thì ra là ông ấy giữ chúng trong tim mình, nơi mà chỉ mình ông nhìn thấy.”
Tiếng nức nở vang lên phía sau, nhưng Gia Ái không xoay người lại, cô sợ bản thân cũng không chịu đựng nổi.
“Sao bà không quay về?”
Bà Điệp cố gắng bình tĩnh lại:
“Mẹ… mẹ không còn mặt mũi nào để làm vậy!”
“Bà nên quay về! Dù ông ấy có trách thì vẫn sẽ yêu thương bà, không cần phải sống khổ sở như thế!”
“Mẹ không hề biết. Mẹ chỉ nghĩ hai người sẽ không bao giờ chấp nhận mẹ!” Bà Điệp nói cùng những tiếng nấc.
“Bà đáng bị như vậy mà!” Cô hít sâu để trấn tĩnh, xoay mặt lại. “Bỏ qua chuyện đó! Tôi muốn biết một việc!”
“Việc gì? Con cứ nói đi!”
“Gia đình bà… gia đình bà xưa nay có ai bị bệnh về mắt không?” Giọng cô lần đầu có vẻ ngập ngừng.
Bà Điệp lắc đầu:
“Không có! Sao con lại hỏi vậy?”
“Chẳng có gì quan trọng! Tôi về đây!” Gia Ái vội vã nói rồi quay đi, vừa ra đến cửa thì cô dừng lại. “Ông ấy vẫn đang chờ! Đừng để ba tôi chờ quá lâu!”
Rời khỏi nơi đó, cô lái xe đi đến bờ sông, gục đầu vào vô lăng khóc nức nở. Ác mộng, thì ra ác mộng thật sự chỉ mới bắt đầu thôi.