Phàn Thanh đang chiến đấu với việc gấp quần áo.
Hắn không hiểu tại sao mình gấp quần áo lại không giống với dì Lan giúp việc. Tại sao quần áo ở trong tay hắn lại giống như một miếng giẻ lau?!!
Mà bây giờ trên sàn nhà và vali là một đống giẻ lau.
Phàn Thanh nhăn mày và nhìn vào chiếc chìa khóa nằm trên bàn một lần nữa. Hắn dứt khoát nhét toàn bộ mớ “giẻ lau” vào vali, rồi kéo nó đi, lúc đi tới cửa thì bị Tweety ngăn cản.
“Bỏ nhà rồi, thiếu gia bỏ nhà rồi.” Con tiện điểu vừa bay qua bay lại trước mặt Phàn Thanh vừa cất tiếng kêu.
“Kêu cái rắm, hôm nay không có ai ở nhà.” Phàn Thanh duỗi tay một phen túm lấy Tweety, lông chim bay loạn xạ, con vẹt lại gân cổ lên rống: “Đứt họng! Đứt họng!”
“Sao mày lắm trò vậy, được rồi tao mang mày theo.”
Tweety câm miệng.
Phàn Thanh thở dài và buông Tweety ra. Con chim thuần thục bay lên vai hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực như thể bỏ nhà ra đi là một việc quang tông diệu tổ.
Quang tông diệu tổ: Làm rạng rỡ tổ tông, làm vinh dự cho dòng họ.
Nhưng mà đúng lúc này, cửa lớn đột nhiên truyền đến tiếng mở khóa mật mã.
Cánh cửa mở ra, mẹ Phàn xuất hiện ở cửa.
Tweety nghiêng đầu mổ một cái vào lỗ tai Phàn Thanh, sắc bén kêu lên: “Quân tình có trá!”
Phàn Thanh giơ tay bắt lấy cổ nó, và nhìn mẹ mình. Mẹ Phàn đánh giá Phàn Thanh từ trên xuống dưới, rồi nhìn vào chiếc vali trong tay hắn, mỉm cười: “Con bao nhiêu tuổi rồi? Còn định bỏ nhà ra đi?”
“Con đã hai mươi sáu tuổi rồi.” Phàn Thanh đen mặt, “Trẻ vị thành niên mới gọi là bỏ nhà ra đi.”
“Không có sự đồng ý của mẹ, cho dù con sáu mươi sáu tuổi, cũng gọi là bỏ nhà ra đi.”
Phàn Thanh đã quên trong tay mình còn có một con chim, không khỏi siết chặt tay, Tweety hét lên một tiếng “Daaaaaa!”
“Nhanh thả nó ra, rồi đem đồ đạc trở về chỗ cũ. Mẹ đã sớm nói với con rồi, nếu con muốn dọn ra ngoài thì phải kết hôn với Tiểu Hành, không thì con nghĩ cũng đừng nghĩ. Cái tính tùy tiện từ xưa đến nay này của con cũng phải sửa lại.”
Phàn Thanh đặt Tweety lên chiếc tủ bên cạnh, giống như đặt một cái chai, nhưng mới vừa buông nó xuống, Tweety đã vỗ cánh và bay lên trên vai của Phàn Thanh.
Phàn Thanh nhìn mẹ mình: “Mẹ ngay cả một con chim cũng không quản được, mẹ cũng không thể quản con.” Nói xong liền đi ra ngoài.
“Mẹ biết con vì ai, là một nhân viên nhỏ nhoi trong công ty của con, một Beta, đúng không?”
Phàn Thanh quay lại nhìn bà.
Biểu tình của mẹ Phàn rất nhạt: “Con cảm thấy ngăn cản giữa con và cậu ta chỉ là cánh cửa này ư? Với Beta chỉ cần chơi đùa là được, con sẽ yêu một Omega, đó là mệnh định.”
“Từ trước đến nay không có cái gì mệnh định cả.” Biểu tình của Phàn Thanh có chút khinh miệt, “Đó chỉ là do tin tức tố mà thôi.”
“Con chẳng hiểu cái gì cả!” Sắc mặt đạm nhiên của mẹ Phàn xuất hiện vết rách, “Mẹ biết con từ hơn mười tuổi đã mang theo thuốc ở trên người. Nếu con không muốn thì sẽ uống thuốc, vì con sợ bị tin tức tố của Omega ảnh hưởng đến mình. Nhưng con có thể dựa cái này mà sống cả đời sao? Hơn nữa nhà của chúng ta có huyết thống ưu tú nhất. Con có trách nhiệm truyền thừa huyết thống này. Beta không thể sinh con cho con. Cho dù sinh, cũng chỉ là tạp chủng.”
Đuôi mày Phàn Thanh nhảy lên. Đây là dấu hiệu hắn đang cực kỳ tức giận. Mẹ Phàn rất hiểu con trai của mình. Bà đang đợi Phàn Thanh phát hỏa. Dù sao từ trước đến nay, Phàn Thanh phát hỏa xong, đều sẽ bận tâm đến gia đình và ở lại.
Nhưng mà bà không nghĩ rằng, khuôn mặt Phàn Thanh trong chốc lát liền trầm xuống, hắn bỗng nhiên cười.
“Mẹ biết không, nếu là em ấy, em ấy sẽ nói, sao có thể là tạp chủng được, đó là hỗn huyết.”
Mẹ Phàn sững sờ.
“Hơn nữa con vốn không muốn có con một chút nào. Dựa vào điều này, thuần huyết hay hỗn huyết không phải là vấn đề, dù sao, có so với không có cũng tốt hơn.”
Sau khi Phàn Thanh nói xong, hắn cầm cái giá đứng của Tweety và bỏ đi, để lại mẹ Phàn đứng một mình tại chỗ, suy nghĩ cần phải điều tra rõ ràng cái tên Beta kỳ ba kia mới được.
Phàn Thanh trước kia chưa bao giờ cười một cách ngu ngốc như vậy.
Phàn Thanh dẫn Tweety vào ngôi nhà mới, Tweety lập tức vui mừng, vừa kêu vừa bay vòng vòng.
Căn hộ này Phàn Thanh đã mua từ rất lâu, mấy năm trước hắn đã có ý định dọn đến, nhưng hắn không có đủ động cơ. Mẹ hắn lại nhiều lần ngăn trở, nên vẫn vô dụng.
Một ngày sau khi mẹ hắn và Nhạc Tiểu Hành trở về nước, Phàn Thanh đã kêu người tới dọn dẹp nhà cửa, bên trong đã đặt sẵn những thiết bị gia dụng cần thiết, nhưng Phàn Thanh vẫn dành thời gian đi chọn một số vật dụng trở về, từ cái giá treo quần áo cho đến rạp chiếu phim gia đình.
Bởi vì Trần Tuân thích xem phim.
Nghĩ đến Trần Tuân, Phàn Thanh liền đứng tại chỗ đỏ mặt. Căn hộ đã sắp xếp xong, thậm chí sủng vật của hắn cũng đến. Chỉ thiếu đem Trần Tuân tới. Hai người…… Ở chung.
Có phải quá nhanh không? Phàn Thanh nghĩ, hai người bọn họ quen biết nhau còn chưa tới nửa tháng, đều không hiểu biết về thói quen sinh hoạt của nhau. Lỡ như vệ sinh cá nhân của Trần Tuân quá tệ thì làm sao bây giờ?
Trong đầu Phàn Thanh không khỏi nhớ tới cảnh Trần Tuân chảy máu mũi không kiểm soát được, Trần Tuân khóc đến nỗi nước mắt và nước mũi hòa vào nhau, Trần Tuân cả người nhếch nhác dính nhớp đầy…… (tinh dịch và tao thủy)
Vừa nghĩ liền cứng.
Phàn Thanh ném cái thùng sang một bên, không biết suy nghĩ ra sao, nói không chừng cái tính khiết phích của hắn thật sự đã được chữa khỏi. Nhìn vào háng của mình một lần nữa, Phàn Thanh cảm thấy tự mình giải quyết quá nghẹn khuất, vì thế hắn quyết định đi tìm Trần Tuân.
Trần Tuân theo Kha Tuyền đến phòng hội nghị cấp cao. Phía đối tác đã tới rồi. Dù sao bên kia đã vi phạm hợp đồng. Đến sớm cũng cho thấy lời thái độ xin lỗi.
Cuộc đàm phán diễn ra khá suôn sẻ. Bởi vì tiền vi phạm hợp đồng tương đối cao, công ty quản lý của Doãn Thừa hy vọng sẽ tăng một số hoạt động bồi thường bên cạnh việc trả một phần thiệt hại đã được thanh lý. Sau khi thảo luận, hai bên đã có kế hoạch sơ bộ. Vì bọn họ đều cảm thấy bất mãn đối với việc thất hẹn của Doãn Thừa, cho nên quyết định tăng thêm các công tác đại ngôn cho Doãn Thừa.
Trần Tuân vẫn luôn không nói gì, chỉ dựng lỗ tai nghe, chờ Kha Tuyền bổ sung thêm điều gì đó cậu đã lưu ý, nhưng dường như Kha Tuyền đã đồng ý với kế hoạch sơ bộ và mở nắp bút.
“Chuyện này……” Trần Tuân rụt rè giơ tay, “Tôi có vài thứ muốn bổ sung.”
Kha Tuyền nhìn cậu, mỉm cười gật đầu.
Một hàng người nước ngoài ngồi đối diện đồng loạt nhìn về phía Trần Tuân.
Trần Tuân kéo kéo quần áo. Mặc dù cậu đang rất lo lắng, nhưng vẫn chuyển sang chế độ tiếng Anh một cách trơn tru.
Trần Tuân nói với bên kia bởi vì hiện tại cũng không biết tại sao Doãn Thừa không đến phim trường đúng hẹn. Lỡ như phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn, thậm chí thân thể bị thương. Nói cách khác, cách xử lý chuyện xảy ra các thương tích liên quan đến công việc của các quốc gia khác có thể có bất đồng với trong nước không? Lúc này, nếu như tăng khối lượng công việc của Doãn Thừa mà không có sự đồng ý của anh ấy, chỉ sợ là không tốt. Hơn nữa Doãn Thừa không có quốc tịch, thời gian lưu trú của anh ấy bị hạn chế. Nếu Doãn Thừa thực sự muốn tăng khối lượng công việc, anh ấy sẽ phải kéo dài thời gian làm việc. Vậy thì thời gian thị thực của Doãn Thừa còn hữu hiệu không?
Người nước ngoài ở phía đối diện tỏ vẻ ngượng ngùng, họ cũng đang che giấu một số chuyện. Lúc này, một trong những người có khuôn mặt châu Á nói bằng tiếng Trung: “Tôi là người đại diện của Doãn Thừa. Tuy rằng lần này tôi cũng không liên lạc được với cậu ấy. Nhưng bằng sự hiểu biết của tôi với Doãn Thừa, cậu ấy đã không tuân thủ thỏa thuận, hẳn là không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, mà là do một vấn đề riêng tư. Vì vậy lần này chúng tôi mới không phát động tìm kiếm, kinh động truyền thông. Cho nên, vị tiên sinh này, ngài không cần lo lắng về vấn đề đầu tiên của ngài. Nhưng thị thực của Doãn Thừa quả thật không còn nhiều thời gian nữa.”
Trần Tuân nhẫn nhịn khá lâu, trong đầu đã nghĩ sẵn những lời phản bác lại lời nói của phía bên kia, cậu cố gắng nói ngắn gọn, súc tích, lời ít ý nhiều, lưu loát nói xong toàn bộ ý từ mà không dư thừa vô nghĩa. Lúc này, những lời của người đại diện của Doãn Thừa đã làm dấy lên sự tò mò của cậu.
“Việc tư? Chẳng lẽ phương hướng suy đoán của anh giống như của tôi? Đúng vậy, nếu phát sinh tai nạn ngoài ý muốn, gương mặt của Doãn Thừa chắc chắn đã sớm xuất hiện trên TV. Anh ấy biến mất quá lâu. Không có bất cứ tin tức nào trên Internet. Phải biết rằng khách sạn của anh ấy đã sớm bị fans phát hiện vây quanh, nhưng những fan club ở đó cũng không có động tĩnh gì. Điều này đã chứng minh Doãn Thừa đang cố tình lẩn tránh, hơn nữa trốn khá tốt, hoặc anh ấy vẫn luôn luôn ở trong phòng!”
Trần Tuân hài lòng với sự tự phân tích của mình, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện tất cả mọi người đều gượng gạo nhìn mình.
Cậu càng gượng gạo hơn.
Người đại diện thở dài: “Tại sao ở đâu cũng có fans của tiểu tử kia chứ!”
“Ách, xin lỗi các anh nghe một chút là được rồi, không cần để tâm, tôi không có ý muốn can thiệp. Mặc dù tôi cũng là fan của anh ấy, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn đi làm, cũng không đến khách sạn bao vây. Kỳ thật tôi là một fan lý trí, tôi cũng không biết có phải Doãn Thừa thực sự đã đi săn “sắc” hay không. Anh ấy đã không xuất hiện rất nhiều ngày. Nói không chừng là đang ở trong phòng đại chiến mấy ngày mấy đêm, hoang dâm vô độ không xuống giường được……”
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người trợn mắt há mồm sững sờ nhìn cậu.
Trần Tuân bụm tay che miệng lại, cậu sắp khóc rồi.
Kha Tuyền cởi thiết bị thu phát trên tai xuống, có chút buồn cười nhìn Trần Tuân, cô nói: “Cái miệng này của cậu……”
Trần Tuân đang che miệng bằng tay, lại nhịn không được trả lời: “Lần này là phương ngữ Đông Bắc a.”
Kha Tuyền cười rộ lên, đáng thương những người khác đều không cảm thấy chuyện này có gì buồn cười, chỉ càng thêm xấu hổ.
Lúc này, cánh cửa phòng họp bị đẩy ra, mọi người ngẩng đầu và nhìn thấy Phàn Thanh đen mặt đi vào.
Phàn Thanh nhìn Trần Tuân. Trần Tuân bị con mắt hình viên đạn kia đảo qua, hơi hơi run rẩy.
“Cậu lại đây.” Phàn Thanh lạnh lùng nói.
Trần Tuân từ từ đứng dậy, lại từ từ di chuyển qua.
Phàn Thanh nhìn chằm chằm vào cậu, đợi Trần Tuân đi đến. Hắn liền cúi đầu gằn từng chữ một hỏi: “Tại sao người khác không xuống được giường em lại biết rõ ràng như vậy?”