Thượng kinh, Ti Thiên Giám.
Đệ Nhất Thu nghênh đón ba vị khách– Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu, Võ Tử Sửu.
Ba người này cũng là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở trong tiên môn. Hà Tích Kim thì tuấn tú lịch sự, nhưng do trên lưỡi có vết thương cũ nên nói chuyện không được lưu loát, từ trước tới nay luôn kiệm lời.
Trương Sơ Tửu thích rượu như mạng, lại bởi vì phu nhân cực kỳ ghét rượu nên từ sau khi thành thân đã tự xưng là Trương Sơ Tửu không uống một giọt rượu.
Võ Tử Sửu thì người cũng như tên, đã lùn lại còn xấu. Tướng mạo trời sinh của hắn trông như kẻ ác, dùng bốn từ “cùng hung cực ác” để hình dung cũng không sai chút nào. Không lâu trước đây hắn đã có một trận ác đấu với dâm tặc để cứu một nữ tử. Một vị tông sư tên Mang Thiên Sóc đang trên đường hành hiệp trượng nghĩa, nhác thấy thì cho rằng hắn là ác tặc nên ngay lúc đó đã đánh gãy một chân của hắn, bởi vậy mà hắn đi đường có chút khập khểnh. Song, Mang Thiên Sóc cũng hối hận về hành vi xúc động nhất thời của mình, nên đã thu hắn làm đồ đệ, sau này thấy hắn có thiên phú trác tuyệt thì lại gả con gái yêu cho hắn.
“Rượu, rượu!” Trương Sơ Tửu vừa mới vào cửa đã hô ầm lên.
Võ Tử Sửu hừ lạnh một tiếng, khập khiễng đi vào, mắng: “Thế này là đã nhịn bao lâu rồi hả? Đúng là kẻ nhu nhược! Ta khuyên ngươi nên hưu() người đàn bà kia về nhà mẹ đẻ đi, để cho cả đời này nàng ta cũng không bước nổi vào cửa lớn Trương gia nữa! Xem xem nàng ta có dám quản cái này cái nọ nữa không!”
()Hưu vợ: bỏ vợ
“…” Hạ Tích Kim bĩu môi tỏ vẻ khinh bỉ.
Ba người này vừa mới vào đến cửa, Lý Lộc đã mang rượu vào– Cứ nhìn ba người tới đây là biết bọn họ lại thèm rượu rồi.
Rượu vừa được đưa tới, Võ Tử Sửu đã nhanh tay lấy một vò.
— Ngoài miệng thì nói không cần, thân thể thì thành thật gớm nhỉ. Lý Lộc im lặng đánh giá ba người. Bọn họ là huynh đệ kết nghĩa, tục xưng là tam tiên sợ vợ của tiên môn! Mấy năm nay bọn họ qua lại rất là gần gũi với Giám Chính, nghe đâu là bởi vì mấy vị phu nhân trong nhà nhiệt tình muốn giới thiệu nữ tử cho Giám Chính.
Quả nhiên, Hạ Tích Kim luôn kiệm lời mở miệng: “Có, có việc.”
Trương Sơ Tửu bên cạnh chỉ lo uống rượu, Võ Tử Sửu tiếp lời: “Là thế này, trong nhà phu nhân của Hạ Tích Kim có một muội muội chưa gả. Tẩu tẩu Hà gia mong là ngươi có thời gian rảnh thì gặp một lần.”
Hắn vừa nói xong, Trương Sơ Tửu đã nói chen vào: “Tẩu tẩu Hà gia rất thích ngươi đó. Nàng nói nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn giữ mình trong sạch, phẩm hạnh đoan chính. Nếu ngươi kết thân với muội muội của tẩu tẩu Hà gia, như vậy sau này chúng ta chính là người cùng một nhà rồi.”
Hạ Tích Kim phụ họa một câu: “Đúng.”
Võ Tử Sửu ôm chầm bả vai của Đệ Nhất Thu, nói tiếp: “Đến lúc đó bốn huynh đệ chúng ta lập đàn thắp hương, kết nghĩa kim lan. Ngươi nhỏ tuổi hơn so với chúng ta, ngươi sẽ là Tứ đệ!”
— Vậy thì chúc mừng, Hà phu nhân có danh tiếng là “hãn thê như hổ”, muội muội của nàng chỉ sợ ít nhất cũng là sói, đến lúc đó tam tiên sợ vợ trong tiên môn vớ vẩn lại thành tứ kiệt sợ vợ. Thịt trên mặt của Lý Lộc run rẩy, nghĩ thầm trong bụng.
Đệ Nhất Thu ngồi sau án thư, ngẫm nghĩ suy tư một lúc lâu mới chân thành mà nói: “Cảm tạ Hà phu nhân có lòng giúp đỡ, bổn tọa quả thật là trong nhà trống không, thiếu một người vợ hiền. Chẳng qua trước mắt bổn tọa có một chuyện muốn mời ba vị tiền bối hỗ trợ. Xong việc thì bổn tọa sẽ đi Hà phủ cùng ba vị tiền bối để bái tạ phu nhân.”
Ý này rõ ràng là đồng ý!
Tam tiên sợ vợ rất phấn khởi, Hạ Tích Kim tỏ thái độ trước: “Nói!”
Võ Tử Sửu cũng theo đó mở lời: “Huynh đệ nhà mình cả, khách sáo gì nữa? Có gì cứ nói!”
Trương Sơ Tửu chỉ lo uống rượu cũng không quên gật đầu.
Đệ Nhất Thu lấy ra một tờ giấy từ trên án thư, để tới trước mặt ba người, nói: “Đây là đơn mua hàng của Tạ Nguyên Thư ở Tư Thiên Giám cách đây không lâu.” Đợi ba người cúi xuống xem kỹ, hắn bổ sung một câu: “Lấy danh nghĩa cá nhân.”
Ba ngươi nhìn hồi lâu, lẩm bẩm: “Ngọc Hồ Tiên Tông này sắp có chuyện lớn à.”
Trương Sơ Tửu không nhịn được cảm thán: “Tên nghiệp chướng này mua những thứ này, chẳng lẽ định tạo phản ư?”
Hạ Tích Kim không nói, vẫn nhìn chằm chằm vào đơn hàng. Không bao lâu sau, hắn chỉ vào pháp bảo hấp thụ tu vi, hỏi: “Cái này?”
Đệ Nhất Thu nói: “Cũng là Tạ Nguyên Thư cố ý mua.”
Hạ Tích Kim đập vò rượu lên án thư: “Phản, phản, phản…”
Trương Sơ Tửu nói hết câu hộ hắn: “Hắn phản rồi.”
Lúc này Hạ Tích Kim mới nói tiếp: “Hắn, hắn, hắn muốn…”
Trương Sơ Tửu tiếp tục bổ sung: “Hắn muốn đối phó ai?”
Đệ Nhất Thu cho ra một đáp án long trời lở đất: “Chắc là bước đầu đi đối phó với Tạ Hồng Trần.”
Ba người kinh hãi, Võ Tử Sửu hỏi: “Cái này… là ý của Tạ Linh Bích?”
Đệ Nhất Thu lắc đầu, nói: “Tạ Linh Bích luôn xem trọng Tạ Hồng Trần, ngược lại rất lãnh đạm với đứa con trai này. Hơn nữa tu vi của tên Tạ Nguyên Thư này chỉ là bùn nhão không trét nổi tường, Tạ Linh Bích sẽ không hồ đồ như vậy đâu.”
Bốn người nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Hạ Tích Kim mới nói: “Nhìn, nhìn xem..”
Võ Tử Sửu tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc, bổ sung một câu: “Nhìn xem một cái chẳng phải sẽ biết hay sao?”
Đệ Nhất Thu lập tức đứng dậy, chắp tay nói: “Đúng thật là bổn tọa muốn mời ba vị tiền bối tạm ở lại mấy ngày, để cùng điều tra tình hình bên Ngọc Hồ Tiên Tông.”
Hạ Tích Kim nói ngay: “Còn, còn gọi, gọi…”
Lần này Trương Sơ Tửu tiếp lời: “Còn gọi tiền bối cái gì nữa, sau này có thể sẽ là huynh đệ rồi!”
Đệ Nhất Thu nghiêm mặt nói: “Tiểu đệ cảm tạ ba vị đại ca.”
Tức khắc, trong lòng cả ba người tràn đầy sự phấn khởi, cùng hẹn sẽ đi Ngọc Hồ Tiên Tông.
–
Lúc này, ở Ngọc Hồ Tiên Tông.
Tạ Nguyên Thư vừa thức dậy từ trong ảo cảnh, váy ngoài của Hoàng Nhưỡng còn nằm trên mặt đất. Tạ Nguyên Thư dùng sức lắc lắc đầu, nói: “A Nhưỡng, nàng quả thực quá quyến rũ, ta thực sự cứ như đang rơi vào một đám mây trong giấc mơ.”
Hoàng Nhưỡng thở dài một hơi, mặc quần áo vào giúp hắn ta: “Cũng không biết còn bao nhiêu thời gian ở cùng với Thư lang đây.”
Tạ Nguyên Thư vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, nói: “Yên tâm, ta đây sẽ đi tìm cha ta.”
Hoàng Nhưỡng vội nói: “Không được.”
Tạ Nguyên Thư khựng lại, đương nhiên thấy rất khó hiểu: “Vì sao?”
Hoàng Nhưỡng cực kỳ nhẫn nại với trí thông minh của hắn ta, chậm rãi giải thích: “Thư lang, Ám Lôi Phong là nơi ở nhiều năm của lão tổ, vậy cho nên lão cực kỳ quen thuộc với nơi đó. Tuy bây giờ chàng có nội lực của Tạ Hồng Trần, nhưng chỉ sợ vẫn đánh không lại lão. Sao ta có thể yên tâm để chàng rơi vào nguy hiểm chứ?”
Quả nhiên Tạ Nguyên Thư hỏi: “A Nhưỡng có kế sách khác ư?”
Hoàng Nhưỡng nhìn thoáng qua Tạ Hồng Trần, nói: “Lão tổ và Tạ Hồng Trần tuy rằng là thầy trò, nhưng tình cảm lại như cha con. Không thì Thư lang đi mời lão tổ, nói là Tạ Hồng Trần luyện công gặp chuyện để lão tới giúp. Đợi lão tới thì việc đầu tiên mà lão làm chắc chắn là cứu Tạ Hồng Trần, chàng tùy cơ ra tay.”
“Quá hay.” Tạ Nguyên Thư khen nàng.
“Ngươi!” Tạ Hồng Trần nghe được thì suýt hôn mê, chỉ vào Hoàng Nhưỡng không mắng nên lời. Hoàng Nhưỡng lại nói: “Để càng dễ dàng làm việc thì không bằng Thư lang hãy thiết hạ bẫy rập trên người Tạ Hồng Trần, một khi lão tổ ra tay cứu hắn, sẽ lập tức bị trúng chiêu. Sau đó chàng lại đánh lén, bảo đảm không lọt đi đâu được.”
Tạ Nguyên Thư được mở mang tầm mắt, hắn ta kéo Tạ Hồng Trần ra đánh cho ngất xỉu. Sau đó hắn ta móc ra một cái bình bạch ngọc, mở nắp rắc bột phấn trong bình lên người Tạ Hồng Trần. Bột phấn đó có màu trắng nhạt, không có mùi lạ gì, khi rắc xuống lập tức lẫn vào trong màu áo trắng của Tạ Hồng Trần. Tạ Nguyên Thư nhắc nhở một câu: “Đây là phấn độc do nọc độc của Hủy Xà tinh luyện mà thành, thứ này cực kỳ độc, nàng trăm nghìn lần không thể đụng vào.”
“Nọc độc của Hủy Xà?” Hoàng Nhưỡng đã nghe qua về loài rắn này, biết nó là hung thú cực độc. Nhưng trong mấy năm nay, những dị thú như vậy xuất hiện rất ít, không ngờ rằng bây giờ vẫn còn có người lấy được thứ này.
Tạ Nguyên Thư ừ một tiếng, nói: “Ta phái người đi gọi cha ta.”
Hoàng Nhưỡng vội nói: “Lão tổ mà thấy ta ở đây thì chắc chắn sẽ nghi ngờ, trước mắt ta trốn ra ngoài đã.”
Tạ Nguyên Thư tách khỏi nàng thì có chút không yên lòng, lập tức nói: “Không sao, ta có pháp bảo để tàng hình, nàng cứ trốn ở trong phòng là được.”
Nói xong, hắn ta lấy một chiếc áo choàng từ trong túi trữ vật bách bảo đưa cho Hoàng Nhưỡng.
Hoàng Nhưỡng không hiểu biết nhiều về pháp bảo tiên môn, nàng cũng không biết tên của pháp bảo này, chỉ đành nhận lấy khoác lên trên người. Lúc đang thắt lại vạt áo thì nàng tình cờ nhìn thấy con dấu ở phía trên– Đệ Nhất Thu.
Lại là người này.
Tạ Nguyên Thư thấy nàng nhìn chăm chú dò xét thì cười lạnh: “Mấy năm nay Ti Thiên Giám cho ra không ít pháp bảo tuyệt phẩm, đa số đều là ta đặt mua. Lão nhân cứ cho rằng ta chỉ biết ăn no chờ chết, hôm nay ta phải cho lão tận mắt thấy bản lĩnh của ta!”
Ta cũng thật sự rất muốn nhìn xem ngươi làm thế nào để “hiếu thuận” chết Tạ Linh Bích! Hoàng Nhưỡng cười giả lả lùi ra phía sau, nói: “Vậy ta sẽ yên lặng đợi tin tốt của Thư lang.”
Quả nhiên, Tạ Nguyên Thư ra ngoài sai người đi mời Tạ Linh Bích.
Do khoảng cách giữa hai ngọn núi không xa, nên chỉ chốc lát sau, Tạ Linh Bích đã vội vàng chạy tới. Tạ Nguyên Thư nhìn thấy lão thì vẫn có chút sợ hãi, khí phách vừa nãy đã vứt hết ra sau đầu. Lúc hắn ta nói chuyện, giọng nói còn run rẩy: “Cha, cha… người mau đến nhìn Hồng Trần!”
Bước chân của Tạ Linh Bích như có gió, nhanh chóng đi đến trước giường, liếc một cái đã thấy hai mắt của Tạ Hồng Trần bị người làm tổn thương rất nặng!
Lão lập tức nhìn xung quanh, Tạ Nguyên Thư sốt ruột nói: “Cha, người mau cứu tông chủ đi!”
Tạ Linh Bích không ngây thơ như vậy.
Lão lập tức hỏi: “Sao ngươi lại ở đây? Hôm nay đã có ai đến Duệ Vân Điện?” Trong lòng Tạ Nguyên Thư hoảng loạn. Tạ Linh Bích nhìn chằm chằm đứa con trai không ra gì này của mình, lòng càng nổi lên nghi ngờ, lão hỏi: “Nói! Ngươi sợ cái gì?!”
Tạ Nguyên Thư rối hết cả lên, nào còn biết đáp lời ra sao? Hắn ta còn nghĩ, hay là bây giờ ra tay luôn?!
Nhưng bản thân hắn ta cũng rõ ràng, kể cả tu vi của Tạ Hồng Trần đã chuyển đến trên người hắn ta thì vẫn ít nhiều bị hao hụt đi. Mà hắn ta dùng công lực của người khác thì chỉ sợ cũng khó lòng trực tiếp ra tay với phụ thân của mình.
Hắn ta đang phân vân chưa biết quyết định ra sao thì đột nhiên Hoàng Nhưỡng xông ra, quỳ gối trước mặt Tạ Linh Bích!
Tạ Linh Bích vừa nhìn thấy nàng cũng ở đây thì tức khắc bốc hỏa, giận dữ hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Hoàng Nhưỡng nhìn qua thì có vẻ đang sợ hãi, nhưng đôi mắt của nàng thì cụp xuống nhìn mũi giày Tạ Linh Bích — Rốt cuộc lại gặp ngươi, lão tổ. Trong lòng nàng hỏi thăm mười tám đời nhà lão, ngoài miệng thì lắp bắp sợ hãi: “Lão tổ tha tội! Hôm nay cũng không biết là Hồng Trần tin lời đồn của ai, nói ta với đại ca… Đúng là vớ vẩn mà! Chàng gọi ta với đại ca đến đây hỏi cho ra lẽ, không ngờ hai người lại đột nhiên nổ ra xung đột.”
Nàng khóc sướt mướt, nói: “Ta thấy chàng cực kỳ tức giận, vốn định để đại ca đi trước. Chàng lại nói ta bảo vệ đại ca, đại ca bị bôi nhọ danh dự nên cũng tức giận, đánh nhau với chàng. Ta… ta biết đại ca cũng không phải là đối thủ của chàng, lại không dám gọi người đến, chỉ sợ việc xấu trong nhà bị truyền ra ngoài. Bởi vậy ta chỉ đành đi lên ngăn cản để chàng không xúc động quá. Ai ngờ trong cơn giận dữ chàng lại nôn ra máu. Đại ca không kịp thu tay nên làm hai mắt chàng bị thương…”
“Quả nhiên là đồ họa thủy!” Tạ Linh Bích đánh sang một chưởng, Hoàng Nhưỡng chỉ cảm thấy ngực có một lực rất lớn va vào, chưa kịp thấy đau đã bay đến chân tường.
Nàng quỳ rạp trên mặt đất, máu chảy ra từ trong mũi nhưng nàng cố chịu đựng không ho ra, thoạt nhìn giống như đã không còn thở. Tất nhiên là Tạ Nguyên Thư không có cách để ngăn cản Tạ Linh Bích, lão nghe xong câu chuyện thì không kịp nghĩ nhiều, đi lên nâng Tạ Hồng Trần dậy bắt mạch cho hắn. Bột phấn li ti trên người Tạ Hồng Trần nhẹ nhàng bay ra, nhưng vẫn chưa bị lão phát hiện.
Lão vừa bắt mạch đã lập tức nhận ra không đúng!
Tu vi của Tạ Hồng Trần đã không còn dư lại bao nhiêu! Lão đột nhiên ngẩng đầu, đang định quát hỏi thì Tạ Nguyên Thư đã dùng hết sức đánh một chưởng ra! Trong lòng hắn ta hiểu rõ thành hay bại được quyết định ngay thời khắc này, vậy nên hắn ta thật sự đã dùng hết sức lực từ thời bú sữa mẹ đến giờ!
Vốn dĩ Tạ Linh Bích có thể chặn lại được một chiêu này, nọc độc Hủy Xà có lợi hại thế nào thì cũng không thể phát tác nhanh với lão như vậy.
Nhưng lão đã đánh giá sai công lực của Tạ Nguyên Thư bây giờ! Trong lòng lão vẫn còn nghi ngờ chưa được giải đáp, nên tất nhiên sẽ không một chưởng đánh chết con ruột của mình. Một chưởng mà lão tung về phía Tạ Nguyên Thư chỉ có ba phần công lực. Như hiểu biết của lão, chỉ với ba phần công lực cũng đủ để đánh cho tên nghiệp chướng này nửa sống nửa chết.
Nhưng Tạ Nguyên Thư của bây giờ không những có tu vi của bản thân, mà còn có tám phần nội lực của Tạ Hồng Trần! Hắn ta dùng toàn lực đánh một chưởng, một tiếng ầm ầm phát ra, giường tức khắc vỡ thành nhiều mảnh. Phổi của Tạ Linh Bích bị chấn động dữ dội, miệng cũng ngay lập tức trào ra máu tươi. Lão đang chuẩn bị tụ khí một lần nữa thì đột nhiên nhìn thấy từng miếng từng miếng vảy mọc trên tay mình– vảy rắn màu xanh lá.
Lão mới sửng sốt một lát mà Tạ Nguyên Thư đã bổ thêm một chưởng. Chưởng phong của hai cha con đụng vào nhau, lưng Tạ Linh Bích đụng vào tường, nội tức hỗn loạn, lão khẳng định: “Ngươi hấp thụ công lực của Hồng Trần!”
“Hồng Trần… Ha ha ha ha.” Tạ Nguyên Thư bi phẫn cười: “Ta mới là con trai ruột của ngươi! Cốt nhục duy nhất của ngươi! Nhưng tại sao trong mắt ngươi chỉ có mỗi Tạ Hồng Trần?”
“Nghiệp chướng!” Tạ Linh Bích tức đến nổ phổi: “Căn cơ của hắn vững chắc, tu vi thâm hậu. Tư chất của ngươi vốn không bằng hắn, nếu nói về chăm chỉ khắc khổ thì ngươi lại càng không bì nổi một phần vạn của hắn, sao mà so sánh với hắn được?! Huống chi cách làm người của hắn hào phóng bao dung, tâm tính sạch sẽ. Hắn làm tông chủ cũng đâu có bạc đãi ngươi?! Nhiều năm như vậy, ngươi có bao giờ tự hỏi tại sao không ai đề cập đến những tin gièm pha về ngươi không?! Còn không phải là hắn thay ngươi…”
“Đủ rồi! Im miệng!” Tạ Nguyên Thư cuồng nộ: “Đôi mắt của ngươi chỉ có thể nhìn thấy vô số điểm tốt của Tạ Hồng Trần!” Hắn ta ra tay càng tàn nhẫn hơn, muốn đẩy Tạ Linh Bích vào chỗ chết.
Tạ Linh Bích nói nhiều như thế cũng để kéo dài thời gian cho bản thân. Một cây ngọc như ý trắng như tuyết xuất hiện trong tay lão, phát ra ánh sáng chói lọi, chỉ trong chốc lát đã tạo thành một pháp trận phòng thủ.
Pháp trận trông như cái lồng, lão đứng bên trong, búi tóc xõa ra, quần áo dính máu, nhìn là biết bị thương không nhẹ. Lão cả giận nói: “Đứa con bất hiếu, ngươi muốn chết ư!” Nói thì nói vậy, nhưng Tạ Linh Bích vẫn còn chút tình cha con ruột thịt với đứa con trai này.
Lão dùng hết toàn lực đánh ra một chưởng. Căn cơ của Tạ Nguyên Thư cũng chỉ là hạng xoàng, nếu đánh lén thì còn có hiệu quả, nhưng giờ đã bị lão nhìn thấu thì sao còn có thể là đối thủ của lão?
Chỉ nghe uỳnh một tiếng, Duệ Vân Diện ầm ầm rung lên. Tạ Nguyên Thư ngã ngồi trên mặt đất, Tạ Linh Bích cũng phun một búng máu ra, có thể nói hai cha con là lưỡng bại câu thương().
() Cả hai bên cùng chịu tổn thất
Động tĩnh lớn như vậy thì pháp bảo cách âm bậc này sao có thể che giấu nổi. Ngoài điện, nhóm người Tạ Thiệu Xung và Nhiếp Thanh Lam đã nghe thấy, lập tức chạy tới!
“Lão tổ? Tông chủ?” Tạ Thiệu Trùng gọi thử.
Tạ Linh Bích không muốn chuyện xấu trong nhà bị đồn ra ngoài, đương nhiên Tạ Nguyên Thư cũng đã không còn sức mạnh để chiến đấu lần nữa. Lão nói: “Lui xuống!”
Nhóm người Tạ Thiệu Xung có quan tâm đi nữa thì cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của lão.
Tạ Linh Bích thu lại pháp trận, chậm rãi đi đến trước mặt Tạ Nguyên Thư. Lão ngồi xổm xuống nắm tóc Tạ Nguyên Thư kéo về đằng trước, ép gã ngẩng đầu lên. Thân thể Tạ Nguyên Thư trong khoảng thời gian ngắn còn chưa quen được với chân nguyên lớn mạnh như vậy. Bây giờ hắn ta đã dùng hết sức để tụ khí lại còn bị đánh trúng, lúc này đây thật sự bị thương không nhẹ chút nào.
Ánh mắt của Tạ Linh Bích như có lửa cháy, muốn thiêu ra một cái lỗ trên người hắn ta: “Là kẻ nào đã xúi giục ngươi làm ra chuyện ngu xuẩn thế này hả?”
Lão hiểu rất rõ đứa con trai này, dựa theo tính tình của hắn ta mà muốn tính kế Tạ Hồng Trần thì không có bao nhiêu khả năng. Nhưng lão từ đầu tới cuối không hề nghi ngờ Hoàng Nhưỡng– Hoàng Nhưỡng không giỏi chiến đấu, tu vi còn chẳng bằng một đệ tử ngoại môn, lão coi nàng còn không bằng con kiến thì sao phải nghi ngờ nàng?
Tạ Nguyên Thư cũng không nghĩ là Hoàng Nhưỡng xúi giục mình, hắn ta thở hổn hển: “Ngươi luôn thiên vị Tạ Hồng Trần, sao có thể suy nghĩ cho cảm xúc của ta?”
“Cảm xúc của ngươi?!!” Tạ Linh Bích giận điên lên: “Bản thân ngươi không có năng lực, háo sắc dâm dục, chẳng lẽ toàn bộ Tiên Tông cậy nhờ vào ngươi được chắc?!”
Tạ Nguyên Thư càng giận hơn, quát: “Cho nên ngươi mới cậy nhờ vào Tạ Hồng Trần! Một đứa con hoang ngươi nhặt ở dưới chân núi! Ngươi vốn không quan tâm tình cảm ruột thịt gì, ngươi chỉ quan tâm ai có ích với ngươi thôi!”
“Nếu ta không quan tâm đến tình cảm ruột thịt thì ngươi bây giờ đã sớm là một khối..”
Tạ Linh Bích đang nói thì đột nhiên ngẩn ra– Hoàng Nhưỡng nằm ở sau lưng lão nhìn như đã chết, nhưng hai cây châm mảnh trong tay nàng đang cắm vào eo của lão. Tạ Linh Bích chỉ cảm thấy cơ thể tê rần lên, lão muốn trở tay đánh Hoàng Nhưỡng, nhưng tốc độ của lão nháy mắt đọng lại, cơ thể của lão không còn chịu sự khống chế của bản thân nữa.
Lão thử dùng sức vài lần, nhưng thân thể cứ như đã không còn liên hệ với lão, không thấy có chút phản ứng nào.
Con ngươi của Tạ Linh Bích dần dần nở to ra, lão bỗng nhận ra đó là cái gì– Bàn Hồn Định Cốt Châm!
Bởi vì châm cắm ở sau eo nên cơ thể của lão còn có thể nhúc nhích được một chút, nhưng cũng không có ích gì. Khóe mắt của lão như muốn nứt ra, miệng chảy ra nước bọt, vừa định động đậy thì lại lập tức ngã xuống mặt đất.
Hoàng Nhưỡng muốn ngồi dậy nhưng mấy lần đều thất bại. Nàng bắt đầu hộc ra lượng lớn máu, nhưng khi nàng nhìn thấy Tạ Linh Bích nằm trên mặt đất, tứ chi run nhẹ, thì cả người nàng lại thấy sảng khoái vô cùng.
Tạ Nguyên Thư bò đến bên cạnh Tạ Linh Bích, trong lòng hắn ta vẫn còn sự hoảng hốt. Một lúc sau hắn ta mới hỏi: “Lão thật sự…”
Hoàng Nhưỡng há miệng thở dốc, lời còn chưa ra được khỏi miệng đã bị sặc máu. Nàng không ngừng nôn ra máu, lẫn bên trong còn có mấy mảnh vụn của phổi. Nàng chỉ tay ra góc tường– chỗ đó đang có một cây dù, đúng là pháp bảo do Đệ Nhất Thu đúc ra dùng để hấp thụ công lực của người khác.
Tạ Nguyên Thư đột nhiên hiểu ra ý của nàng, lập tức đi tới chỗ cây dù.
“Ha ha ha ha, lão tổ à.” Hoàng Nhưỡng kéo góc áo Tạ Linh Bích, nàng vẫn luôn cười như lệ quỷ chết đi mà sống lại. Cười một lúc, máu của nàng nhỏ giọt tí tách như hạt châu, rơi vào trên người Tạ Linh Bích.