Như mọi ngày, Spanner vẫn đang cặm cụi với những nghiên cứu của mình trong phòng làm việc dưới lòng đất. Lúc này, hắn đã trở thành một kĩ sư số một số hai của Millefiore với những thành tựu đáng kinh ngạc.
"Cốc cốc."
Bỗng, có tiếng gõ cửa vang lên. Đây là lần đầu tiên Spanner thấy một kẻ trong căn cứ này gõ cửa tìm hắn. Mặc kệ là Irie Shoichi, Byakuran Gesso hay bất kì một kẻ nào khác, bọn họ hoặc sử dụng thiết bị liên hệ, hoặc...trực tiếp phá cửa vào. Cho nên lúc này, hắn cảm thấy khá thú vị.
"Chờ một chút đi."
Vẫn là thói quen ngậm kẹo mút trong miệng, Spanner buông cờ lê trên tay xuống, tiến lên mở cửa ra.
Vào khoảnh khắc thấy người đối diện, đồng tử của hắn co rụt lại.
"Ka..."
Kaori?!
Làm thế nào mà...
"Chào cậu, Spanner!" Thiếu nữ tóc bạc cười hì hì: "Đối với cậu thì phải nói... Đã lâu không gặp?"
"Này..." Hắn hơi run rẩy: "Không đùa chứ? Cô... là ai? Một thuật sĩ của Millefiore? Tới đây làm gì? Chỗ của tôi không có gì đâu! Mau đi đi!"
Lại là đám thuật sĩ nhàm chán này. Chúng muốn tới đây để thử cảm giác thành tựu sao? Chết tiệt thật! Lại dám lấy điều này để...
"Nào nào nào." Kaori đẩy hắn vào trong, bĩu môi: "Gớm giời, bây giờ thì có vẻ phòng bị quá ha, Spanner."
Cô ta nói vậy là có ý gì? Lẽ nào... Nhưng không đúng, một năm trước Kaori đã...
Mặc dù nghĩ vậy, thế nhưng Spanner vẫn thấy hô hấp của bản thân đang bị thứ gì đó kiềm hãm, đến hít thở cũng thấy khó khăn. Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt, lấy dũng khí nói, trong giọng của hắn có run rẩy, có bàng hoàng, và có chút hi vọng lé loi:
"Kaori... Là em thật sao?"
"Là tôi mà."
"Tôi tới tìm cậu đây."
【Đừng thích tôi, tôi cũng là truyền thuyết.】
【Spanner!】
【Spanner.】
【Spanner... Tôi không sao.】
【Tôi tới... tìm anh đây.】
Trong trí óc, dường như có hình ảnh người con gái tóc bạc đứng trên mái nhà ngoái đầu nhìn xuống. Gió thổi vi vu, mặc dù mặt đất vẫn còn ẩm ướt vì trận mưa rào, nhưng người con gái kia vẫn hệt như viên ngọc trai chẳng nhiễm một tia bùn lầy, vẫn sáng ngời và gột rửa hết mọi thứ.
【Spanner.】
【Spanner.】
【Tôi ở đây.】/ "Tôi ở đây."
Ừ, tôi biết, em...
Spanner mở toang cửa ra, trong giây phút ấy, hắn không nghĩ được gì nữa, cứ lao lên như thế, không đắn đo, không chần chờ, có được thứ dũng khí mà trước giờ chưa từng có.
Hắn ôm lấy thiếu nữ.
Ôm lấy người thay đổi cuộc sống của hắn.
Ôm lấy cô gái mà hắn yêu vô cùng.
Ôm lấy người mà hắn đã vụt mất.
Ôm lấy... Fukawa Kaori.
"Hoá ra... Em vẫn ở đây."
Hoá ra, em vẫn ở đây, ngay tại nơi này, bên tôi.
"Coi kìa..." Cô gái vươn tay vỗ lên tấm lưng của hắn một cách nhẹ nhàng, nói bằng chất giọng ôn hoà và bao dung, cái điều mà suốt gần hai năm nay lúc nào cũng mong muốn được nghe thấy: "Đã nói tôi ở đây mà."
Kaori...
Kaori....
Kaori.