Thật ra bây giờ hắn đối với tôi thế nào, tôi cũng không bận tâm, hắn luôn có thể làm theo ý mình, không cần phải thực hiện chủ nghĩa đạo đức giả với tên tù nhân tôi đây, thích làm gì cứ làm nấy.
Tôi thong thả đi dạo trong nhà hắn, không chịu bất kỳ cấm cản nào, chỉ là có thêm người chăm chú theo sát ở tít đằng sau mà thôi.
Sắp đi qua căn phòng ngủ cũ, người phía sau tăng nhanh bước chân muốn nhìn phản ứng của tôi.
Tôi cố ý đùa cợt gã, chậm chạp dừng bước, đến trước cửa, điệu bộ như hứng thú mở cửa, nhưng thật ra tôi chỉ hơi động vẻ mặt, hơi dừng bước chân, người hơi chững lại ─── xong rồi bỏ đi.
Tôi chẳng có tí hứng thú với phòng ngủ của tên biến thái ấy.
Gã đứng bên có lẽ khá thất vọng, công việc giám thị tôi khô khan mà vô vị, vất vả lắm gã mới có cơ hội nhận được tiền thưởng đặc biệt trong ca trực của mình, mà tôi lại không làm ra động tác nào có thể làm bằng chứng rõ ràng.
Người đàn ông được gọi là ông chủ kia rất bận rộn, hơn hai năm trước hắn đã chiếm được một vị trí tuyệt đối trong giới kinh doanh, hai năm qua, lấy năng lực thủ đoạn của hắn, sự nghiệp hẳn là phát triển không ngừng, chỉ tăng không giảm.
Hắn luôn tận tâm công tác, tự thân làm việc, không có thời gian giờ giờ phút phút tự mình để ý đến tôi.
Đây là chuyện tốt, tôi chỉ nguyện hắn vĩnh viễn không quay về, tuy đều là phớt lờ không đếm xỉa, nhưng đọ sức quần nhau với thuộc hạ của hắn thì dễ chịu cho hắn hơn mà.
Nửa đêm tôi bị cơn nóng bức làm tỉnh giấc, hắn ôm tôi ngủ từ phía sau.
Xem ra ông trời không toại lòng người.
Chắc hắn ngủ say rồi, cánh tay khoát lên eo tôi không dùng lực, tôi chán ghét hất nó ra, đi xuống giường.
Bước đến mở cửa sổ. [kuroneko]
Nếu không cần thiết, thậm chí tôi còn không muốn chạm vào cửa sổ phòng hắn.
Luồng không khí mát mẻ lành lạnh phả vào mặt.
Bầu trời đêm trăng sáng lơ lửng, xa xa có thể thấy được biển.
Ánh trăng như nước như trời.
Trong màn đêm, tôi không tránh khỏi nhớ đến bà.
May là bà đi trong thanh thản.
Đây là niềm an ủi duy nhất cho tôi.
Có lẽ cũng là an ủi duy nhất của đời này.
Chuyện của tôi quá phức tạp khó phân, chỉ có tình cảm hai bà cháu là thuần khiết, thâm hậu làm người muốn không xa rời, là ánh sáng duy nhất trong miền hồi ức của tôi.
Có người ôm lấy tôi từ phía sau.
Tôi giật mình, rồi thả lỏng người, mặc hắn ôm.
Đang lúc nhớ bà mà bị người này ngắt ngang làm tôi vô cùng bực bội, nhưng vẫn không nói gì.
Hắn cúi đầu nhìn mặt tôi, tôi không cho hắn một nét mặt nào.
Hắn thu hồi vẻ mặt đáng ghét, thầm thì trên đầu tôi: “Đêm nay trăng đẹp quá.”
Tôi không trả lời, hắn ôm siết, dịu dàng hỏi: “Đang nghĩ gì?”
Tôi yên lặng, nhìn ra xa, không nhìn trời cũng không nhìn biển.
“Đang nhớ anh sao?” Hắn nhẹ giọng hỏi, “Anh ở ngay bên em đây.”
Nếu lấy một thời điểm nào đó của quá khứ, hắn như thế này, tôi vẫn có thể tha thứ được, nhưng giờ tôi chỉ thấy phiền phức cực kỳ.
Khoảng chừng hắn cũng thấy bẽ mặt, một lúc sau nói “Ngủ đi” rồi ôm tôi lần nữa trở về giường.
Bị hắn ôm ấp làm tôi không ngủ nổi giữa đêm hôm khuya khoắt.
Mãi đến tận rạng sáng, hắn khẽ khàng rời giường, ra khỏi phòng tôi mới ngủ được.
Mỗi sáng hắn không có ở đây, tôi sinh hoạt quy luật dưới ánh mắt giám thị của người làm, mấy giờ ăn uống mấy giờ tản bộ mấy giờ đọc sách mấy giờ ngủ đều dựa theo bảng giờ giấc hắn xếp cho tôi.
May là không quy định cả thời gian tôi đi vệ sinh.
Ban đêm hoặc sáng sớm, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, tôi đều biết hắn sẽ ngủ ở gần sát bên cạnh, tôi không ngồi dậy để hắn có cơ hội nói chuyện với mình.
Chờ đến khi hắn thiếu kiên nhẫn, hoặc lần nữa khôi phục bộ mặt hung tợn tàn bạo, ngang ngược ngược đãi tôi; hoặc đá văng tôi ra ngoài cửa, thiên hạ thái bình.
Tôi chân thành chờ mong khoảnh khắc ấy đến.
Cho dù là nhốt tôi lại cường bạo ngược đãi cũng vẫn tốt hơn bây giờ không biết mục đích thật sự của hắn, luôn phải lo lắng đề phòng.
Trước nay hắn luôn có bản lĩnh dành cho tôi một đòn trí mạng khi không phòng bị.
Tôi thật sự sợ hắn, bất luận là vẻ dịu dàng ngoài mặt hay là tàn bạo trong xương.
Cuối tuần, hiếm thấy hắn cùng ngồi ăn, cùng tản bộ, xem ti vi với tôi.
Người như hắn, trong trăm ngàn bận rộn mà rút ra thời gian rỗi rãi làm những chuyện thế này với bất kỳ ai đều thuộc loại cực kỳ hiếm có, nhưng tôi không nể mặt mũi hắn.
Tôi vốn cũng có thể bận rộn giống hắn, là hắn cướp đoạt quyền lợi của tôi.
Hắn nói chuyện, tôi hờ hững, hắn xem ti vi, tôi đi ra gần đó bật đèn đọc sách.
Hắn tính sai rồi, lúc mở ti vi không ra lệnh bắt tôi phải xem cùng nên tôi có thể chạy đi đọc sách.
Hắn nhìn sang bên đây, tựa hồ muốn nói gì đó, tôi vờ không thấy.
Một lát sau, bên phía hắn chiếu phim về hải tặc, không hiểu người nghiêm túc như hắn sao lại sẽ xem thể loại đó.
Tôi bị bầu không khí kỳ dị kịch tính trong phim hấp dẫn, liếc mắt sang bên đấy.
Hắn tức khắc bắt lấy ánh mắt của tôi, cầm lấy quyển sách thả xuống, vặn tắt đèn bàn, ôm tôi đi qua cùng xem.
Thật ra hắn không cần nhìn mặt đoán ý như vậy, chỉ cần một câu bảo tôi cùng xem phim, mệnh lệnh truyền ra, tôi không dám không nghe theo.
Làm những chuyện này cho ai xem đây, tôi sẽ không mắc bẫy nữa đâu.
Tình tiết của phim rất chặt chẽ, tấn công kịch liệt, trong thời gian ngắn, tôi đắm chìm vào đó, quên mất bên cạnh còn có người vướng tay vướng chân, ôm tôi cố định vào trong ngực.
Xem xong, hắn phát biểu suy nghĩ, nói là thích vai nữ chính.
Tôi cũng thích, tôi nghĩ cô ấy quá yếu đuối, luôn cần người đến cứu, nhưng mỗi lần cô đều xông pha, dũng cảm tiến lên.
Có điều tôi sẽ không nói với hắn, tôi không nói với hắn một chữ.
Trước khi ngủ, hắn cầu “yêu” với tôi, hỏi “Có thể không?”
Hỏi tôi làm gì, anh thích thế nào cứ làm thế ấy.
Tôi không lắc đầu cũng không gật đầu, chốc sau, áp lực nặng nề trên người bỗng thối lui.
Tôi ngạc nhiên, không hiểu hắn có ý định gì.
Trên phương diện này, hắn luôn không nghe theo ý kiến của tôi, cho dù là thời điểm mới đầu quen biết, cũng vẫn cứng rắn dụ dỗ để làm.
Hắn xuống giường, rời phòng, một đêm không về.
Chắc đi tìm hồng nhan tri kỷ nào đó, tôi sớm biết hắn có người, từ trước cả khi ở bên tôi, tôi chỉ thấy lạ là nếu hắn thích cô gái hay người đàn ông nào khác, trước kia chỉ là vì lừa tôi, thì tại sao đã lâu vậy rồi mà không tìm người bầu bạn lâu dài, không chịu buông tha tôi.
Không sai, hắn muốn trả thù, trước tiên đối xử tốt với tôi, sau đó đá bay tôi xuống hố sâu, nhưng hắn cho rằng chiêu này còn hữu dụng?
Hắn cũng thật đánh giá bản thân quá cao, đánh giá tôi quá thấp.
Hay là danh sách yêu đương của hắn thay phiên luân chuyển, năm nay đến lượt tôi? Không có thân thể tôi kế bên để thỉnh thoảng đem ra chà đạp, nên hắn không quen? Nhưng vì phải tìm được tôi mà hao tổn quá lớn, tìm trở về còn phải chịu đựng tôi thường xuyên xấc xược, đúng là uống phí.
Tôi thật sự không biết hắn muốn làm gì.
Nhưng tôi không còn thích anh từ lâu rồi, bất luận anh muốn có được thứ gì từ trên người tôi, cũng đều chỉ uổng phí tâm cơ.
Sáng ngày hôm sau, hắn ngồi ăn điểm tâm với tôi như không có gì, cố tình thân thiết ghé người qua, để lộ mùi nước hoa phụ nữ trên người hắn.
Là muốn thị uy với tôi, biểu thị rằng nhiều người nguyện ý bầu bạn với hắn ư? Tôi hoàn toàn không quan tâm.
Nếu muốn khiến tôi ghen tị, vậy càng là một bước tính sai.
Tôi không muốn tranh giành gì với các cô hay các chàng, không một hứng thú.
Trước đây không có, hiện tại càng không có.
Thế nhưng trải qua một đêm nóng bỏng, sáng sớm không đi dỗ dành người đẹp mà lại chạy về đây thể hiện nhàm chán với tôi, có thể thấy được con người này rất bạc tình.
Tôi nghĩ có lẽ hắn nên đi thương yêu người trước mắt, chứ đừng nên quan tâm đến kẻ phía sau như tôi.
Nhưng suy nghĩ lại, hắn tìm tôi về không hẳn chỉ là vì tình, hoặc căn bản không liên quan gì đến tình.
Quá nửa là vì trả thù năm đó tôi bỏ trốn, cho nên phẫn uất muốn giam cầm sự tự do của tôi; hoặc hai năm qua, biến động bất ngờ, tôi lại có giá trị lợi dụng nào mới.
Hắn trông thì có vẻ dịu dàng, nhưng ai biết đang mưu tính gì, sẽ lộ ra bộ mặt thật vào lúc nào.
Tôi nhất định phải cảnh giác, không được nhẹ dạ, ngay từ đầu không cho hắn cơ hội đẩy tôi vào bẫy.
Tôi không muốn tiếp tục rơi vào tình cảnh bị người lừa dối mất đi tất cả, người thân duy nhất cũng qua đời.
Mấy ngày sau đó, trừ ăn điểm tâm ra, hắn đều không ở bên cạnh, lúc ăn trên người cũng thoang thoảng mùi nước hoa.
Có điều tôi không am hiểu nhiều về nước hoa, cũng không nhớ được mùi ngày hôm trước, không phân biệt được chúng là một loại hay khác loại, sợ rằng làm hắn thất vọng rồi.
Đúng là buổi tối không ai quấy rầy thì có thể ngủ ngon hơn một chút, tôi khá vui.
Nhưng hắn lại cả vú lấp miệng em, nói trông tôi không vui khẩu vị không ngon, đưa ra đề nghị dẫn tôi ra ngoài ăn.
Tôi không phản đối cũng không đồng ý, có thể đi ra ngoài, dù sao vẫn hơn là cả ngày nhốt mình trong phòng.
Đến bữa tối hắn dẫn tôi đi, cục diện rất căng như sợ người cướp pháp trường, người ngồi một xe, phía sau còn có xe khác đi theo, nhưng chỉ là đến quán ăn lề đường bình thường.
Tôi nghĩ hắn không dám dẫn đến nhà hàng quen biết là sợ tôi nhân cơ hội này đột nhiên làm khó dễ với hắn, hắn sẽ không biết vứt mặt vào đâu.
Thật ra tôi sẽ không làm thế, tôi không còn tinh lực tính toán so đo, tranh cãi ầm ĩ với hắn trước đám đông, với lại bây giờ tôi thật sự bị kích động quá mức.
Cần nghỉ ngơi lấy sức.
Vào trong quán, hắn tìm bàn hai người để tôi và hắn ngồi đối diện, mấy người đi cùng cũng ngồi vào bàn hai người xung quanh.
Xem ra bên góc này đều là từng đôi từng đôi đàn ông, đồng thời ngoại trừ tôi và hắn, thì mấy người còn lại đều âu phục giày da, tình huống rất quỷ dị, bằng chứng là trước sau có vài đôi nam nữ trẻ tuổi nhìn sang bên này nhưng không dám bước đến, uất ức tìm chỗ khác ngồi.
Hắn ngồi đối diện ôn tồn hỏi muốn ăn gì, đưa thực đơn cho tôi, tôi không quan tâm, hắn lại lật từng tờ ra, chỉ vào món ăn hỏi món này được không món kia thế nào.
Tôi rủ mắt xuống như đang xem thực đơn, thật ra chẳng nhìn thấy gì.
Hắn chờ một hồi, cười nói: “Em không thể quyết định thì để anh chọn giúp nhé?”
Rồi đưa tay lại gần nắm lấy tay tôi.
Tôi cực kỳ không vui, nhưng cũng không đáng phản kháng vì chuyện này.
Hắn gọi người phục vụ đến, chỉ vào thực đơn “Lấy món này”, “Món này trông không tệ, lấy nó đi” gọi món.