"Được." Có xe không ngồi chính là đầu đất.
Vả lại, tên mập mạp này là nữ, tôi cũng không sợ mình bị cướp sắc.
Cho dù có lui một vạn bước, cho là cô ta có thể cướp, thì cũng coi như cô ta có bản lãnh.
Tôi lên xe, ngôi bên phía ghế phụ, đi chung với cô ta.
Cô gái kia nói cho tôi biết, cô tên là Lâm Lam.
Lâm Lâm là một cô gái hoạt bát phóng khoáng, nàng mặc quần áo trung tính, tóc buộc hết ra sau như đuôi ngựa, dưới ánh nắng mặt trời thường xuyên sẽ bay lên trên mặt của cô ấy.
Tôi cảm thấy cô ấy như là một con sói đang chạy trốn không ngừng trên con đường lớn này, ở giữa trời đất, không có bất cứ ai có thể trói buộc cô ấy.
"Vì sao cô lại giúp tôi?" Tôi hỏi cô ấy như thế.
"Vì thấy cô rất giống một người bạn của tôi." Ngưng một chút, cô ấy lại nói tỉ mỉ hơn: "Tôi chỉ, thích ánh mắt của cô."
Tôi không muốn hỏi nhiều.
Thứ tôi muốn cũng không nhiều, cho tôi một bộ tài liệu đến bổ sung như vậy là đủ rồi, thật hay giả cũng không quan trọng.
Lâm Lam chủ động đưa đồ cho tôi ăn, hơn nữa cũng không hề tính toán, tôi đối với người như thế, cảm thấy rất có thiện chí.
Tôi trở thành bạn với cô ấy.
Một người phải một mình chạy xe cả ngày lẫn đêm trên đường quốc lộ hoang vắng thường là cực kỳ cô đơn, nhìn chung quanh thấy vui mắt, tất cả đều là cây không biết tên cao đến gần nữa người, ngọn cây hơi nhỏ và nhọn, màu vàng hơi héo rủ xuống.
Xung quanh đều vắng lặng.
Hai người chúng tôi ngồi trên xe, nghe đều là những bài hát cũ: 《 Hồng hồ thủy, sóng đánh sóng 》《 đêm Thượng Hải 》《 Đỗ Thập Nương 》.
Yeah Yeah Vâng sóng nước Honghu Sóng ah. . . . . .
Đêm Thượng Hải, Đêm Thượng Hải là một thành phố không bao giờ ngủ. . . . . .
Đêm cô độc, tôi ngồi một mình cabin. . . . . .
Tôi nghĩ rằng chúng ta đều là người hoài cổ.
Người hoài cổ là cô đơn, bởi vì hầu hết các đọc sẽ không quay trở lại.
Về sau chúng tôi bắt đầu thảo luận về đàn ông.
Cô ấy nói, bản thân đã từng ngủ với một người đàn ông, vốn tất cả đều rất tốt đẹp, kết quả sau khi xong việc người đó lại ghé vào trên người cô ấy hu hu khóc lên, bị cô ấy đạp một đạp té xuống.
Cô ấy nói, bản thân đã từng gặp một người đàn ông có bệnh yêu đàn ông, không thể làm cái việc kia, họ bắt đầu một tình yêu trong sáng sau một tháng thì chia tay.
Cố ấy nói, bản thân đã từng gặp một người đàn ông rất hòa hợp trên giường nhưng tên đó lại vô cùng ghê tởm đê tiện và hạ lưu.
Cô ấy nói, cô xem, trên thế giới này sao lại có chuyện tình kỳ lạ như vậy.
Nghe thế, tôi lại sùng bái nàng thêm vài bật.
Tôi tin tưởng, bà chị này đời trước tuyệt đối là Võ Tắc Thiên.
Hai người ngồi ở trong xe, trò chuyện, tậm sự, uống chút nước, ăn thịt jambon hung khói, ngày qua ngày vô cùng ung dung tự tại.
Nếu không có chiếc xe đuổi sát ở phía sau chúng tôi thì còn tốt hơn.
Đó là hai người đàn ông cao lớn thô kệch.
Nhưng to cũng không phải là cái kia to, ý của tôi, dưa chuột của hắn như được trồng trên đường gặp phải thiên tai vừa nhỏ vừa mềm.
Mà người đàn ông này cứ kiên trì theo đuổi Lâm Lam, nửa năm trước thấy dáng người của hắn có vẻ được, Lâm Lam lăn lộn trên giường với hắn một lần, vì thế, phát hiện ra cái sự thật bi kịch kia.
Lâm Lam làm việc vô cùng dứt khoát, mặc quần áo tử tế, rồi đứng lên tuyên bố cắt đứt đường ai náy đi.
"Đúng là nhìn cái dáng người của hắn, cũng không đến mức đó." Tôi nhìn người đàn ông dáng người cao lớn như người Mỹ thì chảy một giọt nước miếng.
"Nhìn người chỉ thấy diện mạo bên người còn bên trong thì không biết được, thấy cơ ngực cơ bụng lại không thấy cái đầu thứ hai mềm như cái xốp bọt biển." Lâm Lam nhớ lại chuyện cũ không dám nhơ lại: "Lúc bọn mình đang ở trên giường thì khi đó trên tivi Lưu tường đang chạy vượt rào một trăm mét, tên đó bắt đầu cùng lúc với Lưu Tường, kết quả tên đó kết thúc còn Lưu Tường vẫn còn đang chạy trên đường."
Giang hồ thiếu hiệp nước hợp lại trong nháy mắt, tôi vỗ vỗ bả vai Lâm Lam, im lặng an ủi cô.
Người đàn ông có thân hình đẹp này bởi vì sự vô tình của Lâm Lam làm cho hắn bị tổn thương hay là do tâm hồn nhỏ bé của dưa chuột bị tổn thương, nên đã ghi hận ở trong lòng.
Về sau, chỉ ở xa xa trên đường thấy được Lâm Lam, nhất định xe cố ý cho xe húc vào mấy cái.
Lần này, chúng tôi gặp phải hắn.
Người đàn ông đi ô tô kia, không ngừng cho xe húc vào đuôi xe chúng tôi, khiêu khích.
"Tên dâm tặc đê tiện" Lâm Lam nhỏ giọng mắng.
Tôi cảm thấy được sự hối hận của Lâm Lam vì lúc trước đã để cho dưa chuột của hắn vào trong cơ thể mình có lẽ khi đó nên thiến dưa chuột của hắn.
Thật sự là không nhịn được nữa, Lâm Lam cho xe dừng lại, nhảy xuống tranh luận với hắn ta.
Giọng nói tranh luận của hai người càng lúc càng lớn, sau cùng người đàn ông kia thẹn quá thành giận, thế mà hắn lại giơ tay lên tính đánh cô ấy.
Tôi không thể để cho một người đàn ông đánh một người phụ nữ, lập tức nhảy xuống xe, chuẩn bị đạp cho hắn một trận bẹp dí.
Còn chưa tiến lại gần, người đàn ông có thân hình đẹp kia đã nhảy ra sau ba bước, che cái mũi, căm ghét nhìn về phía tôi, hỏi Lâm Lam: "Cô tìm cái người này từ hố nào nào thế? Cái người có mùi lạ kia, hôi đến chết người."
Tôi nâng nách lên, đưa mũi ngữi ngữi, ừ, quả thật là mùi hương không hề nhẹ.
Ngày hôm qua tôi vừa mới hà hơi, cây xương rồng trang trí ở đầu xe liền bị héo ú ngay.
"Tất cả mọi người đều đã là người trưởng thành, thích thì hợp không thích thì tan, cứ quấn quít làm phiền cũng quá hẹp hòi rồi."
Nhưng người đàng ông có thân hình đẹp kia là một người thiếu nóng nãy, thế mà không để ý đến mùi hôi trên người tôi tỏa ra cuồn cuồn, nhấc tay lên muốn đánh tôi.
Khi bàn tay to của hắn di chuyển đến trước mắt tôi, tôi đã trế trụ được cổ tay của hắn, thuẩn thế xoay một cái, nháy mắt tên có thân hình đẹp đó liền như con gà con bị mất cánh, không đứng dậy đạp cánh nỗi nữa.
Tôi cầm cái que kem mời vừa ăn xong, chỉ vào ngón tay của hắn cho tiến hành dạy môn sinh học cho Lâm Lam: "Thật ra không cần phải lên giường mới có thê phát hiện ra khả năng của đàn ông, quan sát trước là được. Trên cơ bản ngón tay của đàn ông có thể phản ánh độ lớn nhỏ hay mạnh yếu của dưa chuột. Đây, cô nhìn ngón tay này xem, nhỏ bé yếu ớt như tay con gái, khẳng định sẽ sớm giơ súng đầu hàng, không chừng ngảy cả lúc đi vào cùng lúc đi ra cũng im ẳng không có cảm giác. Nhớ kỹ, ngón tay hiên ngang xương khớp to, đó mới chính là đồ tốt."
Những thứ này là do dì Bích dạy cho tôi, nghe nói độ chính xác rất cao.
Lâm Lam lộ ra biểu tình giống như ước gì có thể gặp tôi sớm hơn, vỗ vai tôi kích động nói: "Ái chà em gái, nếu gặp em sớm một chút, chị cũng sẽ không gặp phải nhiều sai lâm trên giường như thế."
"Nói hay nói hay, chúng ta cũng không thể rơi vào một cái hố phân hai lần."
Trong lúc hai chúng tôi đang nói chuyện, tên có thân hình đẹp kia tức giận đến ói máu hai lần, bất tỉnh nhân sự.
Tôi nhân sơ hội lấy xuống lốp xe dự phòng của hắn, lại đâm thủng bánh sau cảu hắn, bảo đảm hắn sẽ không đuổi theo kịp chúng tôi trong một khoản thời gian, sao đó lên xe, nghênh ngang lái đi.
Tôi cảm thấy mình trộm cái lốp xe quả thật là ý hay.
Đi thêm một ngày, chúng tôi vào đến thành phố.
Sau khi giao hết hàng hóa, Lâm Lam lại dẫn tôi đến khu giải trí nổi tiếng ở trung tâm thành phố.
Xa hoa trụy lạc, tình cảm nam nữ, hoang phí hoa lệ, tội ác sa đọa, tất cả đều có ở nơi này.
Lâm Lam dẫn tôi đi thẳng đến cửa sau của hộp đêm có tên "Eoantess Dnacula", quen thuộc đường lối đi thẳng vào trong.
"Tôi đã từng nói, cô có ánh mắt giống một người bạn của tôi, là thẻ đỏ ở bên trong, tôi muốn dẫn cô đến gặp cô ấy." Lâm Lam giải thích như thế với tôi.
Hộp đêm rất lớn, có hai tầng, tầng dưới có một cái sân khấu dài và hẹp nằm ở chính giữa, có mấy cái ống tuýt đặt ở các gốc, mấy cô gái trẻ dáng người nóng bỏng hết sức xinh đẹp đang nhảy thoát ý ở đó.
Mấy người đàn ông ở dưới hoặc là điên cuồng reo hò khen hay, hoặc là đưa ánh mắt dán chặt vào cơ thể của mấy cô gái.
Trên mặt của mỗi người đều mang đầy vẻ ham muốn.
Nơi này trang trí theo phong cách thời Trung Cổ ở Âu Mỹ, xanh thẩm đổ sậm, nơi này làm cho người ta đạt được ham muốn tình dục chân thật và vui sướng nhất.
Mà tầng trên thì được phân thành từng phòng nhỏ, danh cho những người có tiền hay địa vị cao mới có thể đi vào.
Bên trong buông xuống tấm màn xinh đẹp, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng nam nữ đang giao hoan.
Hương thụ cao quý nhất, chịu đựng sự đê tiện nhất.
Lâm Lam trực tiếp đi kiếm bà chủ của hộp đêm.
Đó lên một phụ nữ trung niên trên mặt là vẻ thông minh khéo léo, nhìn ra được, lúc còn trẻ cũng là một người đẹp.
Chỉ là, đã trải qua quá nhiều sự long đong vất vả.
Thấy Lâm Lam, bà chủ phun ra một vòng khói, cười nói: "Lầm Lam à, đề nghị lần trước của tôi cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu cô lên sân khấu, tuyệt đối chỉ cần một lần là nỗi tiếng. Ở đây tôi thiếu chính là người đẹp nam tính như cô."
"Cám ơn, tôi thích tự lựa chọn đàn ông, mà phải là để cho đàn ông lựa chọn tôi." Lâm Lam đưa anh mắt quan sát dưới sân khấu, hỏi: "Hôm nay, Tử Kỳ không có tới sao?"
"Cô ấy được một người giàu có chuộc thân, mang đi rồi." Bà chủ đặt điếu thuốc vào gạt tàn dập tắt.
Lâm Lam không tin: " Cô ấy là người đắt khách ở nơi này, bà bỏ được cô ấy sao?"
"Vị giàu có kia rất biết cách nói chuyện." Bà chủ nheo mắt lại, ngón tay vân vê tham làm làm động tác đêm tiền.
"Bây giờ Tử Kỳ như thế nào?" Lâm Lam hỏi.
"Lâm Lam, tôi làm nghề này lâu như vậy, dựa vào chữ tín để kiếm tiền, ông chủ không cho mở miệng, thì chúng tôi sẽ trở thành câm điếc. Thân bất do kỷ, cô cũng đừng làm khó tôi." Dừng một chút, bà ta chủ động mở miệng: "Bất quá, lúc Tử Kỳ sắp đi có nói, chờ cô ta ổn định, tự nhiên sẽ đến nơi này tìm cô."
Nếu đã như vậy, Lâm Lam cũng không quấy rầy nữa.
Bà chủ lại đốt lên một điếu thuốc, nói: "Ai, bảng hiệu sống Tử Kỳ vừa đi, chỉ còn lại bọn chẳng được việc, thật sự là hao tổn tâm trí."
Đang trong lúc than thở, bỗng nhiên bà ta chuyển đầu, bà chủ nhìn thấy tôi, một đôi mắt phát sáng thông minh lanh lợi, bà ta chỉ vào người của tôi hỏi: "Cô bé này là ai vậy? Ánh mắt rất giống Tử Kỳ."
"Là bạn của tôi." Lâm Lam trả lời.
Bà chủ như ngừng thở, chịu đựng mùi hôi đi đến bên cạnh tôi, cẩn thân đánh giá một lúc lâu, lại duỗi ra bàn tay dính chút rượu, đưa lên lau mặt tôi, cuối cùng vui vẻ nói: "Cô bé này sau khi tắm rửa, tuyệt đôi không tầm thường."
Tôi cẩm thấy đó là lời khen từ đáy lòng, vì thế khiêm tốn nói: "Đâu có đâu có."
Ai ngờ mới vừa mở miệng, liền có một luồng khí bay thước một giây thẳng vào mặt bà chủ.
Bà chủ kêu lên một tiếng, ngã xuống đất không dậy nỗi.
Tôi bắt đầu khâm phục mình, nếu như mà kéo cả đám ra đánh nhau, chỉ cần tôi hà hơi, không cần tốn nhiều hơi sức là có thể hạ được một đám của đối phương.
Bất Hoan tôi đây quả là một thiên tài.
Tôi cảm động vì chính mình đến nước mắt rưng rưng rồi.