Giữa rừng sâu em mơ một giấc mộng, lúc tỉnh dậy vẫn chỉ có màn đêm.
Gia Ái đứng trước cửa phòng hít một hơi sâu rồi bước vào. Nhìn thấy cô, bà Điệp khẽ mỉm cười ân cần trong khi đó người nằm trên giường cũng đang có nét mặt tương tự.
“Mẹ ra ngoài một lát, hai cha con cứ nói chuyện đi!” Bà Điệp nói rồi bỏ đi.
“Con gái!” Huỳnh Tĩnh Thanh lên tiếng, giọng ông đã bị khàn đặc sau một thời gian dài không dùng đến.
Cô không đáp thay vào đó cô bật khóc, cha đã tỉnh lại, chuyện này đến mơ cô cũng không dám mơ tới. Gia Ái bước từng bước chậm rãi về phía người đàn ông đã cho cô tình thương của một người cha dù phải chịu bao nhiêu tủi nhục hay đau khổ, dù cả hai chẳng hề có một giọt máu mủ liên quan.
“Ba không sao! Ba thật sự không sao rồi!”
“Ừ! Con gái, đừng khóc nữa. Ba của con có sao đâu.” Ông an ủi.
Gia Ái gật đầu một cách máy móc rồi nắm lấy bàn tay ông, những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi. Ông vẫn là cha của cô, mãi mãi cũng sẽ không bỏ rơi cô.
“Ba bị bệnh như vậy, con vất vả nhiều rồi!”
“Con…” Gia Ái không thốt nên lời, cô không biết phải nói gì với ông sau tất cả mọi chuyện. Cô sợ ông sẽ giận về những việc cô làm.
“Những gì con nói lúc ba bất tỉnh, ba đều nghe được.” Huỳnh Tĩnh Thanh từ tốn. “Kể cả những lời tối qua. Con gái! Ba đã sợ khi tỉnh lại sẽ không nhìn thấy con nữa.” Ông vỗ nhẹ lên bàn tay cô. “Ba biết con phải chịu đựng rất nhiều, nhưng về chuyện tình cha con giữa hai chúng ta… Ái! Con là con gái ba, ngày đầu tiên con sinh ra đã là như vậy và sẽ không bao giờ thay đổi. Con hiểu không?”
Đôi mắt cô mở lớn vì những gì ông nói trong khi trái tim lại một lần nữa cảm nhận được hơi ấm đã biến mất từ nhiều năm trước.
“Ba biết mình đã bỏ bê con. Không phải vì ba không thương con, là ba sợ. Ba sợ sẽ nhìn thấy hình ảnh ngày trước, sợ có ngày con cũng bỏ ba lại như mẹ con.” Ông cười chua chát. “Chúng ta đều có cùng một nỗi sợ, sợ bị bỏ rơi từ những người mình yêu thương. Ba đã quá ích kỷ, ba không nghĩ cho con đủ nhiều. Vậy nên mới khiến con sống khổ sở như vậy. Ba xin lỗi!”
“Không phải đâu!” Gia Ái lắc đầu liên tục. “Ba đã chăm sóc con, xem con như con ruột. Ba không hề ích kỷ.”
“Ba đã nghĩ… chỉ cần để con kết hôn với Minh Hy thì sẽ có thể bù đắp sự thiếu thốn tình cảm của con. Nhưng thật không ngờ ba đã đẩy con vào bóng tối một lần nữa, khiến con phải chịu đựng thêm biết bao nhiêu đau khổ. Ái! Ba vốn không xứng làm ba con.”
Cô lại lắc đầu phản đối:
“Ba đừng nói vậy! Ba là ba con, chẳng có ai tốt với con hơn ba cả. Nếu có thì là con mới không xứng.”
Huỳnh Tĩnh Thanh mỉm cười ôn hòa:
“Gia Ái! Đã rất nhiều năm qua ba không gọi tên con, ba thừa nhận mình trốn tránh sự thật. Nhưng con thì khác, con có thể vì ba mà đưa mẹ về, tha thứ cho bà ấy. Con cũng có thể vì tình cảm với Minh Hy mà bảo vệ nó. Đừng nghĩ rằng bản thân đã làm sai một việc thì mình là người xấu. Trên đời không có ai có thể làm đúng được tất cả mọi chuyện. Cái con cần làm là biết trân trọng bản thân. Gia Ái! Con xứng đáng được hạnh phúc và đừng bao giờ nghĩ đến những việc như đêm qua. Ba chỉ có mỗi một đứa con gái thôi!”
Gia Ái ngoan ngoãn gật đầu. Đây có lẽ là ngày cô vui nhất sau ngần ấy năm.
“Còn một chuyện nữa… nghe mẹ nói con sẽ ra nước ngoài điều trị, Hy có đi cùng con không?” Ông hỏi.
“Anh ấy… con không nói cho anh ấy biết!” Cô ngập ngừng.
“Tại sao?”
“Con… bây giờ con cũng không rõ nữa, nhưng con không muốn anh ấy liên quan đến chuyện này. Con có thể tự giải quyết được mà!”
“Vậy con có định quay về không?” Huỳnh Tĩnh Thanh hỏi, nét mặt ông lo lắng.
“Ba à!” Cô nhỏ nhẹ. “Con bây giờ rất sợ, sau tất cả mọi chuyện, con sợ anh Hy sẽ vì trách nhiệm mà trói buộc bên con cả đời.”
“Con không nghĩ rằng nó cũng có tình cảm với con sao?”
Gia Ái ngẩng lên nhìn cha mình mấy giây rồi nói: “Con cũng trồng hoa bạch trà vì anh Hy, trồng rất lâu rồi. Nhưng đến lúc chúng héo tàn thì anh ấy mới quay đầu lại, có điều con không đủ nghị lực để chăm bón như trước kia, cũng không đủ cam đảm để chờ mùa hoa nở đến.”
Huỳnh Tĩnh Thanh không nói gì nữa, chỉ khẽ thở dài.
--------------------------------------------------
Minh Hy ngồi trên giường bệnh ngắm nhìn cô gái bên cạnh chăm chỉ gọt quả táo cho anh. Đã ba ngày từ lúc anh tỉnh lại và suốt ba ngày đó gần như lúc nào cô cũng ở đây. Minh Hy khẽ mỉm cười, lúc này anh thật sự cảm thấy hạnh phúc đang ở ngay trước mặt, không nhất thiết phải tìm ở đâu xa xôi nữa.
Gia Ái không để ý thấy ánh mắt của anh, cô chỉ chăm chú vào quả táo trên tay vì thị giác của cô giờ đã không còn như xưa nữa, đến việc này muốn hoàn thành cũng cần rất nhiều nỗ lực.
“Xong rồi! Anh có muốn nếm thử không?” Cô hỏi, tay đưa miếng táo được cắt tỉ mỉ về phía anh.
“Anh đang bị thương!” Minh Hy nói với vẻ tội nghiệp, mục đích nhìn qua là hiểu.
“Vết thương ở bụng mà, liên quan gì tay?”
“Thật kỳ lạ, sao tay mình lại không có sức nhỉ!” Anh vẫn không bỏ cuộc, Gia Ái nheo mắt một cái rồi bắt đầu đút miếng táo cho người đang giở trò kia. Suốt mấy ngày nay Minh Hy cứ viện cớ bị thương mà buộc cô làm đủ việc, chủ yếu là muốn cô ở bên cạnh mình thật lâu.
“Bác sĩ bảo ngày mai anh có thể xuất viện.” Minh Hy nói. “Chúng ta cùng đến thăm ba nhé!”
“Không cần gấp vậy đâu! Để vài hôm nữa cũng được.”
Anh gật đầu rồi chuyển chủ đề:
“Vậy em nghĩ sao về chuyện dọn phòng rồi?”
Gia Ái đặt chiếc dĩa với nửa quả táo còn lại lên bàn rồi trả lời:
“Anh không thể quên chuyện này đi sao?”
“Không thể! Nhưng mà em không thấy bây giờ giữa chúng ta rất kỳ lạ à?”
“Ý anh là gì?” Ánh mắt cô đầy vẻ nghi hoặc.
Minh Hy mỉm cười rồi bất ngờ kéo Gia Ái ngồi lên giường, đôi tay vòng quanh eo cô giữ lại.
“Anh là chồng em, hơn nữa cả mạng sống của mình anh cũng cho em rồi. Theo lẽ thông thường thì em nên lấy thân đền đáp mới đúng. Vậy mà đến việc ở chung phòng em cũng không đồng ý. Anh cảm thấy mình rất thiệt thòi!”
Tuy giọng nói mang vẻ vui đùa nhưng Gia Ái nhận ra được chút chua xót lẫn chân tình trong đó, điều này làm cô bối rối. Dĩ nhiên cô rất vui mừng vì anh không sao nhưng kể cả như vậy thì hành trình kia vẫn phải tiếp tục. Cô đã tự ình một lý do để trì hoãn, nói rằng anh vẫn chưa khỏe, cô phải ở lại ít nhất là đến lúc anh hoàn toàn bình phục. Có điều nếu mối quan hệ này trở nên quá sâu sắc, chỉ sợ khi anh nhận được đơn ly hôn sẽ càng khó chấp nhận hơn. Sau một lát lưỡng lự cuối cùng Gia Ái cũng ra quyết định.
“Em hứa với anh. Nhưng mà… anh phải mau khỏe lại mới được.”
Câu trả lời khiến Minh Hy vui đến nỗi nhỏm dậy hôn lên trán cô cùng một nụ cười vui vẻ.
--------------------------------------------------
Sau khi hoàn thành thủ tục xuất viện, Minh Hy cùng Gia Ái quay về nhà của cả hai. Cô vẫn chu đáo chăm sóc cho anh dù đôi khi thị giác trở thành một trở ngại lớn, đặc biệt là trong việc nấu nướng. Gia Ái phải hết sức cẩn thận để không đánh vỡ bất cứ thứ gì, tránh việc anh nghi ngờ nhưng cuối cùng khi bước vào phòng cô lại vấp phải chiếc giá treo quần áo mà ngã xuống sàn.
“Em không sao chứ?” Minh Hy lo lắng hỏi khi đỡ cô dậy.
Gia Ái lắc đầu: “Sao nó lại nằm ở đây? Bình thường là đặt bên kia mà.”
“Anh nghĩ em sẽ dọn qua nên đặt nó ở đây để em có thể tiện sử dụng hơn.” Anh nói với chút thắc mắc, phản ứng của cô rất lạ.
Gia Ái chỉ khẽ gật đầu rồi thôi. Trước đó cô đã học thuộc vị trí của các vật dụng trong nhà nên mới bất cẩn như vậy.
“Em vào vì hỏi anh là anh muốn ăn tối trong phòng hay ở ngoài.”
“Ở ngoài đi. Chúng ta cùng ăn.” Minh Hy mỉm cười ân cần.
Bữa ăn cũng không có gì đặc biệt ngoài việc cô đã chuẩn bị những món bổ dưỡng cho anh. Có điều không giống như trước, không khí lúc này thật sự có cảm giác đầm ấm của một đôi vợ chồng son. Cô tuy vẫn cư xử bình thường nhưng trong lòng đang lo nghĩ về việc lát nữa phải làm thế nào vì lời hứa kia.
Mười giờ tối, Gia Ái bồn chồn đứng trước cửa phòng, không biết là nên vào hay nên trốn đi. Vẫn còn đang tư lự thì cửa phòng mở ra và Minh Hy đứng trước mặt cô hỏi:
“Em sao vậy?”
“Hả? À… không sao. Không có gì!” Cô lúng túng.
Anh phì cười, đưa tay vuốt tóc cô:
“Không sao? Em đang nghĩ có nên chạy trốn hay không chứ gì? Để anh nói cho em biết…” Minh Hy tiến sát đến. “… Quá muộn rồi!”
Dứt lời anh kéo cô vào lòng rồi đóng cửa lại, xong thì vừa ôm vừa nằm lên giường, lấy tay mình làm gối cho cô. Anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng từ cô gái đang tựa vào ngực mình.
“Yên tâm!” Minh Hy nhắm mắt lại thì thầm. “Em có muốn cũng không được đâu. Bác sĩ bảo anh không được vận động mạnh.”
“Vận động mạnh?” Gia Ái không ngốc đến nỗi không hiểu được anh đang nói gì, nhưng việc hiểu ra ngụ ý đó khiến má cô ửng đỏ ngượng ngùng. Gần đây chỉ cần là lúc hai người ở riêng với nhau thì y như rằng anh lại bộc lộ bộ mặt thật.
“Em như vậy có phải đang cố gắng cám dỗ anh không?” Minh Hy nói khi thấy vẻ mặt của cô.
“Em đã làm gì đâu?” Cô phân trần, rõ ràng có một sự bất công ở đây.
“Đỏ mặt. Bà xã à! Chỉ cần em đỏ mặt thì anh đã thấy khó mà yên tĩnh rồi.” Minh Hy nở nụ cười nửa miệng, kéo cô gần lại. “Ngủ đi! Nếu không lát nữa có muốn ngủ cũng không được!”
“Bác sĩ nói anh không được vận động mạnh đâu!” Gia Ái trả đũa rồi vùi vào lòng anh, nhẹ nhàng mà trải qua một đêm.