Chính sảnh, Hoàng Nhưỡng đi tới giữa phòng, hành lễ với Hoàng Thự.
Da Hoàng Thự màu vàng sậm, thể trạng hết sức thô chắc. Khiến lão dù có mặc lụa lĩnh cũng thiếu đi quý khí. Nhìn thấy Hoàng Nhưỡng, lão có phần vui vẻ, nói: “Nhưỡng à, còn không mau bái kiến Bát Thập Lục điện hạ?”
Lão tự cho là câu “điện hạ” đầy nịnh nọt, nhưng không thấy cặp mày Đệ Nhất Thu nhíu lại.
Đương kim hoàng đế Sư Vấn Ngư con cái rất đông, để phòng con cái rình rập ngôi vị hoàng đế, dứt khoát trục xuất toàn bộ đám con ra khỏi hoàng thất. Bọn họ vội vàng thay tên đổi họ. Đệ Nhất Thu hôm nay, tuy thực tế là cha con với lão nhưng cũng không có danh cha con.
Hoàng Nhưỡng nghĩ, cái thân phận hoàng tử này, e rằng cũng không thể khiến Đệ Nhất Thu cảm thấy vinh dự.
Nàng mỉm cười, chân thành đi đến trước mặt Đệ Nhất Thu, thi lễ nói: “Dân nữ Hoàng Nhưỡng, bái kiến Giám chính đại nhân.”
Thảo dân bái kiến hoàng tộc vốn phải làm đại lễ. Nhưng nàng chỉ làm lễ nữ nhi. Lễ nữ nhi mềm mại ưu nhã, vóc người nàng nhỏ nhắn, liêu xiếu bái chào như cành liễu yếu phất phơ theo gió, tự hoa nấp sau khóm lá xinh.
Bởi mấy phần phong thái này, mấy năm qua, chưa từng có ai soi mói ra sai lầm của nàng.
Quả nhiên, Đệ Nhất Thu cũng không. Y tự tay giả như nâng dậy, nói: “Cô nương miễn lễ.”
Hoàng Nhưỡng ngẩng đầu, cách hơn một trăm năm, cùng Đệ Nhất Thu nhìn nhau. Y của năm này, nụ cười trên mặt thẳng đến đáy mắt, hoàn toàn đẹp trai sáng ngời như ánh dương. Y của Thành Nguyên một trăm mười lăm năm sau, bình thường cũng ngụy trang vẻ ôn hòa này. Nên đôi khi, nhìn có vẻ hơi kỳ cục.
Mà người đứng bên cạnh y chính là Lý Lộc và Bảo Võ.
Nghĩ đến lúc này Ti Thiên giám vừa thành lập, người mà y có thể sử dụng không nhiều lắm. Vì vậy hai vị Giám phó tiếng tăm lừng lẫy sau này, cũng chỉ có thể đảm nhiệm người hầu, theo y chạy mấy chuyến này.
Hoàng Nhưỡng ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thự, Hoàng Thự lên tiếng: “Đây là Tiểu Thập của ta, cũng là đứa con gái mà Hoàng mỗ ta yêu thích nhất.”
Lão đã giả vẻ từ phụ, Hoàng Nhưỡng cũng lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng nhún chào với lão, thẹn thùng nói: “Cha nói quá lời, nào có ngay trước người ngoài mà khen con mình thế.”
Hoàng Thự cười ha hả, nói: “Lần này Bát Thập Lục điện hạ tự mình đến đây, là vì Ti Thiên giám suy tính rằng sang năm sẽ có đại hạn. Điện hạ muốn tạo một loại hạt giống chịu hạn giỏi nhất.” Hai chữ “điện hạ” không rời trong mỗi câu, quả thực như muốn dộng vào mặt Đệ Nhất Thu.
Quả nhiên, vẻ tươi cười của Đệ Nhất Thu đã vô cùng miễn cưỡng.
Hoàng Nhưỡng tiếp lời đầu, nói: “Vạn vật sinh trưởng đều có chu kỳ riêng. Nếu có loại hạt giống chịu hạn, nếu đất cằn ngàn dặm, e cũng rất khó sinh trưởng. Giám chính đại nhân yêu cầu một loại hạt giống chịu hạn e là không dễ.”
Tiếng Giám chính đại nhân của nàng dù gì cũng khích lệ mấy phần vui vẻ. Hiển nhiên Đệ Nhất Thu càng muốn nói thêm với nàng. Y nói: “Thì chính là vì không dễ, nên tại hạ mới phải tìm người nổi tiếng gầy giống khắp mọi nơi. Nghe nói Hoàng gia ở trấn Tiên Trà cũng là người gầy giống rất giỏi, không thể thử một lần sao?”
Hoàng Thự vội vàng đáp: “Thử dĩ nhiên là phải thử. Nhưỡng à, con gác hết chuyện mấy hôm nay lại. Đào tạo biến chủng chịu hạn cho Bát Thập Lục điện hạ đi!”
Lão vừa nói vừa nhấn giọng. Hoàng Nhưỡng biết tính cha mình, lập tức nói: “Nữ nhi tuân lệnh.”
Hoàng Thự lúc này mới cười nói: “Bát Thập Lục điện hạ yên tâm, Hoàng gia nhất định sẽ dốc hết toàn lực, san sẻ với điện hạ.”
Lão một điện hạ hai điện hạ, Đệ Nhất Thu vẫn rất kiên trì, hắn nói: “Vậy làm phiền Nhưỡng cô nương. Mười ngày sau tại hạ lại đến.” Nói xong, y đứng dậy rời đi.
Hoàng Thự lao thẳng tiễn y ra cửa, thấy y đã lên ngựa rời khỏi mới xoay người lại, nói: “Con nghe chưa, lần này triều đình đổ ra rất nhiều bạc. Việc này dù thế nào cũng không thể thất bại!”
Hoàng Nhưỡng cười khanh khách, nói: “Vừa rồi nói khó là vì để điện hạ biết cha không dễ dàng. Dù gì trên dưới Hoàng gia đều do cha dốc hết sức chống đỡ. Nữ nhi thấy cha khổ cực sao có thể không san sẻ với cha chứ?”
Nét đẹp nàng vô song, giọng lại mềm ngọt, chữ chữ nói êm tai. Dĩ nhiên Hoàng Thự cũng đã thu vẻ giận dữ, lão cầm tay Hoàng Nhưỡng, vỗ nhè nhẹ nói: “Trong đám con gái của cha, chỉ có con là hiểu chuyện nhất.”
Hoàng Nhưỡng đỡ lão quay về phòng, bên trong đã có hai thị thiếp của lão đã chờ một bên từ lâu. Thấy lão vào đến, hai thị thiếp vội bước tới cởi áo ngoài cho lão, hầu hạ lão nằm lên ghế nhỉ. Một thị thiếp cởi giày lão, bắt đầu bóp chân.
Hoàng Nhưỡng khoát tay, có thị nữ đưa tẩu thuốc tới. Nàng thành thạo vấn thuốc lá chế từ cỏ cây, nói: “Nữ nhi vấn một đầu điếu thuốc cho cha.”
Hoàng Thự hài lòng gật đầu, nói: “Đúng là Nhưỡng hiểu tâm tư cha nhất.”
Hoàng Nhưỡng nhanh nhẹn vấn điếu thuốc lá ngon, đẩy tẩu thuốc vào tay lão. Hoàng Thự rít vài hơi, hai ái thiếp bắt đầu bóp chân, xoa vai. Sau chốc lát, Hoàng Thự liền như bồng bềnh trên mây, lão khép mắt, cả người xụi lơ.
Hoàng Nhưỡng lúc này mới đứng dậy, âm thầm ra khỏi phòng.
Trấn Tiên Trà.
Đệ Nhất Thu cùng Lý Lộc, Bảo Võ giục ngựa đi. Hôm nay vừa lúc xuân về, vạn vật nảy mầm.
Bảo Võ nói: “Lão Hoàng Thự kia, Lão Bảo ta nghe lão nói mà thật như lão gánh phân — người thúi hoắc đi được.”
Lý Lộc cười nói: “Nhưng con gái lão thật không tệ, dịu dàng hiểu lễ, mắt long lanh câu người.”
Đệ Nhất Thu không tham dự cuộc chuyện phiếm, chỉ nói: “Nghe nói Hoàng gia nổi tiếng gầy dưỡng giống tốt, ta thấy Hoàng Thự mắt giấu dâm tà, thể hư khí nhược, là kẻ không có đầu óc. Không giống người thật sự có tài cán.”
Y còn trẻ tuổi, Lý Lộc khó tránh khỏi săn sóc hơn, lập tức giải thích: “Mấy năm nay quả thực Hoàng gia cũng gầy ra không ít loại nổi tiếng. Có thể trong gia tộc có kẻ tài ba khác, nhưng bị lão cướp công nên mới không lộ danh. Để qua mấy ngày rồi xem lão ăn nói thế nào.”
Đệ Nhất Thu ừm đáp, thấy có thôn dân đi ngang, y tung người xuống ngựa, chặn thôn dân kia lại hỏi: “Nghe nói Hoàng gia có sở trường tạo giống, là thật ư?”
Thôn dân ngó y, mắng: “Ngươi là ai hả? Chó khôn không cản đường, đạo lý này chả lẽ ngươi không…”
Gã vừa nói cứng đến đấy, Lý Lộc đã chạy tới, đồng thời cực kỳ nhanh chóng chìa ra một miếng bạc vụn. Tay thôn dân ngó qua thỏi bạc, câu sau liền đổi thành: “Ấy, tiểu nhân cản đường quan gia, thật không phải là chó khôn. Quan gia, Hoàng gia ấy đúng là rất rành gầy giống tốt, nhưng gia chủ Hoàng Thự kia cũng chỉ là kẻ vô tích sự thôi. Ngài muốn tìm gầy giống ấy à, thì phải tìm tới Thập cô nương Hoàng gia nhé. Hắc hắc.”
Gã cất bạc, chạy như một làn khói.
Thập cô nương… Hoàng gia? Đệ Nhất Thu như có điều suy nghĩ. Lý Lộc nói: “Hoàng Nhưỡng?”
Ba người nhìn nhau, mãi lâu không nói.
Sau đấy hỏi tiếp mấy người, đều nghe nói như vậy.
Còn Hoàng gia, trong tiểu viện của Hoàng Nhưỡng.
Chỉ chốc lát sau mười mấy thôn dân chạy tới, cả đám cũng không vào mà tụ tập đứng trước cửa viện. Hoàng Nhưỡng nhìn mười mấy người, ngơ ngẩn một lúc mới nhớ ra —— hình như mình năm đó, tìm rất nhiều thôn dân trong trấn lén tặng đồ tốt, chỉ cần thấy ai hỏi, thì tỉnh bơ thổi phồng mình lên là được.
Cho nên đám này, thật ra là… một đám bịa chuyện của nàng.
“Hắc hắc, Thập cô nương.” Đám thôn dân cười vô cùng nịnh nọt, “Chuyện ngài đợi, mọi người đã làm xong. Ngài thả ra một trăm hai mươi quả tim, nửa điểm không sai sót!”
Hoàng Thự tuyệt đối không cho phép con cái đưa ra tên tuổi gì. Chỉ có thế, tất cả công lao tài năng của Hoàng gia đều quy về lão. Mà những đứa con không có tiền đồ gì mới có thể chịu nghe lão quản thúc.
Hoàng Nhưỡng năm ấy, đã ra một chiêu đó.
Kế sách “nuôi đám bịa chuyện” này đối với thôn dân mà nói chính là thứ cứu mạng người. Đối với nàng mà nói cũng chỉ là lựa chút kẽ hở mà lọt ra. Mình năm đó thật sự cơ trí nha! Hoàng Nhưỡng vừa cảm thán, vừa nói: “Giống tốt của mọi người năm nay bổn cô nương sẽ một mình phát xuống.”
Mười mấy thôn dân vui mừng quá đỗi, luôn miệng tạ ơn, khấp khởi trong lòng bước đi.
Còn ở trấn Tiên Trà, Đệ Nhất Thu liên tiếp hỏi nhiều thôn dân, cũng chỉ thu được một kết quả.
Ngày hôm đó, y nhớ kỹ một cái tên —— Thập cô nương Hoàng Nhưỡng.
Đợi thôn dân đi hết, Hoàng Nhưỡng quay lại trong viện.
Nàng giơ tay chạm lên cây trà châm trên tóc, chỉ có nó, bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở nàng đây chỉ là một giấc mơ. Nàng bắt đầu hiểu ra, hình như mọi người đều vào giấc mơ của mình, theo mình quay lại Thành Nguyên năm đầu.
Mà trong toàn bộ giấc mơ chỉ có mỗi nàng còn tỉnh táo. Những người khác, chỉ có lúc tỉnh lại mới có trí ức của chính mình.
Nếu nói vậy… điệu bộ Hoàng Nhưỡng quyến rũ khẽ mân mê trà châm trên tóc —— Linh Bích lão tổ, ta đây không muốn phải dâng ngài một niềm kinh hỉ nữa!
“Cô nương!” Bên cạnh nàng, nha đầu Đới Nguyệt vẻ đầy bất an, “Nụ cười mới rồi của người thật đáng sợ.”
“Phải không?” Hoàng Nhưỡng xoay lại nhìn cô, một lát, đột ngột hỏi: “Đới Nguyệt, cô muốn vang danh thiên hạ không?”
Đới Nguyệt là một đứa bé nghèo khổ, mẹ làm tớ gái, là hạ nhân của Hoàng gia. Một hôm Hoàng Thự mời mấy tiểu yêu tới uống rượu, đám bạn chó cáo của lão dĩ nhiên cũng chả đứng đắn gì. Đám tiểu yêu, gặp cô tớ gái đang quét dọn sau viện liền ra tay ô nhục. Sau đó, cô tớ gái có thai Đới Nguyệt.
Đới Nguyệt sinh ra nhìn nửa người nửa yêu, trên đầu cô có hai cái tai hồ ly. Ai nấy đều chọc chắc cha cô là một con hồ ly tinh.
Dĩ nhiên, hồ ly tinh đực tự nhiên không nhận cô. Chẳng bao lâu mẹ cô mang bệnh rồi chết, Đới Nguyệt vốn xinh đẹp, nếu cô muốn hầu hạ Hoàng Thự, làm một bà cô ở Hoàng gia cũng chẳng phải việc khó gì.
Nhưng mặt cô thường ngày bẩn thỉu, cũng không phô ra sắc đẹp của mình.
Trong viện Hoàng Nhưỡng cần nha hoàn, cô liền tích cực biểu hiện, nỗ lực tranh thủ. Hoàng Nhưỡng thương cô giấu tài, tay chân lại nhanh nhẹn, bèn chọn cô. Đến hầu cạnh Hoàng Nhưỡng rồi, cô mới không khiến kẻ bẩn thỉu thèm thuồng. Bằng không đại để cũng sẽ như số mệnh mẹ mình.
Vì vậy cô hầu hạ Hoàng Nhưỡng rất mực tận tâm, nên sau đó Hoàng Nhưỡng làm chuyện gì cũng không giấu cô.
Lâu dài, cô thành tâm phúc của Hoàng Nhưỡng.
Nhưng rồi,… à, rồi sau đó Hoàng Nhưỡng trèo lên Tạ Hồng Trần, muốn vào Ngọc Hồ tiên tông.
Tạ Hồng Trần cũng không phải mê muội, hắn đã cẩn thận tỉ mỉ điều tra Hoàng Nhưỡng. Mà “ra chiêu” lớn nhất, lại là nha hoàn thiếp thân này của Hoàng Nhưỡng. Điều kiện là Tạ Hồng Trần sẽ giúp cô rời khỏi Hoàng gia, cởi bỏ nô tịch của cô, rồi hứa cho cô bái nhập tiên môn.
Vì điều kiện mê người đó mà Đới Nguyệt đã phun ra sạch ngọn nguồn của Hoàng Nhưỡng. Dĩ nhiên, tránh sau này Hoàng Nhưỡng biết mà trả thù, một ít chuyện trong đó cô bèn thêm mắm dặm muối, nói bảy giấu ba.
Vốn tưởng rằng, dù thế nào Hoàng Nhưỡng cũng không thể lấy Tạ Hồng Trần. Ai ngờ, Hoàng Nhưỡng vẫn xuất giá như ý nguyện. Vì thế, Đới Nguyệt rất đầy thấp thỏm một trận, song cũng may Tạ Hồng Trần xưa nay giữ chữ tín, kiểm chứng xong nhiều mặt, quả thật đã chuộc cô ra khỏi Hoàng gia, cởi bỏ nô tịch. Còn cho cô bái nhập Huyễn Điệp môn.
Lúc đầu Đới Nguyệt vẫn thấp thỏm lo âu, rất sợ Hoàng Nhưỡng trả thù. Nhưng Hoàng Nhưỡng vẫn không hề làm gì, hai người cũng chưa từng gặp lại.
Có Tạ Hồng Trần tiến cử, lại từng là tỳ nữ thiếp thân của Tạ phu nhân, cuộc sống của Đới Nguyệt ở Huyễn Điệp môn không tệ, nghe nói còn gả cho một con em thế gia gia thế tốt đẹp.
—— dẫu sao thì Tạ phu nhân hiền đức nức tiếng tiên môn. Tỳ nữ thiếp thân của nàng dĩ nhiên sẽ không thua kém. Mà bao nhiêu năm sau, Hoàng Nhưỡng cũng gặp lại cô ta. Thời gian thật sự không thể quay ngược, chứ không sẽ có nhiều lời nghe rất buồn cười.
Tỷ như Đới Nguyệt hiện tại, có vẻ rất do dự: “Cô nương trêu em. Chẳng qua em chỉ là một nha đầu hầu hạ cô nương, sao dám nảy ý danh dương thiên hạ chứ?”
Hoàng Nhưỡng chẳng màng tới, nói: “Giờ cô có thể suy nghĩ một chút đi.” Nàng dừng đoạn, chợt nói: “Mười ngày sau, để cô đi tiếp đãi Bát… Bát… Bát Thập gì đó hoàng tử nhé?”
Đới Nguyệt đầy bất đắc dĩ: “Bát Thập Lục hoàng tử ạ.”
“Đúng rồi.” Hoàng Nhưỡng nghĩ tới mớ thứ tự đó vô cùng buồn cười. Nàng nói: “Ta còn phải sớm chúc mừng cô.”
Chuyện giống lương thực năm đó có bao nhiều biến động, Hoàng Nhưỡng rõ hết sức. Hôm nay nàng tặng nó cho Đới Nguyệt, dĩ nhiên là chuyển công danh lợi lộc đến tay. Đới Nguyệt không giải thích được, cô hỏi: “Em, em? Em không được đâu Thập cô nương!”
Hoàng Nhưỡng nói: “Ta dĩ nhiên có cách cho cô đi.”
Đới Nguyệt hỏi: “Thập cô nương, vậy còn người? Người muốn?”
Hoàng Nhưỡng tỉ mỉ quan sát một đôi tay nhỏ nhắn thon dài như ngọc của mình, nói: “Bản cô nương muốn chuyển sang học võ đạo.”
“Cái, cái gì?!” Đới Nguyệt trợn tròn mắt, như nghe chuyện quỷ quái rợn người.
Thế nhưng từ hôm đó trở đi, Hoàng Nhưỡng thực sự bắt đầu chuyển sang học võ đạo.
Nàng dùng phần tiền mình dành dụm mua rất nhiều linh đan, bắt đầu rèn luyện khí lực, làm cơ sở cho chuyện tập võ.
Đới Nguyệt nhìn nàng như thấy quỷ.
—— Từ bao giờ Thập cô nương thấy hứng thú mấy thứ này chứ!
Kỳ hạn mười ngày Đệ Nhất Thu định ra rất nhanh đã đến.
Hoàng Nhưỡng vốn đã gầy tạo xong hạt giống này, giờ gầy lại lần hai, đương nhiên không cần tốn nhiều sức. Nàng mang chậu cây đưa cho Đới Nguyệt, lặng lẽ thì thầm với cô ta mấy câu. Đới Nguyệt vẫn bất an, Hoàng Nhưỡng không kìm được nói: “Đi ngay đi, không được quấy rầy ta luyện công.”
Hết cách, Đới Nguyệt đành ôm chậu cây ra ngoài.
Đệ Nhất Tu đã đến Hoàng gia, nhưng không có gặp Hoàng Thự — y thật sự không thích lão Hoàng Thự. Y trực tiếp đi đến tiểu viện của Hoàng Nhưỡng, hiển nhiên, đám nói xạo lần trước Hoàng Nhưỡng mời kia đã để lại ấn tượng khắc sâu cho y.
Nhưng mới vừa bước tới tiểu viện, y liền thấy một nha hoàn đang ngồi xổm ôm gốc cây ở góc phòng. Y đi tới, chợt phát hiện đất trong chậu đã kết thành khối cứng, còn có một mầm cây xanh biếc nho nhỏ chui ra từ mặt đất.
“Cái gì đây?” Đệ Nhất Thu đột ngột lên tiếng. Nha đầu kia đương nhiên là Đới Nguyệt. Cô càng hoảng sợ, ngẩng lên thấy y, quỳ thụp xuống đất nói: “Đới Nguyệt bái kiến điện hạ.”
Lại là điện hạ… Đệ Nhất Thu nhíu mày, sao người đời thích cách xưng hô đó thế chứ? Song y cũng không định tính toán với phụ nữ. Y chỉ hỏi lại: “Cái gì đây?”
“A… Cái này!” Đới Nguyệt nhớ tới lời Thập cô nương nhà mình, vội nói: “Hồi bẩm điện hạ, đây là… một gốc biến chủng giống lương thực mà Đới Nguyệt gầy dưỡng. Lần trước nghe Giám chính nói, Đới Nguyệt… đã lặng lẽ tạo một giống cây.”
“Ngươi?” Đệ Nhất Thu ngó chậu cây đặt trước mặt, thấy đất trong chậu đã khô kết nứt nẻ, không có nước, nhưng mầm xanh lại xanh mướt rất no đủ. Y nói: “Một nha hoàn của Hoàng gia mà cũng có bản lãnh thế. Xem ra là ta coi thường Hoàng Thự.”
Đới Nguyệt được người tán thưởng lần đầu trong đời, trong phút chốc mặt đỏ bừng xấu hổ: “Điện hạ quá khen. Tôi, tôi chỉ là đi theo Thập cô nương, mưa dầm thấm đất, học hỏi thôi.”
Đệ Nhất Thu ừm nói: “Ngươi tạo ra giống này, Thập cô nương các ngươi có biết không?”
Đới Nguyệt hơi do dự trong lòng, liền nói: “Thập cô nương… không biết.”
Đệ Nhất Thu gật đầu, nói: “Vậy ngươi tự gầy dưỡng tiếp. Mấy hôm nay ta sẽ ở lại trấn Tiên Trà. Nếu ngươi cần gì, cứ sai người đến báo cho ta.”
Đới Nguyệt khẽ ngẩng lên, chạm phải ánh mắt của Đệ Nhất Thu. Trong lòng cô chợt chột dạ, đầu cũng bắt đầu choáng váng. Lần đầu tiên trong đời, có một nhân vật đẹp trai tôn quý nói chuyện với mình. Đã vậy, vẻ mặt còn ôn hòa và gần gũi.
“Tôi… Được… được ạ.” Cô hầu như hoảng loạn nói.
Đệ Nhất Thu không gặp lại Hoàng Nhưỡng, y bước ra tiểu viện, Lý Lộc Bảo Võ liền chào đón. Lý Lộc hỏi: “Giám chính không gặp Thập cô nương à?”
“Không cần.” Đệ Nhất Thu nhớ lại chuyện ban nãy, nói: “Có lẽ nha đầu Đới Nguyệt ở bên cạnh Thập cô nương mới là người có thiên phú chân chính của Hoàng gia. Có thể trong mười ngày chúng ta đưa ra yêu cầu đã giao ra một giống tốt như vậy, thật bất phàm.”
Lý Lộc liếc qua tiểu viện, nói: “Nhưng nếu luận về dung mạo, hẳn là Giám chính thích luận điệu của Thập cô nương. Hạ quan còn tưởng, Giám chính là muốn gặp Thập cô nương.”
Đệ Nhất Thu quét mắt nhìn anh ta, anh lập tức khom người nói: “Hạ quan lắm miệng.” Vừa nói vừa vờ tự tát vào miệng mình.
Dĩ nhiên, Hoàng Nhưỡng nào muốn gặp Đệ Nhất Thu. Nàng đang khắc khổ cần cù học tập cơ mà.
“Chết tiệt, này là viết cái gì thế!” Hoàng Nhưỡng vò đầu bứt tai. Mới lật hai trang sách nàng đã muốn ngủ. Song Thập cô nương cũng là một người ác liệt. Nàng rút trà châm trên tóc đâm trên đùi mình một phát, trong tích tắc cả người phấn chấn tinh thần.
—— đầu treo cổ, dùi đâm đùi, chẳng qua là thế.
() Tô Tần buồn ngủ lấy dùi đâm đùi tiếp tục đọc sách, Tôn Kính hiếu học không quen ngủ sớm, khi buồn ngủ lấy dây thừng treo đầu > hình dung khắc khổ học tập.
Tạ Linh Bích, ngươi cứ chờ mà xem.