Tống Minh Trạch thật sự nóng nảy.
Gần hai năm qua thế lực anh hưng thịnh hơn, đắc tội không ít người. Người nhà lo lắng cho anh, cử rất nhiều vệ sĩ cho anh, nhưng anh người này có thể nói là rất phiền phức, vừa yêu cầu đối phương đức trí thể mỹ mọi thứ phát triển, vừa yêu cầu đối phương tốc độ năng suất nhanh theo kịp bản thân, làm sao có ai thật sự có đủ những điều này để làm vệ sĩ cho anh — Vì vậy anh đen mặt mỗi hai hoặc ba ngày để cho vệ sĩ mới tới thu dọn đồ đạc trở về có thể nói là cảnh tượng rất bình thường. (đạo đức, trí tuệ, thân thể, sắc đẹp)
Lúc Lâu Tử An tới, mấy cô gái trong công ty nhìn dáng dấp cậu vui vẻ tính tình cũng tốt, nghĩ thầm người này cũng không ở lại lâu, như vậy rất đáng tiếc đó.
Lúc ấy Tống Minh Trạch vẫn chưa nhìn thấy cậu.
Lần đầu tiên biết đến một người như vậy là khi Tống Minh Trạch ngồi lâu bên máy vi tính muốn uống nước nhưng lúc này lại không muốn rời khỏi vị trí. Anh ngồi trên ghế cau mày, kêu vài tiếng trợ lý vẫn chưa qua, thầm nghĩ nên đuổi việc trợ lý, sau đó chớp mắt một cái bên cạnh liền đưa một ly trà qua, lại còn là khẩu vị anh thích.
Lửa giận của Tống Minh Trạch hơi ngừng lại, giương mắt muốn dạy dỗ vài câu, vừa nhìn càng hảng sợ hơn, có một tên bóng lưng cao lớn đang chơi đùa ấm trà–
“Cậu…?”
Lâu Tử An quay đầu lại, vẻ mặt hơi xấu hổ: “Cô ấy đi vệ sinh, tôi tới giúp một chút, chẳng qua tôi không biết dùng cái ấm trà này.”
Ấm trà đặc chế, thao tác có chút rắc rối.
Tống Minh Trạch lên tiếng, quay đầu không nhịn được nói: “Lá trà này cậu chọn vô cùng tốt.”
Lâu Tử An cười một tiếng, “Tôi thường thấy anh uống loại này.”
Thảo nào, thì ra là nhìn quá nhiều rồi. Tống Minh Trạch liếc mắt nhìn cậu, “Cậu ngược lại rất cẩn thận.”
Lâu Tử An vẫn cười như cũ, ánh mắt đen láy xinh đẹp giống như khảm vào cả mảnh trời sao.
— cậu thoạt nhìn rất vui vẻ.