Buổi trưa tại Mũi Né rất thoáng mát. Các bạn hầu hết đã ra ăn trưa. Một số bạn không ăn mà ra luôn biển tắm. Gió biển lồng lộng làm Nhi cảm thấy rất dễ chịu.
Hay là vì Nhi đang ngồi ăn cùng bàn với Tú, Nhi cũng không biết nữa.
Nhi gọi cho mình một dĩa mì xào hải sản, trong khi Tú thì gọi cơm chiên xào thịt bò. Phương muốn ăn gì có nước nên gọi bánh canh cua. Nhi chỉ cặm cụi ăn, còn Phương thì vừa ăn vừa tán gẫu về mọi thứ. Phương hỏi thì Tú trả lời. Lâu lâu Phương cũng hỏi Nhi, Nhi chỉ gật đầu hay lắc đầu rồi ráng ăn cho nhanh. Ăn được một nửa dĩa mì, Nhi lấy cớ là mệt nên muốn về nghỉ ngơi chút.
Thật ra chẳng qua Nhi không thể ở gần Tú quá lâu, vì như vậy khiến Nhi muốn làm rất nhiều thứ. Trở về phòng, Nhi chỉnh báo thức trên điện thoại, chọn đại một cái giường rồi lên nằm chợp mắt tí, những chuyện khác dậy rồi tính sau. Chưa được bao lâu thì Nhi nghe tiếng cọc cạch ngoài cửa. Chẳng lẽ Tú và Phương đã về nhanh vậy? Nhi nhắm tịt mắt, giả vờ như đã ngủ.
Phương lên tiếng nói với Tú, “Tao tạo điều kiện cho mày rồi đó. Được hay không là còn đợi ở mày thôi.”
“Mày còn nói nữa.” Tú nói nhỏ, nhưng Nhi cũng có thể nghe được. “Mày rủ Nhi cùng phòng hồi nào sao tao không biết?”
“Vậy mới bất ngờ.”
“Còn vụ bà dì của mày là sao? Bà dì mày ở đâu mà đến? Tao tưởng chuyến này chỉ có sinh viên của trường mới được đi?”
Tú nói đến đây làm Nhi phải mím chặt môi để không phá lên cười.
“Lạy mày Tú à, ý tao là tao sắp tới tháng đó. Tao nói rồi, tao lấy một giường nha. Long thể đang bất an, chắc mày không nhẫn tâm để tao ngủ dưới nền đất cứng đâu ha.”
Phương làm gì đó Nhi không biết nhưng Nhi nghe tiếng kéo khoá. “Không nói với mày nữa, tao đi thay đồ đi tắm biển. Mày muốn ở đây nhìn người ta ngủ hay ra ngoài chơi thì tùy mày.” Nhi có thể nghe tiếng Phương mở cửa bước vào nhà vệ sinh thay đồ rồi lại bước ra. Nhi không biết Tú sẽ đi hay ở lại. Nếu ở lại thì nguy, nếu mà ở lại thì làm sao Nhi ngủ cho được.
Rồi Nhi nghe Tú nói, “Tao đi với mày.”
Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Chợp mắt được khoảng phút thì chuông báo thức vang lên. Nhi đi rửa mặt rồi thay đồ cho hợp với không khí biển. Quần ngắn, áo bikini mặc thêm áo lửng ở ngoài. Nhìn vào gương thấy hài lòng, Nhi làm bước cuối là thoa thêm kem chống nắng để khỏi bị cháy da.
Ra ngoài thấy mọi người cũng tập họp lại khu vực chơi trò chơi khá đông. Nhi đưa mắt nhìn qua lại tìm một người, nhưng nghe được tiếng ai đó gọi mình sau lưng.
“Nhi?”
Xoay lại nhìn theo tiếng gọi thì thấy Khoa đang chạy đến. Khoa của đêm dạ tiệc hôm đó.
“Chào anh.” Nhi mở lời.
“Từ hôm đó đến giờ mới có dịp gặp lại. Sao khó để gặp em vậy cô gái, ai là quản lý của em để anh hỏi xin cái hẹn nào.” Khoa chọc. “Em thấy anh cũng bận rộn còn gì.”
“Lâu rồi không nói chuyện nên giỡn với em.” Khoa gãi đầu. “Nghe nói lát nữa chơi trò chơi theo đội, mỗi đội khoảng mười người. Em vào đội chung với anh không?”
Nhi đưa mắt nhìn quanh lần nữa.
“Em không muốn cũng được, không sao.” Khoa nói.
“Không định chơi nhưng anh mời thì em nhận lời vậy.”
Khoa cười rồi nắm tay Nhi, dẫn Nhi đến giới thiệu với bạn bè của mình.
“Mày thấy chưa, người ta dẫn người yêu mày đi rồi kìa.” Phương nói với Tú, sau khi ngồi đằng xa quan sát Nhi và Khoa.
“Người yêu gì nữa, tụi tao chia tay rồi.”
“Mà mày còn yêu không?”
Tú không trả lời.
“Còn thì đi giành người ta lại đi.”
Mắt Tú vẫn dõi theo Nhi. “Mày không hiểu đâu. Đâu phải tao muốn là được. Chuyện tình cảm đâu phải chỉ cần một người quyết định.”
“Rồi, bạn bè thì tao sẽ tốt với mày đến cùng. Để tao đi dò la tin tức.” Phương đứng dậy, phủi cát trên người xuống. Gió biển thổi cát bay lung tung. Tú che mặt lại để cát khỏi bay vào mắt.
“Mày đừng có làm bậy.” Tú căn dặn.
“Chưa gì thấy làm ơn mắc oán rồi. Đợi tao đi.” Nói rồi Phương chạy lại với Nhi. Hết cách, Tú chỉ có thể dõi theo nhìn từ xa.
Khoảng phút sau loa thông báo yêu cầu các bạn tập trung lại một chỗ để cuộc chơi có thể bắt đầu. Trò chơi cần mười đội và mỗi đội cần mười thành viên. Tú thấy Nhi và Khoa đi lại cây cờ màu vàng, làm đội số . Phương cũng chạy lại kéo Tú lên chơi nhưng Tú từ chối.
“Ơ cái con này. Lẹ lên! Đội nó sắp đủ người rồi kìa.” Phương quát.
“Tao không thích chơi.”
“Trời ơi, chơi với mày có ngày chắc tao tức điên lên rồi bứt hết tóc quá.”
Một trong những bạn hướng dẫn viên du lịch thông báo vào loa yêu cầu các bạn nhanh chóng vào đội. Nghe vậy Phương bỏ mặc Tú và chạy lại với Nhi.
Trò chơi đầu tiên được chơi là trò nhảy bao bố. Mười bạn của mỗi đội phải nhảy đến vạch được vẽ ra rồi quay về. Đội nào xong nhanh nhất sẽ thắng. Đội của Nhi ngoài Khoa ra thì còn sáu bạn trai khác. Có ba bạn là không mặc áo để khoe thân hình vạm vỡ, một trong ba bạn đó là Khoa. Tú đang cố gắng không để điều đó làm mình khó chịu.
Tiếng còi thổi lên và người đầu tiên của mỗi đội bắt đầu nhảy. Đội của Nhi để các bạn nữ đi trước rồi mới đến các bạn nam. Phương nhảy trước, có hơi chậm nhưng cũng về được. Đến Nhi thì tuy Nhi nhỏ nhắn nhưng nhảy cũng khá nhanh. Mọi người xung quanh Tú ai cũng la lớn cổ vũ cho đội của mình. Tú thầm cổ vũ cho Nhi. Đến lượt các bạn trai thì họ rất nhanh, một chốc đã hoàn thành và về đích. Đội màu vàng về nhì sau đội màu hồng.
Trò thứ hai là trò chơi đua ghe ngồi. Các bạn trong đội phải ngồi hàng dài, người sau gác chân lên đùi của người trước, dùng mông và tay dịch chuyển đến đích. Đội nào có người cuối cùng cán đích trước đội đó sẽ thắng. Nhi được sắp xếp ngồi giữa Khoa và một bạn trai khác. Trò này làm Tú hơi hồi hộp, chơi vậy thì chơi như thế nào?
Khi di chuyển, có nhiều đội bị đứt khúc giữa chừng hay là không nhích được bao xa vì chưa nhất trí là dùng cách nào nhanh nhất. Đội của Nhi có nhiều bạn nam nên sức mạnh hơn các bạn nữ, thành ra cũng bị dừng giữa đường. Tú dõi theo Nhi, thấy Khoa ôm Nhi rất sát. Đến đoạn Nhi mệt quá Khoa nhấc hẳn Nhi lên đùi mình ngồi, làm Nhi bị kẹp giữa hai bạn nam. Tay Tú vô thức bóp chặt lấy nắm cát.
Trò chơi này đội màu vàng về đích thứ sáu.
Thấy không thể đứng ngoài nhìn nữa, Tú đứng dậy đi thẳng đến đội màu vàng. Từ xa trông thấy, Phương đã nở nụ cười.
“Đổi người nha.” Tú nói với Phương. Hiểu chuyện, Phương sẵn sàng đồng ý để Tú thế chỗ cho mình. Nhi nhìn Tú, nét mặt khó đoán.
“Ủa Tú, Tú cũng có đi hả?” Khoa chào hỏi, bất ngờ khi thấy Tú.
“Ờ, Tú vào chơi được không?”
“Dĩ nhiên rồi.” Khoa vui vẻ nói.
Trò thứ ba mỗi đội được phát cho một cái vòng. Luật chơi là đội nào có nhiều người đứng trong vòng nhiều nhất sớm nhất thì đội đó sẽ thắng. Nhi nhỏ người nhất đội nên được cử vào trong vòng đầu tiên. Tú liền theo Nhi đi vào. Bạn gái cuối cùng của đội hơi to người nên các bạn trai nhỏ người hơn được ưu tiên. Thấy Nhi đứng ngớ người ra, Tú chủ động tiến tới ôm chặt lấy Nhi vào lòng.
“Cái này chỉ là chơi trò chơi thôi.” Tú thì thầm vào tai Nhi. Nhi không trả lời, nhưng mặt gục vào ngực Tú. Các bạn trai khác cũng bắt đầu công việc của mình, đứng sát vào nhau để đủ trong vòng tròn. Tú nhân cơ hội đó ôm sát Nhi hơn nữa. Hai tuần mà cứ ngỡ như hai năm. Nhớ cái cảm giác này muốn điên lên. Chẳng phải lần đầu ôm nhau mà tim Tú vẫn đập rất mạnh. Không biết Nhi có cảm nhận được điều này không? Tim của Tú chỉ vì Nhi mà đập nhanh như thế này...
Thời gian gần nhau ngắn ngủi cũng chóng qua. Tiếng còi vang lên báo hiệu hết giờ. Đội màu vàng đưa được sáu người vào vòng, được hạng bảy. Tú không quan trọng thắng thua, Tú chỉ muốn giữ mãi phút vừa rồi. Nhìn xuống phía khán giả, thấy Phương giơ ngón cái lên với mình làm Tú chợt mỉm cười. Phương nhiều khi nói chuyện không có duyên lắm, nhưng thật sự là một người bạn hết mình.
Trò cuối cùng là trò truy tìm kho báu. Trò này phải chơi theo cặp. Một bạn sẽ cõng bạn còn lại chạy đến vị trí của chiếc thau nhựa có chứa bột mì và một viên kẹo ở trong đó. Bạn cõng sẽ cầm thau lên cho bạn kia dùng miệng tìm viên kẹo. Sau khi tìm được viên kẹo, hai người sẽ chạy về đích đưa cho trọng tài để cặp tiếp theo của đội được bắt đầu. Tú thấy Khoa tính lại bắt cặp với Nhi, nhưng Tú đã nhanh tay xốc Nhi lên lưng mình trước. Cảm thấy như động tác này đã quen rồi. Giật mình, Nhi hét nhỏ. Thấy vậy, Khoa hỏi. “Tú làm được không?”
“Được chứ. Tú quen rồi.” Tú trả lời. Khoa gật đầu.
“Chuẩn bị nha em. Mình chơi trò chơi thôi.” Tú nói với Nhi, Nhi bắt đầu thư giãn hơn và choàng tay qua cổ Tú. “Ừ, thì chơi trò chơi.” Nhi trả lời.
Nhận được tiếng còi báo hiệu, Tú liền chạy đi. Không quá chậm cũng không quá nhanh sợ làm Nhi đau. Đến nơi của chiếc thau, Tú tính cúi xuống lấy nhưng sợ Nhi té.
“Bám chặt nha.”
Với một câu nói mà Nhi bám chặt Tú như con gấu túi bám chặt vào cành cây.
Lấy được cái thau lên, Tú đưa Nhi tìm viên kẹo. Vì bột mì rất nhiều nên phải một hồi lâu sau Nhi mới tìm thấy. Xong thì Nhi nhảy xuống lưng của Tú và cả hai chạy về đích đưa cho trọng tài. Tú thấy mặt Nhi dính đầy bột mì thì không thể nào nhịn cười.
“Sao cười em thế.” Nhi hỏi.
“Mặt của em kìa, lấm lem hết rồi.” Tú lấy tay phủi bột mì trên mặt Nhi xuống. Nhưng dần dần từ phủi thành vuốt ve. Lúc này Nhi cũng nhìn thẳng vào mắt Tú, không còn trốn tránh nữa. Cũng đã lâu Tú không được nhìn rõ cặp mắt này. Cặp mắt chỉ với một ánh nhìn, Tú có thể thấy được cả thế giới, cả vũ trụ bên trong.
Tiếng còi từ trọng tài làm cả hai giật mình và khoảnh khắc bị cắt ngắn. Tú vội rút tay lại, nói lời xin lỗi rồi lúng túng quay đi. Nhi cũng tự mình lau những phần bột còn dính lại.
Tú không biết cuối cùng đội nào là đội thắng cuộc nữa. Tú chỉ biết là Nhi vẫn rất quan trọng với Tú và Tú sẽ đấu tranh đến cùng.
Chơi trò chơi xong, mọi người được tắm biển tự do. Phương nắm tay Nhi kéo xuống biển làm Tú phải chạy theo. Tú biết Nhi không biết bơi.
“Kéo từ từ Phương ơi.” Tú nhắc nhở. Phương kéo Nhi ra đến độ sâu tầm đến ngực thì dừng lại.
“Nhi thấy chưa, nó sợ tui làm đứt một cọng tóc của bạn đó.” Phương kênh mặt nói, điều này làm Nhi mỉm cười. Tú thì đỏ hết mặt. Nhìn xung quanh xem Khoa đang ở đâu thì thấy Khoa đang được rất nhiều bạn nữ bao quanh trên bờ. Thấy vậy Tú cũng hơi yên tâm được phần nào.
Tắm biển được gần phút thấy đã chán nên Phương đề nghị rút về phòng, tắm sạch lại rồi chuẩn bị cho buổi tối. Nhi đồng ý với Phương. Tú đi theo hai người.
Về đến phòng, Phương lấy đồ, tính vào tắm trước nhưng ai dè Tú kéo Phương lại rồi đẩy Nhi vào trong trước.
“Em tắm trước đi kẻo lạnh.” Tú nói với Nhi. Tức tối, Phương đẩy luôn cả Tú vào nhà tắm với Nhi và đóng cửa lại, ghì chặt cửa từ bên ngoài.
“Ê mày làm gì vậy!” Tú đập cửa.
“Tắm đi!” Phương la lên.
“Mở cửa cho tao ra!” Tú lấy tay vặn cái nắm cửa và cố đẩy ra, nhưng sao hôm nay Phương lại khoẻ đến thế. “Tắm xong rồi ra! Không là lạnh chết nha.”
Tú vẫn đập cửa. “Phương!” nhưng Phương không trả lời nữa. Vặn nắm tay cũng không đẩy ra được. Lớ ngớ, Tú đành nói với Nhi. “Thôi...Em...em tắm trước đi. Tú không nhìn đâu.”
Mặt Nhi ửng đỏ nhưng Nhi gật đầu. Tú xoay mặt vào một góc, thầm rủa Phương trong đầu, tự nhủ sau khi ra khỏi nhà tắm sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với Phương.
Tiếng nước mở lên làm Tú đột nhiên cảm thấy run. Hơi nóng từ nước dần làm ấm phòng tắm. Biết là quay lưng lại cũng không nhìn thấy gì nhưng Tú vẫn nhắm tịt mắt lại. Như vậy với Tú cũng an toàn hơn. Nhi tắm cũng không lâu, có lẽ cũng chỉ tắm vội để thoát khỏi cảnh này.
“Em xong rồi.” Nhi nói. Tú mở mắt ra thở phào. Đứng dậy, Tú lại đập cửa.
“Phương, Nhi xong rồi, cho Nhi ra.”
“Không. Mày tắm luôn đi.” Phương trả lời.
“Thôi Tú vào tắm luôn đi kẻo bệnh đấy.” Lúc này Tú mới xoay qua nhìn Nhi. Tú quên mất là chẳng ai kịp mang quần áo vào trong. Nhi chỉ quấn trên người một cái khăn. Ánh mắt Tú tránh không nhìn chằm chằm vào Nhi. Tú gật đầu vì đã hết cách. Nhi đứng xoay mặt vào bên trong, đi qua đi lại cho hết thời gian.
Tú cố tắm nhanh, lấy cái khăn còn lại quấn người rồi la lớn. “Xong rồi, Phương! Mở cửa!”
Vài giây sau, cánh cửa hé mở và Phương đưa mắt nhìn vào trong. Hài lòng với thành quả, Phương mới mở toang cửa cho cả hai đi ra.
“Sao, vui không?” Phương tươi cười hỏi. Nhi không nói gì, còn Tú chỉ muốn nói với Phương rằng, không biết vì sao tao làm bạn với mày nữa!
Buổi tối, tiệc của trường được bày dọn ra ngay bờ biển chứ không làm trong nhà hàng. Khu nghỉ dưỡng đã đặc biệt làm một cái sân khấu nhỏ bằng gỗ đặt ngay giữa. Trên đầu có những dây đèn chạy dài nhìn rất lãng mạn và ấm cúng. Bàn ăn buffet được để dài hai bên. Ghế nhỏ để ngay giữa cho các bạn vừa ăn vừa thưởng thức văn nghệ. Các bạn trong câu lạc bộ âm nhạc đã tình nguyện chơi nhạc suốt đêm. Các bạn đa số chơi nhạc với guitar. Có vài bạn mạnh dạn lên đăng ký hát giúp vui. Một số bạn dành tặng cho một nửa kia của mình, vì ngày mốt đã là ngày lễ Valentine.
Điều đó làm gợi lên cho Tú một ý định.
Tú nhìn quanh tìm Nhi. Sau khi thay bộ đầm đen thì Nhi đã đi ra ngoài trước. Từ lúc đó đến giờ Tú chỉ thấy Nhi vài lần, và lần nào Nhi cũng bận trò chuyện với bạn bè. Nhìn kĩ một hồi thì Tú thấy Nhi đang cùng Khoa đi đến bàn lấy nước uống. Tú quyết định lấy hết lòng can đảm ra và thực hiện ý định của mình.
Tú đợi ban nhạc chơi xong bài đang chơi, bước lên sân khấu, rồi nói nhỏ gì đó với họ. Sau một hồi bàn bạc thì họ đồng ý. Tú cầm cái ghế gỗ để ngay giữa sân khấu nhỏ, chỉnh sửa lại chiếc áo sơ mi trắng đang mặc, và cầm mic lên nói.
“Um, xin chào.” Tất cả đèn đều được tắt, trừ những dây đèn treo lủng lẳng trên sân khấu. Mọi ánh nhìn bây giờ đã hướng về Tú. “Tôi có một bài hát, muốn hát tặng cho một người rất quan trọng với tôi.” Tú nói. “Không biết sau khi nghe bài này, bạn ấy có thay đổi quyết định của bạn ấy hay không, nhưng tôi muốn bạn ấy biết rằng tôi sẽ không bỏ cuộc.” Tú đưa mắt nhìn Nhi. Như dự đoán của Tú, Nhi đang rất bất ngờ. Nhạc bắt đầu chơi, và Tú không bao giờ rời mắt khỏi Nhi.
Tú cất lời.
When I look into your eyes
It's like watching the night sky
Or a beautiful sunrise
There's so much they hold
Tất cả mọi người đều vỗ tay ủng hộ cho Tú.
And just like them old stars
I see that you've come so far
To be right where you are
How old is your soul?
Tú vẫn nhìn Nhi. Có lúc Tú thấy Khoa nói gì đó với Nhi, nhưng Nhi chỉ trả lời gọn rồi quay sự chú ý về với Tú.
I won't give up on us
Even if the skies get rough
I'm giving you all my love
I'm still looking up
And when you're needing your space
To do some navigating
I'll be here patiently waiting
To see what you find
'Cause even the stars they burn
Some even fall to the earth
We've got a lot to learn
God knows we're worth it
No, I won't give up
I don't wanna be someone who walks away so easily
I'm here to stay and make the difference that I can make
...
I won't give up on us
Even if the skies get rough
I'm giving you all my love
I'm still looking up.
Khi bản nhạc kết thúc, Tú nhận được nhiều cái vỗ tay từ khắp nơi. Nhưng chỉ Nhi mới là tâm điểm của Tú. Thấy Nhi nhìn mình một hồi rồi chạy đi khỏi chỗ đó, Tú lật đật cảm ơn ban nhạc rồi chạy theo Nhi. Chạy theo hướng của Nhi nhưng rồi không biết sao lại bị mất dấu. Lo lắng, Tú đưa mắt tìm mọi lối. Đi khá xa nơi sân khấu mới nghe được tiếng khóc thút thít bên cạnh gốc cây. Đầu Nhi gục xuống đầu gối, ôm chân mà khóc.
“Tú xin lỗi, Tú sai rồi.”
Nghe tiếng Tú, Nhi ngước lên nhìn. Vẫn ánh mắt chứa cả thế giới ấy.
“Tú ác lắm. Tại sao em làm gì cũng thấy Tú vậy? Mở mắt dậy người đầu tiên nghĩ đến là Tú. Đi học cũng nghĩ đến Tú. Vui hay buồn gì cũng nghĩ đến Tú. Đến tối đi ngủ chỉ mong được yên nhưng cũng không thể. Nhắm mắt lại chỉ thấy Tú trong tâm trí. Em phải làm sao đây?” Nhi trách trong nước mắt.
“Chúng ta làm lại từ đầu, có được không?” Tú hỏi nhỏ nhẹ.
Nhưng Nhi lắc đầu.
“Em không thể. Biết nói sao với bản thân, nói sao với em Quân, nói sao với bố mẹ? Nếu như vui vẻ ở bên Tú, em sẽ lại nghĩ về chuyện xưa. Quả thật nếu như không nhớ lại mọi chuyện, chắc có lẽ chúng ta sẽ còn cơ hội.”
“Em để một chuyện đã xảy ra rất lâu rồi làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của mình à?” Tú khụy xuống và cầm lấy tay Nhi. Nhi rút tay lại.
“Tú nghĩ em Quân sẽ không còn trách chúng ta đâu. Tú nghĩ em Quân cũng mong em được sống vui vẻ và hạnh phúc mà.”
“Em xin Tú cho em được ích kỷ một chút. Em cần thời gian để nghĩ thông mọi chuyện.”
Tú biết Nhi đã nói như vậy rồi thì Tú cũng nên tôn trọng Nhi, cho dù trong lòng bây giờ đang rất khó thở. Đứng dậy, Tú nhìn Nhi một hồi rồi nói.
“Được thương yêu em là trải nghiệm tuyệt vời nhất mà Tú có được trong khoảng thời gian này. Cảm ơn em đã cho Tú biết được cảm giác thương một người là như thế nào. Mỗi sáng chỉ muốn được mở mắt ra thấy em và chúc em buổi sáng tốt lành. Em bệnh chỉ muốn được là người nấu cháo chăm sóc cho em. Khi em say thì muốn là người ở cạnh để em có bờ vai dựa vào. Khi em gục ngã sẽ hối thúc em đứng dậy. Còn khi em khóc? Tú sẽ không bảo em dừng khóc mà sẽ luôn sẵn sàng lau nước mắt cho em. Chỉ cần đó là ý nguyện của em thì em muốn sao cũng được. Nhưng nếu em có ích kỷ, thì Tú cũng xin có một phần ích kỷ dành riêng cho mình. Tú sẽ không bỏ cuộc. Tú sẽ không buông. Chỉ cần một người không buông thì chúng ta chắc chắn sẽ còn cơ hội phải không?”
Nhi không trả lời, nhưng hai tay không ngừng lau nước mắt.
“Em đừng ngồi đây nữa, trời tối như vậy, muỗi cắn đó.”
“Em ngồi một chút nữa.” Nhi đưa mắt nhìn ra biển. Giờ này ban nhạc đã ngừng chơi. Tiếng sóng biển vỗ rì rào như một bản tình ca buồn.
Để cho Nhi được dịu lại, Tú rời khỏi nơi đó.
Còn Nhi, sau khi Tú đi rồi, Nhi vẫn không ngừng nghĩ về hai từ yêu thương.
-Hết chap.-
Trích lời bài hát I Won't Give Up của ca sĩ Jason Mraz. Mình có rút ngắn bài hát và chỉnh sửa lời dịch cho hợp.