Tôi ôm anh ấy ngủ, dựa vào cơ thể ấm áp của anh, lần này tôi không phát sốt.
Tỉnh dậy, cảm thấy thái độ của anh vẫn giống ngày hôm qua, vừa xa lánh vừa lấy lệ.
Nửa buổi chủ nhật, tôi đều chiều theo ý anh, nhưng anh vẫn không vui vẻ mấy, thỉnh thoảng chỉ cho tôi nụ cười biểu thị là anh không có chuyện gì.
Buổi tối, đoán chừng anh ấy về đến nhà rồi, tôi gọi điện: “Về nhà rồi?”
Giọng nói ôn hòa của anh truyền đến từ loa: “Về rồi.”
Tôi bất ngờ gọi điện thoại cho anh, nhưng đối phương trả lời cực kỳ tự nhiên và quen thuộc, như thể chúng tôi đã gọi thế này rất nhiều lần.
Con người ấy luôn tri kỷ như vậy.
Nhưng tôi chỉ đáp “ờ”, không gợi đề tài nào để cả hai có thể nói tiếp.
Lần đầu gọi cho anh kể từ một quãng thời gian rất dài, mà cảm giác lại khá khó chịu, trong phút chốc tôi không nghĩ ra nên nói gì tiếp.
Anh nhận ra được, tiếp lời: “Đang làm gì thế? Cơm nước xong đang đọc sách à?”
“Ừm.” Tôi trả lời.
“Đọc từ từ.” Anh nói.
“Ừm…” [kuroneko]
Tôi còn muốn nói gì thêm, thì anh đã cúp máy.
Anh quay về, có lẽ nhanh chóng rơi vào guồng quay công việc.
Nhưng tôi không thích ứng được với thái độ có phần lãnh đạm của anh, cúp điện thoại rồi, tôi bần thần một lúc.
Anh lại đến đây, thái độ ân cần, không có gì khác với thường ngày.
Tôi dự định nói xin lỗi, nhưng sự tình đã qua một tuần, không biết nên nói bắt đầu từ đâu.
Hai lần mở miệng nói “Chuyện lần trước…”, “Lần trước đi công tác là tạm thời bị hủy…” Mới nói được nửa câu, luôn bị anh ấy ngắt ngang, không biết anh châm chước cho tôi, hay là tuy rằng tỏ vẻ không truy cứu nhưng trong lòng không hẳn tha thứ hoàn toàn.
Tôi nghĩ là vế sau.
Quả nhiên, mặc dù ở cạnh nhau cả buổi, ban ngày thì bầu không khí hài hòa, nhưng đến tối, anh vẫn không thân mật như trước, là kiểu tư thế nằm thẳng hướng lên trần nhà, không muốn đến gần tôi, đồng thời ngủ ngay trong chốc lát.
Tất nhiên tôi có thể giải thích là vì anh bận bịu công việc, nhưng chưa đến mức không nhìn ra từ thái độ của anh: Anh buộc lòng phải rộng lượng tha thứ cho tôi là một chuyện, nhưng anh vẫn cực kỳ để tâm việc tôi đã lên giường với người khác, hơn nữa anh không có ý định che giấu suy nghĩ ấy với tôi.
Đúng là anh phải để tâm.
Tôi nghĩ ngợi, chủ động đến gần anh.
Anh ngủ, hoàn toàn không phản ứng.
Tối thứ bảy anh ấy vẫn thế, lên giường là nằm thẳng ngủ.
Tôi nhích qua, nằm cạnh anh, nhưng anh vẫn là bộ dạng ngủ say sưa, đã vậy hai phút sau còn trở người sang bên cạnh, cách xa tôi.
Tôi không tiếp tục lại gần, đầu tiên là tức giận nằm ngủ cách anh xa nhất trong khả năng có thể.
Sau đấy thì vẫn cực kỳ khó chịu, nhảy xuống giường chuẩn bị đi ra thư phòng ngủ.
“Ê.” Anh ấy lên tiếng gọi tôi.
Tôi quay đầu, anh ngồi dậy, dựa vào gối tựa đầu giường, mỉm cười nhìn tôi.
Quả đúng là anh đang giả vờ ngủ, từ hôm qua tôi đã nghi ngờ, cảm giác anh căn bản không hề ngủ, chỉ là đang tỏ vẻ mặt cho tôi thấy mà thôi.
Mức độ ngày hôm qua tôi còn có thể tiếp nhận, nhưng hôm nay anh ta quá phận quá thể.
Tôi “hừ” một tiếng, bước nhanh ra thư phòng.
Anh cũng vội vàng xuống giường, đuổi theo sau, cười khổ giải thích: “Đừng hẹp hòi vậy chứ? Để anh quậy cáu gắt một tí cũng không được à?”
Tôi không để ý anh ấy, hầm hừ rút cái chăn trên giường ở thư phòng, rồi quay lại phòng ngủ, hất mạnh cái chăn hai chúng tôi vừa đắp chung ra sang bên cạnh, tiếp đó quấn chăn mới lấy ở thư phòng nằm xuống.
Anh ấy lên giường, không dùng cái chăn mới bị tôi hất qua, mà trái lại đi kéo cái chăn trên người tôi.
Rõ ràng vừa nãy còn làm bộ trở mình, không muốn ngủ cạnh tôi.
Tôi nắm nó không cho anh kéo.
“Đừng hẹp hòi vậy mà.” Anh ta cười ghé sát lại, bóp mặt tôi, gọi thân mật: “Quỷ hẹp hòi.”
Tôi nghiêm mặt, giơ tay “bốp” gạt bỏ tay anh ra.
Nhưng anh nhân lúc tôi chỉ cầm chăn bằng một tay thì kéo nó ra chui vào.
Trong chăn luống cuống tay chân một phen, áp chế tôi lại rồi, anh bắt đầu nhìn tôi cười.
Tôi bị anh cười đến không còn giận nổi, vốn cũng không phải muốn chống cự thật nên buông tay ra.
Anh ôm tôi, xoa lưng tôi vài lần dỗ dành: “Không quậy nữa, ngủ đi.” Sau đó không làm thêm động tác nào.
Chẳng mấy chốc, anh thật sự ngủ.
Tôi nhìn anh, mặc dù biết anh không nhìn thấy, nhưng vẫn dùng ánh mắt hình viên dạn biểu thị sự căm tức của mình với anh.
Tôi cực kỳ không vừa ý kiểu thái độ này của anh ấy.
Thế nhưng anh làm rất kín kẽ không lỗ hổng, chỉ lạnh nhạt với tôi lúc ở trên giường, còn thời điểm khác thì cách cư xử vẫn giống hệt với trước đây, làm tôi không thể quang minh chính đại thể hiện bất mãn với anh.
Cũng không thể hỏi anh câu “Vì sao không thân thiết với tôi” được.
Nói không chừng anh đang đợi tôi hỏi như vậy.
Mà tôi sẽ không bao giờ có thể hỏi anh câu giống thế.
Trừng anh một hồi, nhưng chỉ nhìn vào không khí, có vẻ như anh sẽ không đáp lại, tôi mất mặt, đành nhìn gương mặt say ngủ của anh.
Nhìn đủ rồi, tôi giơ tay ôm anh, cũng ngủ.
Tôi biết sai rồi.
Thái độ ấy của anh làm tôi biết rằng, chuyện tôi làm sai không phải qua một tuần là có thể dễ dàng nhận được sự tha thứ.
Anh có được tha thứ của tôi, đến giờ đã phải hao tổn bao nhiêu thời gian, làm bao nhiêu sự việc.
Buổi sáng, anh vẫn chưa tỉnh, tôi tựa vào anh nhìn trần nhà, quyết định chủ động làm một số chuyện bồi thường cho anh hơn.
Mặc dù biết anh luôn rất có chừng mực, lần này không cần tôi phải làm gì, không đến hai tuần, anh sẽ lại lần nữa giảng hòa với tôi, nhưng bây giờ cũng nên là lúc tôi đưa tay ra với anh rồi.
Thứ tư, tôi gọi điện thoại: “Tuần này em phải đi công tác, anh đừng đến, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Anh ấy đồng ý: “Được.”
Tôi dặn dò: “Cũng đừng đến dọn dẹp phòng ốc cho em nữa, không có chuyện gì thì nghỉ ngơi ở nhà, thời gian qua chắc anh mệt lắm rồi.”
Anh nghe xong, ở đầu bên kia cười: “Ừ ừ.”
“Vậy em cúp đây.” Nói xong, tôi vẫn chưa yên tâm, sợ anh lén đến đây làm xáo trộn kế hoạch của mình, nên lại xác định với anh ấy một lần nữa ─── cũng giải thích lần này tôi thật sự đi công tác: “Em đến chỗ công tác rồi sẽ gọi điện cho anh.”
Nhưng có vẻ như anh ấy không nghe được hàm nghĩa trong lời giải thích của tôi mà cười rộ lên, bóp méo ý trong lời nói: “Muốn kiểm tra vị trí của anh à? Được.” Điệu bộ cực kỳ tình nguyện.
“Này.” Tôi biểu thị bất mãn với mấy chữ “kiểm tra vị trí” mà anh ấy lên giọng ám muội.
Anh bật cười vui vẻ, đổ dầu vào lửa nói “Ngoan nè.” xong lập tức cúp máy.
Tôi nối cáu nhìn loa nghe truyền đến âm thanh tút tút, rất muốn gọi lại lên án mấy câu với anh nhưng biết làm vậy chỉ càng khiến người ta tăng thêm lạc thú mà thôi.
Thôi, đợi gặp rồi nói.
Nhá nhem tối thứ năm, xuống máy bay, đến phòng khách sạn đã đặt, tôi ngồi lên giường gọi điện: “Em đến rồi!”
Lâu lắm rồi không ngồi máy bay đường dài đến nơi này.
Anh ấy nghe ra được sự thích thú trong giọng nói của tôi, cũng cười hỏi: “Vui đến vậy? Ăn cơm rồi hả?”
Ngữ điệu cứ như nếu tôi chưa ăn thì sẽ không nói chuyện có tinh thần như thế.
Tôi vờ như không nghe ra sự trêu chọc trong lời nói của anh: “Vẫn chưa ─── còn anh?”
“Mới tan ca, cũng chưa ăn.” Anh từ tốn nói.
“Đến đây không?” Tôi hỏi một cách tự nhiên.
Anh khựng lại: “Đến đây?”
“Đến ăn tối với em.” Tôi lặng lẽ cười.
Trong phút chốc anh không lên tiếng, tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nghi ngờ cau mày của đối phương.
Qua một lúc, anh ấy chắc chắn đang giãn lông mày ra.
Tôi nghe thấy tiếng cười của anh: “Không phải em đi công tác à?”
Âm cuối biến mất trong ý cười sâu sắc, có vẻ anh đã đoán được rồi.
Tôi gật đầu, không tỏ rõ ý kiến với suy đoán của anh, trả lời bằng ngữ điệu bằng bằng: “Đúng là đi công tác ─── có đến không?”
Anh ấy đáp quyết đoán: “Đến. Đang ở đâu đó?”
Tôi báo số phòng và khách sạn của mình, anh ấy cười trầm: “Anh đang ở ngay gần.”
Trong chốc lát, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi bước nhanh ra mở cửa, anh bước vào, dang rộng tay ra với tôi: “Anh rất ngạc nhiên và hạnh phúc.” Trên mắt lẫn khóe miệng đều dạt dào ý cười.
Thấy hành động bất ngờ của mình có thể sẽ quấy rầy đến sự sắp xếp của anh lại nhận được hoan nghênh không hề nghi ngờ, thì tôi yên lòng, cũng mỉm cười với anh.
Một tay anh chạm vào tôi.
Tôi lùi về sau, giơ tay ngăn anh ấy bước đến.
Anh nhíu mày nghi hoặc, trên mặt vẫn là nụ cười bất biến.
Tôi vừa thủ thế cương quyết ngăn anh lại gần, vừa tiếp xúc với ánh mắt anh.
Ngay lập tức, anh thấy được hàm ý trong mắt tôi, cười vui vẻ, thoải mái đáp ứng điều kiện của tôi: “Rồi rồi rồi, chúng ta giảng hòa, hoàn toàn hòa giải.”
Tôi gật gù, không cười, bước đến chỗ anh.
Anh lại dang tay với tôi.
Tôi biết, bước một bước này rồi, thì sẽ không bao giờ quay đầu được nữa, nhưng tôi không do dự.
Lại gần rồi, tôi ôm chặt anh.
Anh ôm siết tôi.
Chúng tôi đều vội vàng hấp thụ hơi thở đã lâu không gặp của đối phương.
Anh vuốt ve lưng tôi, thầm thì nỉ non tên tôi.
Tôi trả lời: “Ừ.”
Yên lặng ôm nhau thật lâu, chúng tôi mới tách ra, anh ấy đứng đối diện, nhìn tôi với nét cười phơi phới trong ánh mắt: “Anh rất ít khi gặp được bất ngờ hạnh phúc như vậy.”
Tôi vỗ vai anh, biểu thị sự dỗ dành.
“Cả uy hiếp như vừa nãy nữa, xưa giờ chưa từng gặp.”
Tay tôi đập lên đập xuống vai anh như người máy, biểu thị đồng tình.
Anh nhìn tay tôi, mắt bỗng lóe lên vẻ nguy hiểm, tiếp đó nhanh tay nắm lấy bàn tay chưa kịp rút về của tôi, kéo tôi vào trong ngực, ghé đôi môi nóng bỏng xuống.
Tôi bị nhiệt độ bức bách đối diện dọa sợ, đầu nổ ầm ầm.
Nhưng không đợi tôi lấy lại tinh thần, anh đã kết thúc nụ hôn.
“Đi ăn trước, sau đó… nói tiếp.” Anh vươn tay chỉnh lại đầu tóc và quần áo cho tôi còn chưa phản ứng kịp ─── nụ hôn này tuy ngắn nhưng rất mãnh liệt.
Tôi đáp lại bằng giọng mũi, giơ tay vuốt lại tóc anh, mới rồi tôi hoàn toàn tự nguyện hôn môi với anh, bây giờ nghe được ám chỉ ám muội trong lời nói của đối phương, tôi thấy bầu không khí trở nên kỳ dị nên lật đật sửa sang lại tóc cho anh nhằm che giấu tâm tình mình.
Tóc anh ngắn hơn của tôi, thật ra không có gì để chỉnh, nhưng anh vẫn để mặc tôi chạm vào chúng.
Đợi tôi sửa lại cổ áo cho anh xong, anh nói “Cảm ơn”, rồi cười cúi xuống hôn lên khóe miệng tôi.
Tôi mất tự nhiên, cực kỳ không thích ứng với anh bây giờ, bầu không khí tựa như đôi tình nhân đã bao năm sống chung hiểu ngầm ý nhau vậy.
Quả thật chỉ muốn rút lui.
Anh ấy nhận ra, kéo tay tôi nắm chặt: “Đi thôi.”
Giọng nói điềm tĩnh, bước chân vững chãi, nắm tay mạnh mẽ.
Tôi hạ quyết tâm, sóng vai bước đi với anh, xuống phòng ăn của khách sạn.
Lần này là đi công tác đến tổng công ty tại quê nhà, nhưng nếu không có nhiệm vụ này, thì vì để giảng hòa với anh, tôi vốn cũng đã tính cuối tuần ngồi máy bay đến đây.
Hiện tại, tôi lấy hết dũng khí, muốn đi một bước này với anh.
Thật ra đã chuẩn bị từ trước rồi, tôi bất ngờ đến nên không thể được chào đón lắm, có thể anh ấy vẫn còn làm việc, hoặc là đã ăn cơm tối, hay bận rộn cả ngày, tôi dự định nghỉ ngơi trước.
Anh có thu xếp của mình, tôi không hi vọng xa vời anh sẽ như siêu nhân hay Thần Đèn mà gọi một tiếng là lập tức xuất hiện trước mặt tôi.
Thế mà anh đã cho tôi sự chào đón và xem trọng trọn vẹn.
Khi anh nhận điện thoại, trong khoảng thời gian giao thông tắc nghẽn như thế này, có thể nói là xuất hiện ngoài cửa với tốc độ ánh sáng.
Gần như không khác gì siêu nhân và Thần Đèn, từ trên trời đáp xuống.
Mới vào cửa, anh đã nói thẳng ra tôi cho anh sự bất ngờ và hạnh phúc.
Thậm chí, ngay khi tôi đưa ra kiểu lợi dụng điểm yếu có phần vô lại, là nếu anh không đồng ý hoàn toàn giảng hòa thì không ôm ấp gì cả, anh cũng sảng khoái chấp nhận.
Đáng lẽ là tôi nên nhún nhường dỗ dành anh, vậy mà anh lại chẳng hề tính toán.
Lúc ăn cơm, anh ăn không nhiều, tôi nghi là anh đã ăn rồi, nhưng vì phối hợp với tôi mà ăn thêm lần nữa.
Lúc nhận điện thoại, anh vẫn chưa hiểu ý đồ của tôi, thế mà trả lời rằng mình chưa ăn, đại khái khi ấy anh cũng đã nghe ra manh mối, không muốn từ chối lời mời tôi có thể sẽ đưa ra.
Anh có thể ngay lập tức thuận lợi xuất hiện trước mặt tôi khi được gọi, đồng thời thỏa mãn được nguyện vọng “ăn cùng nhau” bộc phát của tôi, thì ắt đã phải trả giá bằng siêu năng lực mà một người bình thường có thể sở hữu.
Tôi nhìn người đối diện, chợt thất thần, tưởng tượng ra dáng vẻ anh ấy hóa trang thành siêu nhân mang áo choàng, Thần Đèn đội đội khăn Arab trên đầu, cười thầm trong lòng.
Mặc dù tôi biết, siêu nhân hay Thần Đèn với anh có lẽ cũng chỉ là hủy bỏ công việc hoặc là tiệc xã giao, nhanh chóng chạy xe đến gặp tôi, đã ăn rồi nhưng giả vờ chưa ăn, những chuyện lặt vặt đại loại vậy.
Nhưng mà, có ai chấp nhận ép dạ cầu toàn, tự làm khó dễ bản thân chỉ vì người khác như thế?
Ngay cả chính tôi, tuyệt đối sẽ không chấp nhận.
Vừa nãy không phải chuyện khẩn cấp, anh hoàn toàn có thể bỏ tôi ở đây đợi, tôi ở đây ăn ngon ngủ yên, không cần anh lo.
Đối phương bất chợt lên tiếng, mỉm cười nhìn tôi: “Anh rất mong đợi.”
Bấy giờ tôi mới nhận ra bản thân đang nhìn chằm chằm người ta xuất thần rất lâu, lâu đến mức làm người ta tưởng như đây là một ám chỉ nào đấy.
Tôi cuống quýt hoàn hồn, tiếp tục ăn.
Sau hai lần tôi chuyển đũa va chạm từ đĩa này sang đĩa khác mà lại gắp một bộ phận mình không thích ăn của món ăn, rồi động tác lại không đúng trọng tâm, làm cái muôi múc canh va vào cạnh chén phát ra âm thanh cách cách, thì anh nhìn tôi dò hỏi từ đối diện.
Tôi tránh khỏi tầm mắt của đối phương, động tác cứng đờ tiếp tục húp canh.
Không đến hai giây sau, bên phía anh ấy bất ngờ cũng vang lên tiếng “cách”.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh cười với tôi, chìa cái muỗng mới đụng vào chén canh: “Thật ra anh cũng rất hồi hộp.”
Tôi nhìn dáng vẻ bình thản trấn tĩnh ấy, không tin lắm, nhưng ngữ điệu của anh cực kỳ chân thành, tạo ra hiệu quả khiến người an tâm.
Tôi gật đầu, nhẹ giọng thanh minh: “Em không có quá…”
Anh cười, gắp cho tôi món tôi thích ăn: “Vậy thì tốt. Bớt nghĩ những chuyện khác, tin tưởng anh hơn, ha?”
“Ừ”. Tôi cười, đồng ý.
Bình tĩnh lại, tôi hỏi anh: “Sau này mỗi tháng em sẽ đến đây một lần, thế nào? Anh có thể có thêm thời gian ở đây hơn.”
Nghe câu đó, anh không tỏ vẻ thích thú mấy, chỉ mỉm cười, nhìn tôi sâu sắc.
Không hiểu sao nhìn đến mức tim tôi hơi hoảng sợ.
Không khí này thật sự quá kỳ lạ, đã vậy tôi còn không tìm ra cách thay đổi nó.