Cũng không biết ba người họ nói gì, chỉ thấy sáng hôm sau Minh Lam một màn khóc lóc xin lỗi Bạch Linh, nói gì mà không tìm hiểu kĩ đã tin lời người lạ, khiến Bạch Linh bị bỏ lại. Bạch Linh có hơi ong đầu, không thích nhất là phải đối mặt với mấy chuyện con gái khóc lóc thế này nên đành ậm ừ rồi thôi. Bản thân còn chưa khóc đến mức ấy? Cô bé ấy khóc cái gì vậy trời! Bạch Linh có chút mệt mỏi.
- Minh Lam tính còn trẻ con, ở nhà lại là tiểu thư.- Hải Đăng nói với Bạch Linh.
- Ồ...- Bạch Linh ậm ừ.
Trong lòng có một chút hơi khó chịu, lần đầu thấy Hải Đăng ra mặt cho người khác như vậy. Nói mới nhớ, hình như Hải Đăng với cô bé này là thanh mai trúc mã như lời Minh Lam nói. Nếu vậy, đây là đang bảo vệ hôn thê sao? Bạch Linh có chút suy nghĩ mông lung. Nhưng hôm trước cậu ấy chạy đi tìm mình như thế, thì là thế nào ta?! Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, Bạch Linh lắc lắc đầu.
Rồi những ngày yên bình năm hai đại học cứ thế trôi qua, Bạch Linh cùng mọi người chơi, cùng học, cùng ăn, gắn bó với nhau. Chỉ là thấy cô bé Minh Lam cũng ít xuất hiện đi chút, thi thoảng mới thấy cô bé ấy mang cơm cho Hải Đăng. Hải Đăng vốn không nhận, nhưng Minh Lam luôn dúi vào tay Hải Đăng rồi chạy mất. Vậy là hộp cơm ấy lại bay vào bụng của bọn Hải Duy và Hữu Triết.
Sau lần ấy thì Bạch Linh với Hải Đăng cũng chẳng có tiến triển gì nhiều, Bạch Linh vẫn hay thở dài thườn thượt không biết làm sao để nói ra tình cảm của mình, không biết làm gì để cậu ấy cũng để ý tới mình...
Chẳng bao lâu mà mùa đông cũng tới, từng cơn gió lạnh ùa về nao nao. Bạch Linh vốn rất thích mùa đông, cũng thích tận hưởng cái không khí này. Nhìn ai cũng mặc áo ấm dày cộm, đi lại như những con thú nhồi bông lớn. Và đặc biệt, vì mùa đông sẽ có nhiều lễ lớn, Noel này, Tết này, rồi sinh nhật Bạch Linh nữa. À, cả sinh nhật của Hải Đăng nữa, sinh nhật cậu ấy cách Bạch Linh có mười mấy ngày.
Sắp tới noel, bọn Bạch Linh hẹn nhau ra ngoài cùng chơi game và cùng đi nhậu. Hôm đó thời tiết đúng như cắt da cắt thịt, sau khi chiến vài trận game lớn, nhận thưởng trong game dịp lễ, bọn Bạch Linh lại tìm một quán lẩu ngồi ăn cho ấm.
Bạch Linh có chuẩn bị một ít bánh quy tự làm cho cả bọn, và thêm một món quà nho nhỏ cho Hải Đăng nữa, là một cái vòng tay Bạch Linh mua ở một hội chợ.
Cả bọn cũng đã ngà ngà say, hôm nay khá vui nên Khả Tiên uống cũng hơi nhiều, có thêm cả cô bé Minh Lam cũng đi cùng nữa. Bạch Linh căn lúc Hải Đăng ra ngoài, chạy ra ngoài theo, đứng ở một góc định thần lại định ra tặng cậu ấy chiếc vòng.
Chưa kịp gọi cậu ấy thì đã thấy Minh Lam mặt đỏ đỏ có vẻ đã say chạy ra bám lấy tay Hải Đăng.
- Đăng, tớ thích cậu.- Minh Lam vẻ mặt đầy yêu kiều mà uất ức nói.
- ...
- Tại sao cậu lại không tiếp nhận tình cảm của tớ? Là vì chị Bạch Linh đúng không.- Minh Lam lại tiếp tục yếu đuối nói.
Hải Đăng hơi cau mày, định bỏ tay Minh Lam ra, cô bé càng giữ chặt hơn.
- Cậu thích chị ấy đúng không?
- Cậu say rồi, vào trong ngồi đi.
- Tớ không say, nhất định là do cậu thích chị ấy đúng không, đồ hồ ly tinh đáng ghét.- Minh Lam nước mắt rơi lã chã.
Hải Đăng không nói gì, đứng im tại chỗ. Bất chợt Minh Lam nhón chân hôn lên môi Hải Đăng, Hải Đăng bị bất ngờ cứng đờ trong ,s giây rồi liền đẩy Minh Lam ra.
- Cậu đừng làm vậy, cậu biết từ nhỏ tôi đã không thích cậu rồi, sao phải tự làm mình tổn thương.
- Tớ...tớ, chỉ là tớ rất thích cậu, từ trước tới giờ đều thích cậu, chưa từng thích qua ai khác, cậu không thể thử đón nhận tình cảm của tớ sao!- Minh Lam cắn chặt môi.
- Tôi có thể làm bạn tốt của cậu, có thể làm anh trai cậu nhưng không thể làm người yêu cậu. Bất cứ ai cũng thế, tôi không muốn dính vào những thứ rắc rối như tình yêu.- Hải Đăng lạnh mặt nói.
Bạch Linh núp ở gần đấy nghe được toàn bộ, trái tim đánh thõm một cái. Vừa rồi, vừa rồi con bé kia làm cái gì vậy?! Còn Đăng, cậu ấy nói rằng không muốn có tình cảm với ai cả, tức là kể cả mình ư? Vậy những thứ cậu ấy làm chỉ là vì thương cảm hay thương xót thôi à? Bạch Linh nắm chặt lấy túi quà nhỏ trong tay, cảm giác hụt hẫng, có chút gì đó tê tái ở trong lòng.
Vậy là bản thân lại tự ảo tưởng rồi? Tất cả đều do bản thân tự suy nghĩ ra, còn thực sự thì người ta không hề nghĩ thế... Sống mũi Bạch Linh cay cay, có ngước mặt lên trời để không rơi nước mắt xuống. Cả cô bé Minh Lam kia và Bạch Linh đều là những người khốn khổ, đều dành tình cảm cho một người, nhưng người ấy lại không có dành tình cảm lại cho mình... Bạch Linh với cô bé ấy có gì khác nhau chứ!
Chân Bạch Linh chạy vụt đi trong bóng tối, xung quanh cảm giác có chút hư ảo thất thường. Tại sao lại đau lòng như thế này... Cuối cùng khi chạy đã được một quãng xa, Bạch Linh cũng bật khóc thành tiếng. Vừa xấu hổ, vừa thấy tức giận bản thân, tại sao lại hay ngộ nhận như vậy. Thật mất mặt chết đi được, bản thân cứ ngờ nghệch làm mấy hành động ngu ngốc trước mặt cậu ấy. Chắc cậu ấy thấy lố bịch lắm. Rồi lúc vừa nãy con bé kia còn dám hôn Hải Đăng nữa...Thật tức chết mà. Bạch Linh cứ thế khóc, nước mắt cứ mãi không ngừng được. Cũng không biết là khóc vì điều gì cụ thể, chỉ là chưa có tình thì đã có cảm giác thất tình rồi. Có lẽ thích một người chính là như thế, sẽ có những lúc nước mắt rơi xuống không vì điều gì to tát cả.
Cũng không biết Bạch Linh ngồi đó gào khóc được bao lâu, ôm đôi mắt sưng về KTX. Khả Tiên về được một lúc, giờ cũng đã tỉnh tỉnh đang nằm trên giường rũ rượi, thấy Bạch Linh ôm đôi mắt sưng về thì liền bật dậy hỏi han.
Bạch Linh khó lắm mới nín giờ oà lên cạnh Khả Tiên vừa khóc vừa kể lể. Khả Tiên cũng không biết nói sao chỉ liên tục vỗ về an ủi Bạch Linh...
Đêm Noel năm nay vốn tưởng sẽ có thể nói cho cậu ấy về tình cảm của mình, nhưng giờ thì thành Noel thảm hại luôn rồi... Còn chưa được sơ múi gì thì đã thất tình, thật đen đủi mà... Bạch Linh càng nghĩ càng muốn khóc hơn...
Lúc Bạch Linh ở trên đường khóc lóc, vốn không biết có một người con trai vẫn đang nhìn cô đầy ngạc nhiên và khó hiểu.
Các độc giả thân mến, nếu thấy hay thì Like và Vote ủng hộ mình có thêm động lực nha. Yêu cả nhà!!!