Có một ngày trời thu tháng Mười
Ngày trở về với lòng buồn lạnh căm
Những tháng năm xem nơi ấy là nhà
Mà giờ đây khung cảnh đã đổi thay.
Có một ngày trời đông tháng Mười Một
Em lại gần làm tim nhảy thật nhanh
Mắt long lanh làn môi em hững hờ
Đêm đến lại nằm mộng mang em vào.
Có một ngày trời đông tháng Mười Hai
Nắm tay em cùng xoay theo điệu nhạc
Như trẻ lạc tôi đi tìm ánh sáng
Mặt trời nhỏ em trao thắp sáng lòng.
Có một ngày trời xuân tháng Một
Em nói rằng chúng ta chẳng thể yêu
Không phải trêu cũng chẳng phải đang đùa
Vì định mệnh đưa lệnh, bắt mình xa!
Có một ngày trời xuân tháng Hai
Trao lá thư em thay lời từ biệt
Dòng chữ viết tôi đọc cùng nước mắt
Hà Nội ơi, Sài Gòn có người thương.
Có những ngày có nắng rồi lại mưa
Gửi nỗi nhớ em qua từng trang giấy
Mở mắt thấy trời đã sang mùa hạ
Mây bay à đừng che mặt trời nha.
Rồi ngày thu tháng Mười quay trở lại
Tôi mang cả cơn mưa đến tìm em
Nhìn mắt em tôi gọi tên mãi mãi
Cùng nắm tay trao lời hứa hẹn lòng.
Có một ngày trời đông tháng Mười Một
Ngày đó trở về nhà với người thương
Vẫn mùi hương, vẫn những cảm giác ấy
Chợt nhận ra rằng em chính là nhà.
Những ngày Xuân, Hạ, Thu, rồi lại Đông
Đan tay nhau dẫn lối chuyện chúng mình
Duyên được định qua bao năm bao tháng
Giữa khu vườn cầm bút viết thêm chương.
-..-