Theo lí, đáng ra bị đâm như vậy, thì người chắc chắn sẽ chết. Thế nhưng, một Dạ Sâm đáng lẽ phải đầu rơi máu chảy, chết không nhắm mắt, lúc này lại không hề hấn gì mà đứng trong sảnh khách sạn. Giống như cảnh vừa nãy chỉ là một giấc mơ. Cậu hoàn toàn chưa bước chân ra ngoài, chưa nhìn thấy chiếc xe kia, càng chưa bị hất tung lên trời.
Có điều, điểm sinh mệnh của cậu thì đã bị trừ thật!
Dạ Sâm đứng một lúc mới bình tĩnh nói “Ngoại trừ điểm từ nhiệm vụ hàng ngày thì ngày nào trừ ngày ấy, tôi đã làm tất cả bốn cái nhiệm vụ tùy cơ. Một cái là hôn chúc ngủ ngon Nhậm Cảnh, thưởng điểm sinh mệnh, một cái là ôm nhau ngủ hai tiếng, thưởng điểm sinh mệnh, một cái là mặc đồ Nhậm Cảnh mua, thưởng điểm sinh mệnh, một cái nữa là để Nhậm Cảnh gối đầu lên chân ngủ một tiếng, thưởng điểm sinh mệnh. Cộng thêm cả điểm từ nhiệm vụ tuần, tôi rõ ràng có điểm sinh mệnh, tại sao trừ đi điểm tôi lại chỉ còn có điểm?”
Hệ thống đi chết đi “…” Bây giờ là lúc quan tâm cái này sao!
Giọng Dạ Sâm đều đều “Tôi không tính sai chứ?”
Hệ thống đi chết đi “…”
Dạ Sâm nhướn mày.
Hệ thống đi chết đi khẳng định “Không…”
Dạ Sâm tiếp tục “Tốt, nếu thế, tôi phải còn điểm sinh mệnh, đúng chứ?”
“Đúng.”
Dạ Sâm ngừng một lúc, nhỏ giọng nói “Cảm ơn.”
Đi chết đi “!!!” Sao tôi có chút không hiểu cái tên ngốc này vậy trời!
Dạ Sâm đứng trong khách sạn một lúc. Gió từ điều hòa có chút mạnh, thế nhưng, cậu lại giống như đang đứng trên đống lửa, và bản thân cậu đang bị ngọn lửa ấy đốt đến phát đau.
“Két!!!” Bên ngoài truyền đến tiếng vang kinh người. Sảnh chính khách sạn loạn thành một đoàn, bảo vệ vội vã xông ra ngoài kiểm tra.
Dạ Sâm bất động. Cậu không cần ra cũng biết bên ngoài có chuyện gì.
Đi chết đi có thể cứu cậu, nhưng chuyện cần xảy ra thì vẫn phải xảy ra.
Chiếc xe kia rú ga đâm tới, tạo thành một vụ hung sát “vô cùng ngoài ý muốn”. Đại khái chính là nhầm chân ga với chân phanh, sau đó đâm vào Dạ Sâm. Tài xế cũng vì thế mà đập đầu vào cửa xe chết không đối chứng.
Tiếng ồn ào truyền đến.
“Người kia điên rồi sao? Tự nhiên rú ga vọt lên.”
“Có phải nhầm chân ga với chân phanh không.”
“Thảm quá, với cái tốc độ đó thì tử vong tại chỗ rồi.”
Những lời cảm thán thưa thớt không khác gì với dự đoán của Dạ Sâm.
Cậu hít sâu, cảm thấy trong lòng rét lạnh. Bên ngoài thì nóng bừng, bên trong thì giá rét. Hai thái cực cùng nhau xông đến, ngược lại lại khiến Dạ Sâm bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Hệ thống đi chết đi biết cậu đang nghĩ gì. Nó thở dài, im lặng.
Đúng lúc này thì Tiểu Lưu chạy đến. Cậu ta đỗ xe ở ngoài, rồi chạy vào. Sau khi nhìn thấy Dạ Sâm vẫn bình yên vô sự, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Dạ Sâm lên tiếng trước, nói “Về phòng đã.”
Tiểu Lưu nhanh nhẹn đi theo.
Về đến phòng, Tiểu Lưu căng thẳng hỏi “Anh Sâm, anh uống nước không?”
Dạ Sâm đáp “Ừ.”
Tiểu Lưu rót cho cậu một cốc nước ấm.
Dạ Sâm uống hết, chỉ là tác dụng không lớn lắm. Sự lạnh lẽo trong cơ thể cậu không giảm đi, và sự nóng nực bên ngoài cũng thế.
Tiểu Lưu rùng mình nói “May mà anh cảnh giác, không đi ra.”
Môi Dạ Sâm giật giật, nhưng cuối cùng, cậu vẫn chọn im lặng.
Trên thực tế, cậu đã ra ngoài, và đã chết.
Tiểu Lưu cẩn thận liếc cậu hỏi “Có cần tra thử xem sao không?”
Dạ Sâm buông cốc, dùng tay đỡ trán “Có tra cũng không tra được cái gì đâu.”
Chuyện này ngoài Dạ Lan ra thì không thể là một ai khác.
Mà Dạ Lan, một khi đã dám làm, thì tuyệt đối sẽ không để lại manh mối.
Tiểu Lưu không dám nhiều lời. Cậu ta cũng coi như người duy nhất biết chuyện, chuyện mà không ai được biết.
Bởi vì trước giờ, Dạ Sâm chỉ phái có duy nhất cậu ta đi điều tra mọi thứ. Kể cả ngay như cái vụ xe bị động tay động chân khi trước.
Sau lần ấy Dạ Sâm không tự lái xe hay thuê tài xế nữa mà để Tiểu Lưu đích thân đảm đương. Xe cũng là xe được khóa trong kho, đến cả vợ Tiểu Lưu cũng chưa từng nhìn thấy, để tránh có ai gian trá.
Cũng sau lần ấy, Dạ Sâm không ra ngoài một mình hay ra ngoài ăn uống nhậu nhẹt với đám bạn xấu nhà mình nữa.
Nếu như có lần nào phải ra ngoài một mình, cậu cũng có vệ sĩ vây quanh bảo vệ. Dạ Sâm rất cẩn thận, vì cậu sợ, cậu thoát chết một lần, đối phương sẽ lại hại tiếp một lần.
Hôm nay là do cậu có phần lơ đãng. Dù sao thì sau nhiều ngày im hơi lặng tiếng, “tai nạn ngoài ý muốn không bị ai phát hiện ra đầu mối” cũng không đến mức dễ dàng xảy ra như thế.
Hơn nữa, Dạ Sâm chỉ cần nghĩ đến việc đi du lịch miền Nam nước Pháp cùng Nhậm Cảnh, nghĩ đến hành trình tình yêu buổi chiều, cậu liền vội vàng ra ngoài, không lo nghĩ gì đến nguy hiểm nữa.
Nếu không phải có đi chết đi, cậu đã chết thật rồi.
Tiểu Lưu ngập ngừng “Anh Sâm… Việc này… Có nên nói với lão gia một tiếng không?”
Dạ Sâm quay đầu nhìn cậu ta, giọng nói lộ ra sự nghiêm túc hiếm thấy “Không thể nói!”
Tiểu Lưu có chút sợ bộ dáng ấy của Dạ Sâm, nhưng lòng dạ vẫn bồn chồn “Nhưng lần này là lần thứ hai rồi…”
Dạ Sâm nhíu mày “Việc này không thể lỗ mãng.”
Dạ Lan muốn cậu chết, cậu sẽ không ngồi im chờ chết! Nhưng dù thế, cũng phải đợi khi nào thân thể ông nội ổn định đã.
Hệ thống đi chết đi nói “Cậu như vậy cũng không phải cách.”
Dạ Sâm sao mà không biết?
Dạ Lan làm việc lớn mật mà cẩn trọng, tàn nhẫn mà quyết tuyệt, hai lần “ngoài ý muốn” này, tuyệt đối sẽ không có manh mối nào dính đến anh ta. Cho dù Dạ Sâm có khẳng định là anh ta làm, thì cậu cũng vô pháp chỉ tội anh ta.
Cậu có thể nói với ông nội, có thể nói với cha mẹ, nhưng ít nhất, là bây giờ, cậu không nói được.
Nếu bây giờ mà nói, thì không phải cậu đang giải quyết, mà là cậu đang khiến cho mọi thứ trở lên xấu hơn.
Ông nội chắc chắn sẽ tin cậu, nhưng đồng thời, ông nội cũng sẽ vô cùng đau lòng.
Cậu là cháu của ông, Dạ Lan cũng thế.
Nhìn hai đứa cháu ầm ĩ đến mức anh sống tôi chết, ông nội có lẽ sẽ không chịu nổi mất!
Nhất là bác cậu, Dạ Khánh Niên chết sớm, chỉ có mình Dạ Lan là huyết mạch duy nhất. Dù anh ta chỉ là con riêng, thì tốt xấu gì cũng là con cháu nhà họ Dạ, là cháu của ông nội.
Mà ông nội, từ sâu trong nội tâm, cũng cảm thấy có chút mắc nợ anh ta.
Nguyên nhân là do lúc đầu, ông nội không chịu thừa nhận mẹ của Dạ Lan, thậm chí đến Dạ Lan, ông cũng không chịu nhìn mặt lấy một lần.
Mẹ của Dạ Lan vì thế mà gây ra chuyện động trời. Bà ta nặng nhẹ bên tai Dạ Khánh Niên, khiến Dạ Khánh Niên dung túng bà ta đi hại bác gái vô sinh.
Sau khi ông nội biết chuyện, ông liền giận điên lên. Ông hung hăng trị tội Dạ Khánh Niên bằng cách cắt tài chính và đuổi ra khỏi nhà.
Ba người sống cơ cực được vài năm, thì mẹ của Dạ Lan tự sát. Dạ Khánh Niên dẫn theo Dạ Lan quay về nhà họ Dạ. Dù ông nội cho họ ở lại, nhưng ông vẫn nhất quyết không chịu nhìn mặt hai người.
Rồi lại đến vài năm sau, Dạ Khánh Niên mắc phải căn bệnh ung thư phổi, qua đời khi tuổi chưa tròn bốn mươi. Ông nội trong một đêm mà như già đi mười tuổi, sức khỏe từ ấy cũng kém đi rất nhiều.
Tuy ông vẫn luôn không thích Dạ Lan, nhưng đến thời điểm như vậy, ông lại thấy đứa nhỏ thực đáng thương. Ông cảm thấy là do ông không chăm sóc, bố trí cho nó tận tình, cho nên từ sâu trong tiềm thức của mình, ông thật sự hi vọng nó có thể sống và trưởng thành thật tốt.
Căn cứ vào loại tâm tình này, nếu để ông nội biết Dạ Lan đã thối nát đến tận xương tủy, đến cả ý nghĩ muốn mưu sát Dạ Sâm cũng có… Ông nhất định sẽ không chịu nổi! Hơn nữa, ông sẽ càng tự trách mình nặng nề hơn!
Nếu là ông nội trước đây, Dạ Sâm đã không lo đến thế. Và có lẽ, nếu như ông nội còn là ông nội trước đây, Dạ Lan cũng đã không điên cuồng đến nước này.
Nhưng tiếc là ông nội đã lớn tuổi, không còn là người của năm đó nữa.
Xét thấy tình trạng sức khỏe của ông, có chút chuyện vẫn nên giấu ông thì hơn.
Dạ Sâm hít sâu, việc này, cậu cũng không thể nói với cha mẹ mình.
Vì cha mẹ cậu rất thương cậu. Họ tuyệt đối sẽ vì sự an toàn của cậu mà không ngại vạch mặt Dạ Lan. Dạ Lan bây giờ mới chỉ nhắm vào cậu, chưa có khả năng làm ra nhiều chuyện khác.
Thế nhưng, nếu như để cha mẹ cậu biết, cha mẹ cậu sẽ trăm phương ngàn kế muốn bảo vệ cậu. Khi ấy, chuyện vỡ lở ra, hậu quả lại càng khó mà khống chế.
Vua cũng thua thằng liều mà!
Dạ Lan đã sớm không còn gì, nhưng Dạ Sâm thì còn.
Cậu sợ ông nội gặp chuyện không may, sợ cha mẹ vướng vào nguy hiểm. Đối với cậu, những điều này thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng của bản thân.
Hệ thống đi chết đi hiến kế “Giết Dạ Lan là phương pháp xử lí trực tiếp nhất.”
Dạ Sâm phản đối “Tôi không phải anh ta.”
Thực chất, đi chết đi nói rất đúng.
Tình trạng của Dạ Lan hôm nay đã đến nước không chết thì không ngừng, pháp luật bình thường với anh ta đã thành vô dụng. Dạ Sâm nếu như đủ ngoan độc, cậu hoàn toàn có thể khiến Dạ Lan bỏ mình “ngoài ý muốn”, triệt để tận gốc phiền muộn.
Thế nhưng, tiếc là cậu lại không làm được. Vì nếu làm được, cậu đã chẳng phải Dạ Sâm nữa rồi.
Đi chết đi muốn nói lại thôi.
Dạ Sâm cảnh giác “Tôi nói cậu đó, cậu đừng có mà cho tôi cái nhiệm vụ gì mà “nói cho Nhậm Cảnh biết chuyện này” đấy nhé.”
Đi chết đi “Mau tích nhiều điểm sinh mệnh một chút đi, để lúc nào đó phát thật, cậu cũng không cần làm.”
Dạ Sâm mở trừng hai mắt “Nói cứ như không phải cậu phát ý…”
Đi chết đi đảo mắt liếc nhìn.
Hai người ăn ý không tiếp tục đề tài này nữa.
Tính cách Dạ Sâm rất đơn giản, chuyện như này cậu thực không muốn nói với Nhậm Cảnh vì ảnh hưởng tới tâm trạng quá lớn. Ai mà chả muốn giấu người mình yêu những chuyện dơ bẩn cơ chứ?
Suy nghĩ của đi chết đi thì có phần ác liệt hơn: Nếu cậu nói cho Nhậm Cảnh biết thật, thì kiểu gì cũng có người dám làm những chuyện mà Dạ Sâm không dám.
Đây chẳng qua cũng là luật đời, có một vài điểm nhạy cảm, vẫn là không nên động chạm tới thì hơn.
Đi chết đi hỏi Dạ Sâm “Tại sao Dạ Lan lại muốn giết cậu đến thế?”
Dạ Sâm không đáp.
Đi chết đi liền nói tiếp “Chỉ đơn thuần là đố kị thôi sao? Đến mức đó không?” Đố kị đến mức muốn mưu sát?
Dạ Sâm ngập ngừng “Nửa tháng trước là ngày giỗ của bác trai tôi, chúng tôi có gặp nhau.”
Cậu hơi ngừng một chút “Lúc ấy… Có lẽ anh ta cho rằng tôi biết gì đó.”
“Cậu biết gì?”
Dạ Sâm ngẩn ra xong mới chậm rãi đáp “Ví dụ như nguyên nhân cái chết của mẹ ruột anh ta?”
Đi chết đi giật mình “Cậu…”
Dạ Sâm thở dài “Thật ra tôi vốn không biết, nhưng có điều, bây giờ thì tôi biết rồi.” Chính là hành động của Dạ Lan đã giúp cậu xác nhận.
Đi chết đi hiểu ra nói “Trách sao anh ta lại muốn giết cậu.”
“Trước tiên tôi phải tích đủ điểm sinh mệnh để nhanh chóng ổn định sức khỏe cho ông nội đã.”
Nếu không phải có đi chết đi, có lẽ giờ này cậu đã rơi vào đường chết, làm gì cũng không đúng. A, khoan đã, sai rồi… Nếu không có đi chết đi, thì cậu đã chết từ nửa tháng trước rồi.
Nhưng thật may, vì cậu có đi chết đi, nên cậu mới có quyền được lựa chọn.
Phải bình tĩnh, thì may ra chuyện này mới giải quyết tốt được. Cậu không thể chỉ vì lo lắng sợ hãi mà khiến cho mọi thứ trở nên không thể vãn hồi.
Lúc này, chuông cửa vang lên kéo Dạ Sâm hoàn hồn. Tiểu Lưu lên tiếng trước “Để em đi mở.”
Tiểu Lưu cũng là sợ, sợ Dạ Sâm gặp chuyện không may.
Dạ Sâm cười nói “Được rồi, làm gì đến mức ấy.”
Tiểu Lưu nhìn qua mắt mèo “Là Nhậm ảnh đế.”
Dạ Sâm đáp “Để tôi.”
Cậu vừa mở cửa, Nhậm Cảnh liền ôm chầm lấy cậu làm cậu khẽ giật mình.
Nhậm Cảnh ôm Dạ Sâm một lúc lâu. Việc này khiến Dạ Sâm muốn nói lại nói không lên lời. Từ lúc cậu gặp chuyện không may đến giờ, cậu vẫn luôn rất tỉnh táo, ngay cả một chút sợ hãi cũng không biểu lộ ra.
Nhưng chính thời khắc này, khi bị Nhậm Cảnh ra sức ôm, Dạ Sâm lại đột nhiên thấy chân tay lạnh toát, sự giá rét từ sâu trong đáy lòng lan tỏa khắp nơi.
Giọng Nhậm Cảnh mang theo cảm giác run rẩy gọi “Sâm Sâm.”
Mũi Dạ Sâm cay xè, viền mắt nóng lên.
Nhậm Cảnh không nói thêm gì hết, cứ thế nhỏ giọng gọi tên cậu.
Tiểu Lưu ở một bên rất hy vọng bản thân biến thành người tàng hình… Được rồi, tuy rằng cậu ta không thể tàng hình, nhưng cậu ta cũng gần như người tàng hình luôn rồi.
Có điều, Tiểu Lưu vẫn khá là buồn bực nghĩ, sao Nhậm ảnh đế lại cứ như biết được gì đó ấy nhỉ?
Thực tế, Nhậm Cảnh chẳng biết gì hết. Nếu anh biết, chỉ sợ chuyện sẽ cuồn cuộn chảy về hướng không thể khống chế.
Nhậm Cảnh đang trên đường về đón Dạ Sâm, không hiểu sao, tim anh tự nhiên nhói lên, một cảm giác sợ hãi tựa như rắn độc trào lên, nháy mắt chiếm cứ hết thần kinh anh.
Anh nhìn thấy Dạ Sâm nằm trong vũng máu, da thịt trắng nõn mất đi huyết sắc, con ngươi xinh đẹp tràn đầy bất lực, thấy bờ ngực yếu ớt phập phồng của cậu, càng thấy đôi môi tím tái của cậu…
Chỉ là hình ảnh thoáng qua, nhưng lại thành ác mộng quấn chặt lấy tâm trí Nhậm Cảnh.
Nhậm Cảnh cho tài xế đỗ xe lại ven đường, tự mình thay vào ghế lái, dùng tốc độ vượt chuẩn cho phép để lao về khách sạn.
Tai nạn dưới lầu khiến anh nhíu mày, cũng khiến anh bước nhanh hơn, xông lên lầu, ấn chuông. Trong nháy mắt nhìn thấy Dạ Sâm, cảm giác sợ hãi trong anh mới chịu tan biến.
Nhậm Cảnh ôm người vào lòng, không biết hình dung tâm trạng của mình ra sao, cho nên chỉ nhỏ giọng gọi tên người kia.
Dạ Sâm hỏi đi chết đi “Nhậm Cảnh sao vậy?”
Đi chết đi đáp “Đại khái là sự cảm ứng qua lại của những người yêu nhau, anh ta nhìn thấy cậu “chết”.”
Dạ Sâm mở to mắt “Sao có thể?”
“Đến tôi còn tồn tại thì có gì mà không thể?”
Dạ Sâm “…” Quả thực không phản bác được.
Rồi rất nhanh, trái tim âm u của Dạ Sâm nóng bừng lên: Sự cảm ứng qua lại giữa người yêu? Đây là chuyện hiếm có trên đời đúng không?
Đi chết đi đảo mắt: Thế mà cũng tin!
Nhậm Cảnh buông Dạ Sâm, nhỏ giọng hỏi “Có phải anh dọa em rồi không?”
Dạ Sâm không đáp mà hỏi ngược lại “Anh sao vậy?”
Nhậm Cảnh đang tính nói, trong đầu Dạ Sâm đã truyền đến âm thanh của đi chết đi “Nhiệm vụ tùy cơ: Duy trì tình trạng tứ chi tiếp xúc với Nhậm Cảnh, điểm phụ thuộc vào thời gian, cứ ba tiếng một điểm, từ đó suy ra, hạn mức cao nhất là chín tiếng.”
() Lảm nhảm: Thực chất có những đoạn cảm thấy tg viết lặp nhiều quá nên khiến t có phần hơi oải:((