Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

chương 11: đàn linh trùng khát máu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong não hải của Trần Duyên Chu Lão cũng bật thốt:

- Đây quả là cảnh tượng hiếm thấy, lão phu sống mấy ngàn năm mà cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng này. Lần này coi như tiểu tử ngươi nhặt được bảo rồi, thử tưởng tượng xem cả đàn tấn công cùng lúc thì ai còn là đối thủ của ngươi nữa.

- Điều kiện tiên quyết là phải tăng đẳng cấp của chúng lên, cấp Bính đẵng thì chỉ cần pháp quyết hệ hỏa của tu sĩ Trúc Cơ Kì thì cũng gần như tiêu diệt toàn bộ rồi.

Thấy vẻ mặt đang hưng phấn của hắn Hà Diệu khẻ mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ chân chân nhìn hắn. Thấy có vẻ không đúng tiểu nha đầu vội vàng quay mặt lại cố chấn tỉnh nói:

- Phía trước đã được sư phụ muội lập trận kì phong ấn chúng trong không gian dặm xung quanh, loại linh trùng này rất phàm ăn nếu để chúng tự do thì xung quanh đây không có sinh linh nào có thể tồn tại.

Nhìn thấy lũ linh trùng đang ăn thịt lẫn nhau Trần Duyên cũng hơi cảm thấy trùn bước, đừng nói là hắn dù là hắn cũng không đủ để hàng vạn linh trùng này xơi tái.

Biết được nghi hoặc của Trần Duyên tiểu nha đầu cười hì hì lấy ra viên tròn tròn rồi lấy tay kết ấn, những lá bùa bao xung quanh bay ra để lộ viên ngọc bên trong.

Viên ngọc màu tím sậm, làn khối màu tím cũng từ đó bay lên bám vào cây cỏ xung quanh, ngay tức khắc chúng liền héo rủ xuống. Nhìn chằm chằm viên ngọc trên tay Hà Diệu chợt nói:

- Đây là nội đan của Tứ Dực Hồng Ngô linh trùng cấp Ất Đẵng sư phụ giao cho muội để phòng thân mỗi khi tới đây lấy linh trùng. Viên Tịnh Độc Đan lúc nãy là để chúng ta không bị trúng độc từ viên nội đan này.

Chu lão nhìn viên nội đan kia chợt nói:

- Tứ Dực Hồng Ngô là con rết khổng lồ có màu hơi đỏ kịch độc, nội đan của nó thì khỏi phải nói dù là yêu thú cấp Giáp đẵng nuốt phải cũng vô phương cứu vãn.

- Nhưng mà đó là loại thú cưỡi rất phong cách a, nhớ hồi trẻ ta cũng từng cưỡi con bay khắp nơi khiến bao nữ tu sĩ ngưỡng mộ.

Trần Duyên quyết định làm ngơ không để ý tới lão.

- Khi bước vào pháp trận huynh không được cách muội quá bước chân nếu không sẽ bị đàn linh trùng xé nát.

Hà Diệu vẻ mặt nghiêm túc căn dặn.

Khi người vừa tiến đến như viên đường rơi vào giữa đàn kiến, nghe mùi sinh vật sống cả đàn linh trùng lao đến như điên. Lúc này Trần Duyên tinh thần cũng trở nên căng thẳng, biết là có nội đan của Tứ Dực Hồng Ngô nhưng đứng trước cảnh tượng khủng bố như vậy thì nói như không có gì xảy ra thì đúng là không hợp thói thường.

Đàn linh trùng thèm khát bay tới xé xác con mồi thưởng thức huyết nhục, thứ mà chúng thèm khát bấy lâu nay nhưng không biết rằng đó là lần cuối chúng thấy ánh mặt trời.

Xung quanh Hà Diệu như có tấm chắn che chở, từng con linh trùng chết đổ rạp rơi lả tả xuống. Chúng như những con thiêu thân lao vào lửa, con phía trước rơi xuống thì phía sau ùn ùn tiến tới. Ngoại trừ khu vực bước chân quanh đó xác linh trùng phủ đen mặt đất.

Tiểu nha đầu và Trần Diệu bước tới hang động gần đó, Hà Diệu phóng Âm Vang Phù cấp phù Bính Đẵng vào trong. Tiếng vang lớn từ trong hang vọng ra, lát sau thấy không có chuyện gì Hà Diệu gật gù nói:

- Muội không thể vào được nếu không số trứng linh trùng sẽ bị độc chết nên sẽ ở lại đây thủ cửa hang. Huynh đừng lo có vẻ lũ linh trùng đều đã ra ngoài kiếm ăn, sau khi vào đó lấy trứng linh trùng ra thật nhanh tránh đêm dài lắm mộng.

Trần Diệu gật đầu bước vào, đánh đạo pháp thuật tạo lửa đơn giản hắn tiến sâu vào lòng đất.

Đi được mấy bước khắp nơi đều là xương động vật, những vệt máu đen đâu đâu cũng có, mùi tanh hôi khó chịu bốc lên nồng nặc. Trên vách hang là những lỗ nhỏ dày đặc như tổ ong nhìn vào bên trong còn thấy nào là nhộng, trứng linh trùng.

Khi Trần Duyên định thu thập thì Chu Lão lên tiếng nhắc nhở:

- Tiểu tử, trứng linh trùng ở đây rất bình thường không muốn nói là yếu ớt dù ngươi đem về ấp nở thì dù có bồi dưỡng cỡ nào thì chúng cũng không mạnh lên được. Ngươi cứ đi sâu vào trong biết đâu có kinh hỉ bất ngờ.

Nghe thấy có lí, hắn tiếp tục tiến vào. Càng đi sâu xuống dưới lòng đất, mùi tanh hôi càng nồng, những lỗ trên vách hang càng lúc càng lớn. Lúc đầu chỉ như đầu ngón tay thì gần cuối hang động sâu trăm trượng dưới lòng đất thì đã có những lỗ lớn bằng nắm tay.

Trần Duyên tiến lại gần kiểm tra thì thấy bên trong chứa những trứng linh trùng số lượng rất ít, kích thước không lớn hơn những lỗ khác bao nhiêu nhưng lại rất sẫm màu, cầm lên có thể dễ dàng cảm nhận nhịp đậm sự sống bên trong.

Chu Lão cũng ngạc nhiên:

- Thật không ngờ chỉ là loại linh trùng cấp Bính đẵng nhỏ yếu mà sức sống lại mạnh mẻ không bình thường đến vậy.

Không đợi nhắc nhỡ, Trần Duyên nhanh chóng thu thập toàn bộ trứng linh trùng thu vào túi. Sau khi thu thập toàn bộ hắn tiếp tục bước tiếp thì phát hiện lỗ to hơn bàn tay người có lớp màn trắng che phía trước.

Quá kinh hỉ, Trần Duyên vội vàng tiến lại gần thì bị Chu Lão cảnh báo:

- Khoan đã tiểu tử ta cảm nhận được khí tức kì lạ, ở bên trong có thể là linh trùng còn sống, để ta dùng thần thức tra xét kĩ lưỡng.

Hồi lâu sau Chu Lão lên tiếng:

- Tiểu tử ngươi đúng là tốt số mà, bên trong có con linh trùng Đinh Đẵng đang lột xác. Nếu thành công sẽ có khả năng trở thành Ất Đẵng linh trùng.

Trần Duyên nghe vậy cười to.

- Ha…ha…ha đúng là trời giúp ta, đây chính là thời điểm tốt nhất để thuần phục nó.

Chu Lão cũng nhuễn miệng cười.

- Đây đúng là thời cơ hiếm có, lột xác là lúc linh trùng hư nhược nhất. Nhìn qua cũng thấy con linh trùng này tư chất không tệ, có thể đào tạo.

Trần Duyên lại gần xé màn trắng ra nhưng vô hiệu, hắn châm hỏa ý định đốt ra tro rốt cuộc cũng không có hề hấn gì.

- Đây là gì? Rắn chắc, thủy hỏa bất xâm chẵng lẻ là thiên phú của loài linh trùng này? Nhưng rõ ràng những con ở ngoài đó không hề có.

Hắn nghĩ mãi không ra liền quyết định không nghĩ nữa, bây giờ phải đem linh trùng này về từ từ nghiên cứu mới là vương đạo. Trần Duyên liền vận “Khô Mộc Tiểu Pháp”, da dẻ trở nên khô lại ngã màu xanh xẫm, cơ thể bỗng như gầy nhom lại.

- Hừ, đừng tưởng ta không làm gì được ngươi.

Nói rồi hắn duỗi bàn tay ra rồi cong lại như chiếc xẻng xúc toàn bộ đất đá xung quanh lỗ linh trùng, làm cho màn trắng dính trên đá rơi xuống lộ ra miệng hang lớn bằng bàn tay.

Trần Duyên phát hiện bên trong là cái kén trắng thỉnh thoảng ánh lên chút ánh sáng ảm đạm.

- Chấn động do ngươi gây ra đã cắt đứt quá trình lột xác của nó, con linh trùng này sắp chịu không nổi rồi. Ngươi nhanh chóng dùng “ Thần Khống Vạn Trùng” lập khế ước nhận chủ rồi sử dụng chân khí bồi dưỡng.

Trần Duyên làm theo, dấu ấn hình con linh trùng kì lạ tiến vào trong kén. Không có sự phản kháng nào, Trần Duyên đã khắc thành công ấn chú lên linh trùng. Sau khi truyền chân khí, thấy linh trùng khởi sắc liền thu vào túi linh thú mà hắn đã chuẩn bị trước khi tới đây.

Túi linh thú là pháp bảo giống như túi trữ vật nhưng lại chứa được vật sống, nên mắc hơn túi trữ vật rất nhiều. Túi này của hắn chỉ là pháp bảo cấp Bính đẵng có thể chứa con voi mà vẫn còn chỗ. Tiêu tốn hơn viên hạ phẩm linh thạch mắc gấp lần pháp bảo khác.

Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng xung quanh lấy hết những gì lấy được, hắn liền rời khỏi động sợ đêm dài lắm mộng.

Vừa quay người thì tiếng của Chu Lão vang lên trong đầu.

- Khoan đã, tiểu tử ngươi có thấy hòn đá lớn bên kia không?

Trần Duyên nghi hoặc nhìn qua hòn đá xù xì trong góc hang động.

- Nó chỉ là hòn đá bình thường thôi không có gì lạ.

- Ngươi nhìn kĩ bên ngoài đi.

Chu Lão mỉm cười kiên nhẫn nói.

- Hòn đá chắc ở nơi này rất lâu rồi, bên ngoài còn mọc rêu xanh rờn. Cái gì? Rêu

Trần Duyên liền thấy kì lạ, trong hang không hề có sự sống ngoài trừ lũ linh trùng ra mà lại có rêu.

Chu Lão cười khà khà nói.

- Đúng vậy hòn đá ngươi thấy không khác gì bình thường, dù có tu vi cao tới đâu cũng không cảm nhận được điều khác thường.

- Nó là Phù Sa Thạch nhìn kích cỡ hẵn là cấp Đinh đẵng, bản thân chỉ có công dụng duy nhất là làm màu mỡ đất bồi dưỡng linh thảo. Do không có linh khí thoát ra nên rất nhiều tu sĩ bỏ qua.

Nghe vậy Trần Duyên liền ném vào túi trữ vật, đây đúng là thứ hắn cần. Sau này việc bồi dưỡng linh thảo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio