Không Thịt Không Vui

quyển 2 chương 55

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dù có đánh gãy chân của tôi thì tôi cũng tuyệt đối không nhường con đường thứ nhất cho anh ta - - tôi tự thề với lòng như vậy.

Dù có bị đốt trụi cả mảnh rừng rậm màu đen của mình thì tôi cũng không bao giờ bước trên con đường thứ hai – Hà Truân tự nói với lòng

Thề như vậy đó - - Dĩ nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của tôi thôi.

Thứ duy nhất có thể xác định là, không khí giữa chúng tôi đột nhiên căng thẳng hơn. Nói một cách khoa trương thì phải là: có thể dùng sức để mở ra được.

Trong lúc tôi đang dốc sức tấn công đôi môi của anh ta thì Hà Truân đã vượt lên trước một bước, bắt đầu đưa tay vào khu rừng thần bí màu đen của tôi, tìm kiếm thạch động chìm trong khe suối nhỏ (Cái vụ nì ai cũng bít oài đúng hem? - - Lieulieu)

Khi anh ta đưa một ngón tay vào bên trong, cảm giác được dị vật, tinh thần của tôi phục hồi hoàn toàn.

Hà Bất Hoan ơi là Hà Bất Hoan, đầu của cô bị thiếu ôxi hả? Trong thời khắc mấu chốt này, ai chiếm được đỉnh núi của đối phương, ai cắm được cờ đỏ bao quanh sườn núi của đối phương trước thì người đó là người chiến thắng.

Còn để ý đùa giỡn trước làm gì, đi thẳng vào vấn đề chính mới là đúng đắn nhất!

Sau khi, tìm ra đúng đường, tôi lập tức sửa chữa sai lầm của mình, vội vàng trượt nhanh về phía sau.

Cũng vì như vậy mà ngón tay của Hà Truân tự nhiên đang chìm trong thạch động ở khe suối bị trượt ra ngoài.

Bây giờ chính là thời điểm tôi - - Ngân Cơ đã từng đứng đầu bảng ở Countess Dnacula - - phát huy năng lực.

Tôi như là cáo nhìn thấy gà, củi khô gặp lửa mạnh, sư thái gặp được đại sư, nhanh chóng cởi quần …. Của mình ra, mạnh mẽ nhào qua, giang chân ra ngồi trên eo của Hà Truân, đưa … của tôi nhắm ngay vào …của anh ta.

Đang chuẩn bị xâu kim thì Hà Truân chợt đẩy tôi ra, đè lại trên người tôi một lần nữa.

Xem ra, chúng tôi đã không tiếng động trao đổi với nhau và thống nhất ý kiến: ai có thể ngăn không cho người kia được như ý thì có thể khẳng định người đó là người mạnh hơn.

Dùng tay bắt lấy hai tay của tôi, cố dịnh trên đỉnh đầu, Hà Truân dùng cái tay còn lại đỡ Đại Điêu đã bị tôi đốt trụi lông chuẩn bị tiến vào trong thạch động.

Đúng là quá vội rồi! Nếu biết trước có ngày có thể mạnh hơn tôi, ngay từ ban đầu, cha mẹ anh ta nên chế tạo thêm một cái tay cho anh ta.

Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc để cảm khái.

Nếu như để Đại Điêu của nhà anh ta bay vào trong thạch động của tôi thì có thể coi như là tôi đã bị thua rồi.

Cố gắng giãy giụa là không hiệu quả, dù sao giữa nam và nữ cũng có sự khác biệt về thể trạng một cách rõ ràng, cho dù tôi có ăn rau chân vịt thì cũng không thể biến thành thủy thủ Popeye được.

Nhiều nhất thì chỉ có thể biến thành cô nàng Oliver đỏng đảnh và hay sợ hãi mà thôi.

Nhìn thấy đầu Đại Điêu đã ngấp nghé ở cửa động, chuẩn bị bay vào, không kịp suy nghĩ, tôi lập tức ngẩng đầu lên, miệng đối miệng Hà Truân lần nữa.

Tôi nghĩ, cái danh hiệu đầu bảng Ngân cơ đã bị bỏ đi trước kia không có chút tác dụng và tí tẹo dinh dưỡng gì với việc này cả.

Cho nên, tôi quyết định không dùng đầu lưỡi mà dùng hàm răng vô địch, không gì thắng nổi của mình.

Tôi thật sự cắn đầu lưỡi của anh ta, hơn nữa còn lôi ra ngoài ít nhất năm cm.

Có thể thấy được đầu lưỡi của Hà Truân có độ co giãn rất tốt.

Do đó, tôi đưa ra một kết luận: đầu lưỡi của Hà Truân có thể cùng một họ với dây chun tỷ tỷ.

Tôi nghĩ, cho dù là ai thì khi đầu lưỡi bị kéo ra khỏi khoang miệng cũng có phản ứng, Hà Truân cũng không ngoại lệ, anh ta thu đôi bàn tay đang bận rộn ở phía dưới về giải cứu đầu lưỡi.

Vì thế, hai tay của tôi được tự do.

Tôi muốn chính là điều này.

Nhân cơ hội này, vội vàng dùng hết toàn lực, đấm ngay một cú thật mạnh lên gò má của anh ta.

Một cú “Thiên mã lưu tinh quyền” đánh cho Hà Truân ngã nhào bên cạnh vũng bùn.

Thanh Đồng Thánh Đấu Sĩ rách nát là vô địch! (Chỗ nì Lieulieu hông hỉu cho lém. Mong các bợn thông cảm. Hic!)

Giờ phút này, mọi thứ đều chuẩn bị xong: Hà Truân ngã xuống bùn, hạ thân của tôi và Hà Truân đều … (Chỗ nì các tình iu tự hỉu.Tớ là tớ ngại lém!)

Quả thực là cơ hội tốt trăm năm khó gặp một lần.

Vì vậy, thú tính của tôi bùng lên, cưỡi lên người anh ta một lần nữa, đưa cửa động của tôi, bao trùm Đại Điêu của anh ta. (Chết mất thôi. Suy nghĩ của chị Hoan thật khác thường!!!!!!!!!!!!!!)

Trong nháy mắt, sự kết hợp này làm cho tôi cảm thấy cuộc sống của mình thăng hoa hoàn toàn.

Từ đó, Hà Bất Hoan tôi đã không còn chỉ là Hà Bất Hoan bình thường mà đã trở thành Nữ Lưu Manh Tiểu Cường.

Sau này, Hà Bất Hoan tôi chỉ là Nữ Lưu Manh Tiểu Cường của ông trùm ma túy cối xay thịt Hà Truân mà thôi.

Việc này có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với tôi.

Thậm chí, tôi còn bắt đầu suy tính làm thế nào để in sự thật này lên trên danh thiếp của tôi một cách văn vẻ và đầy uyển chuyển nữa.

Đạo diễn kiêm nhà sản xuất phim của điện ảnh Mỹ - - Steven Spielberg đã từng nói: “Kiêu ngạo là mẹ kế của thành công …” Đừng tìm hiểu làm gì, tôi thừa nhận những lời này là do tôi tự bịa ra, không có một lông quan hệ nào với ông đạo diễn đó cả.

Ý của tôi là, tôi muốn kéo dài sự thật mạnh mẽ này hết sức có thể.

Tôi muốn Hà Truân vĩnh viễn nhớ, trên địa bàn của anh ta, đã từng có một người phụ nữ tên là Hà Bất Hoan …. Tàn nhẫn, vô tình, tham lam, độc ác, không có nhân tính cưỡng ép anh ta.

Thời gian chính là tiền bạc, là danh dự, là tất cả.

Trên cơ sở cưỡng ép Hà Truân thành công, tôi bắt đầu tiến hành vận động “lên – xuống”.

Kết quả của việc tôi ở phía trên chính là, cái kia của Hà Truân đang ở trong … của tôi ra ra vào vào.

Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn, một lần nữa.

Tôi dùng sức lực ăn thịt của mình bắt đầu vận động, vì tranh thủ thời gian, tốc độ nhanh đến kinh người, đoán chừng ma sát thêm vài phút nữa là có thể sinh ra tia lửa.

Thật ra thì tổng cộng mới có năm sáu lần hạ xuống, Hà Truân đã bình phục lại, hơn nữa còn ý thức được anh ta đã bị tôi gì gì.

Lần này chính là vặt lông trên mông sư tử!

Tinh thần anh ta phân đôi rồi, anh ta đi vào cõi niết bàn rồi, anh ta lạnh nhạt rồi, anh ta bị bạo hoa cúc rồi, anh ta ôm eo của tôi, nghiêng người lật một cái đã thành công tráo đổi vị trí của chúng tôi.

Với kẻ địch, cơ thể và tinh thần đều không được buông lỏng.

Tôi nhìn anh ta, dùng cái miệng độc ác của mình nói: “Cái người tàn hoa bại liễu này, đã không có người phụ nữ nào “muốn” anh rồi, ha ha ha ha ha ha! ! !”

Không thể không thừa nhận mấy chữ “ha ha ha” sau cùng hơi có chút khô khan, nhất định về sau nên luyện tập thật giỏi mới được.

Hà Truân không hổ danh là ông trùm ma túy, cho dù tức giận cũng sẽ không biểu lộ ra mặt, mà dùng hành động để trừng phạt sự phách lối của tôi.

Cái gọi là hành động chính là: Anh ta ngăn chặn tôi lại và bắt đầu phản kích một cách mạnh mẽ.

Mỗi lần hạ xuống là mỗi lần anh ta dùng lực thật mạnh, hơn nữa, trời sinh anh ta đã có thiên phú về chuyện này, quả thật là sẽ giày vò tôi đến chết mất!

Đúng là trong mắt anh ta, tôi không phải là một người phụ nữ chân yếu tay mềm!

Đại Điêu của nhà Hà Truân là loại thượng phẩm, chỉ đáng tiếc là Đại Điêu này lại đi theo một chủ nhân không tốt. Nếu như được sinh trưởng ở trên người người khác, lại còn biết thêm một chút tình thú thì - - tôi dám cam đoan, tuyệt đối có thể cướp hết khách của bác sĩ con vịt.

Trò chơi nam nữ vận động này quả thật là công việc nặng nhọc tốn sức lực, hai chúng tôi đang không ngừng tranh giành việc cưỡng ép và bị cưỡng ép.

Trong lúc, tôi đang cưỡi anh ta, cưỡi đến sung sướng thì đột nhiên bị anh ta đạp cho một cú, ngã xuống, anh ta phản kích lại; hoặc là; trong lúc anh ta đang cưỡi tôi, cưỡi đến nỗi mê mẩn thì bị tôi túm được tóc, giật ngược lại, anh ta bị ngã, tùy ý tôi phản kích.

Có thể nói, làm loại chuyện này cùng anh ta phải dùng nhiều hơn mười lần hơi sức so với người khác.

Chỉ là, hình như Hà Truân cũng đồng cảm với tôi trong chuyện này.

Bởi vì, sau khi kết thúc thì cả hai chúng tôi đều nằm trên mặt đất, thở hổn hển, chờ đợi thể lực hồi phục.

Hơi mở mắt ra, cái tôi nhìn thấy chính là ánh mặt trời lấp ló trong các kẽ lá dày đặc, tạo thành quầng sáng màu vàng.

Trong lúc yên tĩnh tuyệt đẹp này, một chú chim vỗ cánh bay khỏi tổ, để lại vài chiếc lông và tiếng ma sát trong không khí.

Xong rồi, con chim đó khẳng định là mới rình xem màn trình diễn của hai chúng tôi.

Đồ không có đạo đức!

Xem ra, chuyện tôi quyết định nướng con của nàng ta ăn là không sai. (Cái vụ định nướng trứng chim trên tổ để ăn mà chưa kịp thực hiện ý – Lieulieu)

Thể lực mới khôi phục được ba phần đã nghe thấy âm thanh của Hà Truân truyền tới: “Chưa từng gặp được người phụ nữ nào hoang dã như cô!”

Đây tuyệt đối không phải là những lời khen tặng, hơn nữa lại còn mang theo ý là tham lam “gà trống”.

Thôi, gà trống cũng là thịt, cho nên tôi trả lời là: “Chưa từng gặp được người đàn ông nào có con gà lớn như vậy.”

Con gà con là gì, anh ta biết, tôi biết, mọi người đều biết.

Trong sáng đều không phải là đức tính của những em bé ngoan!

Bất cứ người đàn ông nào cũng thích được nghe khen ngợi cái …của mình,

Hà Truân cũng là đàn ông, cũng thích.

Không đợi anh ta vui mừng lâu, tôi tiếp tục bổ sung: “Đồng thời, cũng chưa từng gặp người nào có kỹ thuật tệ như vậy.”

Hà Truân ơi Hà Truân, anh có gà trống, tôi còn có gà mái biết bay cơ!!!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio