Edit: Thố Lạt
“Vậy em và anh ta, bây giờ rốt cuộc là quan hệ gì?” Mã Lạp Dư nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén, giống như đặt một tảng băng vụn lên ngực tôi.
Đây chính là dùng ánh mắt để giết người trong truyền thuyết.
Tôi dũng cảm nhìn thẳng anh ta, nhẹ giọng nói: “Chuyện này... nội dung rất kĩ thuật.”
Mã Lạp Dư: “...”
Sở trường của tôi chính là làm cho người ta tức giận, chỉ thấy trí thông minh tủ đá của Mã Lạp Dư lại bắt đầu vận hành, đẩy tôi, có vẻ như sẽ mở cửa bỏ đi.
Tôi chỉ có thể chống cửa, nghiêm túc nói: “Tôi cũng thật sự không biết quan hệ với anh ta bây giờ là thế nào.”
Quả thật, con vịt đối với tôi, đã không còn đơn giản là con vịt.
“Em không thấy những lời này rất tùy tính [] sao?” Mã Lạp Dư hỏi.
“Tôi biết.” Tôi hơi nhún vai: “Nhưng con người tôi sinh ra vốn đã tùy tính.”
Đúng vậy, đạo đức, trắng đen, trong thế giới của tôi đúng sai không cái nào quan trọng hơn, tôi muốn, chỉ là tự nhiên, chỉ là vui vẻ.
“Nói thật, ngày đó ở trên xe em cảm thấy không phải tùy tính hay sao?” Mã Lạp Dư rất cao, tôi phải ngửa đầu nhìn anh ta, da cổ bắt đầu có một chút căng thẳng.
Đúng vậy, hôm đó kích tình, là dục vọng nguyên thủy giữa nam và nữ, lí trí đã bị vùi lấp, không còn tung tích, còn lại, là hành động tùy ý.
Không thể không thừa nhận, thời gian vui vẻ nhất trong đời chính là ngày tùy tính đó.
Tôi thích vui vẻ, cho nên tôi mặc kệ.
Rất nhiều ánh mắt của người đời, tôi không muốn để ý tới, bởi vì không muốn tự tìm phiền não.
Đời người ngắn ngủi, sao không sống thật vui vẻ. []
Chẳng qua, đây chỉ là quan niệm cá nhân của tôi, tôi không có quyền yêu cầu người khác có chung quan điểm với mình, cho nên tôi buông tay, bước ra, nhường đường: “Trước khi làm việc tôi thường không suy nghĩ quá nhiều, phút chốc ở trong xe ngày hôm đó, chúng ta yêu thích lẫn nhau, cho nên khát khao đụng chạm thân thể, thế giới của tôi chính là đơn giản như vậy, nếu anh không thể chấp nhận, vậy thì xin hãy quên chuyện ngày hôm đó.”
Nói xong, tôi chuẩn bị rời đi, nhưng trong tích tắc kia khi tay chạm vào cửa, cánh tay bị giữ chặt.
Là bị Mã Lạp Dư giữ chặt.
“Như vậy bây giờ, em còn thích tôi không?” Giọng nói của anh ta vang lên bên tai tôi, cùng với hơi thở ấm nóng.
Thích hay không, cơ thể tự nhiên sẽ cho đáp án - da thịt của tôi hưởng thụ hô hấp của anh ta.
Anh ta xoay người tôi, quay mặt về phía anh ta.
Sau lưng tôi là hơi lạnh như băng của tấm cửa, phía trước tôi là nhiệt độ cơ thể đang dần nóng rực của anh ta.
Đôi mắt Mã Lạp Dư, giống như đại dương xám xanh, sâu sắc thần bí, trong nháy mắt nổi lên xoáy nước, cuốn tôi vào chính giữa.
Môi chúng tôi, giống như nam châm, hút chặt nhau.
Vào giờ phút này, máu anh ta nóng, môi anh ta êm ái, lưỡi anh ta mềm mại.
Chúng tôi ôm, , môi lưỡi quấn quýt, giống như muốn tạo độ ấm lớn nhất hòa tan lẫn nhau.
Tôi không nhắm mắt, chỉ là vẫn nhìn vào mắt của anh ta, ánh mắt xanh xám kia, thần bí dị vực [], biển cả sâu thẳm, kích tình tỉnh táo.
Khi dưỡng khí hầu như mất hết thì chúng tôi mới bịn rịn tách ra, giữa môi và lưỡi [] sáng trong, kéo thành sợi, đứt đoạn.
Nhưng kích tình không đứt, mà lại tiến lên thêm một bước.
=== ====== ====
CHÚ THÍCH:
[] Tùy tính: có thể hiểu như tùy hứng, mặc kệ cho mọi việc tiếp diễn theo bản năng, không suy nghĩ, kháng cự.
[] Từ này phiên âm hán Việt là “Hà Bất Vi Hoan”, đồng âm với tên “Hà Bất Hoan” (sao không vui vẻ) của nữ chính.
[] Thần bí dị vực: ý nói ánh mắt của người ngoại quốc thần bí, vì mình thấy để nguyên như phiên âm sẽ hay hơn nên giữ nguyên và chú thích.
[] : Trong nguyên tác tác giả để dấu “” nên mình chép lại y chang, ở đây muốn nói nước miếng của hai người ấy mà.