Không Yêu Hoàng Thượng Để Giữ Bình An

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta uống thuốc tránh thai suốt ba năm, cuối cùng cũng đợi được hoàng hậu sinh hạ đích trưởng tử.

Hoàng thượng sắc phong hắn làm Đoan Khải thái tử.

Mà vào ngày đích trưởng tử được sắc phong làm thái tử, hoàng hậu được hoàng thượng ban thưởng: một ly rượu độc.

Ngày đó, nàng ta thân mặc hoa phục, dung mạo diễm lệ, có nằm mơ cũng không nghĩ tới thứ nàng ta chờ đợi không phải phong thưởng, mà là rượu độc.

Ta đứng ở cửa cung, nhìn nàng ta liều mạng giằng xé: “Ngươi đã sớm biết rồi, phải không? Tống Dung, ngươi... tiện nhân này!”

Ta mỉm cười: “Hoàng hậu đang nói gì vậy? Thần thiếp không hiểu. Thần thiếp chỉ biết thiên đạo phân minh, hết thảy đều là gieo gió gặt bão mà thôi.”

Toàn bộ hậu cung chỉ có ta biết hoàng thượng ban một đạo mật chỉ, trên mật chỉ chỉ có bốn chữ: “Tử quý mẫu tử”.

Tử quý mẫu tử (子贵母死): Những phụ nữ trong hậu cung sinh ra hoàng tử được lập làm hoàng thái tử đều bị ban c.hết bất kể địa vị của họ cao thấp như thế nào, nhằm tránh việc mẹ đẻ hoàng đế chuyên quyền ngoại thích. Nhưng chuyện này lại bị hậu phi chưa sinh con lợi dụng để tiêu trừ thế lực tiềm ẩn, dùng để khống chế thái tử, đợi thái tử đăng vị sau đó tự lấy thân phận hoàng thái hậu chuyên quyền.

Đạo mật chỉ này không ai biết, ngoại trừ bản thân hoàng thượng.

Mà sở dĩ ta biết được, là bởi vì kiếp trước, là ta đã sinh hạ trưởng tử, uống ly rượu độc kia.

Không ngờ ta lại trùng sinh vào lúc trước khi được thừa sủng một ngày.

Lúc này, ta vẫn còn là một mỹ nhân nho nhỏ, vừa mới được chọn nhập cung.

Đáng thương cho ta kiếp trước khổ tâm luồn cúi dựa dẫm, cho rằng giành được hoàng ân thì có thể hưởng một đời phú quý, lại không ngờ hoàng thượng bạc tình bạc nghĩa, trong lòng chỉ có giang sơn xã tắc của hắn.

Những nữ tử chúng ta chỉ là một trong những công cụ của hắn mà thôi.

Nếu ta có thể trùng sinh sớm hơn một chút, nhất định sẽ không bước vào đầm rồng hang hổ này.

“Tống mỹ nhân, không biết người muốn những dược liệu này để làm gì? Có mấy vị chính là đại hàn, nếu dùng không đúng...”

Ta phục hồi lại tinh thần, đem một nắm hạt dưa bạc nhét vào tay y sĩ, lại cởi vòng ngọc trên cổ tay ra: “Ta vừa mới nhập cung, xin đừng ghét bỏ.”

“Ta chỉ có chút khó chịu, trước khi nhập cung thường uống canh dược này. Hơn nữa trong phương thuốc cũng có dược liệu ôn bổ, không có gì nghiêm trọng.”

Kiếp trước, loại phương thuốc này ta đã xem qua không biết bao nhiêu lần.

Chẳng qua khi đó, phương thuốc lại cay độc hơn một chút, chỉ cần một liều thuốc liền có thể cắt đứt giấc mộng sinh hài tử.

Tuy ta không muốn có hài tử, nhưng ta lại không muốn làm tổn thương thân thể.

Cho nên phương thuốc ôn hòa hơn rất nhiều, chỉ là cứ cách bảy ngày lại phải uống một lần.

Quan trọng nhất là, bất luận là ai điều tra, phương thuốc này cũng không có gì nghiêm trọng.

Ngày mai hoàng thượng sẽ lật thẻ bài của ta, hôm nay ta nhất định phải uống vị thuốc này.

“Mỹ nhân, thuốc đã được nấu xong.”

Bão Cầm là nha đầu từ nhỏ đã đi theo bên cạnh ta, tuy rằng đầu óc không quá lanh lợi, nhưng lại là một người ít nói.

Ngay cả khi nàng không hiểu tại sao ta đột nhiên uống thuốc, nàng cũng sẽ không hỏi nhiều, chỉ cẩn thận giữ bổn phận của mình.

Uống thuốc xong, lòng ta mới an ổn hơn rất nhiều.

Kiếp trước, ta hân hoan nhảy nhót mới sinh hạ hài tử, lại trở thành lá bùa đòi mạng của ta.

Bây giờ, phúc khí này, vẫn nên để cho người khác đi.

Ta dựa nửa lưng vào ghế tựa, cẩn thận hồi tưởng lại nhiều chuyện của kiếp trước.

Muốn an ổn sống qua ngày ở hậu cung này, vừa phải được thừa sủng, lại không thể độc sủng, nếu ta vì không sinh con nối dõi, tận lực lạnh nhạt hoàng thượng, thì không quá mấy ngày, Nhụy Họa Hiên này của ta sẽ biến thành lãnh cung.

Ngẫm kĩ lại, kiếp trước vì tranh sủng mà kết không ít thù oán, bản tính vốn thuần lương không biết tính toán, đều bị ta hại đến nửa cái mạng cũng không còn.

Xem ra, lần trùng sinh này, hẳn cũng là một hồi chuộc tội.

Ngày hôm sau, sáng sớm ta đi thỉnh an thái hậu và hoàng hậu, nghe xong mấy lời giáo huấn, ta liền rẽ đường đi đến tẩm điện của Vương tài nhân.

Kiếp trước, nếu không phải nàng vô tình rơi xuống Nguyệt Dao Trì, ta cũng không đến mức cuối cùng lại mất chừng mực, không có điểm mấu chốt.

“Tỷ tỷ, tỷ đến rồi!”

Vương Hi Trừng và ta là khuê mật, vừa thấy ta liền nhào tới.

“Nếu không phải buổi sáng dậy muộn, muội chắc chắn đã sớm đến chỗ tỷ tỷ.”

Ngay cả búi tóc nàng cũng chưa chải kỹ, mái tóc đen mềm mại trượt trên bả vai cũng không thèm để ý chút nào, chỉ cầm tay ta lắc lư trái phải.

Cũng phải, năm nay nàng mới mười sáu, chính là tuổi ham chơi.

Nếu không phải ta đã sống qua một kiếp, lúc này e rằng cũng đang nằm trên giường đếm hoa.

“Trừng nhi, ngày mai muội đến Nhụy Họa Hiên của ta một chuyến, ta làm một ít canh dược, muội uống cùng ta đi.”

“Canh dược gì vậy?”

“Muội không cần hỏi nhiều, ta đương nhiên sẽ không hại bản thân chúng ta. Cứ uống là được.”

“Được.”

Nhìn thấy nàng ngoan ngoãn gật đầu, tâm tình của ta cũng tốt hơn vài phần.

Kiếp này, chỉ hi vọng có thể bảo vệ nàng lâu hơn, không phải mất mạng oan uổng lần nữa.

Sau khi trở lại Nhụy Họa Hiên, ta bắt đầu trang điểm tỉ mỉ, sở thích của hắn ta đã sớm thuộc lòng, như hồng phấn yêu kiều, vòng eo mềm mại và đôi môi đỏ mọng.

Đến đêm, ta gặp lại hắn.

“Ngẩng đầu lên.”

Ta rụt rè vâng dạ ngẩng đầu lên, hắn vẫn là dáng vẻ kia, trong tuấn lãng lộ ra bá đạo không thể tránh khỏi của cửu ngũ chí tôn.

Lúc trước, chính là bộ dáng này đã khiến ta mê hoặc đến thất hồn lạc phách.

“Nàng ngược lại rất ngoan ngoãn.” Hắn kéo tay ta cùng ngồi xuống, “Có cái gì không quen không?”

“Hôm nay đi thỉnh an hoàng hậu tỷ tỷ, nàng cũng hỏi thần thiếp như vậy, tiểu môn hộ như thần thiếp, có thể có cái gì không quen, chỉ mong được hoàng thượng thương tiếc.”

Vương giả như hắn, thích đ.ánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu nhất.

“Trẫm đương nhiên thương tiếc.”

Vân mấn hoa nhan kim bộ diêu, phù dung trướng noãn độ xuân tiêu.

(云鬓花颜金步摇, 芙蓉帐暖度春霄): Trích trong “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị (thời Đường). Có nghĩa là mặt nàng đẹp như hoa, tóc mượt như mây, cài bộ diêu bằng vàng, trải qua đêm xuân ấm áp trong trướng Phù Dung.

Sau khi bản thân ta được thừa sủng, ân thưởng giống như hoa tuyết từng hồi từng hồi đưa đến Nhụy Họa Hiên.

Hoàng thượng, hoàng hậu, còn có Thục phi.

Thục phi...

Ta không thể quên nàng ta.

Ta đem vải vóc Thục phi tặng ta sai người làm mấy kiện xiêm y, mặc hằng ngày.

Hoàng thượng cách ba đến năm ngày sẽ đến Nhụy Họa Hiên của ta một lần, hắn đã sớm chọn ta, muốn để ta sinh cho hắn một hoàng tử.

Suy cho cùng, phụ thân ta chỉ là một huyện thừa, ta c.hết rồi cũng không có gì đáng ngại.

Không giống như các phi tần khác, dù sao ngày sau hắn muốn ban c.hết cũng phải đả thương lòng trung thành của một thần tử.

“Hôm nay gấm vóc này nhìn rất đẹp, càng tôn lên vẻ yêu kiều của nàng.”

Ta đang ngóng trông câu này của hoàng thượng.

“Đây là Thục phi tỷ tỷ đặc biệt chọn cho thần thiếp.” Ta khen ngợi, “Thục phi tỷ tỷ hai ngày nay tinh thần vẫn luôn không được tốt lắm, còn phí sức chọn vải vóc này cho thần thiếp.”

“Nàng ấy bị làm sao?”

Quả nhiên, hoàng thượng tiếp lời ta và hỏi.

“Nghe nói là bệnh cũ tái phát, loại bệnh này trời mưa dầm sẽ không thoải mái.”

“Ừm.” Hoàng thượng thần sắc khẽ động, “Nếu đã như vậy, trẫm đi thăm một chút.”

Bệnh cũ của Thục phi kiếp trước ta cũng biết được, thì ra là lúc trước hoàng thượng vẫn còn là thái tử ham chơi, bị phạt quỳ gối trong mưa, Thục phi cùng hắn quỳ gối trong mưa mà đổ bệnh.

Đây cũng là lí do vì sao Thục phi ngang ngược kiêu ngạo, hoàng thượng cũng chưa bao giờ thật sự trừng phạt nàng ta.

Mặc dù hiện tại không được thánh sủng, nhưng cũng vẫn để lại trong lòng hắn một dấu vết.

Thục phi ơi Thục phi, ta ngóng trông ngươi thừa sủng có thai, sinh hạ hoàng tử.

Ngươi nhất định phải không chịu thua kém.

Sau khi tự mình khuyên hoàng thượng đi đến chỗ Thục phi, ta liền tự động trở thành người trong phái Thục phi ở hậu cung.

Nàng ta và hoàng hậu luôn luôn bất hòa, hoàng hậu khoan dung, không so đo với nàng ta quá nhiều.

Nàng ta lại nắm quyền cùng quản lý lục cung, cho nên hậu phi trong cung nghiêng về phía Thục phi cũng không ít, ngược lại có vẻ hoàng hậu yếu thế hơn một chút.

“Tỷ tỷ, từ khi nào tỷ tỷ và Thục phi thân thiết đến như vậy?” Vương Hi Trừng chạy đến Nhụy Họa Hiên của ta, bĩu môi vẻ mặt không vui, “Muội còn chưa từng gặp được hoàng thượng đó!”

“Hóa ra là ghen.” Ta mỉm cười, chọc vào cái trán trơn bóng của nàng.

“Trừng nhi, ta có một chủ ý rất tốt, thích hợp với muội nhất.”

Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều, tuy rằng Vương Hi Trừng ham chơi, nhưng luôn luôn nhát gan, chỉ dám hô hào ở trước mặt ta, tuyệt đối sẽ không vô ý rơi xuống nước.

Kiếp trước, ta chỉ lo tranh sủng hại người, làm sao cẩn thận nghĩ đến những thứ này.

Bây giờ, nên che chở nàng như thế nào để nàng tránh khỏi kiếp nạn, mới là đại sự khiến ta nhớ kĩ trong lòng.

“Qua vài ngày nữa, hoa sen trong Nguyệt Dao Trì sẽ nở, khi đó muội liền hóa trang thành hà hoa tiên tử tắm nước mà xuất hiện, nhất định có thể khiến cho hoàng thượng nhìn một ánh mắt mà say đến nghìn năm.”

“Nhưng muội không biết bơi!” Vương Hi Trừng nghe xong chủ ý của ta, mắt sáng lên trong chớp mắt, sau đó lại lập tức cúi đầu.

“Vẫn còn vài ngày, muội học là được rồi, hơn nữa muội hay múa từ nhỏ, đến lúc đó nhất định có thể múa một điệu khiến cho người ta phải kinh ngạc.”

Ta đã mất vài ngày mới nghĩ ra một chủ ý như vậy.

Để cho nàng học bơi chỉ là một chuyện, nếu không ai biết nàng biết bơi, cũng không được.

Cho nên quan trọng nhất là để cho mọi người biết nàng giỏi bơi.

Như vậy, sẽ không có ai dám hại nàng ở trên phương diện này.

Nếu người kia nghĩ đến những chủ ý khác, ta cũng không sợ, trong hậu cung này thật sự muốn đấu mà nói, cũng không có mấy người là đối thủ của ta.

Bằng không, kiếp trước ta cũng không thể thuận lợi sinh hạ hoàng trưởng tử dưới sự rình rập xung quanh của mọi người.

Tuy Vương Hi Trừng lười biếng một chút, nhưng vì để cho hoàng thượng nhìn với con mắt khác, cũng nguyện ý bỏ ra rất nhiều công phu.

Dẫu sao, vinh sủng hậu cung, vốn không chỉ vẻn vẹn ở thân mình, mà còn ở gia tộc.

Tiền triều hậu cung, nào từng chân chính phân chia?

Thục phi hai ngày nay càng được cưng chiều, lấy cớ hầu hạ hoàng thượng mệt nhọc, đã ba ngày không thỉnh an hoàng hậu.

“Tống mỹ nhân, chỗ này của ta cũng có mấy xấp vải vóc tốt, không bằng đưa cho muội muội, ngày khác sai người làm y phục mới.”

Ngô chiêu nghi đặt chén trà xuống, nhìn về phía ta.

Ta đương nhiên biết nàng ta vì cái gì, đứng lên phúc thân với hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, qua mấy ngày nữa hoa sen ở Nguyệt Dao Trì sẽ nở, mặc dù thần thiếp vừa mới tiến cung, cũng nghe nói khi hoa sen ở Nguyệt Dao Trì nở rộ, sen trắng nở đầy hồ như ngũ sắc thế gian, nếu các tỷ muội chúng ta có thể cùng nhau ngắm, thì sẽ càng náo nhiệt.”

Hoàng hậu gật đầu với ta: “Có Tống mỹ nhân nhắc nhở bổn cung, hoàng thượng cũng rất yêu thích sen trắng, không bằng năm nay liền cùng nhau thưởng sen đi.”

“Đa tạ nương nương!” Dứt lời ta mới xoay người nhìn về phía Ngô chiêu nghi: “Gấm vóc của tỷ tỷ vẫn nên giữ lại cho mình làm thêm chút y phục đi, đến lúc đó gặp hoàng thượng, nhất định có thể làm cho hoàng thượng cảm thấy mới mẻ chói mắt.”

Ngô chiêu nghi liếc xéo ta một cái, ta cũng không thèm để ý chút nào.

Ta cũng không tính toán từng bước luồn cúi ở hậu cung, thậm chí không muốn sủng ái của hoàng thượng, nghĩ thông suốt điểm này, ta chỉ cần làm tốt những gì mình vốn muốn làm, những thứ khác, cũng không cần gượng ép miễn cưỡng.

Huống chi tỳ bà của Ngô Chiêu Nghi này có thể xưng nhất tuyệt, ta còn trông mong nàng ta tranh giành tình cảm với ta, vì đoạt lấy danh tiếng lúc thưởng sen mà tấu một khúc, đệm đàn cho Vương Hi Trừng.

Sau khi an bài tốt cho Vương Hi Trừng, mấy ngày còn lại ta liền ở trong Nhụy Họa Hiên cả ngày, đọc sách một lúc, lại lôi kéo Bão Cầm cùng nhau làm một ít đồ ăn không thường thấy, cuộc sống trôi qua rất thú vị, thoải mái.

Kiếp trước ta nhảy lên nhảy xuống, thuận lợi mọi bề, sau đó rơi thành cái gì?

Còn không bằng như thế này.

Vương Hi Trừng bận rộn học bơi, còn muốn luyện múa, chỉ ngẫu nhiên chạy tới ăn một chút đồ ăn vặt rồi vội vàng rời đi.

Ngay cả hoàng thượng cũng rất bận rộn.

Ta nhớ rõ lúc này phương Nam đang náo loạn đại dịch, cả triều đình đều u sầu.

Có điều, không đến mấy ngày nữa phương thuốc cho đại dịch sẽ có, khi đó tâm tình hắn rất tốt, thưởng sen chính là cẩm thượng thiêm hoa.

Cẩm thượng thiêm hoa (锦上添花): Thành ngữ Trung Quốc. Có nghĩa là dệt hoa trên gấm (ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn).

Những ngày vui chơi nhàn hạ không phải phí tâm luồn cúi trôi qua rất nhanh, hoàng thượng không rảnh bận tâm đến hậu cung, các nương nương trong hậu cung cũng lười đi tranh giành tình cảm, đều nghĩ làm thế nào để tranh kỳ đấu diễm lúc thưởng sen.

Tranh kỳ đấu diễm (争奇斗艳): Ý chỉ trăm hoa đua sắc, vô cùng diễm lệ. Dùng để nói đến hoa và nữ tử.

Y sĩ dâng lên phương thuốc chữa bệnh, khống chế được dịch bệnh, điều này làm cho hoàng thượng vui mừng khôn xiết, đối với lời mời thưởng sen của hoàng hậu cũng vui vẻ tiếp nhận.

Ngày đó, thật sự rất tốt.

Ta đã sớm chờ ở Nguyệt Dao Trì, đợi đến lúc hoàng thượng mang theo hoàng hậu đến, ta đã trốn trong đám người.

“Hôm nay thưởng sen, làm cho trẫm quả thật thư thái không ít!”

“Có thể làm cho hoàng thượng vui vẻ, là phúc khí của hồ sen này.” Hoàng hậu dịu dàng đáp lại, ánh mắt lại bay về phía Thục phi ở một bên.

“Hoàng thượng, mấy ngày nay thần thiếp mới học được cách làm bánh hoa sen xốp giòn, hương vị cũng không tệ.” Thục phi nghiêng người dựa vào sau lưng hoàng thượng, khéo léo cười nói.

“Ừm, Thục phi có lòng rồi. Sau khi thưởng sen xong trẫm đi nếm thử.”

Vừa dứt lời, liền nghe được một trận ầm ĩ huyên náo.

“Hửm?” Hoàng thượng buông tay hoàng hậu ra, nghiêng người nhìn lại.

Chỉ thấy Ngô chiêu nghi cầm tỳ bà ngồi ngay ngắn bên cạnh Nguyệt Dao Trì, phía sau là đóa sen hồng phấn phản chiếu khiến cho nàng ta đặc biệt thanh lệ thoát tục.

“Tỳ bà này đàn càng ngày càng tiến bộ.”

“Đúng vậy, chiêu nghi muội muội có lòng.” Hoàng hậu phụ họa.

Ta đứng ở giữa đám oanh oanh yến yến, nhịn không được nhếch khóe miệng. Tiếng tỳ bà vang lên, nàng cũng nên xuất hiện rồi.

“Âm thanh gì vậy?”

Có người kinh ngạc hô một tiếng.

“Nhìn kìa, trong nước có người!”

Vương Hi Trừng cài một đóa sen trắng trước tóc mai, nhô ra từ trong đám lá sen, hai tay nhẹ nhàng nhảy múa ở trên mặt nước, y phục cũng bồng bềnh như mây.

Khi thì phất ống tay áo, khi thì xách váy, vừa thướt tha lả lướt lại vừa có lực không kém.

“Quả thật nhẹ nhàng như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay.”

Hoàng thượng đã đến cạnh Nguyệt Dao Trì, hận không thể giẫm lên mặt nước ngắm nhìn tỉ mỉ.

Tiếng tỳ bà ngừng, Ngô chiêu nghi oán hận nhìn về phía Vương Hi Trừng đã chiếm ánh mắt vốn thuộc về nàng ta.

“Đừng ngừng tỳ bà.”

Hoàng thượng nhìn không chớp mắt, phất ống tay áo.

“Hoàng thượng...” Ngô chiêu nghi tuy hận, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nhu thuận ngồi xuống, tiếp tục đàn tấu.

“Hoàng hậu, sao trẫm chưa từng thấy qua tiên tử trong nước kia?”

“Đó là Vương tài nhân, cũng vừa mới nhập cung, hẳn là hoàng thượng không để ý.”

“Vương tài nhân.” Hoàng thượng gật đầu, “Trẫm có chút ấn tượng, không ngờ mấy ngày không gặp, lại giống như đổi thành người khác.”

Ta trốn ở phía sau người khác nở nụ cười, không phải là đổi thành người khác, ta chỉ hóa trang cho nàng vừa vặn trở thành bộ dáng ngươi thích mà thôi.

Đều nói hoàng ân khó lường, nhưng yêu thích của hoàng thượng đối với nữ tử luôn lưu lại dấu vết.

Trừng nhi, muội phải nhớ thật kĩ, vinh nhục của toàn Vương gia đều gắn liền với muội.

Đáng tiếc hiện giờ trong hậu cung còn chưa có hoàng tử, mặc dù nàng thừa sủng cũng không thể có con nối dõi.

Đợi Vương Hi Trừng múa xong, từ dưới nước trở lại trên bờ, nha đầu bên người nàng đã cầm áo choàng đã sớm chuẩn bị xong khoác lên cho nàng.

Mặc dù có áo choàng che khuất, nhưng vòng eo nhỏ nhắn như nắm tay dưới áo choàng lại càng thêm vẻ kiều mị.

“Phù dung bất cập mỹ nhân trang, thuỷ điện phong lai châu thuý hương. Hôm nay trẫm xem như thấy được phù dung.”

(芙蓉不及美人妆, 水殿风来珠翠响): Trích trong “Tây cung thu oán” của Vương Xương Linh (thời Đường). Có nghĩa là hoa sen không bằng vẻ điểm trang của mỹ nhân, từ thuỷ điện gió đưa lại mùi thơm ngọc ngà.

“Hoàng thượng, trước tiên vẫn nên để cho muội muội đi thay y phục đi, bị nhiễm phong hàn thì phải làm sao.” Hoàng hậu trìu mến nhắc nhở.

“Hoàng hậu nói rất đúng, các nàng tiếp tục thưởng sen đi, trẫm đưa nàng ấy đi thay y phục.”

“Cung tiễn hoàng thượng!”

“Hoàng thượng, người đừng quên bánh hoa sen xốp giòn...” Thục phi gọi uổng công vô ích.

Mọi người tự nhiên biết, lần này đi, nào còn chuyện gì của Thục phi, cũng không còn chuyện gì của mình.

Vốn dĩ hoan hỉ thưởng sen, không khí đột nhiên trở nên băng giá, từng người đều mượn cớ rời đi, chỉ để lại một mình hoàng hậu đứng bên cạnh Nguyệt Dao Trì.

“Tống mỹ nhân còn chưa đi?” Hoàng hậu thấy ta đứng sang một bên, xoay người lại.

“Thần thiếp vẫn còn muốn ngắm hoa sen.”

Ta đương nhiên không phải cố ý ở lại vì thưởng sen.

Tuy rằng hoàng hậu ngày thường có thanh danh khoan dung rộng lượng, nhưng có thể ngồi vững ở hậu vị, tuyệt không chỉ dựa vào phụ thân nàng ta là thượng thư lệnh.

Nàng ta không ngang ngược như Thục phi, dù ôn hòa khoan dung nhưng tuyệt đối không ngu xuẩn.

“Vương tài nhân từ trước đến nay đều không giấu được chuyện, cái này không giống như chuyện nàng biết làm. Ngày đó Tống mỹ nhân nói muốn thưởng sen, hẳn chính là vì chuyện này.”

Ta cười hành lễ: “Tạ hoàng hậu thành toàn.”

“Hậu cung này vốn là tranh kỳ đấu diễm, có thể hầu hạ tốt hoàng thượng, sớm ngày sinh hạ hoàng tự mới là bổn phận. Chẳng qua, Tống mỹ nhân và Vương tài nhân tỷ muội tình thâm, thật sự khiến cho bổn cung hâm mộ.”

“Hi vọng các ngươi vẫn luôn tình cảm như ngày hôm nay.” Dứt lời, hoàng hậu chậm rãi rời đi.

Ta nhìn sen trắng nở đầy hồ, chỉ mong hết thảy toại tâm như ý.

(Còn tiếp)

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio