Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

chương 227: vẫn ngọc tháp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tin tức chấn động khiến cho vô số tu sĩ náo loạn, người cẩn trọng không muốn bị cuốn vào vũng nước đục liền tùy thời rời đi. Còn kẻ gan lớn tỏ ra hưng phấn không thôi, bọn chúng dù biết Trần Duyên thực lực kì dị lại càng muốn đâm đầu vào, tỏa ra khắp bốn phương tám hướng lùng sục mọi ngóc ngách ngay cả một con kiến cũng không tha.

Phân bộ Thiên Hạ Khách Điếm tựa như mật ngọt thu hút vô số sinh vật thèm khát, nơi đây không khác gì thánh địa, những kẻ phàm phu tục tử chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa mỏi mắt nhìn tới. Bởi vì nơi đây ngày thường người qua lại chỉ có cao đồ tông phái hay các vị tu sĩ nổi danh được Thiên Hạ Khách Điếm thừa nhận mới có tư cách tiến vào.

- Kia không phải là Trịnh tổng quản sao? Tại sao hắn lại hấp tấp như vậy, ngay cả đón tiếp một vài vị công tử có đại thế lực chống lưng ta cũng chưa từng nhìn thấy hắn nôn nóng tới mức này nha.

- Sao lại không nôn nóng cho được, ngươi có biết kẻ được Trịnh tổng quản đích thân ra tới tận cửa đón tiếp là ai không?

- Ra tận cửa?

Thân là tổng quản phân bộ Thiên Hạ Khách Điếm cùng tu vi Trúc Cơ hậu kì, Trịnh tổng quản dù xuất hiện bên trong Ma Kiếm Tông cũng phải được thông báo lên cao tầng từ đó tùy thời dùng lễ tiếp đãi. Đã mấy trăm năm nay nếu đối phương không phải là Kim Đan kì lão quái đều phải tự mình đi vào đại sãnh sẽ có một tên hầu cận dẫn đường.

- Không lẽ…là một vị tiền bối Kim Đan muốn làm một bút sinh ý lớn.

- Không phải, không phải. Lần này kẻ tới đây ta e rằng còn muốn mang theo phiền phức.

Đồng bạn càng mập mờ càng khiến hắn nội tâm ngứa ran.

- Tới a, tới a!

Bàn tử nặng hơn cân vội vàng đạp tung cửa lớn, diện trên người chất lụa thượng hạng cùng không ít phục sức thu hút ánh nhìn. Đó chính là Trịnh tổng quản, kẻ được xem như là cánh tay phải đắc lực rất được Tháp Chủ trọng dụng.

- Trịnh mỗ bái kiến Trần đạo hữu.

Trước sân lớn, một nam nhân chấp tay sau lưng bao quanh hắn không ít hơn hộ vệ giáp phục che kín người. Bọn chúng một thân thực lực đều cực kì cường đại, kẻ có tu vi thấp nhất cũng là Trúc Cơ trung kì nhưng ai ai đều ngần ngại chĩa mũi giáo vào Trần Duyên, một tên Trúc Cơ tầng yếu nhược.

- Không lẽ đây là cách thức tiếp đãi khách nhân của Thiên Hạ Khách Điếm, Trần Duyên hôm nay được mở rộng tầm mắt a.

Trần Duyên hữu ý quét ngang một vòng, ánh mắt sắc lạnh của hắn nhìn tới liền khiến đối phương càng thắt chặt phòng bị.

- Nào có, nào có.

Trịnh tổng quản phất tay ra hiệu, mũi giáo liền rút ra nhưng bọn chúng vẫn không dám buôn bỏ đề phòng.

- Được Trần đạo hữu quá quan thật sự là vinh hạnh của tại hạ, làm sao dám bất kính đây.

- Vậy thì chúng ta vào trong nói chuyện, đứng ngoài đây ta quả thật cũng có chút tê chân đi.

- Chuyện này…

Bản tử ngập ngừng, danh tiếng của Trần Duyên quá thịnh ngay cả một kẻ tu luyện ẩn mình trong Vẫn Ngọc Tháp như hắn cũng nghe thấy phong phanh. Để một tên ma đầu giết người như ngoéo xâm nhập, hắn e rằng không chỉ phân bộ Thiên Hạ Khách Điếm bị điều tiếng, mà còn mắc phải trường hợp dẫn sói vào nhà. Tới lúc đó dù có trăm cái mạng Trịnh tổng quản cũng không đủ bù vào.

Trịnh tổng quản không thể tìm ra nguyên cớ hợp tình hợp lí để tống khứ Trần Duyên, sau khi dung mạo bị lộ, Thiên Hạ Khách Điếm chỉ cần chưa tới một tuần trăng đã điều tra ra lai lịch của kẻ thủ ác. Trần Duyên, đệ tử thân truyền duy nhất của Phong Ma Chân Nhân tứ trưởng lão của Ma Kiếm Tông lừng lẫy.

- Cứ cho hắn vào.

- Tháp…Tháp Chủ.

Trong lúc tình hình rối ren, một giọng nói bí ẩn truyền vào tai hắn.

- Thất lễ, mời Trần đạo hữu.

Trần Duyên ngoài ý muốn, cử nghĩ rằng bản thân mạo hiểm liền công cốc không ngờ tên Trịnh tổng quản này lật mặt còn nhanh hơn thay áo. Trước đó còn mặt mũi khó coi như muốn tiến khách ngoài đầu ngõ, thoắt một cái đã tươi cười hồ hỡi như gặp lại tri kĩ.

- Mặc kệ bọn chúng có âm mưu gì, Thiên Hạ Khách Điếm chính là cứu cánh duy nhất. Tin tức ta có mặt tại đây hẵn là đã tới tai Dược Sơn Phái chỉ cần bước ra cửa nữa bước khẳng định sẽ có chuyện chẳng lành.

Trịnh tổng quản đột ngột đổi ý làm cho Trần Duyên nổi tâm đề phòng, nhưng cũng không còn cách nào khác. Hắn mỉm cười đáp lễ, nhẹ nhàng cất bước.

- Không hổ là thế lực “phú đích khả quốc”, tại hạ bước vào nơi đây cứ ngỡ rằng đặt chân lên tiên giới.

Lời nói của Trần Duyên thật sự không phải cố ý tâng bốc, Vẫn Ngọc Tháp trên tường là một màu lam ngọc, ngay cả mặt đất dưới chân cũng được khảm lên bằng lam ngọc. Hắn trước giờ không tin được một nơi như thế này có thể tồn tại.

- Ha ha ha không giấu diếm gì Trần đạo hữu, Vẫn Ngọc Tháp này đích thị là một khối Lam Ngọc được các vị tiền bối tình cờ phát hiện được.

- Cái gì??? Ngươi nói tòa Vẫn Ngọc Tháp này được đẽo khắc ra từ chỉ một khối Lam Ngọc duy nhất.

Tòa Vẫn Ngọc Tháp cáo hơn trăm trượng, khuôn viên mỗi tầng dễ dàng dung nạp hàng trăm người. Một công trình độ sộ như thế này muốn dựng lên cũng phải hao phi vô số tài lực, đằng này lại dùng một khối Lam Ngọc khổng lồ làm tài liệu.

- Phá của, quá phá của mà…

Hắn chỉ còn dám tắc lưỡi nghĩ thầm.

- Trần đạo hữu đã cất công tới đây không biết là có nhã hứng với loại thiên tài bảo vật nào, họ Trịnh ta sẽ dốc toàn lực để đạo hữu hài lòng.

- Thiên tài địa bảo ta không dám mơ tưởng, chỉ là thời gian gần đây ta bôn ba nhiều nơi nhận thấy thân thể có đôi chút hư nhược nên muốn lấy một động phủ của quý điếm để chuyên tâm khôi phục thương thế tránh là ảnh hưởng tới căn cơ sau này.

Yêu cầu của Trần Duyên không ngoài dự đoán của Trịnh tổng quản.

- Giết ngần ấy nhân mạng mà chỉ có một chút hư nhược sao? Ta lại thấy ngươi sinh long hoạt hổ, không có điểm nào giống người mang thương tích trên mình đi.

Nghỉ thầm, Trịnh tổng quản thuần thục nở nụ cười ngập tràn thành ý. Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một án thư nho nhỏ gắn trên đó không ít lệnh bài màu sắc khác biệt.

- Hiện nay Vẫn Ngọc Tháp tồn tại hơn trăm động phủ đủ để Trần đạo hữu mặc nhiên lựa chọn.

- Vậy thì những động phủ này giống như ý đúc a?

Hơn trăm lệnh bài đều có khác biệt rõ rệt làm hắn nghi hoặc.

- Đương nhiên là không! Bản tháp động phủ được phân thành cấp bậc: đầu tiên là Bạch Phủ lượng linh khí đậm đặc thành so với bên ngoài.

- Hoàng Phủ có lượng linh khí đậm đặc hơn thành.

- Cấp bậc cuối cùng chính là Tử Phủ linh khí có thể lên tới thành rất được các vị Kim Đan tiền bối ưa thích.

Trịnh tổng quản lấy ra lệnh bài làm dẫn chứng, bề ngoài đều được khắc họa hình dáng của Vẫn Ngọc Tháp nhưng màu sắc khác nhau liền giá trị cũng vượt xa một khoảng lớn.

- Uhm quý điếm phân chia như vậy Trần Duyên cũng không nhiều lời, lấy cho ta một lệnh bài Tử Phủ. Còn thời hạn thì… năm đi, không dễ dàng gì tới được đây. Ta thật sự muốn nhân cợ hội này bế quan khổ tu trùng kích quan ải.

- … năm… Trần đạo hữu đừng trách Trịnh mỗ quản quá nhiều, Tử Phủ vốn là tài sản vô giá. Vẫn Ngọc Tháp trước đây đã ra nguyên tắc nghiêm ngặc. Tử Phủ chi có thể thuê trong vòng ít nhất năm, cái giá phải bỏ ra đã là khỏa trung phẩm linh thạch. Còn đằng này…

Hắn chưa kịp dứt lời Trần Duyên liền ném tới một túi trữ vật, Trịnh tổng quản bắt lấy. Sau khi phóng thần thức điều tra không khỏi kinh ngạc, dùng ánh mắt ngầm hiểu ý gật đầu với một tên hầu cận phía sau.

- Ha ha ha là Trịnh mỗ tầm mắt hạn hẹp, không nhận ra Trần đạo hữu lại là một người ra tay rộng rãi khó ai bì kịp.

- Hổ thẹn không dám nhận.

Trần Duyên chấp tay đáp lễ.

Linh thạch đã giao đủ, theo sau một tên tiểu tu sĩ Luyện Khí kì bước từng tầng. Càng lên cao linh khí càng trở nên dày đặc, ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ được cao thủ trận pháp tinh diệu khống chế từ trong hỗn độn bắt ra tạo thành dòng khí hà nhẹ nhàng trôi vào những viên lam thạch được đặt tại trung tâm mỗi động phủ.

- Ngươi tên gì?

- Tiểu bối họ Tiêu tên độc một chữ Tiêu.

- Được, Tiêu Tiêu.

Cái tên này có chút quái lại khiến Trần Duyên vừa đọc vừa buồn cười.

- Tại sao trước động phủ lại có người ở đây tu luyện, bọn chúng không phải ở trong động phủ sẽ được lợi hơn ư?

Trần Duyên lấy làm kì hoặc, không ít hơn trăm người thi nhau ngồi nhập định. Nên nhớ rằng lúc tu luyện đều tuyệt đối cấm kị xuất hiện ngoại nhân, khong ít tu sĩ vì đề phòng mà không ngại khó khăn lập động phủ tại những nơi heo hút nhất.

- Những vị đồng đạo này đều không đủ linh thạch để lấy cho bản thân một động phủ vừa ý nên chỉ đành tọa thiền nơi đây giành giựt một chút linh khí thoát ra mà thôi. Bọn họ cũng không dám gây náo loạn nên Trịnh tổng quản cũng lười lí đến.

Dù không thể nắm lấy một động phủ nhưng ở nơi đây linh khí cũng cao hơn nữa thành so với ngoại giới. Không ít kẻ vì linh thạch thiếu thốn mà không tiếc mặt mũi nán lại húp chút ít canh thừa. Dù sao nếu suy nghĩ kĩ càng thì nơi đây so với ngoại giới thật sự khá khẩm hơn nhiều lần, bỏ qua một ít sinh hoạt cá nhân, bọn chúng đi nơi nào để có thể tìm ra một địa điểm vừa an toàn lại linh khí dồi dào như Vẫn Ngọc Tháp này chứ.

- Âu đây cũng là tán tu kết cục.

Trần Duyên cảm thán, hắn tuy từ nhỏ lớn lên dưới sự che chở của sư phụ nhưng cũng không ít lần chứng kiến vô số tán tu cùng đường mạt lộ phũ phục cầu xin dưới chân Ma Kiếm Tông. Mỗi người đều có riêng cho bản thân một số phận, con đường ngươi đi như thế nào đều do tự mình quyết định. Hắn song mục nhìn lên tầng cao theo bước tên tiểu tu sĩ Tiểu Tiêu dẫn lên phía trên trước ánh mắt hâm mộ của nhiều người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio