Ngọc Ánh khí sắc đau buồn khi nhắc lại thảm cảnh năm ấy, không ít đệ tử thân tín nhất được nàng bỏ công sức bồi dưỡng không kẻ nào toàn mạng. Ngay cả nàng Kim Đan cũng bị phế bỏ, tu vi đánh rớt xuống Trúc Cơ tầng suốt năm không hề tiến triễn.
Kết cục tuy nàng thắng hiểm một chiêu giết chết lão trả thù cho chúng đệ tử. Nhưng tình trạng của nàng như “chỉ màng treo chuông” thể trạng suy yếu cực độ. Dù thân trong chính phái “kẻ trong chăn mới biết chăn có rận” không ít thế lực không ngừng đấu đá lẫn nhau. Nàng tu vi đã không còn, với tư sắc cùng trân bảo mang theo bên mình trở về Dược Sơn Phái kết cục đang chờ nàng chính là thảm cảnh.
- Ta sau khi thu lấy không ít linh dược, giả trang bản thân đã ngã xuống. Bí mật rời đi tìm đến ngọn Linh Sơn sống mai danh ẩn tích cho tới khi chàng xuất hiện.
Trần Duyên sót thương mĩ nhân trong lòng, thì ra nàng đã phải chịu nhiều uất ức như vậy.
- Nhạc mẫu ban đầu không chấp nhận tiểu tế là e sợ rằng ta sẽ bị lôi vào vũng nước đục này đi.
- Không sai, tên Hòa Mộc kia muốn một mình độc hưởng tư tàng của ta nên không báo cáo việc này lên cao tầng. Nhưng sau lần đó Dược Sơn Phái hẵn đã biết tin thiếp còn sống, e rằng chàng sẽ bị ta làm cho liên lụy.
Ngọc Ánh khổ tâm đã sáng tỏ, nàng một lòng cũng vì Trần Duyên nhưng mĩ phụ đâu biết rằng hắn trên người cũng mang vô số phiền phức. Dược Sơn Phái sao, Trần đại sắc lang không thèm để mắt tới, hắn đang đứng trong lãnh địa quãng hạt của Ma Kiếm Tông bọn người chính phái thật sự kéo tới đây quả thật tự mình đi tìm cái chết.
- Cái gì mà đại phái với chả tiểu phái? Bọn chúng dám tới đây tiểu tế sẽ đánh cho không còn manh giáp.
Trần Duyên hừ lạnh hai tay quơ quào, tác phong của một tên thổ hào chính hiệu.
- Những tên ngoại nhân kia đã có tiểu tế ngăn trở, còn nhạc mẫu việc trọng yếu lúc này chính là nhanh chóng chữa lành thương thế, khôi phục tu vi. Tới lúc đó đại gia ta có một vi ái thê Kim Đan, oai phong một cõi nha.
Nàng biết khôi phục tu vi trong lời hắn nói là gì, mĩ phụ không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng.
Tại một nơi thâm sơn cùng cốc cả đời lẫn trốn không phải là một ý hay, Trần Duyên nhanh trí nghĩ tới Tưởng gia của nàng. Một tiểu gia tộc không mấy tiếng tâm nhưng thực lực không tệ, từ đây có thể nghe ngóng không ít tin tức từ các thế lực khác.
Lệ Ảnh tuyệt đối không có vấn đề gì, ngoài Tưởng Lệ nữ nhi của nàng ra, những tộc nhân kia trong mắt nàng không khác gì kẻ xa lạ. Bọn chúng có chết đi cũng không thể đọng lại trong lòng nàng dù chỉ một gợn sóng.
Ý đã quyết, Ngọc Ánh cùng Lệ Ảnh ngọt ngào giúp tướng công thay y phục. Quá trình này đương nhiên không thể tránh khỏi sắc lang thừa thời cơ giở trò xấu, tiếng cười đùa kéo dài mãi không ngớt.
- Ngày hôm nay Tưởng gia có đại sự gì a?
- Thiếp không rõ, mọi năm ngày này không có gì trọng đại nhưng tại sao lại không ít người mang lễ vật tới đi.
Đã nữa năm nàng không về lại Tưởng gia, nơi đây có thay đổi gì chính nàng cũng không dám chắc.
- Khí tức này là…Tưởng lão gia chủ, hắn nữa chân đã bước vào quan tài vậy mà có thể gọi ra lôi kiếp. Thú vị.
Trần Duyên đầy hứng thú, gốc Thiên Cảnh Hoa hắn đưa ra tuy là dược liệu trọng yếu để luyện ra Trúc Cơ Đan nhưng vẫn còn thiếu không ít hơn trăm loại linh dược quý hiếm khác. Chưa nói tới để luyện ra loại đan dược này phải đích thân luyện đan sư cấp Ất đẵng trở lên, nếu không thì chín phần sẽ là phế đan không có bất kì tia hi vọng nào.
Ba người với pháp lực cao cường xâm nhập vào tận sâu nội viện không kẻ nào phát hiện ra.
- Các ngươi là ai, nơi này là cấm địa của Tưởng gia cấm tiệt ngoại…
Hơn trăm tên tu sĩ, trong dó có hai kẻ tu vi Luyện Khí tầng là nguyên lão đức cao vọng trọng. Nhưng Trần Duyên chỉ khẽ hất tay bọn chúng liền không hay biết gì ngất đi.
- Kẹt…
Mở cửa tiến vào, Tưởng Lí Hồ già nua xếp chân an tọa trên bồ đoàn. Hắn nhục thể bị vô số lôi kiếp trùng kích, nhân loại càng già đi thể chất càng trở nen suy nhược. Đa số người thường có thể sống được tới từng tuổi này đều yên ổn lựa chọn buông bỏ, tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời.
- A…a…
- Hừ!
Trần Duyên tiên đoán không sai, Tưởng gia chủ liều cái mạng già chỉ để đánh đổi lấy một tia cơ hội mong manh. Nhưng phép lạ đã không xảy ra, lão bước đi còn không vững nay lại dám cả gan triệu hồi lôi kiếp giày xéo chính mình đây là tự làm tự chịu, thành công liền một bước lên mây trở thành tu sĩ Trúc Cơ kì tận hưởng thọ nguyên dài dằng dặc. Còn nếu như thất bại…chỉ có thể bước vào vòng luân hồi chuyển kiếp mà thôi.
- Là…phu nhân…nàng…cứu…cứu ta.
Hình bóng Lệ Ảnh thoát chốc hiện lên trước mắt lão, Lí Hồ trong cơn thống khổ tột cùng như bắt được cọng rơm cứu mạng. Lão bò dạy liều mạng với tay về phía nàng thều thào cầu xin.
- Ngươi…ngươi…chúng ta…dù sao cũng… có ân nghĩa phu thê hơn trăm năm…ngươi thấy…chết…mà không…cứu. Còn tên Trần Duyên…kia…ta hiểu a…đôi…dâm phu dâm phụ…các ngươi…
Tưởng Lí Hồ thấy nàng vẫn bất động không hề có ý định ra tay trong phút chốc liền trở mặt. Đôi mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm vào nàng rồi lại lướt qua Trần Duyên.
- Nếu các…ngươi đã…vô tình đừng trách lão…phu…vô nghĩa. Dâm phu dâm phụ… hãy cùng ta…xuống…hoàng tuyền…
Lão giã điên cuồng dùng chút sức lực cuối cùng của mình muốn lao tới Trần Duyên cùng nàng. Âm mưu lợi dụng lôi kiếp cùng hắn chết chung.
- Mộng tưởng. Định.
Ngọc Ánh tràn đầy sát khí, nàng thi triển pháp lực khốn trụ, giao giữ Lí Hồ trong một lồng giam vô hình.
- Lí Hồ a Lí Hồ, ngươi tính kế không phải quá tàn độc đi? Lôi kiếp là do trời cao phái xuống càng nhiều người chống trọi uy lực cũng từ đó mà tăng theo. Những điều này một tên tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng cũng biết đừng có nói với ta là một lão già hơn trăm tuổi như ngươi chưa từng nghe qua.
Trần Duyên phì cười, mưu kế thấp hèn này hắn đã nhận ra ngay từ đầu. Lão cáo già Lí Hồ biết mình không qua khỏi, hắn không nỡ để lại vị thê tử nhan sắc tuyệt trần của mình ở lại dương gian, đồng thời nàng rõ ràng cũng không trung thành với Tưởng gia nên mới bày ra mưu kế này để lôi theo nàng chết cùng hắn.
- Ngươi…
- Ha ha ha Tưởng lão gia cứ an tâm mà xuống hoàng tuyên a, Tưởng gia ta sẽ chăm sóc chu đáo. Thê tử của ngươi Trần Duyên này sẽ dày công tưới tắm, còn nhi nữ của ngươi nữa a…nàng sẽ là thê tử của ta.
Tưởng Lí Hồ căm hận tới tột cùng, lão hồ li tận mắt nhìn thấy Trần Duyên một tay xoa nắn song phong của Lệ Ảnh, đồng thời còn liếm lấy khuôn mặt của nàng. Lệ Ảnh thậm chí còn vô cùng cao hứng để mặt Trần Duyên làm bậy càng khiến lão hỏa nộ công tâm thổ ra huyết tương.
- Lôi kiếp còn rất lâu mới kết thúc a, Tưởng…a không Tưởng gia lúc Trần Duyên ta làm chủ. Phải gọi ngươi là cố gia chủ mới đúng.
- Lão gia…
Đã mấy chục năm rồi lão mới nghe phu nhân nói ra hai từ này.
- Lão gia ra đi thanh thản, việc của Tưởng gia thiếp sẽ cùng phu quân tiếp quản thay ngươi.
Tưởng gia chủ đứng như trời chồng, lão buông bỏ mọi chống cự (chí mạng). Lôi kiếp thay nhau hành hạ thân xác già nua kia tới khi cặn bã cũng không còn.