Đột nhiên bị kéo vào trong nước, vì không kịp phòng bị nên miệng và lỗ mũi đều bị nước tràn vào, tôi sặc gần chết.
Cảm giác bất lực xuất hiện đột ngột, giống như toàn thế giới đều là nước, có cố giãy giụa cũng uổng công, mải chìm đắm trong cảm giác bất lực này
khiến cho tôi quên mất phải cố gắng nổi lên trên mặt nước.
Hồ nước lạnh như băng, cứng như thép, ngưng tụ sự bình tĩnh của thế sự xoay vần, cho dù có nhiều hơn nữa sinh vật bị chết đuối trong hồ cũng không làm cho nó quan tâm chút xíu nào.
Trong lúc, tôi chìm trong giây phút đen tối nhất, đôi cánh tay sắt đã kéo tôi vào trong nước, duỗi ra lần nữa, kéo tôi ra khỏi mặt nước.
Lại được hít thở không khí tươi mát, tôi hít vào thở ra một cách tham lam, mặc kệ dáng vẻ nhếch nhác của mình.
Thật ra thì, giờ phút này, dáng vẻ của tôi không chỉ có nhếch nhác thôi đâu, thậm chí từ nhếch nhác dùng trong trường hợp này là hơi nhẹ: Hai tay tôi ôm thật chặt cổ của Hà Truân, đầu tựa vào lồng ngực của anh ta, mắt nhắm, hít thở dồn dập.
“Cô không biết bơi?” Hà Truân hỏi.
Lỗ tai bị nước vào nên hơi ong ong, nghe không rõ âm thanh của anh ta, hình như có kèm theo tiếng cười nhẹ.
Tôi nghĩ, anh ta thích bộ dạng mềm yếu của tôi.
Hà Truân không đẩy tôi ra, ngược lại đưa ta luồn qua eo, nâng tôi lên một cách nhẹ nhàng, không để tôi bị chìm.
Mặt của tôi dán chặt vào lồng ngực của anh ta, nhịp tim bình ổn, mạnh mẽ của anh ra từ ngực truyền tới tai tôi.
Ướt át, ngang bướng, cám dỗ.
“Anh cảm thấy chơi rất vui có phải không?” Tôi hỏi.
Cổ họng bị sặc mấy ngụm nước nên giọng nói có chút khàn khàn, không thuận.
“ Ừ! Chơi rất vui.” Anh ta đồng ý.
Dù sao phương châm của Hà Truân là: tốt nhất là làm cho tôi chết đi, nếu không chết được thì làm cho nôn ra vài ngụm máu cũng được.
Sau khi hít thở thêm vài hớp không khí, đầu óc của tôi cũng tỉnh táo hơn.
Lúc này không nên cãi vã, nhanh chóng lấy được con dấu mới là điều quan trọng.
Nhưng lúc Hà Truân nhảy vào trong nước cũng không có cởi quần ra, tôi thấy buồn bực, chẳng lẽ anh ta không sợ bị mất con dầu quan trọng này hay sao.
Với sự hiểu biết của tôi với Hà Truân, chắc chắn anh ta không phải là người như vậy.
Đừng nghĩ nhiều nữa, việc cấp bách bây giờ là phải cởi được quần của anh ta ra. (Ồ zia! Hay quá!!! – Lieulieu)
Dù sao cũng cưỡng ép được anh ta một lần rồi, tôi cũng không sợ làm lần thứ hai.
Tôi chắp tay trước ngực, nói thầm “A di đà phật”, sau đó, đẩy Hà Truân ra, lặn vào trong nước.
Hà Truân cũng không hốt hoảng - - anh ta biết tôi trốn không thoát khỏi hồ nước này, trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta.
Mà mục đích của tôi cũng không phải là chạy trốn.
Không bao lâu sau, tôi nổi lên mặt nước lần nữa, đứng trước mặt Hà Truân.
Có điều, sự khác biệt giữa hai lần lặn xuống nước là - - tôi đã tự cởi ra nội y của mình.
Áo mỏng, thấm nước, dán chặt vào cơ thể của tôi như là lớp da thứ hai, trong suốt mà mông lung.
Cặp tuyết lê rất tròn này, đôi nhũ hoa đỏ hồng này, tất cả được ánh trăng dát thêm một lớp ánh bạc long lanh, xinh đẹp mà không dâm, mỹ lệ mà không đãng.
Mái tóc quăn dài trôi lững lờ trên mặt nước, tóc đen như mực, dạt theo những gợn sóng trôi về và quấn quýt lấy Hà Truân, thậm chí, đã có vài sợi tóc vương đến trên cái cổ màu đồng và bộ ngực cường tráng của anh ta, quanh co uốn lượn thành độ cong tuyệt đẹp, Phật có câu khuyên “Sắc tức là không”, nhưng trong trường hợp này thật khó để hiểu thấu, ngược lại còn có phần lầm đường, lạc lối.
Lại có câu “Người rơi vào ma đạo” rốt cuộc, cũng không thể nhìn rõ.
Tôi hơi híp mắt lại, giống như con mèo đen cuộn tròn trên nóc nhà.
Tôi đã từng tập luyện vô số lần ở trong gương, làm vẻ mặt như vậy thì mí mắt trên giống như là được bôi một lớp phấn óng ánh, diễm lệ, làm cho đôi mắt thêm thâm thúy, mỹ lệ, cong cong.
Giờ phút này tôi nhìn Hà Truân bằng đôi mắt ấy.
Đó chính là sự trêu đùa trong truyền thuyết “Hoạt sắc sinh hương”, điều tôi muốn ngay cả những đứa trẻ không thuần khiết cũng đều hiểu được.
Mà đương nhiên, Hà Truân không thuần khiết, bởi vì anh ta nói rằng: “Cô biết mình đang làm gì không?”
Nghĩ rằng trộm người của anh trước, sau đó, trộm con dấu của anh. (a ha ha! Vụ này có lợi lém nha!!!! – Lieulieu)
Dĩ nhiên, câu tôi nói ra khỏi miệng sẽ là: “Tôi muốn cho anh một cơ hội.”
“Cơ hội gì?” Hà Truân hỏi, những giọt nước trong suốt, lóng lánh trượt xuống theo làn da trơn bóng của anh ta, giống như một thanh chocolate cực lớn, chỉ nhìn thôi cũng đủ chảy nước miếng rồi.
“Cơ hội chứng minh kỹ thuật của anh không quá tệ.” Tôi xòe bàn tay ra,
vuốt nhẹ cằm của anh ta, giống như là đang trêu chọc một Tiểu Báo đang mơ màng, nguy hiểm nhưng đầy tính khiêu chiến.
Cằm của anh ta có râu, đâm vào lòng bàn tay tôi, nổi lên rõ ràng.
Tiểu Báo chắc là không cho phép tôi lặp lại động tác như vậy nữa nên anh ta giơ tay ra, muốn nắm chặt những móng vuốt phách lối của tôi.
Không để cho anh ta được như ý, giống như con cá bóng loáng, trơn trượt, những móng vuốt của tôi thoải mái tránh thoát, sau đó, cả người dùng sức vùng ra khỏi cơ thể anh ta ~ m.
Sau khi, tới được vị trí an toàn, tôi xoay người, một đôi mắt mèo nhìn anh ta một cách yên lặng, mà đôi tay thì lại đang làm chuyện mờ ám ở dưới nước.
Hà Truân bắt đầu truy đuổi, bơi lại chỗ tôi, lúc sắp tới nơi tôi ném cái quần vừa cởi lúc nãy cho anh ta.
Hai chân của tôi hoạt động trong nước, dưới ánh trăng, giống như hai dải lụa trắng.
Hà Truân nhận lấy quần dài của tôi, nhìn thấy đôi chân của tôi, ánh sáng trong mắt giảm đi mấy phần, để quần dài sang một bên, mặc cho nó dần dần chìm xuống.
Quần dài chìm xuống rồi, nhưng không khí giữa chúng tôi lại từ từ dâng lên, đậm đặc và rực rỡ.
Anh ta không có hành động khác, tôi cũng không lui, bởi vì đã quen thuộc lẫn nhau nên chúng tôi biết được đây chính là một màn biểu diễn.
Anh ta là người xem, việc phải làm chính là đứng yên quan sát, tôi là diễn viên, việc phải làm chính là ra sức biểu diễn.
Đôi tay đưa vào trong nước, kéo chiếc áo mỏng manh lên, cởi ra từng tấc từng tấc một.
Làn da trắng ngần dần dần lộ ra, từ hông, tới bụng, tới ngực, tới cổ rồi qua đầu.
Trong nháy mắt, xà yêu biến thành người!
Chẳng qua là, trong lúc sóng mắt lưu chuyển, yêu khí bộc lộ ra càng nhiều, dường như hồ nước cũng bị nhuộm một màu đỏ tươi. Mấy dặm anh túc ở bên ngoài cũng như vậy, dường như có thể nhuộm hồng bầu trời trong đêm khuya.
Da của xà yêu lại bay về phía Hà Truân lần nữa.
Anh ta nhận lấy, ngửi nhẹ, ánh mắt càng thêm thẫm hơn.
Giờ phút này, bộ ngực của tôi đang ngâm trong nước, hai luồng tuyết trắng như ẩn như hiện, làn sóng lăn tăn vỗ về chơi đùa như thể chúng được bao phủ bởi một tầng ham muốn.
Mảnh vải còn sót lại cuối cùng.
Hai cánh tay trắng nõn chìm vào trong nước, rồi xuất hiện lần nữa với chiếc quần nhỏ trên ngón giữa, màu đen viền tơ (Lace), Câu hồn nhiếp phách.
Sau khi ném quần nhỏ cho Hà Truân, tôi lặn vào trong nước, mặc cho cơ thể chìm vào trong nước hồ.
Gần nổi lên trên mặt nước thì dừng lại, ánh trăng u tĩnh, đông lạnh, giống như ánh trăng trong thâm cung, xuyên qua ngàn năm đến đây.
Thế giới trong nước không có tiếng động, nước trong suốt, rất ít thứ lẫn trong đó.
Tuy nhiên, lại không nhìn thấy Hà Truân đâu.
Trong lòng đột nhiên không thể bình tĩnh được, giống như có vô số túi khí tranh nhau bốc lên, phát ra tiếng động ồn ào, hỗn loạn.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên có cảm giác từ phía sau lưng, quay đầu lại theo bản năng, tôi nhìn thấy Hà Truân.
Thì ra anh ta vẫn núp ở phía sau lưng của tôi.
Chưa kịp phản ứng thì anh ta đã ôm chầm lấy tôi.
Nước hồ tuy lạnh lẽo nhưng không làm lạnh được cơ thể của anh ta, Hà Truân giống như lò lửa, vây tôi lại, hòa tan tôi vào trong nhiệt độ nóng bỏng đó.
Anh ta hôn tôi, đôi tay vuốt ve thân thể vừa biến thành hình người của tôi.
Bàn tay có vết chai sần đang tìm tòi yêu khí còn sót lại trên cơ thể tôi, khi chạm tới đó, đôi bàn tay ấy nắm chặt chúng, hung hăng nắm chặt, xoa bóp, đè ép, giống như muốn vò nát nó, biến nó thành chất lỏng mà hút vào trong bụng.
Không khí trong phổi đã gần tiêu hao hết, dường như có chiếc búa sắt đang gõ vào lồng ngực của tôi.
Tôi muốn nổi lên trên mặt nước, muốn hít thở lần nữa nhưng Hà Truân lại không cho.
Anh ta ôm tôi thật chặt, hai tay tiếp tục tìm kiếm yêu khí còn sót lại.
Thật khó có thể diễn tả hết bằng lời nỗi khổ của người bị thiếu dưỡng khí, tôi liều mạng giãy dụa theo bản năng, sức lực kinh người, đáng tiếc sức mạnh của Hà Truân càng thêm kinh người hơn, dưới sự khống chế của anh ta tôi không thể nhúc nhích được dù chỉ một phân.
Trong lúc hít thở không thông, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ đáng sợ trong đầu.
Chẳng lẽ anh ta muốn tôi bị chết đuối ở chỗ này?
Suy nghĩ kĩ một chút, nếu tôi chết ở đây, một không tốn một tấc đất ruộng nào để chôn, hai không cần dọn dẹp hiện trường mưu sát, nhiều nhất là làm ô nhiễm nguồn nước trong hồ, thật sự có quá nhiều lợi mà!!!
Quả nhiên, Hà Truân đủ thông minh.