Bạch Hổ ti, Lý Lộc đang tra sổ sách, Đệ Nhất Thu mở cửa đi vào.
Lý Lộc đứng lên: “Giám chính.”
Đệ Nhất Thu ừ đáp, đi đến ngồi sau bàn, hai tay trống trơn, nhưng tâm sự nặng nề. Lý Lộc thấy hình như nét mặt y xám xịt, cũng không dám hỏi nhiều. Đệ Nhất Thu trầm tư chốc lát, nói: “Anh đi trấn Tiên Trà một chuyến, tìm Thập cô nương.”
“Ơ?” Lý Lộc căng da đầu, vội hỏi: “Giám chính, tìm nàng ấy vì chuyện gì?” Lần trước ngài qua cầu hôn, đã đắc tội người ta không nhẹ mà!
Đệ Nhất Thu gõ đầu ngón tay xuống bàn, nói: “Đới Nguyệt gầy giống Song Xà quả cho bệ hạ, song có lẽ hôm nay, cây ấy đã chết.”
Lý Lộc thông minh cỡ nào chứ, anh ta kịp phản ứng, nói: “Nên Giám chính cho rằng, người tài ba chân chính gầy giống phía sau Hoàng gia, là Thập cô nương?”
Đệ Nhất Thu liếc anh, vẻ mặt kiểu “Ý anh sao”.
Lý Lộc đâu chỉ căng da đầu, giờ đây da cả người đều căng. Anh nói: “Ý Giám chính là…”
Chuyện đến lúc này, Giám chính đại nhân còn có ý gì nữa?
Anh ta mở ngăn kéo, lấy một chiếc mũ trân châu ra, nói: “Vậy tôi mang mũ trân châu này đi trấn Tiên Trà, tìm nàng nói chuyện.”
Bốn chữ “Tìm nàng nói chuyện” này, hiển nhiên rất có huyền cơ.
Lý Lộc tìm một hộp gỗ tử đàn, xếp mũ châu đẹp đẽ vào, vẫn giữ thể diện cho cấp trên mình – còn không phải là xin nhận tội sao, nói gì mà nói.
Trấn Tiên Trà, Hoàng Nhưỡng đang chuyên tâm tu luyện.
Giám phó Ti Thiên giám Lý Lộc không tiếc sử dụng một tấm Truyền Tống phù, chạy thẳng một mạch đến Hoàng gia.
— Ti Thiên giám lúc này, triều đình chi tiền rất hữu hạn, Giám chính làm khó không bột đố gột nên hồ, cũng không vạn năng. Thứ như Truyền Tống phù còn cần đến mua ở Ngọc Hồ tiên tông. Một tấm phù đúng là xa xỉ, bình thường không cần.
Nhưng hiện giờ, Lý Giám phó thực sự là không dùng không được.
Anh ta không thèm màng đế hạ nhân của Hoàng gia ngăn cản, một mạch đi tới tiểu viện của Hoàng Nhưỡng. Nha đầu thấy ngăn không được, đành mời anh ta đến sảnh đợi uống trà, rồi vào bẩm Hoàng Nhưỡng.
Hoàng Nhưỡng bị người quấy rầy luyện công đã không vui, lại còn nghe là người của Ti Thiên giám, càng cười lạnh.
Nàng cũng không thèm đổi y phục, mặc nguyên bộ đồ luyện công ra chính sảnh. Lý Lộc cười hì hì trên mặt, lòng tự gọi mẹ. Anh đứng dậy, vái chào tới đất: “Thập cô nương mạnh khỏe, Lý Lộc hữu lễ.”
Thật rất có lễ độ nhỉ.
Hoàng Nhưỡng kéo khóe miệng, ngoài cười trong không cười, nói: “Thì ra là Lý Giám phó, Bát Thập Lục điện hạ các ngài phái ngài đến à? Sao thế, là đột nhiên nhớ phải trị tội đại bất kính của tiểu nữ chăng?”
Ặc… Lý Lộc vẫn giữ vẻ tươi cười, nói: “Thập cô nương nói đùa. Giám chính chúng tôi…” Xin Giám chính thứ lỗi, đổi lại người đắc tội là ngài, xin ngài thông cảm hơn đi nha! Ý cười Lý Lộc không giảm: “đối với chuyện lần trước cũng vô cùng hối hận, cảm thấy tự trách sâu sắc. Gần đây ngày đêm bất an. Đặc biệt phái hạ quan đến đưa chút lễ vật, để bày tỏ lòng áy náy.”
Nói xong, anh khoát tay, tự nhiên có người bưng một hộp gỗ tử đàn đến.
Hoàng Nhưỡng cũng không mở ra, nàng mỉm cười nhìn Lý Lộc hỏi: “Nói vậy, đây là Bát Thập Lục điện hạ muốn xin lỗi ta?”
Giám chính còn quá non trẻ mà. Lý Lộc thầm thở dài, nói: “Đúng đấy. Giám chính đã rút ra bài học thương đâu, ước gì đừng làm, xin cô nương bao dung.”
Lúc này Hoàng Nhưỡng mới tiện tay mở hộp gỗ tử đàn, bên trong là mũ trân châu. Lý Lộc vội vàng nói: “Còn đây là mũ trân châu Giám chính chúng tôi tự tay làm, cố ý tặng cho Thập cô nương.”
Hoàng Nhưỡng cầm lấy mũ châu, không thể không nói, tuy rằng tên Đệ Nhất Thu còn có tên là Đệ Nhất Cẩu, nhưng mà tay nghề thật không chỗ bắt bẻ. Hoàng Nhưỡng ngắm nghía mấy lần, đột nhiên nói: “Đới Nguyệt đã gây họa à?”
“Ơ? Ơ!” Lý Lộc thầm rùng mình —— Thập cô nương này, trí lực thật phi phàm nha. Nghĩ thế, anh đổi sang lo âu cho “Bát Thập Lục điện hạ” nhà mình. Anh vội nói: “Chiếc… Chiếc…”
Hoàng Nhưỡng xoay xoay mũ trân châu trong tay, nói: “Chiếc mũ châu này được chế tác tinh xảo thật.”
Lý Lộc vội đáp: “Giám chính nổi danh là Thủ Tác đại sư mà, vật tự tay ngài làm, luôn khiến làm người tranh đoạt. Chiếc mũ trân châu này, không ít quý nữ ra giá đắt ngài cũng chưa từng ra tay, đủ thấy trân ái. Hôm nay tặng cho Thập cô nương, là thật sự thành tâm xin lỗi.”
“Thành tâm xin lỗi?!” Hoàng Nhưỡng tiện tay ném mũ châu lại trong rương, cười nhạt, “Đã thật sự phải nói lời xin lỗi, bảo Bát Thập Lục điện hạ của các người tự mà tới!”
Lý Lộc vấp phải một lỗ than.
() gặp trắc trở hoặc phải chịu trách cứ – xuất xứ từ Hồng Lâu Mộng.
Nhưng cũng may, “Bát Thập Lục điện hạ” cũng không quá ngoài dự kiến.
Lý Lộc vừa về báo tin, y lập tức lên đường chạy tới trấn Tiên Trà. Tuy trấn Tiên Trà cách Thượng Kinh xa xôi, song dù sao bọn họ cũng là người trong tiên môn, bỏ ít tiền thì một ngày đi vạn dặm cũng không phải nói chơi.
Thế là, “Bát Thập Lục điện hạ” một lần nữa bước chân vào tiểu viện của Hoàng Nhưỡng vào một buổi trưa.
Hai người phân chủ khách ngồi xuống xong, “Bát Thập Lục điện hạ” đầy nghiêm túc, bộ dáng rất ra vẻ. Y nói: “Lần trước ở phòng khách cô châm chọc bổn tọa, chính là tội đại bất kính. Theo luật, nặng thì cả nhà lưu vong, nhẹ thì tịch biên gia sản.” Hiển nhiên là y không biết Lý Lộc đã khúm núm cỡ nào, vẫn bê bộ dáng trọng thần triều đình, nói: “Nhưng bổn tọa niệm tình cô vi phạm lần đầu, không tính toán.”
Hoàng Nhưỡng đầy phối hợp với cảnh diễn của y, cười nói: “Bát Thập Lục điện hạ thực sự là đại nhân đại lượng. Vậy không biết lần này điện hạ ghé chơi, là có việc gì thế?”
Khóe miệng Đệ Nhất Thu co rút, nói: “Bổn tọa đối với Hoàng gia luôn khoan hậu. Nhưng nha hoàn Đới Nguyệt của cô lần này phạm trọng tội bổn tọa cũng không giữ được nàng ấy. Nếu chuyện này không thể giải quyết thích đáng thì cả nhà họ Hoàng chắc chắn cũng bị liên lụy. Đến chừng đó, hừm, có thể không còn là lưu đày nữa.”
“Ồ?” Hoàng Nhưỡng đối mặt với đe dọa lần này, không chỉ không hoảng hốt, thậm chí còn hơi muốn cười. Nàng nâng chung trà, khẽ nhấp một cái, nói: “Chẳng biết là Đới Nguyệt phạm tội gì, lại nghiêm trọng như vậy?”
“Bát Thập Lục điện hạ” nói: “Nàng được vời nhập Thượng Kinh, tạo một biến chủng cây ăn quả quý hiếm cho bệ hạ. Nào ngờ cây ấy trong tay nàng bị chết khô. Đường đường một Dục chủng sư lại để xảy ra sai lầm như thế, lẽ nào không nghiêm trọng?”
“Nghiêm trọng chứ, đương nhiên nghiêm trọng.” Hoàng Nhưỡng uống một hớp trà, xuýt một tiếng, nói: “Ôi chao, nếu là bệ hạ đích thân triệu, thế thì tội cô ấy đáng chết thật.”
“Hừ, cô biết là được rồi.” Bát Thập Lục điện hạ nói, “Nếu cô có thể đúng lúc xoay chuyển thì Hoàng gia còn một đường sống. Nếu không, chớ trách bổn tọa không nói tình cảm.”
—— Tên chó, còn dám chơi trò này với bà hả?! Uống nước tắm của bà đi con!
Hoàng Nhưỡng gật đầu, trịnh trọng nói: “Bát Thập Lục điện hạ nói phải. Chuyện đã đến nước này, xin điện hạ đưa khế ước ra làm bằng chứng, Hoàng gia đáng tịch biên gia sản đáng diệt tộc, ôi chao, thật không còn gì để nói luôn.”
“Bằng, bằng chứng gì?” Đệ Nhất Thu khựng lại.
Hoàng Nhưỡng ngạc nhiên, nói: “Đương nhiên là bệ hạ hay Hoàng gia triều đình phải ký kết khế ước gầy giống chứ. Không dám dối Bát Thập Lục điện hạ, mấy năm nay việc làm ăn của Hoàng gia đa phần đều qua tay của tiểu nữ. Mỗi một chuyện làm ăn buộc phải có đan sinh ý tất có khế ước, giấy trắng mực đen, không thay thế không từ chối. Nếu như triều đình cần Hoàng gia gầy giống quý hiếm phải có bằng chứng, đúng không?”
“Việc này…” Giám chính đại nhân choáng váng.
Hoàng Nhưỡng thấy thế, cau đỉnh mày hỏi: “Triều đình không có à?”
Giám chính đại nhân đương nhiên không có, hoàng đế đích thân đưa một thư đòi, trực tiếp vời Đới Nguyệt vào trong cung. Thậm chí chiếu thư còn không đưa cho Hoàng gia.
Vẻ mặt Hoàng Nhưỡng đầy kinh ngạc, nói: “Bát Thập Lục điện hạ sẽ không lén cùng nha đầu Đới Nguyệt lập ước định gì đó, giấu Hoàng gia tự lập giao dịch chứ?” Sắc mặt nàng dần trở nên nghiêm túc, “Điện hạ, Đới Nguyệt là nô tạ, không thể một mình gầy giống. Đây là quy củ ai nấy đều biết. Điện hạ không theo quy cũ, hôm nay có rắc rối, gây nên ảnh hưởng dữ dội đến danh dự Hoàng gia ta, vậy mà coi được?”
Giám chính đại nhân sờ mũi, biểu cảm như là uống năm chậu nước tắm ấy. Sau đấy, y như mang lớp mặt nạ, đổi sang một vẻ ôn hòa trong nháy mắt. Y nói: “Thập cô nương không chỉ có khuôn mặt đẹp mà còn thông tuệ hơn người. Thật đáng để tại hạ kính trọng.”
“Không dám nhận không dám nhận.” Hoàng Nhưỡng cũng cười ý dịu dàng, “Tiểu nữ tử rất sợ ngày nào đó Bát Thập Lục điện hạ lại muốn cầu cưới vị cô nương kia rồi ‘tiện thể’ cưới luôn tiểu nữ, cũng không hay ho gì.”
… Cô gái này thật thù dai ghê! Giám chính đại nhân nghiến răng trong lòng song nét mặt vẫn cười như gió xuân: “Chuyện này thật sự là tại hạ không nghĩ chu toàn, mạo phạm người đẹp, là tại hạ đã sai.”
Giờ biết sai rồi sao? Hoàng Nhưỡng đổi tư thế ngồi, nói: “Không dám không dám. Bát Thập Lục điện hạ xuất thân tôn quý, nào có thể đi nhận sai với tiểu nữ được chứ?”
Giám chính đại nhân nhìn quanh thấy bốn bề vắng vẻ, vì thế y yên tâm nói: “Chẳng biết Thập cô nương muốn tại hạ xin lỗi thế nào, mới giảm đi nửa cơn lửa giận đây?”
Vầy là hèn hạ ghê gớm rồi nha. Có điều dù sao cũng không ai thấy, xem như không có đi.
Hoàng Nhưỡng chậm rãi uống một hớp trà, tên chó, phục chưa hả? Hả? Phục chưa?
Giọng nàng vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, nói: “Ô nào dám. Chỉ là tiểu nữ biết Giám chính yêu thích làm đồ thủ công, có thể lấy tơ tằm làm dây, san hô tô điểm, thắt thành dây hoa.” Dây thắt này ngòai đời Đệ Nhất Thu cho mỗi y nữ Bạch Cốt Nhai một sợi, còn trong mơ cũng tặng Đới Nguyệt một sợi. Hoàng Nhưỡng chậm rãi nói, “Ta nhìn thấy vui vẻ trong lòng, cũng muốn đòi điện hạ một phần quà.”
Cũng dễ làm lắm rồi nha.
Bát Thập Lục điện hạ vội nói: “Chuyện nhỏ như cái búng tay!”
Hoàng Nhưỡng cười đến vừa ngọt vừa hiền: “Nếu chỉ như một cái búng tay, thế thì xin Bát Thập Lục điện hạ tết năm trăm sợi nhé.” Nói xong, nàng thân thiết giải thích, “Cô nương Hoàng gia dù gì cũng rất đông, nếu ít sợ không đủ chia.” Mà nói cách khác thì ngươi thích thắt lắm mà, vậy thắt luôn cho đủ đi!
Năm… năm trăm sợi…
Nhưng đã đi cầu người thì còn làm nào? Bát Thập Lục điện hạ nghiến răng nghiến lợi, phun ra một chữ: “Đồng ý!”
—— đại trượng phu co được dãn được!
Đêm hôm đó, Hoàng Nhưỡng theo Đệ Nhất Thu đi Thượng Kinh.
Hiển nhiên lúc này Giám chính chưa có nhiều người và xe phu để dùng, y đành dùng Truyền tống pháp phù của Ngọc Hồ tiên tông. Tuy nhanh nhưng đắt.
Hoàng Nhưỡng không thích ứng với phù này, một luồng sáng mạnh lóe lên, trước mắt cô trắng xóa, đầu thấy choáng váng, phút chốc khó đứng vững. Cô nghiêng ngả sang một bên, Giám chính đại nhanh đứng cạnh vội vươn tay. Hoàng Nhưỡng dựa vào cánh tay kia tạm thời đu theo phù, cảm giác được cánh tay như có lực ngàn quân, an ổn như núi lớn.
Đợi cô đứng vững vàng mới buông ra, dư vị vẫn còn thòm thèm.
—— tên chó này, thật sự vẫn mang lại cảm giác an toàn mà.
Lúc này, ngoài pháp trận đón tiếp là bốn người đứng, theo hoa văn trên áo có vẻ như thuộc Chu Tước ti. Tất cả cùng yên lặng hành lễ chào Đệ Nhất Thu: “Giám chính.”
Đệ Nhất Thu gật đầu, thu cánh tay về, nói: “Đới Nguyệt bị bố trí ở một thiên uyển trong cung, ta đưa Thập cô nương qua bên ấy.”
Hoàng Nhưỡng đâu nghe theo y, nàng ra khỏi pháp trận, nói: “Bổn cô nương muốn nghỉ tạm một đêm, ngày mai tiến cung.”
Vừa nói, nàng đi thẳng ra khỏi Chu Tước ti, đến Huyền Vũ ti. Đệ Nhất Thu đành đi theo nàng, nói: “Chuyện Song Xà quả bệ hạ giục rất gấp, không thể chờ nữa.”
Hoàng Nhưỡng vùi đầu đi nhanh, thấy người mất thăng bằng. Sắc trời đã không còn sớm, hoàng hôn dần buông. Trăm năm trước Ti Thiên giám bố trí gần như trăm năm sau. Chỉ chưa nhiều người bằng thôi. Rất nhiều chỗ trang trí cũng chưa đủ tinh xảo, phảng phất một chữ “nghèo” giấu ở các nơi, như ẩn như hiện.
Đi qua một chỗ kia, Hoàng Nhưỡng cố ý liếc nhìn —— năm Thành Nguyên thứ năm ngoài mộng, ở đây đã trộng một cây mai Niệm Quân An nàng tự tay gầy giống. Nhưng giờ đây chẳng có gì.
Học sinh ở Huyền Vũ ti cũng còn ít, bình thường mãi cũng chẳng thấy ai. Hoàng Nhưỡng thuận miệng nói: “Ngài ấy có giục gấp đi nữa cũng không thể gấp trong chốc lát.”
“Thánh mệnh khó phạm, cô lỏng lẻo vậy, rõ ràng là coi thường triều đình…” Giám chính đại nhân còn định đe dọa lần nữa.
Hoàng Nhưỡng rốt cục nói toạc: “Ta bị say cái thứ Truyền Tống phù gì gì vứt đi kia…”
Nói xong, nàng che miệng, chạy gấp mấy bước, chống một gốc cây bắt đầu nôn khan.
Giám chính: “…”
Được rồi, xem ra đêm nay nàng ta có vào cung cũng chẳng làm được gì.
Giám chính đại nhân chờ nàng nôn xong, đang định dẫn nàng qua phòng khách. Hoàng Nhưỡng lại tự nhiên đi tới trước. Đầu nàng xoay mòng mòng, bước chân cũng quờ quạng, thực sự là… võ đạo mấy năm qua cũng thành số không.
Nàng ngáp một cái, bụng thì buồn nôn, đầu thì căng trướng. Nàng đi đến trước một gian phòng ngủ, đẩy thẳng cửa bước vào.
Trong phòng từ bàn đến giường đều mang dáng vẻ đầy quen thuộc. Phía sau còn có một khoảng ngăn, trong đó bày thùng tắm —— Hoàng Nhưỡng quá rõ mà.
Nàng bước mấy bước vào, ngồi xuống giường hẹp, nói: “Để xem qua giống kia đã, ta còn phải tìm hiểu thêm về chủng loại cây. Thứ như Song Xà quả trước giờ ta cũng chưa gặp qua, e là còn phải cần điển tịch nữa.”
Đệ Nhất Thu đầy tự nhiên cúi người, giúp nàng tháo vớ, nói: “Những thứ này không cần Thập cô nương giao phó, Phúc công công trong cung sẽ phụ trách.”
Hoàng Nhưỡng ừ đáp, chợt thấy chân mát lạnh. Nàng cúi đầu, nhìn thấy Đệ Nhất Thu đã cởi đôi giày thêu của mình ngay ngắn xếp bên giường rồi. Còn chiếc vớ trái cũng được y cởi xong, đang nâng chân bên phải.
Hoàng Nhưỡng trợn to cặp mắt, chợt ý thức được, đây là phòng ngủ của Đệ Nhất Thu! Thật đúng là thói quen ngoài đời mà!
Nhưng Đệ Nhất Thu hiển nhiên còn kinh khiếp dữ hơn nàng, y cầm vớ của Hoàng Nhưỡng, nhìn mặt Hoàng Nhưỡng, rồi lại nhìn chân nàng. Đường đường là Giám chính đại nhân, tay chân luống cuống ngay tại chỗ. Hoàng Nhưỡng nhấc chân uất ức đạp một cú khiến Giám chính đại nhân ngã ngửa ra sau.
—— quả là y thực sự không thể hoàn hồn nổi, cho dù là thế nào cũng không đến nông nổi này.
Đệ Nhất Thu cơ hồ như chật vật trốn ra khỏi cửa, Hoàng Nhưỡng không màng chân trần nhảy xuống giường. Cô bước mấy bước tới cửa, rầm, khép cửa phòng lại. Giám chính đại nhân đứng ngay cửa, mũi suýt nữa thì bị kẹp.
Y thật lâu không thể tin nổi — sao tự dưng đương không đi cởi vớ cới giày nàng ta nhỉ? Đáng sợ hơn nữa là, thậm chí đến y phục của nàng ta cũng định cởi ra luôn, nếu như Hoàng Nhưỡng không ngăn cản…
Chuyện hèn hạ vậy lại làm đầy tự nhiên ngon trớn, như đã từng làm cho nàng ta rất nhiều lần. Chả lẽ trước mặt nàng ấy, mình lại có nô tính không tự biết ư?
Giám chính đại nhân vừa đi, vừa sửa sang lại suy nghĩ rối bời, càng nghĩ càng kinh.
Đi thẳng tới thư phòng, y cúi đầu nhìn, phát hiện trên tay mình còn siết chặt một chiếc vớ của Hoàng Nhưỡng.
Giám chính thề với trời, y tuyệt đối không có đam mê kỳ quái gì đâu. Nhưng chiếc vớ được dệt kim dày màu trắng ấy, trên ấy còn có hai sợ tơ tằm thắt giữ, cầm trên tay thật rất thơm rất đẹp. Lại nhớ đến một chiếc chân trắng nõn đến trong suốt đạp một phát vào ngực mình.
Giám chính đại nhân lại có vài phần tâm viên ý mã. (suy nghĩ mông lung, dao động không yên)
—— thực sự khó hiểu.
Giám chính đại nhân ngồi vào bàn sách định xử lý chút công văn để quên đi xấu hổ. Nhưng mớ công văn lui tới này tự dưng trở nên nhàm chán cực kỳ.
Y nhặt một quyển nhìn ít lâu, chữ trong đó thì chi chít, mà mềm mại tràn đầy một lòng Giám chính đại nhân đều từ độ nóng của một cú đá kia.
Một lát sau, y dứt khoát ném luôn công văn, định mặc nguyên đồ tạm qua một đêm trong thư phòng.
Song lăn qua lộn lại mãi mà Giám chính đại nhân không hề buồn ngủ chút nào. Không biết mỹ nhân trong phòng kia đã ngủ chưa nhỉ. Giám chính đại nhân cầm một tờ bản vẽ pháp khí, lật qua mặt trái, nhớ đến sắc đẹp diễm lệ của mỹ nhân, cầm bút than tùy ý vẽ đại một bức.
Cuối cùng lại ngó chiếc vớ lưới trắng góc phòng, một đêm không chợp mắt.
Hoàng Nhưỡng ngồi trên chiếc giường hẹp quen thuộc, thật vui vẻ.
Ở đây thật ra thấy không hoa mỹ bằng mấy hôm ngoài đời, trên màn giường cũng không nhiều châu ngọc vây quanh. Song trần nhà chỗ này thiết kế vô cùng giản đơn, dường như sau trăm năm cũng chẳng có thay đổi. Khiến người cảm thấy thời gian muốn rối loạn.
Hoàng Nhưỡng ngả lưng lên giường hẹp, Giường của Đệ Nhất Thu rất sạch sẽ, ngoài gối chăn xếp ngay ngắn không còn vật gì khác. Hoàng Nhưỡng đã trải qua mấy ngày ngoài đời, đương nhiên không ngại.
Nàng mở chăn đắp, khép mắt.
—— thật ra cũng không có gì phải thấy xấu hổ, đúng không? Dù sao thì Đệ Nhất Thu ngoài mộng không chỉ từng cởi vớ cho nàng, còn giúp nàng mặc cả quần lót cơ. Còn ôm nàng chà rửa năm thùng… quên đi, quên thật đi.
Hoàng Nhưỡng duỗi tay chân thành hình chữ đại (大). Cuối cùng thấy váng đầu, chỉ sau chốc đã rơi vào giấc ngủ.
Tiếng đồng hồ nước trong phòng, đèn nến cao cao, nàng cảm giác một giấc vô cùng yên ổn.