Tú đặt chân lên đất Sài Gòn một lần nữa sau sáu năm xa cách.
Tú không biết phải nghĩ về việc này như thế nào. Trong những năm vừa qua sinh sống tại nước ngoài, Tú đã cố gắng để mình có thể hoà nhập với cuộc sống ở một miền đất mới. Nhưng vừa lúc Tú cảm thấy mình đã bắt đầu có thể hoà nhập, cũng là lúc mẹ Tú báo tin cả gia đình sẽ phải trở về Sài Gòn, bởi vì anh trai của Tú vừa được nhận vào một công ty truyền thông lớn. “Gia đình chúng ta cần phải ở bên nhau. Mình sẽ dọn về Sài Gòn!” Tú nhớ lại những lời mẹ nói trong hớn hở.
Từ khi biết tin, Tú cảm nhận được mẹ và bà trông vui hơn hẳn. Cứ như người đang lạc trong màn đêm u tối tìm được ai đó thắp cho một ánh sáng dẫn đường. Mẹ cứ kể mãi với Tú về những quán cà phê mà mẹ muốn ghé sau khi quay trở lại, còn bà thì rất mong gặp lại những bạn bè ngày trước để chơi bài hay nói về đủ thứ chuyện trên đời.
Ngày ấy, người đòi đi cũng là mẹ. Bây giờ người muốn về cũng là mẹ.
Tú biết cả nhà ai cũng nhớ Sài Gòn. Dù sao đi nữa, đối với họ, Sài Gòn vẫn là nhà. Sự kiện anh hai nhận công tác chỉ là cái lý do để cả nhà quay trở về. Nhưng đối với Tú, từ ngày ba mất và từ ngày mẹ bán đi căn nhà thì Sài Gòn đã không còn là nhà nữa rồi. Không còn ba, không còn nhà, thì Sài Gòn có còn là nơi để trở về?
“Tú à, con ổn chứ?” Câu hỏi của mẹ cắt ngang suy nghĩ của Tú. Tú lấy tay vuốt giọt mồ hôi đang chảy xuống trán. Vừa từ nước ngoài trở về nên Tú vẫn cần thời gian để thích nghi với khí hậu nóng ẩm của Sài Gòn. Cũng may là Tú để tóc ngắn.
“Dạ... Con chỉ cảm thấy hơi choáng một chút.” Tú thở dài. Từ bây giờ trở đi, cuộc sống lại một lần nữa thay đổi. Tú nhanh chân đi theo mọi người lên chiếc xe taxi có lẽ mẹ đã gọi khi Tú còn chìm đắm trong những suy nghĩ.
Xe bắt đầu lăn bánh, và nhanh chóng đưa mọi người về những con đường đầy cảm giác thân quen. Những chiếc xe đạp, xe máy chen chúc đua nhau chạy trên đường; những quán hàng, quán nước đầy người ngồi nghỉ trưa. Tất cả đều rất quen thuộc. Có điều là, Tú đang đi đến một nơi xa lạ. Tú biết rằng mình sẽ không về nhà. Nhà của Tú bây giờ đã là nhà của một cặp vợ chồng hạnh phúc cùng ba đứa con của họ rồi. Hôm mẹ bán đi căn nhà, Tú đã khóc cả ngày. Năm đó, Tú mới tuổi. Cái tuổi khó kìm nén được cảm xúc. Cái tuổi mong muốn được sổ lồng nhưng chưa đủ lông đủ cánh. Lúc ấy, thật khó để có thể hiểu vì sao mẹ lại đồng ý bán đi kỷ niệm duy nhất. “Đã đến lúc phải đi rồi, Tú à.” Mẹ đã nói như thế.
Đã đến lúc phải đi.
Tú nhớ năm ấy đã trách mẹ và mọi người vì ai cũng muốn quên đi và bước tiếp. Làm sao có thể quên đi nhanh như vậy? Bán đi căn nhà chỉ hai tuần sau khi ba mất. Tú nhớ mình đã rất tức giận với mọi người vì ai cũng hành động như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tú từng nghĩ, được rồi, ai muốn bước tiếp thì cứ đi đi, nhưng vì sao phải hối thúc cả Tú? Giây phút mẹ đưa chìa khoá nhà cho cặp vợ chồng đó, Tú cảm thấy như ai đó đã đánh cắp đi một phần cơ thể của mình và chỉ muốn hét lên thật to vì sao hai người họ nhẫn tâm lấy mất thứ quý giá nhất còn giữ lại những kỷ niệm giữa Tú và ba. Nhưng rồi cuối cùng Tú không làm vậy.
Thay vào đó, Tú đưa cho cặp song sinh của đôi vợ chồng trẻ một tờ giấy Tú đã thức suốt đêm để viết. Trong đó chứa đầy những kỷ niệm, những kỷ niệm vui mà Tú đã trải qua dưới mái nhà này. Bởi lúc đó Tú nghĩ, ba cũng muốn như thế.
Chiếc taxi chợt dừng và Tú nhìn ra ngoài. Họ đang dừng trước một căn biệt thự màu trắng, cây cối bao bọc hài hòa xung quanh. Vẻ bề ngoài của nó khá tuyệt vời và ấn tượng, cứ như sẽ là một nơi thường được người ta mượn để quay phim.
“Chà, nhìn căn biệt thự đó kìa. Phòng có cả ban công nữa.” Bà Tú nói háo hức.
“Dạ, căn phía đó của người ta.” Mẹ giải thích với bà. “Mình ở căn bên cạnh.”
Tú nhanh chóng nhìn qua bên phải và thấy được căn nhà mà mình sắp phải dọn vào. Kiểu dáng thì cũng không khác căn biệt thự lắm, có điều là nó nhỏ hơn nhiều thôi. Nhìn có vẻ như hai căn đều cùng một chủ sở hữu khi cả hai đều nằm trên một miếng đất nhưng có hai cổng ra vào riêng biệt.
Vừa khi ấy, anh Tuấn, anh trai Tú, bước ra mở cửa chào đón mọi người. Anh Tuấn quyết định trở về Sài Gòn trước để sắp xếp mọi thứ đón cả gia đình dọn về. Tú nghĩ điều đó cũng tốt, vì Tú cũng sắp phải nhập học, sẽ không có thời gian để lo những việc khác.
“Mọi người tới rồi!” Anh Tuấn nói trong vui mừng và dành cho mỗi người một cái ôm. “Tú, anh tin em sẽ thích căn nhà này cho coi.”
“Chắc vậy.” Tú nói thầm trong miệng. Dạo này Tú thấy mình dùng từ đó rất nhiều. Tú, con chuẩn bị đi chưa? Chắc vậy. Tú, con sẵn sàng gặp lại bạn bè cũ chưa? Chắc vậy.
Vì Tú không biết câu trả lời nào mới là câu trả lời mọi người muốn nghe.
Phía xa, sau lưng anh Tuấn, Tú thấy chị Tâm bước ra từ căn nhà. Chị Tâm là bạn của anh Tuấn, cho nên Tú cũng không mấy bất ngờ khi thấy chị có mặt hôm nay.
“Con chào cả nhà,“ chị Tâm nói. “Con rất vui khi gia đình trở về Sài Gòn. Từ bây giờ con có thể gặp cả nhà mỗi ngày rồi.”
“Chà, con có vẻ là người mừng nhất đó.” Bà Tú cười. Câu nói của bà làm chị Tâm hơi ngại. Mọi người cũng cười theo bà.
Ngoại trừ Tú.
“Thôi vui lên nào nhóc. Em sẽ ổn mà.” Chị Tâm an ủi khi phát hiện mặt Tú vẫn tối sầm. “Đây, đưa hành lý cho chị. Anh Tuấn sẽ dẫn mọi người đi tham quan nhà nhé.” Nói xong, chị Tâm lấy hành lý của Tú kéo vào trong. Không còn sự lựa chọn nào khác, Tú đành bước theo, vào nơi mà có lẽ từ giờ đến rất lâu nữa, gia đình Tú sẽ xem là nhà.
Ấn tượng đầu tiên của Tú về nơi trú thân mới của mình là nó quả thật rất đẹp, và nó rộng hơn vẻ bề ngoài của nó. Ngôi nhà có đầy đủ nội thất, và đặc biệt nhất là những cái cửa kính khá lớn, cho phép những ánh nắng đua nhau chiếu rọi vào nhà. Nó làm Tú nhớ đến căn bếp ở nhà cũ lúc nào cũng đầy ánh nắng. Mỗi sáng ba thường thích ngồi ngay bàn ăn vừa đọc báo, vừa nhìn mẹ nấu điểm tâm. Lâu lâu mẹ sẽ hỏi tình hình tin tức trong ngày, và ba sẽ đọc cho mẹ nghe. Mỗi buổi sáng đều như vậy. “Phòng của em ở trên lầu, đối diện phòng anh,“ anh Tuấn nói với Tú. “Phòng của mẹ với ngoại là hai phòng bên trái,“ anh chỉ vào hai căn phòng kế bên nhà bếp. “Phòng hai anh em trên lầu cho riêng tư một chút, để mẹ và ngoại không phải lúc nào cũng vào kiểm tra.”
“Mẹ nghe đó nha!” Câu nói của mẹ làm anh Tuấn cười phá lên, và bất giác Tú cũng cười theo.
“Thấy chưa, đâu có gì đâu. Anh không muốn thấy em lúc nào cũng hậm hực bí xị. Mới có tuổi đầu thôi, sống vui vẻ đi nhóc!” Anh Tuấn vừa nói vừa xoa đầu Tú. Tú bặm môi ngẫm nghĩ.
“Chắc vậy,“ Tú nói. “Em sẽ cố gắng.”
Tú xách hành lý, bước lên tầng trên và bắt đầu tham quan căn phòng mới của mình. Lạ thay, nó không đến nỗi tệ như Tú tưởng. Tường phòng được sơn màu trắng, anh Tuấn đã chu đáo sắp xếp mọi thứ, từ hình ảnh đến những vật trang trí để Tú không cảm thấy xa lạ. Tú để đồ đạc xuống, ngồi lên chiếc giường, đưa mắt nhìn qua bên phải, ra phía ban công đang được những tia nắng ưu ái chiếu vào và tự nhắc nhở mình rằng có lẽ dọn về Sài Gòn là một điều tốt. Ngồi một hồi, Tú đứng lên và đi xuống nhà. Mọi người đã bắt đầu bắt tay vào việc dọn dẹp hành lý, nên Tú dừng chân trước cửa kính và nhìn sang căn biệt thự kế bên. Với một căn nhà lớn như vậy, Tú cứ nghĩ nó thuộc về một hộ gia đình lớn, nhưng Tú khá bất ngờ khi nghe anh Tuấn nói với mẹ là chủ nhà chỉ có một cô con gái và thường thì chỉ cô con gái ở nhà cùng người giúp việc chứ vợ chồng chủ nhà thì lâu lâu mới gặp.
“Con bé cũng dễ thương với thân thiện lắm.” Anh Tuấn nói. “Anh nói chuyện được vài lần, đoán chắc con bé bằng tuổi em. Hai đứa làm quen đi.”
Tú mỉm cười cho qua. Khoảng thời gian này Tú đã có quá nhiều cái “mới” rồi, không còn hứng thú để thêm bạn mới nữa.
Dọn dẹp đến khoảng giờ rưỡi thì chị Tâm xin phép đi làm. Chị phải giải thích cho mẹ và bà đỡ lo lắng rằng chị sẽ ăn tối tại cửa tiệm, do chị làm ở một quán cà phê nhỏ. Chị Tâm tốt bụng lại sống xa gia đình nên cả nhà ai cũng thương.
Mẹ dọn bữa cơm đầu tiên sau sáu năm tại Sài Gòn. Vì mới dọn về nên bữa tối chẳng có gì ngoài trứng chiên và dĩa rau luộc. Trong lúc mọi người vừa ăn vừa trò chuyện về Sài Gòn, về những gì đã thay đổi, những gì còn sót lại, thì Tú vội ăn hết chén cơm và xin phép mọi người rời bàn ăn để tắm rửa nghỉ ngơi. Một ngày của Tú đã đủ dài.
Tú bước vào phòng tắm, nó cũng khá lớn tuy là có cả bồn tắm và vòi tắm đứng. Tú thật không hiểu vì sao lại thuê căn nhà lớn như vậy. Tú biết mẹ có tiền từ ba, nhưng cũng không nhất thiết phải thuê một căn nhà lớn, lại nằm ngược hướng với nhà cũ. Ngôi nhà cũ của họ, nhà, tuy nhỏ nhưng với Tú, nó là hoàn hảo. Căn nhà này chỉ đem lại cho Tú cảm giác trống trải. Bởi vì nó lớn. Bởi vì nó ở Sài Gòn mà không có ba. Nó chẳng phải là nhà.
Tú cho một chút sữa tắm vào bồn, rồi cởi bỏ quần áo và từ từ hòa mình vào dòng nước ấm áp. Cả ngày hôm nay thật nhiều cảm xúc. Tú vội nhắm mắt, cho phép tâm trí thư giãn trong vài phút, chỉ muốn vài phút không phải nghĩ ngợi gì. Chuyến bay dài làm Tú vẫn còn cảm giác bay bổng lâng lâng. Đang cố thư giãn trong không gian yên tịnh thì bất chợt Tú nghe được một tiếng động nhẹ.
Mở mắt nhìn xung quanh không thấy gì, nghĩ chắc là mình nghe lầm nên Tú lại yên tâm nhắm mắt, nhưng vài giây sau đột nhiên có một vật gì đó khá nặng nhảy vào bồn tắm làm Tú giật mình ngồi dậy.
“Cái quái gì thế?” Tú la lên.
Trước mắt Tú là một con mèo. Một con mèo trắng không biết đến từ đâu. Nó vừa nhảy vào bồn tắm và bây giờ đang cố để leo ra. Do nhảy vào bồn tắm đang đầy nước và xà bông nên nó cũng bị ướt hết.
Tú đứng hình vài giây vì quá bất ngờ, nhưng rồi nhận ra rằng con mèo cần sự giúp đỡ của mình. Tú từ từ chạm vào con mèo, và khi chắc chắn nó sẽ không chống lại, Tú nhẹ nhàng nhấc nó lên và mang ra khỏi bồn.
“Ê, mày từ đâu đến vậy?” Tú hỏi con mèo rất nghiêm túc, rồi tự động cảm thấy mình rất ngốc. Nó là mèo, làm sao mà trả lời.
Nó cũng nhìn Tú như muốn nói rằng, cô vừa nói cái gì đấy, tôi không hiểu!
Tú vơ lấy cái khăn lau sơ người của mình rồi lau cho con mèo. Nó cũng ngoan ngoãn ngồi im mặc Tú muốn làm gì. Chắc là nó biết, nó cần được lau khô. Lật đật mặc quần áo vào, Tú bế con mèo lên và mang nó xuống dưới lầu để hỏi xem có ai biết nó từ đâu đến hay không.
“Em tìm được một con mèo nè.” Tú thông báo khi bước xuống cầu thang. “Không biết ở đâu ra mà nhảy vào bồn tắm.”
Nhưng trước khi nhận được câu trả lời, con mèo vội vã nhảy khỏi tay Tú và chạy ngay đến chỗ một cô gái đang ngồi ở phòng ăn.
-Hết chap. -