Khu Vườn Bí Mật

chương 8-1: nhật ký bí mật của joo won

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhờ có Ra Im mà tôi đã trải qua những ngày thật đặc biệt. Kể từ khi gặp cô, mỗi ngày của tôi đều sống động như một bộ phim truyền hình dài tập.

Tập

Từ sáng sớm, tôi đã không thể bắt mình thôi nghĩ về Gil Ra Im. Tôi mở rộng cửa sổ để gió lạnh lùa vào làm đầu óc thư thái hơn phần nào. Cầm quyển sách trên tay nhưng thật ra tôi chỉ lật từng trang một cách máy móc, nội dung bên trong không có chữ nào bay vào đầu. Chỉ cần nghĩ đến cảnh Ra Im ướt như chuột lột chạy vụt ra ngoài rồi nhìn tôi với cặp mắt trách móc hờn dỗi là tôi không thể tập trung vào bất kỳ việc gì nữa.

Đang chìm đắm trong những suy nghĩ mông lung thì tiếng chuông điện thoại kéo tôi về với thực tại. Anh Dong Gyu gọi đến. Choi Woo Young đã trốn ra đảo Jeju nên đề nghị hoãn lại vài ngày lịch trình “Chuyến du lịch lãng mạn cùng chàng trai quyến rũ”.

- Có vấn đề gì đâu. Phần thưởng sự kiện của chúng ta cũng là đến đảo Jeju mà.

- Bị trùng lịch trình. Tôi đuổi theo đến tận Jeju, rồi không còn chút tự tin nào để mua vé máy bay sang Thái Lan nữa, mà thời gian cũng không đủ. Tôi đành gác lại việc ở Thái Lan, rồi đưa một đội quay phim mới đến đảo Jeju. Điên mất thôi! Sắp phát hành album đến nơi mà phải bắt đầu lại tất cả. Tôi phải lăn lộn tìm đạo diễn mới, đội ngũ nhân viên mới, địa điểm quay mới đây này! Cậu lùi chuyến du lịch lại mười ngày được chứ?

- Không được! Lịch trình bên tôi không thể đổi. Thời gian sự kiện đã ghi trên poster rõ rành rành như thế, bên phía người trúng giải thưởng không dễ bỏ qua đâu. Chúng tôi cũng đã xếp lịch với bên truyền hình để lên sóng chương trình “Một đêm của nghệ sĩ truyền hình” rồi.

- Tôi xin cậu đấy. Giám đốc Kim Joo Won, tôi cầu xin đấy, có được không? Hở?

- Vậy để tôi hỏi thử xem người trúng giải đợt này có bằng lòng thay đổi thời gian không, nếu không được chỉ còn cách trao tặng bằng tiền mặt. Về phần điều chỉnh lịch phát sóng... Hừ, anh bảo công ty quản lý Oska tốt nhất nên lo chuẩn bị ra tòa đi. Tối nay nhớ xem bản tin lúc giờ nhé, tôi sẽ đưa tin chính thức về vụ kiện lên đấy.

Kết thúc cuộc nói chuyện với Dong Kyu, tôi nhấn nút gọi Choi Woo Young. Không nằm ngoài dự tính, con người này quả nhiên đã tắt máy. Nói thẳng ra, đầu óc anh ta luôn có vấn đề. Ít ra thì trong mấy ngày tới, anh ta sẽ không làm phiền hay ám tôi như hà bá nữa. “Có lẽ phải né xa những người thân thì trong lòng mới thảnh thơi một chút,” tôi vừa nghĩ thế thì bất ngờ Woo Young gọi điện thoại đến. Anh ta đang bị tạm giữ trong đồn cảnh sát ở thành phố Jeju, kêu tôi gọi điện thoại cho luật sư đưa anh ta ra khỏi đó ngay. Giờ thì có nhiều việc chờ tôi làm lắm đây.

Tập

Để điều chỉnh lịch trình chuyến du lịch lãng mạn, không còn cách nào khác, tôi đành phải đến công ty. Vì trước đó, tôi đã gọi điện và ra chỉ thị trước cho thư ký Kim nên không mất nhiều thời gian lắm.

Tôi nhủ thầm, sau khi xong việc ở đây, tôi nhất định sẽ tạt qua trường võ thuật một lúc. Nếu không nhìn thấy gương mặt gầy gầy, xương xương của Gil Ra Im, thể nào đêm nay tôi cũng thao thức trắng đêm vì rối trí, khổ sở nhớ lại cảnh cô ướt sũng vùng vẫy trong nước rồi bước lên bờ. Tôi thà gặp Ra Im rồi bị tạt nước vào người còn hơn ngồi đây để mặc cho thần kinh suy nhược.

Vừa vào văn phòng, tôi nhấc máy gọi ngay cho thư ký Kim.

- Đã liên hệ với những người trúng thưởng đợt này chưa?

- Rồi ạ thưa anh, nhưng vấn đề là người trúng giải nhất đang mang thai tháng cuối cùng. Đã dự tính được ngày trở dạ, con cũng sắp chào đời nên e là không đi được, tôi chỉ gửi lời hỏi thăm, nhắn cô ấy hãy giữ gìn sức khỏe thật tốt thôi.

- Còn người trúng giải nhì?

- Cũng liên lạc rồi, ngặt nỗi đó là một bà cụ sáu mươi bảy tuổi với mái đầu bạc trắng. Tôi hỏi bà có biết Oska là ai không, vậy mà bà hỏi ngược lại, “Đấy có phải là một loại thuốc canxi không?” Thế nên người đứng nhất sẽ nhận được sản phẩm dành cho sản phụ có giá trị tương đương với chuyến du lịch, bà cụ sẽ nhận phần thưởng tương đương dành cho người đạt giải nhì. Còn chuyến đi, đành phải thay thế bằng người đạt giải ba.

- Sao cơ? Đạt giải mấy? Người nào kia?

- Vâng, là người đó đấy ạ. Cô ấy bảo chỉ cần chúng ta đưa đến đảo Jeju là được, sẽ êm xuôi cả thôi.

- Không thể! Đưa người trúng giải tư đi. Mà không, vào diễn đàn anti-fan của Oska, tìm người tự cho mình có sứ mệnh và luôn đưa lên những bản MR[] của các ca khúc ấy. Gửi người đó đi thay!

[] MR viết tắt của Music Recorder Removed, một phần mềm xóa nhạc nền và làm lộ ra giọng hát thật của ca sĩ.

- Nhưng cô Gil Ra Im đã xuất phát rồi, thưa giám đốc.

- Gì? Sao mới đó đã đi! Theo lịch là tuần sau cơ mà!

- Tổ đóng thế của cô Gil Ra Im sẽ tham gia đóng MV cho Oska. Nên cô ấy đã đi từ sớm...

- Tức là, bây giờ Gil Ra Im và Oska đang dùng tiền của tôi để đi du lịch hả? Cậu lập tức đặt một vé máy bay ra đảo Jeju cho tôi. Tôi sẽ đến sân bay Gimpo ngay bây giờ.

Tập

Khi máy bay hạ cánh xuống đảo Jeju, tôi thoáng nghĩ cũng may mình không mắc thêm chứng bệnh sợ độ cao. Tôi gọi điện cho luật sư mới biết Woo Young đã rời sở cảnh sát về khách sạn The Seaes. Không chần chừ, tôi đón ngay một chiếc taxi đến thẳng khách sạn.

giờ chiều, không ngoài dự đoán, Ra Im và Woo Young đang ngồi trong nhà hàng của khách sạn. Tôi vừa xuất hiện, Woo Young đã nhìn tôi như nhìn âm hồn bất tán. Anh ta hỏi tôi, giọng hơi bất ngờ:

- Ơ kìa, sao chú lại ở đây?

- Nhất cử nhất động của một kẻ lề mề lười nhác thì lúc nào cũng bị thuộc nằm lòng thôi. Nhưng mà, hình như dạo này tôi gặp cô gái kia hơi-bị-nhiều thì phải?

- Anh mời đấy. Hôm nay cô Gil Ra Im đây là khách mời của anh.

- Xem ra vị khách mời của anh không thể rời mắt khỏi tôi.

- Nói đúng hơn là nhìn không thiện chí chứ nhỉ?

- Thế mới đáng nói. Bởi vì tôi từng bảo khi tức giận, trông cô ấy càng xinh đẹp.

Ra Im bắn về phía tôi tia nhìn giận dữ.

- Đồ xấu xa!

- Đây mới đúng cô gái tôi quen chứ.

Ra Im bỏ sang bàn bên cạnh với thái độ không mấy dễ chịu. Oska hết ngó tôi rồi lại quay sang nhìn Ra Im bằng con mắt đầy những dấu chấm hỏi.

- Bầu không khí gì thế này? Tôi thật sự tò mò lắm rồi mới hỏi, rốt cuộc quan hệ giữa hai người là sao?

- Toàn thế giới có khoảng hai trăm ba mươi quốc gia, tôi tinh thông đến năm thứ tiếng trong đó, mà dường như không từ ngữ nào xác định được chính xác mối quan hệ của chúng ta nhỉ?

- Anh nói dài nói dai quá đấy.

Ra Im từ nãy đến giờ cứ chăm chú lật giở từng trang thực đơn giả vờ không quan tâm, lúc này bỗng nhiên phản bác. Phải nói rằng, ngay cả tôi cũng bất ngờ với sở thích có khuynh hướng biến thái của mình khi nhận ra bất kể bị công kích chán ghét đến đâu, tôi vẫn thấy người con gái này ngày một xinh đẹp. Tôi không thể tìm được cách đối đầu với cô, không thể nói năng được gì dù bị đối xử thế nào. Hơn nữa, trước khi đến đây, tôi đã chuẩn bị tinh thần nhận sự công kích từ phía cô. Chỉ cần cô vẫn còn ngồi trước mặt là tôi đủ hạnh phúc rồi.

Tập

Ăn xong, tôi đến quầy lễ tân đặt phòng. Đột nhiên, tôi tò mò muốn biết Gil Ra Im ở phòng nào. Nếu có thể, tôi sẽ đặt phòng gần với cô ấy nhất. Tôi nói vài lời với nhân viên tiếp tân rồi bước vội ra ngoài tìm Ra Im.

Đúng lúc ấy, bỗng nhiên có ai đó từ phía sau chộp lấy bả vai xoay người tôi lại. Là Oska. Vẻ mặt anh ta lúc này thật khó đoán, dù óc quan sát tốt đến đâu tôi cũng không thể chắc chắn chuyện gì đang diễn ra trong cái đầu đó.

- Anh và chú đều đang rảnh, hay chúng ta vận động cho đổ mồ hôi đi. MTB[] thì sao? Dụng cụ sẵn sàng hết rồi.

[] MTB: mountain bike, xe đạp leo núi.

- Không thích. Lạnh lắm.

- Nếu chú thắng, anh sẽ chuyển đến Gangnam.

- Rốt cuộc là anh muốn gì mà mạnh miệng thế?

- Gil Ra Im.

- Đừng đùa nữa!

- Anh không đùa. Anh chân thành muốn đến với cô ấy.

Tôi quan sát Woo Young, đặc biệt tập trung vào ánh mắt. Nói thế nào nhỉ, dường như con người nay đang đeo đuổi chuyện gì đó, hoặc là đang tức giận. Mặc kệ tâm trạng có tồi tệ hay không, việc anh ta đem Gil Ra Im ra làm đối tượng cá cược chẳng khác nào thông báo tuyên chiến với tôi.

- Được! Thế thì tuyến đường sẽ do tôi quyết định.

- Cứ làm theo ý chú. Nếu chú thua, dù mối quan hệ giữa anh và Gil Ra Im phát triển đến mức nào, chú cũng không được xen vào.

- Cô ấy không phải là kiểu con gái sẽ đi quá xa với anh đâu.

- Ít ra thì chúng tôi chẳng phải kiểu không biết chút gì về nhau. Chú là người không thể vứt bỏ bất kỳ thứ gì vì một cô gái, nhưng anh, anh sẵn sàng vứt bỏ tất cả mọi thứ vì cô ấy. Đối với anh, môn đăng hộ đối cũng quan trọng, nhưng anh có thể mang lại cho cô ấy gia cảnh xứng đáng. Phụ nữ biết rất rõ nên chọn điều gì là tốt nhất, đấy là bản năng vốn có của họ mà. Gil Ra Im là cô gái thông minh, sẽ không có gì lạ khi cô ấy hiểu vấn đề và đưa ra quyết định đúng đắn.

Nghe những lời nói huyênh hoang của Oska, cơn tức giận trào bỏng rát cổ họng tôi. Kẻ có thể từ bỏ tất cả mọi thứ vì phụ nữ, vậy mà lại sợ sệt bỏ chạy vì tấm ảnh khi ở bênh cạnh Park Chae Rin? Nếu hắn không phải là anh họ tôi, tôi đã cho tên này vài đấm rồi.

Hai anh em họ đấu đá nhau vì một cô gái xen vào giữa, đây chẳng phải cảnh thường thấy trong các bộ phim truyền hình dài tập sao? Nhờ Gil Ra Im, tôi thật sự muốn mỗi ngày, mỗi ngày đều chứa đựng những điều khác biệt, bất ngờ và vô cùng náo nhiệt.

Tập

Tôi và ông anh họ khác nhau một trời một vực. Nếu so sánh, tôi sẽ nói chúng tôi đều là dụng cụ bảo hộ, nhưng một người là mũ bảo hiểm còn người kia là kính bảo hộ. Trước mỗi trận chiến luôn có chỗ cho một cuộc chiến tâm lý khác. Đang lái chiếc SUV chở xe đạp leo núi, thư ký Kim hỏi to:

- Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi, hai anh có xuất phát luôn không?

Oska nhìn tôi chăm chú như thể chờ đợi điều gì.

- Xuất phát chứ?

- Xuất phát! Nhưng phải nói trước, anh sẽ không nhường nhịn chú mày đâu đấy.

- Tốt thôi. Mà anh cũng cần biết một điều, tôi nhất định phải trở thành vĩ nhân nên sẽ không để thua dưới tay anh đâu.

Đúng lúc đó, Ra Im không biết từ đâu chạy tới, vừa thở hổn hển vừa bước lại gần.

- Khoan đã. Tôi đi cùng hai anh được không? Tôi đi xe đạp khá ổn đấy!

- Đây không phải buổi dạo chơi chạy nối đuôi nhau đâu.

- Tôi có hỏi anh đâu?

Vừa dứt lời, Ra Im chạy vèo sang phía Oska, nói giọng vô cùng nhỏ nhẹ và nữ tính:

- Đây là cơ hội hiếm hoi. Được đi xe đạp cùng với anh Oska ấy.

- Với anh dĩ nhiên là không có vấn đề gì. Đi thôi, cùng đi. Bọn anh cá cược sẽ làm một điều đối phương mong muốn, em thấy thế nào?

- Vậy à? Hay đấy! Thật ra em cũng có chuyện muốn nhờ vả mà không biết mở miệng như thế nào, nên lần này chắc phải làm phiền anh rồi. Vậy em cứ thế mà thắng cũng được nhỉ?

- Này, chúng ta có vẻ hợp nhau đấy. Em muốn nhờ chuyện gì nào?

- Ngộ nhỡ em có thắng, anh cho em tham gia thử vai trong MV lần này nhé.

- Chỉ bấy nhiêu thôi hả? Chuyện này chẳng phải dễ như ăn cháo sao?

- Hai người đang nói nhăng nói cuội gì thế hả?

Tôi thấy bực bội với kiểu nói của Gil Ra Im nên cố tình thô lỗ xen vào cuộc tán gẫu vớ vẩn giữa họ. Vậy mà Ra Im chẳng xem tôi ra gì, chỉ bĩu môi rồi quay phắt đi, lẽo đẽo theo sau Oska.

Chúng tôi lên nơi xuất phát trên đỉnh núi, mỗi người dắt theo một xe. Từ chỗ này có thể nhìn xuống toàn bộ phong cảnh mờ ảo của vùng núi Halla. Bắt đầu từ đây, đổ dốc xuống dưới, băng qua cánh rừng kia, đường đi không những rất dốc, mà còn gập ghềnh, rất nguy hiểm đối với người lần đầu đi qua. Nếu bất cẩn để vấp phải hòn đá thôi cũng có thể ngã lộn nhào xuống vách đá dựng đứng cheo leo rồi rơi xuống biển.

Vượt qua con dốc là đến đường Olle với bụi rậm trải dài hai bên. Chỉ cần yên ổn vượt qua tuyến đường này thì quãng còn lại không có gì đáng kể. Olle kéo dài đến tận đường ven biển, nếu chạy đến tận cùng sẽ gặp ngọn hải đăng nằm ở phía cuối con đập chắn sóng.

Nếu như dễ dàng nhận thấy đổ dốc là tuyến đường gian nan, thì có thể coi đường rừng như nơi ẩn giấu nhiều cạm bẫy khó lường. Chỉ nhìn và đi theo bảng hướng dẫn đương nghiên không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn đi tắt cho nhanh gọn hơn, có thể sẽ đi vào đường cụt, bít cả lối ra không biết chừng.

Mỗi lần đến đảo Jeju, tôi và Oska đều đi thử một lần nên không gặp vấn đề gì to tát, nhưng tôi hơi lo cho Ra Im. Tuy nhiên, lúc này tôi đang khó chịu vì cô và Oska nên mọi nỗi lo lắng đều bị đè bẹp.

Oska quả thật rất quan tâm đến Ra Im. Anh ta mở bản đồ ra giải thích tường tận, hướng dẫn vô cùng chi tiết. Nhìn thế nào cũng thấy cảnh tượng trước mắt quá là tình cảm mùi mẫn nên tôi chỉ chực nhảy lên cướp lấy tấm bản đồ bọn họ cùng cầm, xé nát nó ra thành trăm ngàn mảnh vụn.

Kim Joo Won tôi đây mà lại hao tổn tâm tư vào ba cái chuyện ghen tuông vớ vẩn ấu trĩ như thế, khác nào một kẻ si tình cuồng dại. Màn giải thích bản đồ của Oska cuối cùng cũng kết thúc, Ra Im hạ kính bảo hộ xuống leo lên xe đạp. Lưỡng lự một hồi, tôi tiến đến hỏi:

- Cô thật sự đi được chứ?

- Nếu không được thì anh sẽ cõng tôi chăng?

- Không, tôi bế. Như thế mới nhìn được mặt cô.

Nghe tôi nói, Ra Im khẽ cười bằng giọng mũi, hô to “Tôi xuất phát trước đây” rồi guồng chân đạp xuống con đường dốc. Oska cũng thả dốc theo liền. Tôi dõi theo bóng Ra Im cho đến khi cô vượt qua nơi có độ dốc lớn nhất trên cả chặng, mới an tâm xuất phát sau cùng.

Như tôi dự đoán, qua tuyến đường dốc lớn. Ra Im bắt đầu bị tụt lại sau. Dù bản thân cô là người chuyên vận động, nhưng khi thả dốc, kinh nghiệm quan trọng hơn thể lực nhiều, người mới đi lần đầu như Ra Im bị tụt lại không phải là điều khó hiểu. Chạy sao để khỏi bị ngã là quan trọng nhất. Khi đã chắc chắn cô sẽ đi theo đúng lối vào rừng, tôi mới gia tăng tốc lực rút ngắn khoảng cách với Oska.

Đường rừng là lối đi cần đến sự bền bỉ dẻo dai. Nhìn tổng thể, nó chỉ như con dốc bình thường, quan sát kỹ mới nhận ra tuyến đường gồm nhiều ngọn đồi trùng trùng điệp điệp, địa hình lên xuống liên tiếp. Ra khỏi đường rừng, tôi bắt kịp Oska. Dù trước đây hay bây giờ, Oska cũng là kẻ đầu voi đuôi chuột. Cứ đến quãng đường này anh ta sẽ bắt đầu tụt lại, hôm nay cũng không ngoại lệ. Đi qua vài ngã ba là gặp bảng hiệu chỉ ra con đường ven biển. Khi bắt đầu tạo được khoảng cách an toàn với Oska, tôi ngoái đầu nhìn về phía sau. Không thấy Ra Im đâu cả. Chẳng lẽ cô không muốn dẫn đầu nên mới đi chậm như thế? Vừa nghĩ tôi vừa chạy ra con đường ven biển.

Ngay cả trên đường bờ biển có tầm nhìn thông thoáng cũng không thấy bóng dáng của Ra Im. Dù cô ấy nhanh chân cỡ nào cũng không thể mới đó đã đến ngọn hải đăng. Lộ trình này không đơn giản đến thế. Dọc con đường ven biển, gió ngược chiều táp mạnh vào mặt tôi. Mặt trời đang xuống núi, ráng chiều loang rộng khắp đảo. Có khi nào cô ấy gặp tai nạn trên đoạn đường giữa không? Tôi bắt đầu bồn chồn không yên.

Đúng lúc ấy, tôi nghe tiếng hét thất thanh của Ra Im vọng ra từ bộ đàm đeo trên người. Tim lỡ mất một nhịp, tôi vội bóp phanh dừng xe, rút bộ đàm ra cầm trên tay.

- Cô sao thế? Có chuyện gì ở đấy vậy? Gil Ra Im! Cô không nghe thấy tôi hả? Này, trả lời đi!

Lúc này Oska ở phía sau đã kịp chạy vút qua, đạp nhanh về phía ngọn hải đăng đằng xa. Dù anh ta đã vượt mặt, tôi vẫn đứng im cầm bộ đàm liên tục gọi to tên Gil Ra Im. Oska chạy tới gần đích đến rồi quay lại, dừng xe trước mặt tôi với bộ dạng dương dương tự đắc.

- Chú xem đi, xem đi. Chú thua rồi cảm thấy mất mặt quá nên định giở trò lường gạt hả?

- Khi nãy tôi nghe thấy tiếng thét.

- Nghe thấy gì cơ?

Lúc ấy, tiếng la của Ra Im lại vọng tới lần nữa. Miệng tôi khô khốc cả ra, không cảm nhận được gì cả.

- Anh mau gọi cứu hộ báo tai nạn đi. Sau đó anh đi ven bờ biển tìm thử xem.

Nói đoạn tôi guồng chân đạp hết tốc lực, quay trở lại con đường vừa đi qua.

Tập

Bóng đêm bất ngờ trùm xuống toàn bộ hòn đảo. Lối đi trong rừng không có đèn, nhìn chỗ nào cũng thấy tối đen như mực. Tôi đạp xe vào rừng cùng ánh sáng đèn pin. Tôi gọi Gil Ra Im đến khan cả cổ, đáp lại chỉ là tạp âm rè rè phát ra từ chiếc bộ đàm đeo bên người. Tín hiệu vẫn còn nhưng chẳng có ai trả lời. Tôi lo lắng muốn phát điên.

Đúng lúc ấy tôi phát hiện ra. Biển chỉ xuống đường ven biển lại đang quay về hướng ngược lại, hướng cánh rừng rậm rạp, cây cối mọc um tùm. Tôi xuống dắt xe, tiến sâu vào rừng.

- Gil... Gil Ra Im! Gil Cam Đắng, cô ở đâu?

Tiếng tôi gọi hòa lẫn vào tiếng gió rít ghê rợn rồi âm âm vọng lại. Bỗng nhiên, một đàn chim vỗ cánh phành phạch bay vụt ra từ khu rừng tối om. Tôi giật mình thét lên, thụt lui về sau, đúng lúc ấy có một bóng người xuất hiện trước mặt tôi.

- Sao anh lại ở đây? Không xuống núi à?

Ra Im lạnh nhạt bước về phía tôi. Nghe được tiếng cô, tôi cảm thấy yên tâm phần nào, nhưng đồng thời cơn tức giận đè nén cũng trồi lên.

- Gì? Ở đây làm gì á? Cô điên rồi hả? Cô muốn chết đến phát điên lên rồi phải không? Chẳng có chút thực lực nào mà lại đòi tham gia cuộc đua! Cứ giả vờ như ta đây giỏi lắm, vậy mà đi sát theo sau cũng không làm được? Cả đường đi cũng không biết lại còn lạc vào rừng sâu nữa.

- Tôi đi đúng theo biển chỉ đường rồi nhé! Không hiểu sao đi đến đây thì đường cũng biến mất luôn, tôi làm thế nào được đây!

- Bộ cô đem điện thoại đi nấu canh ăn luôn rồi hả? Còn bộ đàm chỉ treo lên làm cảnh thôi đúng không? Sao lại không nghe điện, tại sao?

- Địa hình nơi đây khá kỳ lạ. Tôi không thấy tín hiệu bộ đàm, điện thoại thì mất sóng, xe đạp cũng hỏng luôn. Cái này chắc phải đắt lắm đây.

- Bây giờ cô còn nghĩ đến mấy vấn đề như thế được hả? Cô không bị thương ở đâu chứ?

- Vậy là cơ hội thử vai với xe hơi coi như đi tong rồi. Không lẽ cả Oska cũng đang cuống lên đi tìm tôi sao?

- Đang tìm cô đấy, thì sao! Trời ạ! Ô hay, hại người ta lo lắng chết đi được, vậy rốt cuộc tiếng thét ban nãy là sao?

- Tiếng thét ban nãy? Tôi thét bao giờ?

- Cô nói gì vậy? Rõ ràng tôi nghe thấy “á” lên thất thanh trong bộ đàm. Đến hai lần.

- Tôi nói tôi không thét. Thét gì mà thét. Giật mình đột ngột gào toáng lên mới gọi là thét chứ. Chẳng lẽ tôi giật mình trước, sau đó mới lấy bộ đàm ra nhấn nút rồi kêu “á” lên à? Còn làm những hai lần cơ đấy?

- Chu choa, nghe giống lắm. Rõ ràng tôi nghe thấy tiếng kêu của cô mà.

- Được thôi. Nghe cho kỹ nhé. Tiếng kêu đó không phải của tôi. Anh nghe trong bộ đàm tiếng “á”, còn tôi nếu giật mình hoảng sợ sẽ kêu lên “úi”. Tuyệt đối xinh đẹp và đáng yêu. Anh rõ rồi chứ?

- Đúng, vô cùng xinh đẹp và đáng yêu, quan niệm của cô cũng lạ lùng thật. Này! Cô đi đâu đấy!

- Đằng kia có quán ăn. Đến đó gọi nhờ taxi. Rồi sao!

- Não cô đúng là không bình thường. Ở đâu lại có quán ăn nằm giữa rừng sâu thế này chứ đồ đầu đất.

- Đầu đất? Vậy chứ đằng kia là gì?

Ra Im vén qua một bên cành cây có tán lá rậm rạp đã che khuất tầm nhìn của tôi. Quả nhiên, phía trước là một ngôi nhà lập lòe ánh đèn nằm giữa rừng cây um tùm tăm tối. Bên cạnh cái cây khổng lồ có một gốc cây được dùng làm chỗ ngồi, chỉ nhìn qua cũng đủ biết gốc cây phải hơn trăm năm tuổi. Lòng tôi bỗng rối loạn, như ma đưa lối quỷ dẫn đường, cứ thế bước theo Ra Im về phía căn nhà ấy.

Tập

Đúng như biển hiệu “Khu vườn thần bí” treo trước cổng, tôi đã cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ toát ra ngay từ lối vào. Chiếc phản đặt ngoài sân vườn chất đầy rổ tre đựng các loại dược thảo tôi không biết tên và hàng tá trái cây, còn trên mặt đất trải đầy chiếu phơi đủ loại hoa sặc sỡ. Tôi còn thấy cá khô treo lủng lẳng dưới mái hiên, đung đưa trong giỏ, dưới nền nhà lại có chú mèo đen tuyền với cái đuôi dựng đứng, nó đang bước ra như muốn cảnh cáo những kẻ xâm nhập địa bàn.

- Có ai không? Có ai ở đây không?

Ra Im đưa tay bốc một nắm trái cây đựng trong rổ tre, miệng thì cất tiếng gọi chủ quán. Bấy giờ một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi từ đằng sau quán bước ra, một tay cầm dao còn tay kia cầm khay, miệng ngậm một điếu thuốc.

- Chào cô ạ. Chúng cháu gặp tai nạn ở gần đây, cho chúng cháu gọi nhờ điện thoại của cô một lát được không?

Bà ta giả vờ không nghe thấy lời tôi nói, hục hặc ném mạnh điếu thuốc đang hút trong miệng xuống đất rồi bắt đầu nói với giọng không mấy thiện cảm:

- Gà hầm . won. Gà kho cay . won. Chọn món nào?

- Chúng cháu không đói đâu ạ. Vậy cháu sẽ đưa cho cô . won.

Người phụ nữ chẳng để tôi kịp nói hết câu, cứ thế chém phập con dao đang cầm trên tay xuống thớt gỗ hình trụ đầy vết xước, có vẻ đã bị găm dao vào không biết bao lần. Bà ta nở nụ cười ma quái, làm tôi nổi cả da gà.

- Kêu mỗi món một nửa cũng được.

Bất ngờ trước hành động khó lường của bà chủ, chúng tôi vừa e dè vừa ngập ngừng đẩy cửa bước vào trong. Bầu không khí trong nhà thoải mái khác hẳn với bên ngoài. Các dãy kệ bày biện vô cùng đẹp mắt với nhiều bình thủy tinh đủ kiểu đựng hoa ép khô, có cả những bình rượu đầy màu sắc. Vật dụng trong nhà bài trí rất hài hòa, riêng chiếc đèn bàn cũ kỹ tạo nên sự thần bí. Ra Im có vẻ thích thú với ngôi nhà, khuôn mặt cô sáng bừng lên. Nhìn thấy biểu cảm ấy, tâm trạng không mấy yên ổn của tôi cũng nhẹ nhõm hơn.

Không lâu sau, bà chủ quán vẻ mặt vô cảm bê ra một cái nồi lớn, bên trong đầy ắp gà hầm. Bà ta đặt thức ăn lên bàn một cách thô lỗ, làm phát ra một tiếng “cộc” lớn rồi nhanh như chớp, thò hai tay vào nồi bẻ rắc một cái chân gà, thảy ra chiếc đĩa trước mặt tôi, không để tôi kịp hoàn hồn. Ra Im lộ vẻ bất ngờ với hành động của bà ta nên chỉ biết trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn trân trân. Bà chủ quán tiếp tục bẻ thêm một đoạn cổ gà, lần này thì nhét thẳng nó vào miệng tôi. Chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc, ngay cả tôi cũng không kịp hiểu, cứ thế mà ngoạm rồi nhai miếng thịt.

- Ăn nhiều vào. Là tấm lòng của tôi đấy. Cậu chắc vẫn khỏe mạnh, không ốm đau chứ? Không mắc mấy căn bệnh dễ chết như ung thư hay máu trắng hả?

- Gì cơ ạ?

- Không có chứ gì. Cậu có vẻ dư dả tiền bạc, lại còn trẻ trung đẹp trai đấy.

Không hiểu nổi người phụ nữ có ý đồ gì. Đáng kinh ngạc hơn, gặp tình huống này mà tôi chẳng cảm thấy bực tức chút nào. Thật ra, trí óc tôi hơi mông lung, có cái gì đó xa xăm mờ mịt làm cho tôi rung động. Chủ quán bóc thêm một miếng thịt, lần này tới lượt Ra Im phải tiếp nhận thịnh tình của bà ta, cô được đút một miếng rõ to. Ra Im cầm lấy miếng thịt ăn, nở nụ cười có phần ngại ngùng.

- Hoan nghênh cô gái trẻ đến nơi này. Thật sự rất hoan nghênh...

- Vâng... cháu, cháu cũng vậy... Xem ra cô rất thích ủ rượu.

- Sở thích rất độc đáo đúng không?

- Vâng! Cha cháu cũng cực kỳ thích ủ rượu.

- Còn cháu có vẻ thích uống hơn nấu rượu nhỉ?

- Gì cơ ạ?

- Cháu thích uống rượu khi ăn cơm? Cô chỉ cần liếc mắt một cái là biết cháu quen uống từ hồi cấp ba.

- Ơ? Sao cô biết? Từ khi học cấp ba cháu đã tập uống rượu mỗi khi ăn cơm cùng với cha.

Nghe hai người nói chuyện, tôi thầm nghĩ bà chủ quán không phải đạo sĩ thì cũng là thầy bói. Sao bà ta lại biết rõ như nằm lòng quá khứ của Ra Im, những chuyện ngay cả tôi cũng chưa từng được nghe vậy nhỉ?

- Mấy hũ rượu đó có phải rượu thuốc tốt cho sức khỏe không ạ?

- Đúng là rượu thuốc. Loại rượu thuốc giúp con gái nhà cô sống lại.

- A, con gái cô bị ốm sao?

- Đấy là vận mệnh của nó.

- Sao cơ ạ?

Tập

Sau khi thỏa mãn cơn đói bằng bữa ăn thịnh soạn, chúng tôi bước ra khỏi quán. Đúng hơn là bình an vô sự thoát khỏi khu rừng cùng với hai bình rượu kỳ lạ nhận từ bà chủ quán khó hiểu. Về đến gần khách sạn, tôi mới chợt cảm thấy mọi chuyện xảy ra mấy phút trước không thực chút nào, cứ như nằm mơ vậy. Nếu không nhờ có hai bình rượu cầm trên tay, với kinh nghiệm vốn có của mình, chắc chắn tôi sẽ không tin vào tính chân thực của tình huống vừa gặp. Ra Im có vẻ rất thích bình rượu được tặng. Cô đứng nhìn bình rượu phản chiếu ánh sáng của đèn đường, môi nở nụ cười ấm áp. Những biểu hiện như thế trên gương mặt cô thật đáng yêu, nhưng miệng lại toàn phát ra lời nói cộc cằn thô lỗ, chẳng nữ tính chút nào.

- Sao cô lại tùy tiện nhận rượu của người lạ thế?

- Người lớn đã cho chẳng lẽ không nhận? Bà ấy cũng nói đây là rượu thuốc rất tốt cho sức khỏe mà.

- Bồi bổ sức khỏe bằng rượu? Cô nói thật đi, thứ tồn tại bên trong con người cô là bản tính một thằng đàn ông chứ gì?

- Có đến mấy vị đấy. Trong đó, có một ông chú rất hay ngại ngùng xấu hổ muốn nhờ tôi nói lại điều nay với anh.

- Nói gì?

- Cảm ơn anh vì lúc nãy đã quay lại cứu tôi.

- Cảm... cảm ơn thì cô phải nói ngay lúc tôi tìm thấy cô chứ! Đáng ra phải nói từ lúc nãy, sao bây giờ mới chịu nói, cái ông chú này.

- Ông chú thích giơ nắm đấm cũng hay xuất hiện lắm đấy. - Nói rồi Ra Im đẩy bình rượu đến trước mặt tôi.

- Thôi khỏi. Tôi không bao giờ uống những thứ có nguồn gốc bất minh.

- Ai nói là cho anh uống? Tôi chỉ nhờ anh đưa cho Oska.

- Đúng là giỏi khiến quỷ thần thiên địa phải bốc lửa giận! Người cứu cô là tôi, sao cô lại đưa cái này cho tên nham hiểm đó hả?

- Anh vừa nói không bao giờ đụng vào những thứ có nguồn gốc bất minh đấy thôi.

Chúng tôi đang diễn cảnh cãi qua nói lại liên hồi như quay phim tình cảm hài thì một vị khách không mời xuất hiện.

Tập

Vị khách bất ngờ đó là đạo diễn của trường võ, Im Jong Su. Anh ta nhìn tôi và Ra Im với vẻ mặt lạnh lùng vô cảm giống như nhân vật Frankenstein, rồi tiến nhanh về phía Ra Im bằng những bước giậm mạnh.

- Chuyện này là thế nào? Sao em lại ở đây?

Chuyện gì thế không biết. Ra Im tỏ rõ vẻ sợ hãi, rụt cổ lại cứ như chuột gặp mèo. Thư ký Kim nói Ra Im khăng khăng đòi ra đảo Jeju để tham gia quay MV, nhưng tình huống lúc này là sao? Jong Su tiếp tục gặng hỏi Ra Im, nhưng cô không thốt được lời nào, cứ lúng túng như gà mắc tóc.

- Anh hỏi, em làm gì ở đây? Người lẽ ra phải đang ở Seoul, sao lại xuất hiện tại đây?

- Anh mắng em cũng được. Không cho em tham gia quay cũng được. Anh chỉ cần cho em xem cảnh quay đóng với xe hơi thôi. Mà không, em sẽ hỗ trợ mọi người. Anh đừng đuổi em đi khỏi đây là được.

- Vậy em đã lén mọi người trốn đến tận đây phải không?

- Em may mắn có vé máy bay miễn phí nên...

Nghe đại khái nội dung cuộc đối thoại, tôi cũng hiểu sơ đầu đuôi câu chuyện, lòng thấy bức bách khó chịu. Jong Su thở dài một hơi rồi hỏi tiếp về nơi ở của Ra Im.

- Anh không cần phải lo. Em sẽ đến phòng tắm hơi cách đây hai mươi phút đi bộ hỏi thử xem.

- Em vốn dĩ đâu phải là người làm chuyện gì cũng không để ý hậu quả? Mà không, nói đúng hơn, bây giờ em đủ lông đủ cánh rồi nên chẳng thèm coi lời nói của anh ra gì hả?

- Ấy, không phải vậy đâu.

- Không phải vậy thì là thế nào? Hai giờ nữa việc tìm cảnh quay sẽ kết thúc, cầm lấy chìa khóa này về phòng đợi đi. Hôm nay chúng ta cần phải nói chuyện với nhau.

Ra Im nhanh tay bắt lấy chìa khóa Jong Su đưa. Phòng tắm hơi thì phòng tắm hơi, bảo Ra Im phải ở chung phòng cùng với một đám đực rựa trường võ thì thật vô lý.

- Đợi đã. Theo như tôi biết hôm nay khách sạn không còn phòng trống, nên các người sẽ ở chung phòng sao?

Mắt Jong Su tối sầm bởi câu nói của tôi, lông mày anh ta hơi nhíu lại.

- Trong đội chúng tôi không phân biệt nam nữ, sử dụng chung một phòng không phải vấn đề gì lạ cả.

Hơ... Vấn đề như thế mà bảo không lạ à? Dĩ nhiên là lạ! Quá lạ nữa là đằng khác!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio