Mà người đốt tiền phá của kia, nhìn dáng dấp, chính là nhân vật Hồng thiếu ở trong miệng của Lý Bồi Cổ.
Hồng thiếu, vốn gọi tên là Hồng Thiếu Nhu.
Hắn là một thương nhân, là Tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Điềm Hoằng, bao gồm có khách sạn, bất động sản, đài truyền hình và một số sản nghiệp khác.
Tổng quát mà nói, người nọ cũng được coi là cái chủng loại người giàu có....
Theo tôi biết, hắn chính là cái loại người dùng một tấn thịt bò thượng hạn để mỗi bữa ăn cũng không chớp mắt một cái....
Mục đích Lý Bồi Cổ tới đây lần này, chính là tìm hắn cùng hợp tác.
Hồng Thiếu Nhu cần lực lượng của chúng tôi giúp hắn sử lý những việc không muốn ai biết, mà chúng tôi thì cần hắn giúp đỡ các khoản tiền.
Đôi bên cùng có lợi, đó là điều tất yếu cũng rất cần thiết.
Vậy mà đây chỉ là lý do ở mặt ngoài.
Nguyên nhân chân chính, trong quá trình Lý Bồi Cổ điều tra phát hiện được một chút sự tình bên trong, lúc trước Hòa Hợp Đường cùng với bang Tống Liên có dính liếu đến vấn đề tiền bạc bên trong các bộ phận của tập đoàn Điềm Hoằng.
Có lẽ là trùng hợp, cũng có lẽ, một loạt sự kiện gần đây, cùng Hồng Thiếu Nhu không thoát khỏi sự liên quan.
"Cô bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, khiến Hồng thiếu chê cười." Lý Bồi Cổ đưa tay khoác lên trên vai tôi.
Hàn huyên xong, liền bắt đầu tiến hành hoạt động chính thức – đánh bài.
Chơi là Texas Holdem(), mỗi nhà chơi được chia hai lá bài tẩy, tiếp do chia bài phát ra những lá bài chung.
Bởi vì đặt cược là vô hạn, nên kích thích vô cùng khẩn trương, tôi muốn nhìn thấy người đẹp bên cạnh mấy lão có tiền kia phải lấy váy tụt xuống lau mồ hôi.
Nhưng suy nghĩ một chút, cảm thấy không tốt lắm -- ả kia chẳng phải là đã dùng ánh mắt hấp dẫn nhanh hơn tôi, còn gì nữa?
Vì vậy, ả kia phải giữ lấy váy.
Đánh xong vài ván, Lý Bồi Cổ vẫn vững vàng, không thua không thắng.
Quay đầu nhìn lại, trên mặt hắn như mùa xuân tháng ba có gió phất trôi qua mặt hồ nước, bình tĩnh ôn hòa.
Tôi cảm thấy được mọi thứ đều nằm trong bàn tay cùa Lý Bồi Cổ, tôi chỉ là, đây chính là cục diện hắn muốn.
Hồng Thiếu Nhu tuyệt không khách khí, hắn một mực mỉm cười, ánh mắt dài nhỏ hình như vĩnh viễn cũng không mở ra được, nhưng lợi thế trước mặt lại càng để lâu càng nhiều.
Hắn chưa bao giờ đánh quá tay.
Tẩu thuốc đang cháy, thuốc thượng đẳng tản ra làn khói tỏa hương thơm thuần khiết, khói trắng cợt nhã, quanh quẩn bên khối phỉ thúy kia.
Tôi cảm thấy có chút không ổn.
Tên chia bài kia ở trong khi chia bài thì động tay động chân – hắn có thể lấy động tác tốc độ nhanh tráo đổi các lá bài trong tay.
Nói cách khác, hắn muốn chia bài tốt cho ai cũng được.
Mà bài tốt, toàn bộ cũng rơi vào tay của Hồng Thiếu Nhu.
Bọn họ là người cùng một phe.
Nhờ Lý Lý Cát ban tặng, động tác chia bài không thể tránh được đôi mắt của tôi.
Thì ra cái Hồng Thiếu Nhu này là đồ hèn hạ gian nịnh tà ác gian trá xảo trá gian xảo vô sỉ hạ lưu coi tiền như mạng như thế.
Thật sự là. . . . . . Quá đúng khẩu vị của tôi rồi.
Lại nói, nếu không phải ngồ cách một cái bàn, tôi thật sự nghĩ đến việc muốn lao qua kết nghĩa anh em với hắn.
Thật ra thì, mấy tên già nua, đỉnh đầu trơn bóng thiếu tóc này, căn bản chỉ thích phong cảnh người lộ da thịt nơi đây, kẻ thật sự chân chính thích ngồi trên ghế cá cược, chỉ có Lý Bồi Cổ cùng Hồng Thiếu Nhu
Làm nóng người xong, hai người đàn ông tồn tại chân chính bắt đầu nói chuyện.
Hồng Thiếu Nhu nói: "Nghe nói quý bang gần đây lại có hành động lớn rồi hả?"
Lý Bồi Cổ hỏi: “ Có chuyện như vậy sao? Hồng thiếu là nghe ai nói?"
Hồng Thiếu Nhu hỏi: "Là ai nói có quan trọng không?"
Lý Bồi Cổ nói: "Dĩ nhiên, nhưng nếu là người bên ngoài nói, vậy thì chỉ là những lời đồn đãi trong giang hồ, nghe đồn bậy bã, không đáng để tin."
Hồng Thiếu Nhu hỏi: "Nhưng nếu là người trong nội bộ quý bang nói cho tôi biết thì sao?"
Lý Bồi Cổ mỉm cười, vẻ mặt vẫn thế như gió xuân tháng ba lướt qua mặt hồ, nhưng hắn trả lời cũng là lạnh lẽo: "Như vậy, người này nên được nhận sự trừng trị, tự sát ở trước mặt các anh em tại Trung Nghĩa Đường mà tạ tội."
Ánh mắt của Hồng Thiếu Nhu vẫn cười, híp mắt : "Quả nhiên như lời đồn bên ngoài, bang quy bang Thanh Nghĩa rất nghiêm khắc, mà Lý đại thiếu gia càng thêm thưởng phạt phân minh."
Cuộc nói chuyện diễn ra đến lúc này, những người đánh bài trên bàn đều bị lãng quên, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lần này, Lý Bồi Cổ bắt đầu đặt cược đuổi theo Hồng Thiếu Nhu.
Tôi hiểu, lần này, Lý Bồi Cổ là muốn thắng.
Mà nhìn nét mặt Hồng Thiếu Nhu, cũng là có suy nghĩ giống nhau.
Tôi nhất định phải giúp Lý Bồi Cổ.
Vì vậy, ở lúc người chia bài chuẩn bị chia bài đem bài tốt phát cho Hồng Thiếu Nhu thì tôi làm bộ như lơ đãng dùng bắp đùi đụng mạnh cái bàn.
Đổi bài vốn chính là kỹ thuật, hơn nữa còn là kỹ thuật tuyệt không quang minh chính đại, người chia bài đang lúc cao trào của việc tráo đổi, cái bàn lại chợt run lên, hắn có tật giật mình, động tác trên tay cũng sẽ không diễn tra xuông sẽ.
Không cần phải nói, lần này, bài Hồng Thiếu Nhu, không tốt lắm.
Biên pháp thay thế duy nhất, chính là đem bài Lý Bồi Cổ, đổi đổi thành bài càng xấu càng tốt, người chia bài nhìn qua cũng là người có máu mặt, cũng là trải qua chút mưa gió, năng lực thích ứng rất mạnh, đoán chừng chiêu đụng cái bàn chắc cũng không thể dùng lại lần nữa.
Cho nên, ta chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu Hanamichi() – nhìn chằm chằm giết hắn.
Chung quanh thân thể tôi, nhất thời tụ tập được sự mạnh mẽ, có thể làm cho đồng nát Thanh Đồng Thánh Đấu Sĩ() sau cùng một khắc đánh bại Hoàng Kim Thánh Đấu Sĩ Tiểu Vũ Trụ().
Trong ánh mắt của tôi, nạp đầy những ngọn lửa cháy hừng hực.
Dù sao, một ván bài cũng thua hết khoản tiền bằng mười năm ăn thịt của tôi, điều này làm sao mà tôi có thể chịu nổi.
Sự thật chứng minh, việc này có hiệu quả.
Bởi vì tôi canh chừng vị trí dưa chuột người chia bài, chỉ bằng thời gian một giây, dưa chuột liền chín.
Trên đầu người chia bài đầy mồ hôi lạnh, tay cũng không nghe theo sai bảo, trong lúc bối rối lại phát ra bài tốt.
Tôi ngẩng đầu, lòng vừa đắc chí mà cười, lại vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt của Hồng Thiếu Nhu.
Không phải ánh mắt bén nhọn, cũng không phải là ánh mắt cảnh cáo, nói như thế nào đây, liền cùng giống như giọng nói của hắn, ánh mắt của hắn giống như là tấm lụa rộng lớn, đang quấn vòng quanh cổ của bạn.
Bây giờ mặc dù không bị bao kín, nhưng luôn là có cảm giác nguy cơ đang tồn tại.
Tôi nhận thua, cúi đầu, không nhìn nữa.
Vốn là, tôi tính toán an an phân phân ngồi ở bên cạnh Lý Bồi Cổ, chờ hắn đánh bài xong, sau đó cùng nhau về nhà, nhưng hiện tại xem ra, không cách nào thực hiện được rồi.
Mới vừa rồi đang dùng bắp đùi va chạm vào bàn đánh bài thì dùng sức quá mạnh, chỗ dấu súng hình như đang bị xê dịch.
Trong khi giãy chết, vì phòng ngừa nhà cái chơi ăn gian, bàn bài làm từ một tấm kinh thũy tinh trong suốt, tất cả động tác bên dưới bàn đều bị mọi người nhìn thấy.
Trong lòng tôi vẫn cảm thấy may mắn, lặng lẽ, chậm rãi, từ từ đem bàn tay đi vào, mặt không biến sác chuẩn bị điều chỉnh lại vị trí của cây súng.
Nhưng mỗi khi tay của tôi dời tới dưới váy thì ánh mắt sắc bén mà tham lam của mấy tên già nua, đỉnh đầu trơn bóng thiếu tóc này trong nháy mắt liền chiếu về phía tôi.
Đáy lòng tôi đang chảy máu.
Mới vừa rồi lỡ nói mình quên không mặc quần lót, đoán chừng bọn họ còn tưởng rằng tôi đang muốn vén váy lên, khó trách mỗi một người đều giống như con sói hoang.
Sau khi tự trách mình xong, lại bắt đầu mắng mấy sác lang có cái đầu gần như là Địa Trung Hải kia.
Thật là ý nghĩ kỳ lạ, nếu mà tôi bị mấy người này nhìn thấy, ai cũng đừng nghĩ sẽ dễ dàng đi ra được cánh cửa này.
Tối thiểu cũng phải cởi quần cho tôi xem đủ vốn mới có thể đi ra.
Hoãn lại một chút, súng lại thật sự muốn rơi xuồng từ giữa hai chân của tôi, đến lúc đó cuối cùng tôi chỉ có thề ôm lấy nó rồi nói đầy là kết tinh tình yêu của tôi và Lý Bồi Cổ thôi.
Tôi không thể chạm vào, nhưng, Lý Bồi Cổ thì có thể chạm.
Vì vậy, tôi hướng tới Lý Bồi Cổ đang bình thản uống trà thì thầm: [b]"Hãy sờ vào bắp đùi của em."[/b]
Nghe vậy, trên mặt nước màu xanh trong chén trà trên tay Lý Bồi Cổ, nhẹ nhàng nỗi lên một vòng giao động.
Lại nói, Lý Bồi Cổ vẫn bình tĩnh, nhưng chén trà của những người còn lại đều rơi xuống đất cả rồi, răng rắc, tiếng vang rất thâm thúy.
Lòng tôi đau như xoắn lại, những cái chén kia đều có thể là hàng cao cấp, đều bị ném bể, mất hiên tiền ăn thịt bao nhiêu năm của tôi.
Hồng Thiếu Nhu này cũng tương đối trấn định, chỉ là an tĩnh nhả khói, khóe miệng hơi mỉm cười.
Tôi chỉ có thề rỉ vào tai của Lý Bồi Cổ: "khẩu súng của anh dưới váy sắp bị rơi xuống rồi, mau đưa tay vào váy em, chỉnh sửa lại vĩ trái khẩu súng đi."
"Tự em có thể làm được mà." Lý Bồi Cổ lại thì thầm.
Tôi lắc đầu, ý chí kiên định: "Mọi người đang chơi bài, cũng không phải là chơi mạt chược, em là thiếu nữ mười tám chứ đâu phải con nhóc hai tuổi đâu, mà tự mò?"
Nước trà trong chén trà trên tay Lý Bồi Cồ lại hiên một vòng dao động, hắn hít sau một hơi, nói: "Ý của anh là, em có thể vào toilet."
Biện pháp tốt.
Là người ăn thịt nhiều hơn tôi vài năm quả nhiên là thông minh hơn.
Tôi vội vàng đứng dậy, giống như bộ dáng của con cua, hai chân mỡ ra, từng bước một di chuyển đi ra ngoài, chạy thẳng tới toilet.
()Texas Holdem
Bắt đầu mỗi ván bài, mỗi người chơi sẽ được chia lá bài, đây là những lá bài riêng của bạn và chỉ có mình bạn mới nhìn thấy cũng như bạn không thể thấy lá bài của người khác, chúng được gọi là hole card. Sau đó lần lượt lá bài tiếp theo sẽ được chia làm ba đợt và hiển thị trên bàn, lá này đều được mở ra và mọi người đều có thể thấy nó, và chúng được gọi là community card. Đợt chia bài community cards đầu tiên sẽ là lá, đợt thứ và đợt chia cuối cùng, mỗi đợt là lá. Và qua mỗi đợt đó, người chơi sẽ có quyền đặt cược, như vậy tính cả vòng đầu tiên, khi chỉ mới có lá bài, là tổng cộng sẽ có vòng cược cho các người chơi, các vòng này được gọi là betting round.
()Hanamichi (đây là nhân vật có thật được đưa vào truyện tranh)
Hanamichi là thành viên mới của đội bóng, là một tài năng thiên bẩm đúng nghĩa. Khả năng nổi trội là bật cao và không bao giờ biết mệt mỏi. Cậu ta cao và khỏe, đồng thời cũng rất nhanh và linh hoạt. Tuy mới bắt đầu tập chơi nhưng nhờ khả năng bẩm sinh và nỗ lực phi thường (không biết vì mê gái hay mê bóng rổ), cậu dần trở thành một chủ lực và là nguồn động viên to lớn của đội bóng.
Là một gã trai ồn ào, luôn "tuyên truyền" mình là "thiên tài" của sân đấu. Bạn sẽ dễ dàng nhận ra cậu ta bởi cái miệng cười rộng ngoác và... mái tóc đỏ độc nhất vô nhị.
()Thanh Đồng Thánh Đấu Sĩ
()Hoàng Kim Thánh Đấu Sĩ Tiểu Vũ Trụ