Bạch Linh bị Bạch Anh mắng cho một trận vì về trước, may mà Bạch Linh giấu được là mình uống bia.
Bạch Linh cũng không nhớ rõ là mình về tới phòng kiểu gì, nhưng Bạch Linh nhớ là có thấy một mùi thơm quen thuộc luôn lởn vởn quanh mình lúc đấy. Có cảm giác là Hải Đăng, hôm qua hình như cũng lơ mơ thấy hình dáng cậu ấy... nhưng không thể nào, rõ ràng là Bạch Linh đi với Khải Hoàng mà. Bạch Linh tự vỗ vỗ mặt mình, không được hoang tưởng nữa. Tuy tự nói là thế, nhưng trong lòng Bạch Linh vẫn không thể ngừng nhớ về Hải Đăng. Tình cảm đúng là thứ dây dưa khó buông bỏ.
Chẳng mấy chốc mà đến đêm giao thừa, cả nhà Bạch Linh cùng du khách tập trung ở trong khu vườn cùng nhau ngắm pháo bông và chào năm mới. Mắt Bạch Linh chỉ cần nhìn trong ,s là đã có thể thấy Hải Đăng cũng đứng ở gần đấy.
Tất cả mọi người cùng nhau đếm ngược thời khắc chuyển giao nữa năm cũ và năm mới, mặt ai cũng vui vẻ gạt lo âu cầu cho một năm mới an lành.
- Đây là lì xì của hai đứa, cầu chúc cho các con luôn có đủ sức mạnh để làm tốt mọi việc trong cuộc sống.- Bố mẹ Bạch Linh chìa hồng bao truyền thống đỏ chói về phía Bạch Linh và Bạch Anh.
Bạch Linh và Bạch Anh đều hớn hở nhận lấy lì xì như hai đứa trẻ, miệng nhoẻn ra cười gần tới mang tai.
- Con vừa đi làm không lâu nhưng đây coi như là tấm lòng hiếu thảo của con với bố mẹ.- Bạch Anh rút ra hai lì xì màu đỏ đưa cho bố mẹ.
Bố mẹ Bạch Linh cười tít mắt, có cảm giác nhận thành quả của việc nuôi nấng anh em Bạch Linh, Bạch Anh thành người.
- Đây, của cô em gái tôi.- Bạch Anh cũng rút ra một lì xì màu vàng hiện đại.
- Úi... yêu anh trai thế.- Bạch Linh vui sướng nhận lấy.
- Thế còn lì xì của anh đâu?- Bạch Anh trêu chọc.
- Em còn nhỏ mà.- Bạch Linh chu chu môi.
Sau đó Bạch Linh cũng rút ra ba bao lì xì đưa cho mọi người.
- Đây là tiền mồ hôi công sức của con đấy nhé.- Bạch Linh cười híp mí, đấy chính là tiền thưởng từ mấy trận thắng game Bạch Linh tích góp được.
Mọi người đều bật cười, khung cảnh vô cùng chan hoà ấm cúng. Bạch Linh trong lòng ngọt ngào, trái tim cũng được bao bọc trong hạnh phúc. Mắt Bạch Linh tự động đảo về phía Hải Đăng. Hải Đăng đứng dựa người vào tường, mặt vô cảm ngắm pháo hoa. Bỗng dưng Bạch Linh cảm thấy Hải Đăng có chút cô độc... cũng đúng, sao Tết cậu ấy không ở nhà mà lại đến đây làm việc? Bạch Linh thấy khó hiểu trong lòng, chân đột nhiên tự động bước đến gần Hải Đăng.
- Của anh.- Bạch Linh chìa một bao lì xì trước mặt Hải Đăng, mặt quay đi chỗ khác.
Hải Đăng hơi im lặng, nhìn bao lì xì lạ lẫm trước mặt.
- Chuyện đó...anh cứ coi như chưa có gì đi.- Bạch Linh ngại ngùng nói.- Còn đây là lì xì cho mau lớn, dù sao anh cũng ít tuổi hơn tôi.
Hải Đăng im lặng cầm lấy bao lì xì trước mặt. Trong lòng lại một lần nữa cảm thấy khác lạ.
- Cảm ơn. Nhưng tôi không có lì xì cho cô.- Hải Đăng ngáo ngơ nói.
- Không cần, không cần. Anh ít tuổi hơn tôi mà...
Thấy Bạch Linh lúng túng làm Hải Đăng lại thấy buồn cười, miệng hơi nhếch lên. Tay vô thức giơ lên cốc một cái vào đầu Bạch Linh.
- Đau.- Bạch Linh ôm đầu nói.
- Kém cỏi.- Hải Đăng cười cười.
- Anh nói ai kém. Tôi hơn anh một tuổi lận nhé.- Bạch Linh giở giọng sắc séo.
- Tôi cao hơn cô.- Hải Đăng nói.
Rồi hai người lại bắt đầu những mảng độc thoại chẳng liên quan gì đến nhau như trước. Bạch Linh luôn cảm thấy con người trước mặt lúc nào cũng trêu chọc mình, nhưng Bạch Linh lại không ghét điều đấy. Không khí như thế rất thoải mái, rất vui vẻ.
Rồi cũng qua mấy ngày, nhà Bạch Linh lại chuẩn bị hành lí để lên đường về nhà. Sau buổi nghỉ dưỡng nhìn mọi người ai cũng tươi tỉnh lên không ít. Bạch Linh và Bạch Anh đang xếp đồ lên xe thì chợt Bạch Linh thấy Hải Đăng cũng đeo balo như đang định đi ra trạm xe bắt xe.
Xe nhà Bạch Linh là xe bảy chỗ, vì thi thoảng bố Bạch Linh vẫn hay chở mấy người bà con từ quê lên chơi nên mua xe bảy chỗ để tiện. Mẹ Bạch Linh nhìn thấy Bạch Linh cứ thất thần nhìn Hải Đăng thì liền vỗ vỗ vai Bạch Linh.
- Bạn con à?- Mẹ Bạch Linh hỏi.
- À.. à vâng. Vô tình gặp cậu ấy ở đây ạ.
- Vậy cũng không giới thiệu với bố mẹ.- Mẹ Bạch Linh trách móc.
- Con, con quên...
Sau đó nhà Bạch Linh lên xe, mắt Bạch Linh vẫn không ngừng nhìn về phía Hải Đăng. Xe đi tới gần chỗ Hải Đăng thì mẹ Bạch Linh bảo Bạch Anh dừng lại. Sau đó hạ cửa kính xuống.
- Cháu trai, cháu là bạn Bạch Linh đúng không? Cháu về đâu, nhà cô cho đi quá giang.- Mẹ Bạch Linh cười đầy thiện cảm.
Hải Đăng ngẩng đầu lên nhìn. Thấy một người phụ nữ đã trung niên nhưng khuôn mặt xinh đẹp hiền từ.
- Mẹ...- Bạch Linh vội kêu lên.
- Cháu là bạn Bạch Linh hả, mau lên đây, chúng ta cho đi nhờ.
- Dạ không cần đâu cô.- Hải Đăng cười đáp lễ.
- Có gì đâu, bạn Bạch Linh thì cũng như con của cô, mau lên đây, chỗ còn rộng lắm.
- ...
- Mẹ, cậu ấy cũng bảo không cần mà.- Bạch Linh ngượng nghịu lên tiếng.
- Con bé này.- Mẹ Bạch Linh đập bốp phát vào tay Bạch Linh.- Cháu về đâu?
- Dạ thành phố Y.
- Vậy tiện đường chỗ anh Bạch Linh sắp về lại đơn vị, qua nhà cô chơi một buổi rồi anh nó chở cháu đi.
- Không cần phiền phức vậy đâu.- Hải Đăng hơi khó xử nói.- Cháu bắt xe đi được rồi.
- Vội về nhà ăn Tết với gia đình hả?- Mẹ Bạch Linh nói.
- Dạ, cũng không phải...
- Vậy mau lên đi, qua nhà cô một hôm, rồi để anh Bạch Linh đưa cháu đi luôn.
Mẹ Bạch Linh đá Bạch Linh xuống để kéo Hải Đăng lên xe, Bạch Linh hết cách cũng đành đi xuống, khó xử nhìn Hải Đăng...
- Cái đấy...- Bạch Linh gãi gãi đầu.- Mẹ tôi là người hơi nhiệt tình thái quá...
- Hai đứa còn làm gì vậy, mau lên ghế sau cùng đi.- Bố của Bạch Linh cũng lên tiếng.
Vậy là Hải Đăng cũng không biết mình lên xe như thế nào, chỉ biết là lúc sau đã yên vị ngồi cạnh Bạch Linh.
Mẹ Bạch Linh rất hồ hởi, hỏi thăm Hải Đăng nhiều thứ. Rồi còn kể xấu về Bạch Linh lúc nhỏ... Bạch Linh cũng không hiểu tại sao mẹ mình lại hồ hởi với Hải Đăng như thế. Nhìn vào chắc người ta sẽ nghĩ Hải Đăng mới là con trong nhà này mất, Bạch Linh khóc không ra nước mắt....
Các độc giả thân mến, nếu thấy hay thì Like và Vote ủng hộ mình có thêm động lực nha. Yêu cả nhà!!!