Không Yêu Thì Biến

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe Tần Mạch nói vậy, tôi lạnh nhạt đáp: “Vinh hạnh quá, đây cũng là lần đầu tiên trong đời tôi đánh nhau vì một người đàn ông”.

“Hà Tịch”. Hắn hình như nghe không hiểu ý mỉa mai trong lời nói của tôi, tự nói tiếp: “Cô đã tạo ra không ít lần đầu tiên trong đời tôi”.

Hắn vừa dứt lời, chẳng hiểu sao tôi lại nhìn chằm chằm vào môi hắn, nhớ đến sự đụng chạm khẽ khàng trong lúc hỗn loạn kia, rồi bật ra một câu như bị ma xui quỷ khiến: “Ừ, anh cũng gần thế, cơ bản là đã lấy mất lần đầu tiên tôi để dành cho chồng tương lai rồi”. Vừa bật ra câu này, tôi chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình.

Chuyện tình một đêm ấy với cả tôi và hắn đều như một điều cấm kỵ, từ lúc biết nhau, chúng tôi đều rất ăn ý tránh nhắc tới chủ đề này. Dù quan hệ hiện giờ giữa chúng tôi có ra sao, một khi đã có chuyện giường chiếu xen vào giữa hai người nam nữ thì chỉ sẽ càng lúc càng phức tạp.

Vả lại đêm đó quả thực là lần đầu tiên của tôi, giờ tôi nói thế này, khó tránh khỏi có cảm giác muốn bắt hắn chịu trách nhiệm.

Hắn nhướn mày, trong mắt lướt qua một tia sáng, đảo mắt sang nhìn tôi rất lâu, rồi đột ngột lên tiếng: “Cô đang ám chỉ gì?”.

Tôi vốn cho rằng hắn sẽ tức giận, không ngờ hắn lại bình thản mà thốt ra một câu như thế. Ánh mắt còn vô cùng nghiêm túc, khiến trái tim tôi nhảy lên thình thịch, như có thứ gì đó bông xù vừa lăn qua. Nhìn hắn thế này cứ như thực sự đang nói rằng “cô dám nói thì tôi dám đồng ý”.

Tôi vội vã nhìn đi nơi khác, bật cười gượng gạo, nhìn lên đồng hồ trên tường: “A, anh xem, đã mười một rưỡi rồi, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, tôi về trước đây”, rồi dứt khoát bỏ chạy. Khoảnh khắc cánh cửa được đóng lại, tôi nghe thấy tiếng hắn lẩm bẩm tự nhủ: “Thực ra, như thế cũng được”.

Cái gì cũng được… tôi không có gan hỏi, ủ rũ chạy về phòng mình, định sáng sớm mai sẽ bỏ của chạy lấy người. Tôi nghĩ, sau khi căn hộ được giao, chắc chắn không thể còn chút liên hệ gì với hắn nữa, người đàn ông này quá nguy hiểm.

Mà tôi của hiện giờ rất dễ rung động với hắn…

Hôm sau.

Tôi đang cân nhắc xem có cần chào tạm biệt Tần Mạch rồi hẵng đi không thì tiếng gõ cửa vang lên, tôi mở cửa, nhưng người đứng ở cửa phòng lại là bác Lục và bà Tần đang ngồi trên xe lăn.

Tôi thoáng ngẩn ra, ý nghĩ đầu tiên lướt qua trong đầu là: Bọn họ tới làm gì. Rồi ý nghĩ thứ hai chính là: Mau mau giả vờ là vợ Tần Mạch. Ý nghĩ thứ ba ùn ùn kéo tới: Đồ ngốc! Mày bị Tần Mạch chèn ép quen rồi à! Lần này hắn có trả tiền cho mày đâu, giúp hắn làm cái gì!

Nhưng khi từng ý nghĩ nhảy ra trong đầu, trên mặt tôi đã nặn ra được một nụ cười ngọt ngào: “Bác Tần, sao bác lại tới ạ?”.

Đôi mắt bà Tần đỏ hoe như vừa mới khóc, bà không vào phòng, kéo tay tôi ngồi xuống để bà nhìn xem, ánh mắt đầy thương xót: “Sao mặt lại sưng ra thế này? Con gái sao ra ngoài gặp người ta được đây?”.

Sự thương yêu khiến tôi có chút bối rối, trong mắt tôi, tôi và Tần Mạch chỉ diễn một màn kịch, diễn xong quay người là đi, có thể trêu đùa mỉa mai nhau, nhưng nếu chung sống hòa bình, quan tâm lẫn nhau như người một nhà thì dường như hơi quá.

“Còn chưa ăn sáng phải không, bác mang ít cháo qua đây, dù gì cũng phải ăn một chút”. Bác Lục đẩy bà sang phòng Tần Mạch, bà Tần kéo tay tôi, đau lòng nhắc nhở, “Sao lại gặp đúng bọn cướp chứ, chúng nó cần tiền thì cứ đưa, nhìn hai đứa bị đánh ra nông nỗi này xem”.

Tôi nghĩ chắc chắn Tần Mạch sợ mẹ lo lắng nên không nói thật với bà, tôi ậm ừ mấy câu: “Chỉ trách bọn cháu bất cẩn quá”.

Lúc đẩy cửa bước vào, trên giường Tần Mạch đặt một chiếc bàn nhỏ, hắn đang ăn cháo, bà Tần nói: “A Mạch, múc một bát cho Tịch Tịch đi”.

Tần Mạch ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt lóe lên ánh sáng mà tôi không thể hiểu được, khiến sống lưng tôi bỗng chốc tê đi, không biết tại sao lại khiến tôi sinh ra cảm giác muốn chạy ù ra ngoài. Tôi nghĩ, lúc này nếu không phải bà Tần vẫn đang nắm tay tôi, không chừng tôi sẽ hoảng sợ để lại một câu tạm biệt rồi tông cửa bỏ chạy mất.

Hắn nghe lời, múc một bát cháo, vươn tay đưa cho tôi. Tôi chần chừ mãi, tới tận khi bà Tần nhìn tôi một cách kỳ lạ, tôi mới nhận lấy bát cháo, đón ánh mắt hắn, gật đầu cảm ơn.

Tôi ăn cháo, trong lòng cứ nghĩ đi nghĩ lại xem mình làm sao vậy, sao phải sợ hắn, hôm qua tôi cũng xem như là cứu hắn cơ mà. Hắn gặp chuyện xấu hổ như thế, hai chúng tôi gặp nhau thì người hoang mang đỏ mặt hẳn phải là hắn chứ.

“Nói cho cùng vẫn là do con chẳng có nhà cửa cố định gì…”. Bà Tần đang nói gì đó với Tần Mạch, tôi thì thả trôi suy nghĩ, trong đầu điểm qua một lượt tất cả những hình ảnh từ lần đầu tiên gặp mặt tới bây giờ của tôi và Tần Mạch.

Tôi đã dần thân quen với hắn bắt đầu từ lúc nào, lúc nào xích mích với hắn, lúc nào lại bước tới gần hắn như vậy, tôi hoàn toàn không thể tìm được đáp án trong đống ký ức ấy, chỉ nhớ những lần đối đầu kịch liệt, thỏa thuận thành công, rồi hợp tác, dường như từ trước tới giờ tôi và hắn đều coi nhau như kẻ thù, nhưng điều kỳ lạ là chúng tôi vẫn đứng chung một chiến tuyến, thậm chí còn sinh ra cảm giác đối đầu vui vẻ giống như gặp được kỳ phùng địch thủ…

Thế nên thấy hắn bị thương thì… tôi đau lòng.

Đau lòng! Tôi chợt thấy hoảng hốt, tôi của tối qua, nhìn thấy vết thương trên người hắn thì sinh ra cảm giác đau lòng và lo lắng, không hợp lẽ với mối quan hệ biểu hiện ra bên ngoài hiện giờ giữa hai chúng tôi.

Nếu nói người tối qua chịu đòn là Tạ Bất Đình, mà trước đó Tạ Bất Đình còn để tôi mất công chờ lão hơn một tiếng đồng hồ không có lý do, thấy lão bị đánh, cùng lắm thì tôi chỉ tìm một góc mà gọi , sau đó lặng lẽ chạy đi gọi bảo vệ khu nhà. Tuyệt đối tôi sẽ không gào lên mất lý trí như lúc ấy.

Bởi vì… bởi vì người bị đánh là Tần Mạch sao… vì Hà Tịch mày với hắn…

“…Tịch Tịch, cháu nói xem có được không?”.

“Không được!”. Tôi hoảng hốt hô lên, gần như nhảy dựng lên.

Mọi người trong phòng đều giật mình, dường như bị tôi hù dọa. Bà Tần nhìn tôi một lúc rồi lên tiếng, vẻ hơi tổn thương: “Bác cũng chỉ đề nghị như thế, dẫu sao mấy chuyện này là phải để bọn thanh niên các cháu tự cân nhắc, bác không có ý khác…”.

“A…”. Tôi tỉnh táo lại, đưa mắt nhìn gương mặt đang sầm xuống của Tần Mạch, lại quét mắt sang bác Lục đang cau mày, cuối cùng chuyển ánh mắt lại chỗ bà Tần. Tôi cào tóc, “Chuyện này, chuyện này…”. Nếu lúc này tôi hỏi bọn họ vừa nói gì, liệu có làm người ta cảm thấy tôi đang giả vờ ngớ ngẩn không…

Tôi muốn khóc, nhưng quả tình là tôi chẳng biết bọn họ vừa nói những gì mà!

“Mấy đứa tự nói chuyện với nhau đi, là bác quá sốt ruột thôi”. Bà Tần nhận ra sự ngượng ngùng của tôi, miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Hôm nay bác hơi mệt, bác về trước nhé”. Nói xong, bà bèn ra hiệu cho bác Lục đẩy xe ra khỏi phòng.

Tôi thấy sắc mặt bà Tần không được tốt lắm, trong lòng thấy áy náy, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể âm thầm phỉ nhổ mình mấy câu.

Phòng bệnh im lặng một hồi, tôi ngoảnh đầu lại định chào tạm biệt Tần Mạch luôn, nhưng vừa thấy sắc mặt đáng sợ của hắn, tim tôi liền giật thót, không thốt ra nổi lấy một từ.

“Tôi không biết trong lòng cô Hà lại phản cảm với tôi như vậy”.

“Hả?”.

“Tôi trông bộ dạng cô cứ như thể việc mẹ tôi vừa nhắc đến không phải là đính hôn, mà là chịu tra tấn”. Hắn cười lạnh lùng, “Tôi khiến cô sợ nhiều đến thế sao?”.

Tất cả từ ngữ đều mất đi màu sắc, trong đầu tôi chỉ còn lại hai chữ màu đen to như núi…

“Đính… đính hôn?”.

Tôi nhìn Tần Mạch không thể tin được: “Bác Tần đang đùa à?”.

Hắn lạnh nhạt nhìn tôi.

Tôi im lặng, nội tâm đấu tranh kịch liệt tới mấy bận, cuối cùng thở dài một hơi: “May mà câu trả lời của tôi là không được…”. Vừa nói xong, tôi có cảm giác áp suất không khí xung quanh lập tức trở nên nặng nề hơn, “A… ý tôi là, nếu lúc nãy tôi không mất hồn mất vía thì, ừm… tôi sẽ từ chối uyển chuyển hơn một chút”.

Chịu sự tấn công vô tình của áp suất, khóe miệng tôi giận giật, sau đó ngượng ngùng nhếch môi: “Tôi còn có công việc, cáo từ”.

Tới tận khi ra khỏi bệnh viện, trái tim tôi vẫn nhảy nhót nhanh tới kỳ lạ. Tôi ngoái đầu lại nhìn những ô cửa sổ phòng bệnh của khu nội trú trong bệnh viện, ấn mạnh lên tim mình: “Đồ ngốc! Hà Tịch, mày đúng là đồ ngốc!”.

Nghe thấy đính hôn… Phản ứng đầu tiên lại là vui tới phát cuồng!

Xong rồi, xong rồi, xong rồi! Tôi ngửa mặt lên trời thở dài, ôm trán vẫy một chiếc xe, cấp tốc tránh xa nơi này.

Thất thần hết cả một ngày ở công ty, tối về, tôi lại đụng phải ma ở ngay dưới cửa nhà.

Lần này tôi không ngó lơ gã nữa, mà khoanh tay đứng trước mặt gã, bình thản nhìn: “Dương Tử, cởi quần ra”.

Gương mặt gã vốn dĩ nghiêm túc, tôi nói vậy thì gã giật mình, buột miệng nói: “Hà Tịch, anh không ngờ giờ em lại đói khát tới mức này…”.

Tôi rút bấm móng tay ở trong túi xách ra, cũng nghiêm túc nói: “Anh hiểu nhầm rồi, không phải lần trước đã nói rồi sao, cắt béng thằng nhỏ của anh đi. Anh đã khao khát tới tìm tôi cầu xin như thế, sao tôi có thể từ chối anh liên tục được. Cởi quần ra, không thì tôi tự ra tay đấy”.

Gã ngẩn người ra một lúc, cuối cùng thở dài một tiếng, nói như bất đắc dĩ lắm vậy: “Cái tính xấu này của em không thể sửa được, một đứa con gái mà nói những lời đó, ai còn dám yêu em”.

“Ừ”. Tôi gật đầu, “Hóa ra anh sợ cắt cái đó không đủ sướng, còn muốn bị chọc nát mông hả?”.

“Hà Tịch”. Gã hơi tức giận, cau mày lại nói: “Anh tới nói chuyện nghiêm túc với em mà”.

Tôi gật đầu: “Nói đi”.

Thấy tôi đổi sang thái độ hợp tác, sắc mặt gã cũng dịu đi đôi chút, hỏi tôi: “Em đang qua lại với Tần Mạch à?”.

Tôi cắt móng tay nhờ ánh đèn đường: “Liên quan quái gì tới anh”.

Gã hít sâu vào một hơi, lại nói: “Nể tình em đã từng là bạn gái của anh, Hà Tịch, anh khuyên em tốt nhất là tránh xa tên đó ra một chút”.

Tôi nhớ lại hình ảnh Tần Mạch chán nản ngồi trong góc tường sau khi bị đánh đêm đó, ngẩng đầu lên nhìn gã, chẳng lẽ những chuyện này là do gã, hoặc là người sau lưng gã làm?

Dương Tử thấy tôi thật sự nghiêm túc nghe gã nói chuyện, hẳn nhiên có chút mừng rỡ, khóe miệng khẽ kéo lên thành một nụ cười, sau đó nhanh chóng khựng lại, gã tiếp tục nói: “Tác phong của Tần Thị quá ngang ngược, tuyệt đối không để lại đường lùi cho người khác, đã có rất nhiều người thấy ngứa mắt. Dù hiện giờ em qua lại với Tần Mạch thì có chút vênh vang, nhưng sau này chắc chắn sẽ không có kết quả tốt”.

Trong lòng tôi hơi rối loạn, lập tức trấn tĩnh lại, nhìn Dương Tử, nói: “Nói xong chưa?”. Gã nhìn tôi một lát, nói thêm: “Hơn nữa, Tần Thị có thể mãi mãi thuận buồm xuôi gió thì phần nhiều là em cũng chẳng có kết quả gì với Tần Mạch đâu”. Tôi lạnh lùng nhìn nụ cười khổ sở trên gương mặt gã, tôi đã từng thấy nụ cười này rất nhiều lần rồi, trước đây mỗi lần tôi bắt nạt quá mức khiến gã giận thật, khi tôi chọc cười thì gã sẽ mỉm cười như thế rồi nói: “Tịch Tịch, vợ à, cả người em đều phủ đầy gai kiêu ngạo, đâm vào tay như thế, tại sao anh vẫn không thể buông ra được chứ?”.

Tôi vẫn còn nhớ, tôi sẽ dụi lên người gã: “Đã đâm vào trong thịt của anh rồi, đương nhiên không thả ra được đâu. Anh cứ xác định cả đời này đi”.

Mà Dương Tử bây giờ, vẫn mang nét cười đó, nhưng lại bàn luận với tôi về một tên đàn ông khác.

“Em và hắn ta đều quá kiêu ngạo”.

Dương Tử để lại câu ấy rồi bỏ đi.

Tôi không đáp trả độc địa lại như thường lệ, cũng không có ánh mắt hay làm động tác khinh bỉ gã.

Tôi nhìn theo bóng lưng một mình rời đi của Dương Tử, đứng dưới nhà rất lâu.

Đây là lần đầu tiên từ khi chúng tôi chia tay, tôi suy nghĩ kỹ về nguyên nhân kết thúc tình cảm giữa tôi và Dương Tử. Trước đây tôi không dám chạm vào, bịt mắt mình lại đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Dương Tử. Giờ tôi đã dám chạm vào, dám xé miệng vết thương ra, cũng xem như đã nhìn rõ, hóa ra sự kết thúc của tôi và gã, không chỉ vì khoảng cách, không chỉ vì gã không vững lòng, mà còn bởi tôi đã quá kiêu ngạo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio