“Vắng mợ thì chợ vẫn đông” Văn Nhiên bỏ mình không khiến cho tình cảnh của trường huyết chiến xụt giảm khí thế. Những kẻ tạm thời giữ lại được tính mạng không dám do dự, bao nhiêu hậu chiêu vốn là lá bài tẩy đều không ngần ngại phóng xuất. Vô số công pháp cùng vô vàn thủ đoạn được thi triễn khiến cho rất nhiều Phệ Huyết Trùng tan tành xác pháo.
- Bọn súc sinh này số lượng dường như vô tận, giết chết một đầu ngay tức khắc hai, ba đầu hiếu sát súc sinh khác lại điền đây.
Pháp lực trên người dần cạn kiệt, ngay cả đan dược mà thường ngày bọn chúng trân quý như tính mạng cũng không dám chần chừ, cắn răng phục dụng nhưng tình thế vẫn không có quá nhiều biến chuyển. Không ít kẻ bị sự sợ hãi của bản thân mà dần trở nên điên loạn, không tiếc tất thảy bọn chúng dùng chính thân thể của mình lao vào những nơi Phệ Huyết Trùng tập trung đông đảo.
- Ha ha ha lão tử dù có ngã xuống cũng không thể chết oan uổng được, nếu không kéo theo các ngươi đệm lưng làm sao lão tử có thể bình tâm xuống dưới cửu tuyền được chứ.
Tự bạo!!! Tuy không có nhiều kẻ đủ đãm lược để làm ra hành động kinh người này nhưng uy lực mà một vị Trúc Cơ tu sĩ chất chứa cả đời không thể xem thường. Hoàn cảnh sau đó hỗn loạn vô cùng “căn phòng” linh trùng vốn bị khép kín như thành đồng vách sắt đã bị xuyên thủng làm cho chân dung của kẻ chủ mưu lọt vào tầm mắt của những tên mà lữa giận trong lòng đang sục sôi.
- Không ngờ trong số những tên tán tu tạp nham kia lại có thể xuất hiện một kẻ kiêu hùng.
Trần Duyên lúc này mới hiểu ra hành động tự sát của tên râu ria xồm xoàm lúc nãy không chỉ đơn thuần là ngọn đèn cố gắng pháp ra tia sáng yếu ớt cuối cùng giữa màn đêm tĩnh mịch. Hắn đánh cược cả mạng sống của mình chính là để bản thân Trần Duyên bị phơi bày trước vô vàn ánh mắt thù hận của hàng trăm tu sĩ bị vây hãm.
- Khốn kiếp!!! Ngươi lòng lang dạ sói, ngay cả súc sinh cũng không bằng. Ty mỗ nay thay trời hành đạo, một kiếm này trảm sát ngươi xem như không phụ lão bằng hữu dưới suối vàng.
Trung niên tu sĩ vốn là bằng hữu vào sinh ra tử với kẻ vì nghĩa quên mình vừa ngã xuống kia. Hai người bọn hắn cùng nhau chống đỡ công kích đánh tới thì phía sau, hắn lại lập lờ nghe thấy tiếng hét quyết tuyệt của huynh đệ.
Nếu như ánh mắt có thể sát nhân thì Trần Duyên sợ rằng dù có trăm cái mạng cũng không đủ dùng. Trung niên tu sĩ hai mắt giăng đầy tơ máu, hàm răng nghiến lại kêu ken két.
- Tứ Kiếm Khốn Trụ.
Hắn vốn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, tán tu không có gì quá nổi bật. Nhưng trong tình cờ cơ duyên chợt tìm đến, chỉ vài câu hào sảng lại được một vị ẩn danh cao thủ truyền cho một phần khẩu quyết, tuy so với thủ đoạn của vị tiền bối kia chỉ là muối bỏ biển nhưng sau mấy trăm năm vùi đầu tu luyện hắn cuối cùng cũng luyện thành một chút da lông, Ngũ Kiếm Phách Thiên.
- Hừ. Chiêu thức này có một chút môn đạo nhưng uy lực thì lại quá kém cõi, đây là thứ ngươi mong chờ có thể lấy mạng ta sao?
- Tiểu tử, ngươi đừng có ngông cuồng, núi này cao còn có núi khác cao hơn. Nơi này chính là mồ chôn của ngươi.
Bị Trần Duyên xem thường, tên tu sĩ càng thêm thống hận. Tứ kiếm không hề dừng lại, khẳng khắc tưởng chừng như thân thể cùng binh khí va chạm thì tứ kiếm lại bất ngờ đối hướng, trước vẻ mặt ngoài ý muốn của Trần Duyên thì dưới mặt đất nơi hắn đang đứng đã bị một trường kiếm khí dày đặt bao vây mà cội nguồn lại là những thanh kiếm vừa rồi đã găm vào bốn gốc tạo thành một bức trường thành có khả năng đoạt mạng bất cứ kẻ nào dám chạm vào.
- Ha ha ha… vì sự ngu xuẩn của ngươi nên ta mới có thể hoàn mĩ pháp kĩ mạnh nhất này. Khóc thét đi, thống hận đi, bởi vì chỉ có như vậy mới khiến ta cõi lòng thỏa mãn tâm niệm trả thù.
- Ngũ Kiếm Phách Thiên.
Tên tu sĩ vẻ mặt điên cuồng khi chứng kiến Trần Duyên không còn đường có thể thoát ra. Hắn nhanh tay rút ra thanh bảo kiếm cuối cùng luôn mang bên người, sau tiếng thét chói tai cả người lẫn kiếm đều lao xuống mang theo khí thế bài sơn đão hải, một lòng muốn diệt sát kẻ tử thù bên dưới.
- Đây là ngươi mạnh nhất thủ đoạn, nhưng đối với ta thứ này chỉ là trò mua vui không hơn không kém.
Trần Duyên sau một khoảng khắc ngẫn người liền lắc đầu xem thường, quả nhiên không để thủ đoạn của gã kia vào mắt. Linh trùng đồ án chói lọi nơi mi tâm, mặt đất nơi mà hắn đang đứng bất chợt run lên dữ dội. Tiểu Khâu lại một lần nữa từ sâu trong lòng đất mạnh mẽ phá vỡ tường thành kết giới từ dưới đất. Trần Duyên đạp chân lên đầu đen bóng của Tiểu Khâu chỉ trong nháy mắt khoảng cách của hắn tiếp cận tên tu sĩ kia.
- Khốn kiếp… pháp kĩ của ta…
- Ha ha ha ngũ kiếm chỉ còn lại nhất kiếm, pháp kĩ này của ngươi xem như thành uy lực cũng khó lòng phát huy. Ta thật sự muốn xem nhà ngươi làm sao có thể tiếp nổi quyền này.
Không hợp thói thường, tên tu sĩ kia hai mắt trực mở lớn. Hắn thật không tin vào những gì mình trông thấy, tên ngu ngốc kia rõ ràng đã lật ngược thế cờ nắm giữ thế thượng phong trong tay nhưng cớ sao lại làm ra hành động tự sát lao đầu vào trước mũi kiếm.
Trần Duyên đương nhiên không phải là kẻ đầu óc nông cạn, Khô Mộc Đại Pháp khiến quyền đầu mang tới áp lực không thua kém ngọn cự sơn nặng đến hàng vạn cân. Hắn đối với nhục thể đã tu luyện Khô Mộc Đại Pháp đến tiểu thành thập phần tin tưởng, một quyền này dù có thiên binh vạn mã cũng bị ép phải nằm sấp xuống.
- Ah…ah… keeng…
- Pháp kiếm của ta, hắn…không phải là nhân loại…
Sự thật đã quả rõ ràng, ông trời không thuận lòng người. Kẻ đại gian đại ác kia hoàn toàn bình an vô sự. Hàng trăm tu sĩ mang trên mình lá cờ chính nghĩa đôi mắt như vô hồn. quyền kia cứng rắn chấn gãy pháp kiếm không khác gì vô tình, lãnh khốc đánh vỡ tia hi vọng cuối cùng của bọn chúng.
Tên tu sĩ đáng thương bị chấn vỡ pháp kiếm bổn mạng tình hình thảm liệt không muốn nhìn. Quyền kình mạnh mẽ đánh văng hắn trở vào không gian chết chóc, tứ chi điên cuồng vũ động nhưng chỉ sau một hô hấp mọi thứ đã yên tĩnh hơn. Kẻ xấu số kia đã bị đại dương linh trùng nhấn chìm, hành động kiên cường bất chấp cả mạng sống vừa rồi cũng chỉ như là một gợn sóng nhỏ bé.