Tiệm thịt nướng cách trường ba trạm xe buýt, lộ trình chừng mười phút, cũng gần lắm.
Người chờ ở trạm rất đông, trưa thứ Bảy, ai nấy đều muốn ra ngoài vui chơi khuây khỏa.
Đa số gần như đều là sinh viên trường, Tiêu Nhất Sùng và Lục Tuế Tinh khá nổi tiếng nên dù chưa từng gặp người thật, đa phần cũng từng nhìn qua ảnh chụp.
Bấy giờ thấy họ bước sóng vai nhau, ai nấy đều rất đỗi ngạc nhiên.
May mà Tiêu Nhất Sùng và Lục Tuế Tinh đều đã quá quen thuộc với việc trở thành trung tâm của những ánh nhìn, phớt lờ những đôi mắt lộ liễu xung quanh là điều quá dễ dàng với họ.
Trông Tiêu Nhất Sùng có vẻ khá vui, anh nhàn nhã trò chuyện với Lục Tuế Tinh: “Cậu thích Nội khoa à? Nên đến lớp bọn tôi dự thính?”
Từ tuần trước Lục Tuế Tinh đã đoán Tiêu Nhất Sùng sẽ hỏi thế, cậu bèn nói ra câu trả lời đã được chuẩn bị sẵn: “Em đến viết bài giúp bạn.
Cậu ấy muốn thi cao học chuyên ngành này, nhưng sáng thứ Bảy có tiết, đành nhờ em giúp.”
Tiêu Nhất Sùng nhướng mày: “Cậu tốt với bạn bè thật.”
Lục Tuế Tinh cười, trông hơi gian xảo: “Cậu ấy trả tiền cho em mà.”
Lục Tuế Tinh vừa đáp vừa nhìn Tiêu Nhất Sùng, vẻ mặt Tiêu Nhất Sùng rất khó đoán, chẳng biết có tin thật không nhưng Lục Tuế Tinh thấy anh ấy bị mình chọc cười, thế là hài lòng lắm.
Tiêu Nhất Sùng mỉm cười, nhưng lời nói ra lại làm Lục Tuế Tinh khó đỡ: “Thảo nào tuần trước lúc xin thêm bạn WeChat, tôi nói có gì không hiểu cứ hỏi, cậu lại dè dặt hỏi ngược tôi có được không.
Là vì cậu nghĩ mình đã tìm được đối tượng phục vụ cho bạn cậu sao?”
Đôi mắt vốn đã to của Lục Tuế Tinh bấy giờ trợn tròn hơn nữa, còn đầy vẻ ngạc nhiên, cậu hoảng hốt phủ nhận: “Tất nhiên không phải! Sao anh lại nghĩ vậy? Em, em thêm bạn anh là vì…”
Sốt ruột quá chẳng biết nên nói thế nào, nhìn lại mới thấy Tiêu Nhất Sùng đang cười tủm tỉm với mình.
Lục Tuế Tinh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu dừng bước nhìn Tiêu Nhất Sùng, cười bất đắc dĩ: “Anh đang trêu em sao?”
“Đúng vậy.” Tiêu Nhất Sùng thẳng thắn thừa nhận, cũng cười với Lục Tuế Tinh: “Cậu thêm bạn tôi vì muốn làm quen tôi, chẳng phải tuần trước đã nói với tôi rồi sao?”
Tận tai nghe câu nói này thốt ra từ Tiêu Nhất Sùng khiến hai má Lục Tuế Tinh nóng bừng, rặng mây hồng ửng trên làn da trắng, cậu cúi đầu, cất giọng lí nhí: “Vậy mà anh còn trêu em…”
Ý cười trong mắt Tiêu Nhất Sùng càng rõ hơn: “Thử xem cậu có thật lòng không.” Nhìn đỉnh đầu với mái tóc đen mượt dịu ngoan, Tiêu Nhất Sùng chợt muốn vươn tay sờ thử, nhưng đó chỉ là mong muốn thôi, anh xoay người tiếp tục đề tài: “Xem ra rất thật lòng.
Hôm nay cậu cứ ăn thoải mái, bao nhiêu tiền tính hết cho tôi.”
Đang giờ cơm trưa, tiệm thịt nướng khá đông khách, trông nhộn nhịp lắm.
Lúc Tiêu Nhất Sùng và Lục Tuế Tinh đến vừa hay còn bàn hai người, họ không cần xếp hàng chờ, đi thẳng vào một góc khá khuất.
Lục Tuế Tinh chưa từng đến đây nên Tiêu Nhất Sùng gọi gì cậu cũng đồng ý cả.
Hai người gọi vài món, sau đó trò chuyện trong lúc chờ thức ăn được mang lên.
Lục Tuế Tinh không hay nói, cũng ít đề tài, cậu đã cố ý chuẩn bị sẵn vài chủ đề cho bữa ăn hôm nay, định tìm hiểu thêm về Tiêu Nhất Sùng.
Song, chẳng mấy chốc Lục Tuế Tinh nhận ra, mọi nỗ lực của cậu đều dã tràng cả.
Có lẽ vì hình tượng xa cách vào lần đầu gặp mặt của Tiêu Nhất Sùng quá sâu đậm, khiến cậu lầm tưởng Tiêu Nhất Sùng là một người rất khó gần.
Thế nhưng Tiêu Nhất Sùng thân thiện bất ngờ.
Anh sẽ tìm đề tài bắt chuyện với Lục Tuế Tinh, chăm chú lắng nghe câu trả lời từ cậu, thi thoảng tiếp chuyện để tiếp tục hoặc đổi sang đề tài khác.
Khi Lục Tuế Tinh hỏi, anh đều trả lời chi tiết và đầy kiên nhẫn, khiến Lục Tuế Tinh hoài nghi, không biết Tiêu Nhất Sùng khiến cậu trúng tiếng sét ái tình ở nhà thi đấu hôm ấy có phải là Tiêu Nhất Sùng đang ngồi trước mặt mình bây giờ hay không?
Thú thật thì hơn một năm qua, cậu cũng từng lén đi theo Tiêu Nhất Sùng.
Cậu từng nhìn thấy Tiêu Nhất Sùng từ chối những cô gái tỏ tình hoặc ngỏ ý muốn làm quen với anh, những lúc thế này anh luôn giữ một khoảng cách lịch sự.
Dù đi với thầy hướng dẫn hay bạn bè cùng lớp, vẻ mặt anh luôn không có dao động cảm xúc quá lớn.
Nhưng Tiêu Nhất Sùng đang ngồi trước mặt cậu giờ phút này lại nướng thịt một cách vô cùng tự nhiên, còn mỉm cười trò chuyện rất đỗi dịu dàng thân thiết, khác hẳn với Tiêu Nhất Sùng trước đây cậu biết.
Ban đầu Lục Tuế Tinh còn không tin, nhưng bấy giờ cậu đã hơi tin rồi.
Hóa ra khi đơn phương một người, bản thân sẽ có ảo giác rằng người ấy cũng thích mình.
Lục Tuế Tinh sợ mình ăn nói vụng về, để lại ấn tượng xấu cho Tiêu Nhất Sùng.
Kỳ diệu thay, cậu và Tiêu Nhất Sùng rất hợp nhau, không hề thấy lúng túng hoặc gượng gạo khi ăn cùng một người vừa quen biết chưa bao lâu, chí ít thì bản thân cậu cho là thế.
Hôm nay Lục Tuế Tinh đã có thể hỏi Tiêu Nhất Sùng một cách đường hoàng về rất nhiều chuyện mà trước đây cậu rất muốn tìm hiểu, nhưng chẳng tài nào thăm dò được.
Cậu biết thêm rằng Tiêu Nhất Sùng và mình đều là người bản địa, biết Tiêu Nhất Sùng tự đặt quy định mỗi tháng chỉ ăn mười viên kẹo sữa, còn biết về cảm giác đau khổ khi ăn kẹo sữa của Tiêu Nhất Sùng nên gần như ngày nào anh cũng chạy bộ cả, thậm chí anh còn rủ Lục Tuế Tinh chạy cùng.
Giờ học của Lục Tuế Tinh và Tiêu Nhất Sùng không trùng nhau, cuối cùng chỉ đành quyết định mỗi tuần cùng chạy hai ngày, Lục Tuế Tinh còn phiền muộn vì chuyện này rất lâu, tuy từ sau lần bị ngã hồi năm nhất, cậu có hơi ám ảnh với việc chạy bộ.
Những phút giây hạnh phúc luôn trôi qua chóng vánh, Lục Tuế Tinh cảm thấy mình mới chớp mắt vài cái thôi mà họ đã ăn no mất rồi.
Lúc Tiêu Nhất Sùng đứng lên, Lục Tuế Tinh còn ngồi ngơ tại chỗ, dõi theo anh với dáng vẻ đầy quyến luyến.
Nhìn đôi mắt to tròn long lanh của Lục Tuế Tinh, Tiêu Nhất Sùng nghĩ bụng có lẽ cậu chàng chẳng hay biết gì về cảm xúc mình đang để lộ lúc này, không thì chắc chắn cậu sẽ muốn tìm lỗ để chui xuống mất thôi.
Tiêu Nhất Sùng: “Sao vậy, chưa no à?”
Lục Tuế Tinh vội đứng lên, nhưng giọng hơi ủ rũ: “No rồi.”
Tiêu Nhất Sùng: “Thế sao không vui? Thức ăn tệ quá à?”.
||||| Truyện đề cử: Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy |||||
Lục Tuế Tinh: “Không phải.”
Tiêu Nhất Sùng: “Không sao, mùi vị tệ cứ nói thẳng, tôi không giận.
Ừm… hay là vầy, lần sau ăn chung cứ để cậu chọn chỗ, sẽ vui hơn.”
“Em vui lắm…” Chưa nói hết câu, Lục Tuế Tinh đã hiểu ra, cậu ngẩng phắt đầu nhìn Tiêu Nhất Sùng: “Anh nói gì? Lần sau?”
Tiêu Nhất Sùng buồn cười lắm, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ điềm nhiên: “Hửm? Đây là bữa cơm cuối cùng của chúng ta sao? Chẳng phải cậu nói muốn làm quen với tôi à?”
Lục Tuế Tinh chẳng kịp suy nghĩ nhiều đã gật đầu lia lịa.
Cuối cùng Tiêu Nhất Sùng vẫn bật cười: “Sau này có rảnh thì ăn chung nhé.”
Về tới trường đã gần hai giờ rưỡi.
Hai người họ tạm biệt nhau ở ngã rẽ ký túc xá, bởi câu nói ban nãy của Tiêu Nhất Sùng, trên đường về tâm hồn Lục Tuế Tinh cứ lâng lâng bay bổng, ban nãy đi xe buýt Tiêu Nhất Sùng còn nghe cậu chàng ngâm nga khúc hát nào đó nữa.
Dù đã một buổi sáng trôi qua, nhưng khi nói chuyện với Tiêu Nhất Sùng, Lục Tuế Tinh vẫn hơi hồi hộp: “Hôm nay được ăn cơm với anh, em vui lắm.”
Tiêu Nhất Sùng cười bảo: “Tôi cũng vậy.
Có rảnh đi chơi chung.”
Lục Tuế Tinh cắn răng, lấy hết can đảm hỏi: “Vậy, em được hẹn anh chứ?”
Tiêu Nhất Sùng: “Tại sao không được? Yên tâm, chỉ cần có thời gian, tôi đều sẽ đồng ý.”
Tận khi về phòng tắm rửa vệ sinh xong trèo lên giường, Lục Tuế Tinh vẫn mải chìm đắm trong hũ mật ngọt ngào từ lời hứa hẹn của Tiêu Nhất Sùng.
Những hạt nắng ngoài ô cửa mới dịu dàng ấm áp làm sao, rơi nhẹ lên cành lá biêng biếc tạo nên những bóng râm loang lổ dưới mặt đất.
Nàng xuân sắp gõ cửa rồi..