Bên ngoài Duệ Vân Điện truyền đến tiếng bước chân, người tới không phải Tạ Nguyên Thư, mà là Hoàng Nhưỡng.
Tạ Hồng Trần thấy nàng, nhất thời nhíu mày, hỏi: “Nàng tới làm gì?”
Hôm nay Hoàng Nhưỡng phá vỡ sự ăn ý giữa bọn họ – – đó là xưa nay chưa từng tới Điểm Thúy Phong.
Thật ra một năm trước khi thành thân, Hoàng Nhưỡng cũng có tới đây vài lần. Nhưng mỗi lần đến, Tạ Hồng Trần đều bày ra vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt. Nhiều lần như vậy, nàng biết Tạ Hồng Trần không thích, nên cũng không tới nữa.
Nhưng hôm nay, trong tay nàng bưng một chung canh ngọt, nói: “Hôm nay ta nói lời không nên nói, càng nghĩ càng thấy trong lòng bất an. Lúc này mới ra ngoài giải sầu. Đi đến bên ngoài cửa, thấy hạt sen chân núi vô cùng tươi mới, tiện tay làm canh hạt sen này. Ta về muộn cũng là vì chuẩn bị canh này, hiện tại cũng đã muộn nên không tiện gọi đệ tử đưa tới cho chàng.”
Nàng cúi đầu, gương mặt trắng hồng vẫn đượm ý cười, nhưng lại mang theo chút ấm ức: “Lúc này mới mang đến cho chàng.”
Mỹ nhân yêu kiều lại mang theo chút tủi thân, có là đá cứng thấy cũng phải động lòng. Nhưng Tạ Hồng Trần vẫn lạnh lùng nói: “Đặt xuống, sau đó ra về đi.”
Hoàng Nhưỡng tiến lên vài bước, đặt canh ngọt trên kỷ án của hắn, nàng bỗng như phát hiện ra miếng ngọc bội trên bàn, không khỏi ồ lên một tiếng.
“Sao ngọc bội này lại ở chỗ của chàng?” Nàng dịu dàng hỏi, lại thừa dịp thời gian Tạ Hồng Trần trả lời, dùng chén nhỏ múc canh ra.
Trong lòng Tạ Hồng Trần vốn có nghi ngờ, nghe nàng hỏi như vậy thì không khỏi hỏi lại: “Vậy nó nên ở nơi nào?”
Hoàng Nhưỡng đưa chén canh cho hắn, trên mặt bất giác mang theo ý cười, nói: “Hôm nay ta ra ngoài tông môn thì nhặt được miếng ngọc bội này. Ta xem thấy là vật bên người đại công tử, bấy giờ mới cất kỹ. Chỉ sợ có người nhặt đi mất. Không ngờ lại tới nơi này của chàng trước.”
Tạ Hồng Trần vốn cũng không tin nàng sẽ dan díu với Tạ Nguyên Thư, hiện giờ nàng nói mấy câu đó, coi như đã giải thích rõ ràng chuyện ra ngoài lâu chưa về và chuyện ngọc bội. Nỗi nghi ngờ trong lòng hắn cũng biến mất.
Tâm tình tốt hơn chút, hắn ngửi được mùi thơm ngát của canh ngọt bèn nhận chén nước canh, uống một ngụm, nói: “Đại ca ta thật đúng là sơ ý, đến vật bên mình rơi mất cũng không biết.”
Hoàng Nhưỡng làm bất kể món gì đều cực kỳ hợp khẩu vị của hắn – – bất cứ một ai, nếu được Hoàng Nhưỡng nuôi một trăm năm cũng sẽ sớm hiểu rõ thôi.
Quả nhiên, cả thể xác và tinh thần Tạ Hồng Trần đều thư sướng, tiện đà uống nhiều hơn chút nước canh.
“Được rồi, canh cũng đã dùng. Nàng đi đi.” Hắn vẫn mở miệng đuổi người, giọng điệu trái lại dịu đi không ít. Hoàng Nhưỡng vâng một tiếng, cúi người thu chén.
Bên ngoài lại có người tiến vào, đúng là Tạ Nguyên Thư.
Tạ Hồng Trần vốn định giáo huấn hắn, nhưng hiện giờ Hoàng Nhưỡng giải thích rồi, cơn giận của hắn cũng tiêu tan. Thấy hắn ta tiến vào, hắn không khỏi nói: “Gần đây ta vô tình nhận được một ván cờ tàn phổ, đại ca là cao thủ chơi cờ, không bằng chúng ta đánh mấy ván?”
Tạ Nguyên Thư vốn có quỷ trong lòng! Lúc hắn ta tiến vào, nếu Tạ Hồng Trần giận tím mặt thì không có gì ghê gớm. Điều này chứng minh Tạ Hồng Trần chỉ muốn giáo huấn hắn ta một trận. Nhưng nếu Tạ Hồng Trần mang vẻ mặt ôn hoà như vậy, chỉ sợ là không định lưu lại đường sống cho hắn ta rồi.
Vì vậy, Tạ Nguyên Thư cắn chặt răng, nói: “Được thôi.”
Tạ Hồng Trần vươn cánh tay ra hiệu: “Đại ca, mời.”
Lúc Tạ Nguyên Thư đi qua bên cạnh hắn, đột nhiên giơ tay đánh lén. Tạ Hồng Trần ngẩn ra, giơ tay ngăn hắn ta lại, đang định hỏi kỹ thì đột nhiên cảm giác phế phủ đau nhức ập đến!
Tạ Nguyên Thư vốn mang ý muốn lấy tính mệnh của hắn, chiêu nào chiêu nấy đều đánh thẳng vào chỗ yếu hại.
Đầu óc Tạ Hồng Trần mờ mịt, nhưng không kịp nghĩ nữa, hắn bắt Tạ Nguyên Thư trước rồi nói.
Tu vi của Tạ Nguyên Thư thật sự không chịu nổi một kích của hắn.
Cho dù thân trúng kịch độc, nhưng Tạ Hồng Trần vẫn có thể trong vòng chiêu khống chế được hắn ta. Cơ mà tạm thời hắn vẫn không thể giết chết Tạ Nguyên Thư, dù sao Tạ Nguyên Thư cũng là nhi tử thân sinh của Tạ Linh Bích. Có thế nào, hắn cũng nên hỏi rõ nguyên nhân. Cho nên Tạ Hồng Trần một chưởng đánh hắn ta tới góc tường, xoay người lại nhìn Hoàng Nhưỡng.
“Ngươi hạ độc vào trong canh?” Hắn hỏi, trong lời nói tràn ngập vẻ không dám tin.
Trên mặt Hoàng Nhưỡng là vẻ kinh hoảng, nói: “Ta không có. Ta không có!” Nàng xoay người muốn chạy, cổ tay phải đã sớm rút cây trà châm kia xuống, giấu ở trong tay áo. Lúc này nàng nắm chặt cây trà châm kia trong tay, trong lòng bàn tay bắt đầu chảy đầy mồ hôi.
Nàng làm bộ xoay người muốn chạy trốn, Tạ Hồng Trần nhánh chóng bắt được cổ tay nàng, kéo nàng về sau. Hoàng Nhưỡng xoay tay lại, vật trong tay lóe lên quét ngang qua đôi mắt hắn.
Sau khi trúng độc, động tác của Tạ Hồng Trần vốn đã chậm chạp, hơn nữa lại không quá cảnh giác đối với Hoàng Nhưỡng – – Hoàng Nhưỡng chỉ là một Thổ Yêu nho nhỏ, không hề thiện chiến. Với chút tu vi kia của nàng, ở trước mặt hắn căn bản không chịu nổi một kích.
Hơn nữa, hiện tại hắn vẫn không dám tin, Hoàng Nhưỡng sẽ thật sự xuống tay với hắn.
Một trăm năm phu thê… Hắn thật ra ít nhiều vẫn biết – – Hoàng Nhưỡng thích mình.
Nhưng cơn đau nhức bén nhọn truyền đến, trước mắt hắn đột nhiên mất đi ánh sáng.
Vào cái liếc mắt sau cùng, hắn thấy trong tay Hoàng Nhưỡng có một cây trà châm gần như trong suốt…
Hắn chưa bao giờ gặp qua.
Trong lòng nhất thời có một sự mất mát trống rỗng, đến từ chính người tổn thương hắn đây, khiến hắn quên đi những chiêu thức và tâm pháp vốn có. Hắn sai sót ở chỗ có thể một chưởng đánh gục Hoàng Nhưỡng, nhưng hắn đã bỏ lỡ cơ hội này.
Điều này sao có thể…
Một khắc trước, nàng còn cười khanh khách đưa canh ngọt tới cho hắn. Một trăm năm qua, nàng vẫn đợi tại Kỳ Lộ Đài, được cho là an phận thủ thường. Vì sao lại như vậy?
Tạ Hồng Trần có quá nhiều suy nghĩ không rõ. Hắn chậm rãi lui về phía sau, Tạ Nguyên Thư ở góc tường lại mạnh mẽ vỗ hắn một chưởng. Cuối cùng hắn phun ra một bụm máu tươi, cả người lung lay sắp đổ. Tạ Nguyên Thư đang định hạ quyết tâm lấy tính mạng của hắn. Nhưng Hoàng Nhưỡng đột nhiên nói: “Thư lang xin dừng tay. Người này cứ giữ lại trước, ngày sau còn có tác dụng.”
Tạ Hồng Trần nghe thấy cái xưng hô này, lại phun ra thêm một bụm máu nữa, hắn cả giận nói: “Ngươi và hắn… Ngươi thật sự cùng hắn…”
Tạ Nguyên Thư lại đánh một chưởng, Tạ Hồng Trần tránh không kịp, cuối cùng bị một chưởng đánh trúng phía sau lưng. Tổn thương cộng độc phát tác, hắn không chịu nổi mà ngất đi. Tạ Nguyên Thư hãy còn lo lắng, tiến lên nhìn kỹ, thấy hắn thật sự hôn mê, lúc này mới nói: “Giữ lại tính mạng của hắn làm gì? Không diệt trừ người này, cuối cùng ta vẫn khó có thể yên tâm.”
Đồ ngu. Giết hắn rồi, dựa vào một mình ngươi mà có thể giúp ta đối phó với Tạ Linh Bích sao? Hoàng Nhưỡng kiên nhẫn dỗ dành: “Tu vi của hắn vô cùng thâm hậu, Thư lang, sao chàng không lấy mà dùng? Cứ thế giết chết hắn thì thật lãng phí.”
Hai mắt Tạ Nguyên Thư sáng lên, trong mỗi một biểu cảm nho nhỏ đều chứa đầy sự tham lam: “Vẫn là A Nhưỡng của ta thông minh!”
Nói xong, hắn ta lấy xích sắt màu đen bên hông ra, đây đúng là thần khí nổi tiếng tiên môn – – Khốn Bát Hoang. Hắn ta khóa kỹ Tạ Hồng Trần lại, sau đó nói: “Nếu muốn lấy tu vi của hắn, ta còn cần làm thêm chuẩn bị. Chỉ sợ sẽ tốn thời gian hai ngày.”
“Ta sẽ ở lại Duệ Vân Điện. Tuy ngày thường ta không tới đây, nhưng ta và hắn dẫu sao cũng là phu thê. Ta ở lại chỗ này sẽ không có ai tiến vào kiểm tra đâu.” A Nhưỡng trấn an hắn.
Tạ Nguyên Thư cũng yên tâm, nói: “A Nhưỡng, nàng thật không hổ là là hiền nội của ta. Vậy nàng ở đây canh chừng hắn, Khốn Bát Hoang này không thể mở, nếu không chỉ sợ nàng không thể ứng phó được đâu.”
Hoàng Nhưỡng gật đầu, đưa hắn ta đến cửa đại điện, lại bất an nói: “Thư lang, chàng phải đi sớm về sớm đó.”
Tạ Nguyên Thư đương nhiên còn sốt ruột hơn cả nàng, cho nên nào cần nàng nhắc nhở? Hắn ta đáp một tiếng, sau đó vội vàng rời khỏi Duệ Vân Điện.
Chờ sau khi hắn đi, Hoàng Nhưỡng chậm rãi đi tới trước mặt Tạ Hồng Trần.
Kịch độc trong cơ thể Tạ Hồng Trần đã hoàn toàn phát tác, nhưng lấy đi tu vi của hắn, trên đời này đa số các loại độc đều có thể tự bài thải. Thứ hắn cần chỉ là thời gian. Hoàng Nhưỡng đỡ hắn dậy, dìu hắn đến trên sập.
Giường tại Duệ Vân Điện của hắn, Hoàng Nhưỡng cực kỳ xa lạ. Tuy thành thân đã trăm năm, nhưng nàng chưa từng qua đêm tại đây lấy một lần.
Nàng cầm nước tới, thay Tạ Hồng Trần lau vết máu trên mặt.
Đôi mắt hắn bị thương nặng, không biết trà châm kia được làm từ vật gì, vô cùng sắc nhọn. Dù sao căn cứ vào vết thương mà nói, chỉ sợ hai mắt của hắn sẽ không khỏe lại. Hoàng Nhưỡng canh giữ ở bên cạnh hắn, lại tìm lụa trắng quấn lấy hai mắt cho hắn.
Máu của hắn ướt sũng lụa trắng, cả người mê man chìm vào giấc ngủ, vẻ mặt cố nhịn đau đớn.
–
Ti Thiên Giám, Chu Tước Ti.
Đệ Nhất Thu ngồi ở trong thư phòng, trên án thư chất đống một xấp công văn.
Mà trên tường phía sau hắn, nơi gần sát với xà nhà, có một cái hốc mắt… Đúng vậy, một cái hốc mắt vô cùng vĩ đại. Bên trong thậm chí còn đặt một con mắt dạng hạt châu. Hiện tại, hạt châu này đang chuyển động nhẹ nhàng ở trong hốc mắt, một chùm sáng trắng cứ thế chiếu trên tường đối diện.
Trên tường treo một loại tuyết gấm trơn mịn, ánh sáng trắng rơi vào trên này, hiện ra hình ảnh rõ ràng.
Nếu Hoàng Nhưỡng ở đây, chắc chắn sẽ vô cùng giật mình.
Bởi vì trong hình ảnh, nàng mặc quần áo màu vàng, đứng ở trước một mảnh ruộng. Lúa mạch đã chín vàng, rủ xuống trông buồn hắt hiu, một mảnh ruộng vàng đượm, ấm áp tươi đẹp y như nàng. Nàng đang nghiêm túc xem xét tình hình sinh trưởng của lúa mạch, bàn tay trắng nõn chà một bông, hạt lúa mạch chín vào rơi vào trong bàn tay nàng xoay tròn như trân châu.
Nàng cúi đầu lắng nghe, vì thế cả khung hình có thể thấy được sườn mặt tinh xảo của nàng.
– – Con mắt này tựa như pháp bảo, bên trong là nơi cất giấu hình ảnh, rõ ràng đó là Tiên Trà trấn vào nhiều năm trước!
Đệ Nhất Thu vùi đầu lật xem công văn, chốc chốc lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.
Trong phòng thỉnh thoảng chỉ có tiếng lật trang giấy.
Chính vào lúc này, một giọng nói giống như mũi tên truyền đến: “Giam Chính, lão hữu Tạ Nguyên Thư, khẩn cầu một hồi.”
Đệ Nhất Thu lấy làm giật mình, sau đó đứng lên, lấy con mắt trên tường ra, bỏ vào ngăn kéo sâu nhất trong án thư. Nơi đó thậm chí có vô số vật như thế này.
Bên ngoài Chu Tước Ti, một người mặc áo choàng đang đứng chờ.
Đệ Nhất Thu liếc mắt một cái đã nhận ra hắn ta – – đây không phải là Tạ Nguyên Thư sao?
Hắn chẳng có hảo cảm gì với người này, vì thế vẻ mặt khá lạnh nhạt: “Thì ra là Tạ huynh. Đêm hôm khuya khoắt đến đây, chẳng lẽ có chuyện gì khó lường chăng?”
Tạ Nguyên Thư khoát tay, nói: “Lần này, ta muốn xin Giam Chính đại nhân một vật.”
Đệ Nhất Thu không mấy nhiệt tình với hắn ta, ôn hoà nói: “Ồ…?”
Tạ Nguyên Thư tiến sát vào hắn, nhỏ giọng nói: “Một loại pháp bảo có thể hấp thụ tu vi con người. Ta biết, Giám Chính chắc chắn có cách.”
“Ồ.” Đệ Nhất Thu khẽ cười một tiếng, dáng vẻ không cảm thấy quá hứng thú: “Cách thì đương nhiên có. Nhưng con người ta làm việc luôn xem tâm trạng.”
Tạ Nguyên Thư hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, nói: “Chỉ cần Giám Chính ra giá là được.”
Lúc này Đệ Nhất Thu không muốn giao tiếp với hắn ta lắm, đơn giản là vì thật ra Tạ Nguyên Thư không quá tin tưởng mù quáng vào Tạ Linh Bích. Tuy hắn ta là đại công tử của Ngọc Hồ Tiên Tông, nhưng thật ra là một kẻ không có thực quyền.
Mà lúc này, Tạ Nguyên Thư vậy mà lại nói như vậy, có thể thấy nhất định là một chuyện lớn.
Đệ Nhất Thu hỏi: “Đại công tử muốn hấp thu công lực của ai?”
Chuyện này, Tạ Nguyên Thư không muốn nói. Hắn ta nói khẽ: “Ta dùng nhiều tiền mua pháp khí từ chỗ Giám Chính, Giám Chính hà tất phải quan tâm ta dùng trên người ai?”
Ngu xuẩn, bất kể ngươi dùng trên người ai, bổn tọa đều thích nghe ngóng. Tốt nhất là ngươi có thể giết chết Tạ Linh Bích. Trong lòng Đệ Nhất Thu Tâm cười lạnh, sau đó dựng thẳng bốn ngón tay, đưa ra một con số. Tạ Nguyên Thư thấy hắn đồng ý ra giá, nhất thời mừng rỡ: “Bốn trăm vạn linh thạch, thành giao! Chỉ cần pháp khí có hiệu quả là được!”
Đệ Nhất Thu đồng ý với cuộc giao dịch này, trong lòng khó tránh khỏi có suy đoán – – hắn ta tiêu một số tiền lớn như vậy, rốt cuộc cái tên ngu xuẩn này muốn dùng để đối phó với ai?
–
Điểm Thúy Phong, Duệ Vân Điện.
Lòng ngón tay Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng mơn trớn lông mày của Tạ Hồng Trần, đột nhiên, cổ tay nàng bị cầm lấy. Tạ Hồng Trần dùng lực mà nắm, dẫn đến xiềng xích trên cổ tay tay hắn ào ào chấn động.
“Ngươi… Ngươi…” Hắn muốn nói chuyện, nhưng máu trong cổ họng tuôn ra, dẫn tới một trận ho khan.
Hoàng Nhưỡng đành phải bưng nước súc miệng cho hắn.
Tạ Hồng Trần khó khăn lắm mới bình ổn lại sau cơn ho khan, cuối cùng lên tiếng hỏi: “Vì sao?”
Đến lúc này, trong lòng hắn vừa phẫn nộ lại hoang mang, lời nói ngược lại không còn vẻ lạnh lùng xa cách như xưa.
Hoàng Nhưỡng ngồi ở bên cạnh hắn, rất lâu sau mới nói: “Hồng Trần, chúng ta làm phu thê một trăm năm. Dù có không thích thế nào, xét cho cùng vẫn có tình nghĩa trăm năm. Nếu, nếu có một ngày, ta bị tù tội tại Ám Lôi Phong, chàng sẽ đến tìm ta sao?”
Đầu ngón tay nàng chạm khẽ lên lông mày của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Chàng sẽ liều mạng đắc tội với Tạ Linh Bích, tiến vào tìm ta sao?”
“Nàng đang nói cái gì?” Tạ Hồng Trần hoàn toàn không hiểu, lồng ngực đau nhức dữ dội khiến khí tức của hắn hỗn loạn: “Sao nàng có thể bị nhốt tại Ám Lôi Phong được?”
Hoàng Nhưỡng nhìn quanh cả Duệ Vân Điện, sau một lúc lâu mới nói: “Hồng Trần, ta nằm mơ một giấc mộng. Trong mộng, ta thi hành hình phạt Bàn Hồn Định Cốt Châm, bị nhốt tại nơi sâu nhất trong mật thất của Ám Lôi Phong. Ta không thể nói chuyện, cũng không thể động đậy. Ta chỉ có thể ngày đêm niệm tên của chàng, cầu chàng đến tìm ta.”
Vẻ mặt Tạ Hồng Trần mờ mịt, hỏi: “Chỉ bởi vì một giấc mộng?! Ngươi làm những thứ này, chỉ vì một giấc mộng ư?!”
Hoàng Nhưỡng không trả lời hắn, chỉ tiếp tục nói: “Nhốt cùng ta còn có rất nhiều người, bọn hắn đều im lặng giống ta, không phát ra chút âm thanh nào. Nơi đó đặc biệt tối, chỉ có phù quang của pháp trận ngẫu nhiên sáng lên. Nhưng cũng chỉ có chút ánh sáng như vậy. Con chuột gặm cắn chúng ta, con rết, con kiến bò qua trên mặt ta. Bọn hắn ăn thịt nơi miệng vết thương hư thối, trong lỗ mũi đều là giòi…”
Nàng yên tĩnh miêu tả tất cả, nói: “Ban đầu, ta còn ôm ấp hi vọng. Hết lần này đến lần khác hồi tưởng lại quá khứ của chúng ta. Ta cho rằng lấy tính tình của chàng, một nữ tử chàng quen biết bỗng nhiên không thấy nữa, ít nhất chàng cũng sẽ đi tìm thử. Điểm Thúy Phong và Ám Lôi Phong gần trong gang tấc, ta nghĩ với thân phận Tông chủ Tôn Sư của chàng, đã muốn tìm thấy ta thì bất kể có thế nào cũng không phải là chuyện khó. Ta dùng phù quang lóe ra ghi lại thời gian, chàng đã nói với ta, phù quang tắt, chính là chỉ còn một hơi tàn. Ta cứ thế đếm nó, một khắc cũng không dám đếm sai, qua một năm.”
Nước mắt nàng chảy xuống, nhỏ giọt trên tay hắn, Tạ Hồng Trần gần như vô lực mà nói: “Đó chỉ là một giấc mộng thôi. Hiện giờ nàng rõ ràng ở đây mà, Hoàng Nhưỡng!”
Hoàng Nhưỡng cười khẽ, nói: “Năm thứ hai, ta đã không còn nhớ rõ thời gian nữa. Con chuột chạy trên đầu ta, ta rất sợ, quên mất phải tính thời gian rồi. Khi đó, ta từ từ biết, chàng sẽ không tới. Cho dù chỉ cách một đỉnh núi, chàng cũng sẽ không tới. Chàng sẽ không vì ta mà đắc tội với sư phụ chàng. Thật ra ta không oán hận cũng không trách chàng. Chàng ghét ta, ta biết.”
Nàng nói từng chữ rõ ràng, Tạ Hồng Trần không khỏi suy nghĩ đến tất cả, cuối cùng hắn trầm giọng hỏi: “Ngươi nhập ma rồi sao?”
Sợ cũng chỉ có nhập ma, mới có thể bị ảo cảnh ảnh hưởng đến thần trí.
Trên mặt Hoàng Nhưỡng mang theo ý cười, nhưng lúc nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nước mắt vẫn rơi như mưa: “Ta gả cho chàng một trăm năm, hưởng thụ vinh quang của phu nhân tông chủ. Thứ ta mưu cầu, chàng đã cho. Ta nói với bản thân mình rằng không nên hận chàng. Ta chỉ có một người phu quân là chàng, lại toàn tâm toàn ý phụng dưỡng chàng trăm năm, dù sao ta vẫn cho rằng chàng có thể để ta dựa vào.”
Nàng nằm úp ở bên giường, vùi mặt vào đầu vai Tạ Hồng Trần, nước mắt tuôn ra như suối, ướt nhẹp vai hắn. Tạ Hồng Trần cũng không hề cảm động chỉ vì sự điềm đạm đáng thương của nàng lúc này, bất kể nàng có chân thành tha thiết, điềm đạm đáng yêu đến đâu.
Nhưng giờ phút này, hắn bị Khốn Bát Hoang khóa lại, mắt không thể thấy, nguy hiểm trong sớm tối. Hắn chỉ có thể ổn định lại cảm xúc của Hoàng Nhưỡng. Vì thế cho dù hắn không hiểu những lời Hoàng Nhưỡng nói, nhưng vẫn nói: “Đó chỉ là một giấc mộng thôi, chúng ta đều đang êm đẹp ở trong này, không phải sao? Nàng là thê tử của ta, nếu như không thấy nàng nữa, làm sao ta có thể không đi tìm? Ta chắc chắn…”
“Chàng lừa ta!” Hoàng Nhưỡng bỗng dưng đứng dậy, quát: “Chàng vẫn lừa ta!”
Nàng khóc nói: “Nếu chàng thật sự đi tìm ta, chàng sẽ thấy ta ở ngay trong Bạch Lộ Trì. Chàng căn bản không hề đi tìm ta! Căn bản không hề đi tìm ta…”
Nói xong, hai tay nàng ôm đầu, thuận tiện ngồi lại bên giường.
Tạ Hồng Trần không nhìn thấy, hắn không biết có phải Hoàng Nhưỡng còn đang khóc hay không.
Cho dù Hoàng Nhưỡng có khóc, cũng sẽ không khàn giọng mà khóc. Nàng sẽ khóc vô cùng đẹp, vô cùng tuyệt diễm.
Tạ Hồng Trần muốn nói chút gì đó, ít nhất là dỗ nàng cởi Khốn Bát Hoang trên thân mình ra đã. Nhưng mấy lần hắn muốn mở miệng nói chuyện, đều không lựa được lời thích hợp. Vì thế hắn đột nhiên nhớ tới – – một trăm năm qua, hắn chưa từng an ủi nàng.
Hắn cố gắng không để cho mình cảm động vì Hoàng Nhưỡng, cho nên bất cứ lúc nào, hắn cũng coi như không thấy cảm xúc của nàng. Nếu như cử chỉ của nàng không hợp tâm ý hắn, hắn sẽ lạnh nhạt ngó lơ nàng, thậm chí còn phẩy tay áo bỏ đi.
Đợi đến lần sau, lúc hắn gặp lại nàng, nàng vẫn sẽ dịu dàng săn sóc, giống như không hề xảy ra chuyện gì.
Nàng luôn có thể khống chế tốt cảm xúc của mình, cũng rất dễ phỏng đoán tâm tư của hắn. Cho nên trước đây, Tạ Hồng Trần chưa từng thấy Hoàng Nhưỡng tức giận.
Chỉ có duy nhất một lần, chính là hiện tại.
Tạ Hồng Trần vươn tay, sờ tới Hoàng Nhưỡng ngồi dựa ở bên giường. Hai tay nàng che mặt, nước mắt lặng lẽ chảy xuống không một tiếng động.
Mà Tạ Hồng Trần im lặng, không nói được một câu ôn tồn.
Ngược lại Hoàng Nhưỡng còn cầm tay hắn, trước khi mở miệng, nàng hít một hơi thật sâu, vẫn cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng, nói: “Thật xin lỗi.”
Tạ Hồng Trần sửng sốt, hỏi: “Cái gì?”
Thậm chí ngay cả lúc này, cũng vẫn là nàng mở miệng nói xin lỗi trước.
Hoàng Nhưỡng rút khăn lụa ra, lau khô nước mắt, giọng nói cũng dần khôi phục lại bình tĩnh: “Bây giờ nghĩ lại, ta oán hận chàng thật sự chẳng có nghĩa lý gì. Thật ra chàng căn bản không cần thiết phải đến tìm ta.” Nàng thở dài thật sâu, lấy lại lý trí: “Dù sao phu thê giống chúng ta, một người tham danh lợi, một người tham sắc đẹp. Đôi bên chỉ làm theo nhu cầu thôi, đâu có tình cảm gì? Chàng hà tất phải vì một nữ nhân lòng dạ hèn mọn mà đắc tội với ân sư của mình.”
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn tóc mai Tạ Hồng Trần: “Thật ra ta vẫn luôn hiểu đạo lý này. Chỉ là ta bị nhốt quá lâu, vẫn luôn nhớ tới chàng, chàng lại mãi không đến. Ta thất vọng quá nhiều lần, khó tránh khỏi nhìn không rõ chân tướng.”
Nàng kéo chăn mỏng, đắp lên cho hắn, nhẹ nhàng nói: “Làm sao chàng có thể tới được? Chàng chỉ là màn trời sao xa xôi khi ta rơi xuống vách núi. Là lông chim bay khẽ qua người lúc ta chết đuối trong nước sâu. Làm sao chàng có thể tới được? Có lẽ một trăm năm qua, ta tương đối nghiêm túc, cho nên trong lòng mới ghi hận chàng.”
Nàng một lần nữa tiết chế lại cảm xúc, thốt ra từng câu từng chữ dịu dàng ôn hòa. Tạ Hồng Trần muốn lừa gạt nàng, nhưng vẫn không mở miệng nổi.