Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

chương 265: tiểu kim đột phá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khí tức kinh người dần lắng đọng, Trần Duyên thu hồi thần thông. Hắn ngỡ ngàng nhìn tới Tiểu Kim, lớp vỏ mang màu sắc của vỏ cây nhăn nhúm bị ném la liệt một bên. Kim Thiết Nghĩ hình hài vốn không khác cấp một Đinh đẵng linh trùng Hắc Thiết Nghĩ bao nhiêu, sáu chi có gai nhọn sắc bén, lớp vỏ rắn chắc như kim thiết, lực lượng lại mạnh mẽ vô cùng.

Sau khi trãi qua huyết mạch phản tổ, Trần Duyên đã gần như không còn nhận ra Tiểu Kim ngày trước. Song sí nhỏ xíu sau lưng vốn chỉ hỗ trợ đề cao tốc độ di chuyển đã trở nên to lớn khác thường, đồng thời đó không còn là song sí nữa. Tứ sí (bốn cánh) trong suốt nằm dưới lớp giáp vàng kim lấp lánh.

Kim Thiết Nghĩ khí huyết sôi trào, kim trùng mạnh mẽ hướng thiên địa thị uy. Hai chân cắm sâu xuống mặt đất, tứ chi kia giơ cao. Ngữa cái đầu có đôi càng sắc nhọn cùng song mục đỏ như huyết. Tiểu Kim hình thể lớn hơn một vòng giờ đây đã không thua kém gì một đầu cự tượng. Tứ sí mạnh mẽ giang rộng, tiếng rít chói tay cùng thanh âm của tứ sí va đập tạo ra luồng cương khí sắc bén oanh tặc khắp nơi.

- Ha ha ha. Hảo, hảo… từ cấp một linh trùng vừa đột phá mà khí tức đã ăn đứt Giáp đẵng cấp hai linh trùng. Nếu ta cho ngươi càng nhiều không gian phát triển nữa e rằng không lâu sau ngay cả Kim Đan tu sĩ cũng sẽ trở thành mồi ngon cho ngươi a.

Trần Duyên không hề bị khí tức lăng lệ của Tiểu Kim làm cho e ngại, hắn hùng tâm càng phấn chấn lạ thường. Tiểu Kim là linh trùng của hắn, linh trùng càng mạnh chứng tỏ thực lực của một tu sĩ khống trùng của hắn đã tăng trưởng trên diện rộng.

Chờ khi Tiểu Kim giải thoát luồng uất khí đèn nén trong người bấy lâu, đầu linh trùng dần thanh tĩnh trở lại. Song mục đỏ như huyết nhìn chằm chằm vào Trần Duyên.

- Trần Duyên chàng cẩn trọng, đầu linh trùng này linh trí rất cao.

Ngọc Ánh không khỏi lo lắng cho hắn. Yêu thú, linh trùng càng mạnh mẽ thì bản tính càng trở nên khó lường. Chúng có ngạo khí rất nặng đối với kẻ khống chế thực lực quá yếu kém tỉ lệ phá vỡ khế ước yêu thú, linh trùng cắn ngược không hề hiếm.

Tu sĩ trong thiên hạ không thiếu, với bản lĩnh thiên kì bát quái được tích tụ và truyền lại qua nhiều thế hệ không ít kẻ được năng lực kì dị. Nhưng chỉ có tu sĩ khống trùng hay yêu thú lại vô cùng đặc thù, trước thiếu nay lại càng thiếu hơn.

Không chỉ đòi hỏi pháp quyết tu luyện ngặc nghèo, tài nguyên bồi dưỡng gấp mấy lần người khác cùng thiên phú nổi bật. Điều kiện tu luyện khó khăn là thế hậu quá khi tu vi của ngươi không thể đuổi theo kịp thứ mà ngươi khống chế lại càng tàn nhẫn, nên cũng không khó hiểu khi ít kẻ nào dám lựa chọn bước đường đầy hiểm nguy này.

- Tiểu Kim, ngươi thấy Trần Duyên này còn đủ năng lực làm chủ nhân của ngươi không?

Kim trùng linh mẫn song mục huyết đỏ chằm chằm tra xét hắn, hồi lâu sau Tiểu Kim phủ phục nằm xuống yên tỉnh để Trần Duyên vuốt ve cái đầu to lớn.

- Ha ha ha lần này ra ngoài không chút nguy hiểm lại có thể thu được cùng lúc hai đại phúc duyên. Ông trời rốt cuộc cũng không bạc đãi Trần Duyên ta.

Đối với linh thụ công năng vẫn chưa thể tường tận Trần Duyên không dám mạo hiểm trực tiếp chạm vào. Hắn ra lệnh cho Tiểu Kim đào sâu xuống dưới lòng đất, cẩn trọng không làm tỗn thương tới rễ cây.

- Thân cây cao chưa đầy hai trước nhưng rễ lại cắm dài xuống mấy mươi trượng, thật không thể đem lí lẽ thông thường để đo đếm a.

Ngọc Ánh thân là đại sư linh dược cũng không khỏi hô lên thán phục, mĩ mục nhìn chăm chăm vào linh thụ không khác gì trông thấy bảo vật kinh thiên. Nàng tâm trạng còn khẩn trương hơn cả Trần Duyên, nhất là khi hắn quyết định để nàng có toàn quyền tìm hiểu.

Mĩ phụ thần sắc kinh hĩ, nàng nữa bước không rời đi theo hắn chọn lấy một sơn động bên trong Tiểu Phương Thế Giới có hoàn cảnh tương đồng với mật thất này. Nàng tỉ mỉ tự tay chọn xuống rễ cây dài lê thê quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.

- Nhạc mẫu tỉ tỉ à, ta đi trước đây…

Trần Duyên gặng hỏi nhưng trông thấy thần sắc chăm chú của nàng, Trần đại sắc lang chỉ có thể cười khổ.

- Thiếp muốn quay về động phủ.

Càng làm Trần đại sắc lang buồn bã hơn, Lam Linh ném lại một câu mĩ phụ cũng quay người rời đi. Nàng vừa mới có được thần khí phải hảo hảo tra xét không muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa.

- Lão đại à, đệ nói không sai a. Nữ nhân là giống loài khó hiểu, bọn họ có thể mới đó còn trước mặt ngươi tươi cười vui vẻ nhưng chỉ sau một thoáng lại như mây đen kéo tới không thể lường trước được.

Tiểu Mập Mạp từ trong não hải hắn thoát ra, đáp xuống vai Trần Duyên làm một bộ mặt lão đạo từng trãi ai oán nói.

- Đệ cũng chỉ là tiểu tử làm sao lại biết những chuyện này?

- Là gia gia nói a, gia gia trông thấy lão đại mê đắm nữ sắc nên ngươi đã nhiều lần răn dạy đệ.

Con sâu mập vẻ mặt tự hào đạo.

- A. Đệ không nhắc thì ta cũng quên mất, Chu lão tại sao gần đây thoắt ẩn thoắt hiện. Không lẽ hai người có âm mưu gì muốn giấu diếm ta.

Bị Trần Duyên tra hỏi khiến cho Tiểu Mập Mạp ngay tức khắc tỏ vẻ lúng túng. Trần Duyên liền nhận ra nhưng hắn cũng không muốn truy cùng hỏi tận. Tiểu Mập Mạp đối với hắn ra sao hắn tự biết, con sâu nhỏ này khẳng định sẽ không làm ra chuyện gì tổn hại tới hắn.

Còn Chu Lão, Trần Duyên thực lực ngày càng mạnh mẽ thì Chu Lão càng ít hiện thân. Lão biết hắn đã không còn là tiểu hài tử yếu ớt khi xưa nữa, ai cũng có nhân duyên của mình. Thiên tài có còn đường đi riêng của thiên tài, nếu lão nhúng tay vào quá nhiều có nguy cơ vô tình khiến Trần Duyên trượt khỏi con đường vốn có của hắn. Về mặt này Chu Lão cùng Phong Ma Chân Nhân lại thập phần hợp ý, bó buộc Trần Duyên chỉ làm hạn chế đi không gian để hắn trưởng thành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio