Đã tiếng phút sau nụ hôn ấy.
Không phải Nhi đang cố tình đếm từng giờ từng phút, mà vì mỗi lần điện thoại có tiếng động là Nhi lại cầm nó lên và nhìn đồng hồ. Nhi đã nằm một chỗ và nhìn lên trần nhà lâu đến nỗi có thể đếm hết tất cả các vì sao được dán trên đó.
Nhi thật sự rất lo lắng, không biết Tú sẽ cho mình câu trả lời như thế nào. Nghĩ lại lúc đó, Nhi không biết tại sao mình lại mạnh dạn đến vậy. Một đứa con gái trước giờ chưa hề trải qua những cảm xúc mãnh liệt đến thế, đã vậy người mà mang lại cho Nhi cảm xúc ấy lại là một người con gái. Thời học trò cấp hai, cấp ba thì Nhi cũng đã từng thích vài bạn trai, nhưng chưa tiến tới với ai vì Nhi sợ mình sẽ lơ là chuyện học tập rồi bố mẹ sẽ trách, sẽ buồn. Một thời gian sau thì cảm giác cũng phai đi, không nhớ nhung cũng không mong muốn. Lần này với Tú, cái cảm giác hoàn toàn khác. Sáng dậy chỉ mong ra khỏi nhà được gặp Tú, đi học được cùng ngày, cùng học chung lớp với Tú, đi về có Tú về chung. Tối đến vào phòng nằm một mình rồi lại muốn đêm trôi qua thật nhanh để sáng mai lại tiếp tục được thấy Tú. Có phải người ta hay gọi đó là bệnh tương tư?
Nhiều lúc trằn trọc không ngủ được, mà cũng không dám nhắn tin làm phiền người ta, khi ấy Nhi lại nói chuyện với Bin, con mèo nhỏ của mình.
“Hôm nay chị nắm tay Tú đấy.”
“Hôm nay Tú bị sốt mất rồi.”
“Hôm nay Tú hất tóc lên trông rất đẹp.”
“Hôm nay nghe tiếng Tú cười mà đến giờ chị vẫn nhớ.”
“Hôm nay chắc Tú giận chị rồi.”
Bin cũng là một đối tượng khá tốt để cho Nhi trút bầu tâm sự. Nó thường nằm im mặc cho Nhi muốn nói gì thì nói. Nó không kêu, cũng như không bỏ đi. Nó nằm đấy mà nghe. Dĩ nhiên Nhi biết nó không hiểu, nhưng ít ra còn đỡ hơn nói chuyện với không khí.
Hằng ngày cứ đến tối là như có hẹn.
“Hôm nay Tú hôn chị.” Nhi nói với Bin, rồi vùi mặt vào gối. Nói câu đó ra cũng thấy ngượng. Hồi nãy không biết có động lực gì mà gan đến vậy. Nhi suy nghĩ kĩ hơn về cảm xúc của mình. Không gặp thì nhớ, gặp rồi thì tim lại hay đập nhanh, luôn có suy nghĩ không biết người ta có hay nghĩ đến mình hay không. Vậy là đã thích người ta rồi phải không?
Nhi nghĩ chắc cảm giác của người ta cũng giống mình, nếu không thì chuyện hồi nãy đâu có xảy ra.
Đợi mãi không thấy Tú gọi, Nhi buồn rầu nghĩ chắc từ đây khó có thể mà gặp mặt nhau. Làm sao có thể làm bạn bè bình thường sau nụ hôn đó được?
“Bin ơi hôm nay chắc Tú không gọi rồi.” Nhi thở dài, rồi tắt đèn phòng. Nhi quyết định nhắm mắt ngủ, chứ chờ như vậy thì cũng không biết đến khi nào. Khi đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Hốt hoảng, Nhi bật dậy và bắt điện thoại.
“Um... a lô?” Nhi nói thỏ thẻ, tim đập mạnh. “Tú nè.” Giọng Tú vang lên. “Nhi...Nhi ngủ chưa?”
“Ch...chưa. Em đang...đang đọc sách.” Nhi nói dối.
“Hồi nãy giờ Tú suy nghĩ rất nhiều,“ Tú nói chậm rãi, “Nguyên đêm nay đã suy nghĩ nhiều lắm. Về Nhi...về chuyện hồi nãy...”
Nhi không nói gì mà đợi Tú nói tiếp.
“Suy nghĩ suốt đêm...Cả đêm...” Tú lắp bắp nói mãi.
“Rồi sao?” Nhi lên tiếng.
“Tú nghĩ...Nhi nói đúng. Tú không thể hôn một người xong rồi xem như chưa có gì được.” Tú cuối cùng cũng đi vào vấn đề. “Hay là, hay là hai đứa thử đi.”
Tim Nhi muốn đứng lại.
“Thử cái gì?”
“Thì...thử.”
Lúc này thì Nhi đang cố nhịn cười.
“Thử gì chứ!” Nhi gặng hỏi.
“Nhi biết Tú muốn nói gì mà.”
“Nhưng em muốn nghe.”
“Hai...Hai đứa thử quen nhau nha.” Tú nói với giọng run run.
Nhi như đang muốn hét lên nhưng phải cố gắng kiềm chế bản thân.
“Có nghĩa là, Tú thích em phải không?”
“Tú thích em.” Tú xác nhận. Tim Nhi muốn nhảy ra ngoài. Lần đầu tiên Tú gọi Nhi là em.
“Đã bao giờ..” Nhi vừa hỏi vừa ôm cái gối, “Đã bao giờ, Tú có cảm giác với một người con gái chưa?”
“Có.” Chỉ một câu trả lời ngắn gọn. Rồi cả hai bên đều im lặng. Vài giây sau, Tú lên tiếng trước.
“Chiều mai khoảng giờ mình đi chơi nhé.”
Nhi mỉm cười. “Cũng được. Vậy hẹn gặp Tú ngày mai.”
“Hẹn gặp Nhi...em vào ngày mai. Em ngủ ngon.”
“Tú ngủ ngon.” Nói rồi, Nhi tắt cuộc gọi. Một tiếng sau đó là khoảng thời gian Nhi nằm trên giường cười một mình cho đến khi giấc ngủ đến và đưa Nhi vào thế giới của những giấc mơ.
Tú để đồng hồ báo thức vào lúc giờ sáng. Tú không bao giờ dậy sớm vào thứ Bảy nhưng hôm nay là ngoại lệ. Tuy rằng giờ hẹn với Nhi là giờ, nhưng Tú cảm thấy mình có rất nhiều thứ phải làm.
Dẫn Sam đi bộ: Hoàn tất
Nhờ mẹ tỉa lại tóc: Hoàn tất
Đi tắm: Hoàn tất
Nhìn đồng hồ hơn lần: Hoàn tất
Ăn nửa chén cơm rồi bỏ dở: Hoàn tất
Ôm bà ngoại: Hoàn tất
Ngoại hỏi nhỏ “Con bé có yêu con không?”: Hoàn tất
Đỏ mặt trả lời ngoại “Chưa gì hết ngoại ơi”: Hoàn tất
Tú cảm thấy thật nực cười khi mà mình run và lo lắng như vậy. Nhi không phải là ai đó xa lạ, nhưng vì hôm nay là ngày đầu tiên chính thức “thử”, chính thức hẹn hò. Nó làm cho Tú bồn chồn hồi hộp. Sau một hồi suy nghĩ, Tú quyết định mặc một cái áo len tay dài đỏ với cái quần jeans đen, Tú nhìn lên đồng hồ và kim chỉ giờ . Tú nhanh chóng nhìn lại mình một lần nữa, sửa sang quần áo rồi xách cái ba lô đen lên và đi xuống nhà.
“Hôm nay mặc đẹp vậy con. Hẹn hò hả?” Bà ngoại hỏi khi vừa thấy Tú bước xuống cầu thang. Mẹ Tú đang ngồi đọc báo ở ghế sofa liền bỏ tờ báo xuống và nhìn Tú đầy bất ngờ.
“Cái gì? Hẹn hò hả?”
Tú trả lời miễn cưỡng. “Dạ, mẹ.”
“Tú! Sao con không nói gì với mẹ hết?” Mẹ Tú trách. “Là ai vậy? Mẹ có biết không? Mà chắc không biết đâu tại con có bao giờ mời bạn bè về chơi đâu. Học chung trường con hả? Bạn trai nào vậy?”
Tú nhìn qua bà như muốn cầu cứu, nhưng bà Tú chỉ nhún vai. Mọi quyết định bây giờ nằm ở Tú. Sau vài giây suy nghĩ, Tú quyết định cứ theo lời mẹ nói. Tú chưa muốn phải nói chuyện về vấn đề này với mẹ.
“Chỉ là một bạn ở trường.”
“Anh hai nó ơi!” Mẹ Tú gọi. “Em gái con đi hẹn hò nè.”
Vừa lập tức, Tú nghe tiếng chân trên lầu chạy xuống cầu thang. Tú thở dài.
“Đi hẹn hò hả nhóc?” Anh Tuấn hỏi.
“Bình thường thôi à, đâu phải chuyện gì lớn.” Tú nói.
“Lớn chứ. Anh hai còn chưa kịp cho em xem phim tài liệu về việc mang thai và sinh nở. Bảo đảm xem xong là ngừa thai hiệu quả luôn.” Anh Tuấn chọc. Tú chỉ muốn mình có phép thuật để biến mất ngay lúc này.
“Trời đất, thằng Tuấn này, nhắc đến làm mẹ lo rồi.” Mẹ Tú nói.
“Cả nhà! Con chỉ đi uống nước nói chuyện này nọ thôi. Không có làm gì khác hết. Và chắc chắn sẽ không dính bầu!”
Nhưng mẹ và anh Tuấn vẫn cứ tiếp tục. Trong phút Tú phải nghe lời mẹ dặn là phải có trách nhiệm. Anh Tuấn thì không thể nhịn được cười. Tới khi mẹ nói về vấn đề mang thai trước khi cưới, thì tiếng chuông cửa vang lên.
“Chà, phải bạn con không? Để mẹ mở cửa cho.” Mẹ Tú nói, một nửa tò mò và một nửa đã sẵn sàng dặn dò người bạn của Tú. Tú rủa thầm trong bụng vì đã quên dặn Nhi đừng bấm chuông. Tú không còn cách nào khác nên đi theo mẹ, hy vọng Nhi sẽ nắm được câu chuyện và hùa theo.
Mẹ Tú mở cửa và đằng sau cánh cửa, Nhi đang đứng cười toe toét. Hôm nay Nhi mặc một cái áo thun trắng giản dị phối với quần đen. Tóc được búi gọn gàng đằng sau. Tim Tú bắt đầu đập nhanh.
“Cháu chào bác ạ.” Nhi lễ phép chào mẹ Tú.
“Chào con, Nhi. Tìm Tú hả con? Hôm nay nó không có nói với con là nó có hẹn rồi sao?” Mẹ Tú hỏi.
“Tụi cháu có hẹn với nhau rồi ạ.” Nhi nói và nhìn Tú.
“À thì ra hôm nay hai đứa đều có hẹn bạn đi hẹn hò hả? Vậy thì may quá, bác đỡ lo. Con chắc chắn có trách nhiệm hơn Tú rồi. Con canh nó dùm bác nha.” Mẹ Tú giãi bày, Tú thì đang ho sặc sụa ở sau lưng mẹ. “Có sao không con?”
“Con không sao.” Nói rồi, Tú nhìn Nhi. “Đi thôi.”
Nhi cuối cùng cũng hiểu được câu chuyện, nên gật đầu. Hai người chào cả nhà rồi đi. Trước khi lên xe của Nhi, mẹ Tú còn dặn dò. “Hai đứa cẩn thận nha. Đừng để chịu thiệt thòi đó. Đi chơi vui vẻ!”
Lên được xe rồi thì Nhi phá lên cười.
“Có gì mắc cười đâu!” Tú cảm thấy xấu hổ.
“Bác vui tính thật.”
“Muốn độn thổ luôn. Trước khi Nhi...em tới là toàn nói về chuyện có thai, sinh con.”
“Bác cũng quan tâm cho Tú thôi. Bố mẹ em đã hơn một tuần rồi không hỏi thăm gì hết, ngoại trừ hỏi việc học ở trường.” Nhi nói, rồi lập tức chuyển chủ đề.
“À, hôm nay nhìn Tú xinh lắm.”
“Xinh á?” Tú hỏi, bất ngờ.
“Vâng. Xinh, bảnh, đẹp trai, tất cả.” Nhi cười.
Bỗng dưng Tú cảm thấy ngại. Tú không biết có phải ai cũng thấy ngại trong ngày đầu hẹn hò không?
Nhi hắng giọng, mặt hơi đỏ. “Um, chào mừng Tú đến với ngày thử nghiệm đầu tiên của mình.”
Khi thấy mặt Nhi ửng đỏ, Tú mỉm cười với Nhi. Thì ra không chỉ có mình Tú.
“Chờ mãi từ tối qua.” Tú nói.
Tú và Nhi nhờ bác tài chở đến một quán cà phê nhỏ nằm trong hẻm. Khu này không phải là khu trung tâm hay được các bạn trẻ chọn làm địa điểm vui chơi, nên quán cũng khá vắng và yên tĩnh, thích hợp để ngồi nói chuyện. Quán được trồng cây kiểng khắp nơi. Khi vừa bước vào trong sẽ thấy một quầy bar pha chế đồ uống, đi sâu vào sẽ thấy những dãy bàn và một cây đàn piano màu trắng. Sau khi xem thực đơn, Tú chọn một ly mocha latte trong khi Nhi chọn một ly vanilla bean đá xay. Tú không cho Nhi trả, nhưng Nhi cũng nhất quyết không để Tú trả nên cuối cùng hai người chia số tiền ra.
Hai người cầm hai ly nước của mình đến chỗ ngồi gần cửa kính và ngồi xuống, để vừa ngắm đường phố vừa nói chuyện. Tú nhấp môi ly mocha latte nóng của mình trong khi Nhi nhìn không rời mắt.
“Um...Sao nhìn Tú dữ vậy?” Tú thắc mắc.
“Em cảm thấy hơi bất ngờ với sự lựa chọn của Tú.” Nhi giải thích. “Em không nghĩ Tú là người thích uống đồ nóng.”
“Em có biết cái vị đầu tiên của một ly cà phê nóng nó ngon thế nào không?” Tú hỏi, rồi uống một ngụm. “Nó giống như em đang đi lạc ở một nơi nào xa, rồi đột nhiên tìm được đường về vậy đó. Nó đem lại cảm giác thoả mãn và ấm lòng.”
“Rồi, em sẽ ghi nhớ. Tú thích uống đồ nóng.” Nhi chọc.
Tú hắng giọng, nhìn thẳng vào Nhi. “Bây giờ Tú sẽ hỏi em một vài câu hỏi, em phải trả lời thật nha.”
Nhi nhướng mày, khá thích thú với giọng điệu của Tú. “Tú hỏi đi.”
“Ấn tượng đầu tiên của em đối với Tú là thế nào?” Nhi suy nghĩ một hồi. “Tú thì...Hôm đó tóc vẫn ướt, đồ mặc không chỉnh tề cho lắm, nhưng mà nhìn vẫn rất thu hút.” Nhi cười, và điều đó làm Tú cười theo.
“Ngày hôm đó tâm trạng rất xấu.” Tú nói. “Tính đi tắm để thư giãn một chút mà con mèo của em nó phá hết kế hoạch.”
“Hôm đó em cũng cảm nhận được tâm trạng của Tú không tốt.” Nhi nói. “Nó làm cho em thấy rất tò mò về Tú.”
“Nụ hôn hôm qua...” Tú hỏi tiếp, “Có phải là nụ hôn đầu của em không?”
Nhi gật nhẹ. Tuy rằng trước kia Nhi đã từng thích một vài người, nhưng chưa bao giờ hẹn hò chính thức với ai cả nói chi là hôn. Những bạn ấy cũng chưa từng cho Nhi cái cảm giác như Tú đang mang lại.
“Còn Tú?” Nhi hỏi ngược lại.
“Thật ra...không phải lần đầu. Mà Tú nghĩ chắc em không muốn nghe đâu.” Tú nói, e dè nhìn Nhi. Nhi gật đầu đồng ý.
Chuyển chủ đề, Tú biết được rằng hồi trước Nhi có đến tận hai con mèo, nhưng một con đã đi lạc mất. Nhi muốn tin rằng nó đã tìm được một người chủ mới. Nhi thích biển. Nhi thích các vì sao. Hồi nhỏ có lần Nhi lập một gia đình búp bê với hai người mẹ và mười người con. Nhi giải thích vì hồi bé mình rất muốn có nhiều anh chị em.
“Vì sao lại là hai người mẹ?” Tú hỏi, khá thắc mắc.
“Không có gì hết. Vì hồi đấy em không có búp bê con trai, nên phải làm thành hai người mẹ thôi chứ sao giờ.” Nhi cười.
Lúc đó, Tú nghĩ, người gì đâu mà dễ thương thế!
Sau khi trò chuyện một hồi, nhìn đồng hồ cũng đã hơn giờ. Tú và Nhi rời tiệm và đi bộ xung quanh tìm cái gì đó để ăn. Đi một hồi chưa tìm được chỗ ăn thì trời đã đổ mưa tối sầm. Nhìn qua đối diện đường có một dãy nhà có mái che, nên Tú và Nhi chạy qua đó trú. Cơn mưa chợt đến làm người người tấp xe vào lề để mặc áo mưa. Gió thổi mạnh từng cơn làm Nhi rùng mình vì lạnh.
“Hay là mình gọi bác tài đến chở mình về. Mưa rồi, em lại không có áo ngoài để mặc.” Tú đề nghị.
“Cũng hơi tiếc vì hôm nay là ngày đầu tiên.” Nhi xịu mặt, rồi đột nhiên có một ánh sáng loé trong đầu Nhi. “À, em biết chỗ mình có thể đi rồi.”
“Đi đâu?”
“Về nhà rồi biết.” Nhi nháy mắt với Tú.
Về đến nơi, Nhi đưa Tú thẳng vô nhà, đi ngang qua cô giúp việc đang lau chùi bộ chén dĩa, đi ngang qua con mèo đang nằm ngủ trên bàn ăn, đi thẳng lên lầu, rồi đi thẳng lên một cái cầu thang nữa để đi lên căn gác mái. Tú không hề biết là nhà Nhi có gác mái, vì bên nhà Tú không có. Căn gác mái khá tối, Nhi bật lên một bóng đèn vàng nhỏ duy nhất treo lủng lẳng ở giữa.
“Trên này ít người lên lắm. Ngoài em ra, thì chỉ có cô giúp việc vài ba tuần lên đây để dọn thôi. Trên này bố mẹ em làm thành kho chứa đồ. Em thì lâu lâu lên đây để ngắm thành phố, ngắm Sài Gòn.” Nhi mở cái cửa số bé vừa đủ cho hai người ra. Mưa rơi lất phất trong ánh đèn của thành phố. “Đẹp không?” Nhi hỏi Tú.
“Không ngờ nhà em nằm ở khu khá kín nhưng cũng có thể ngắm được thành phố đẹp đến vậy.”
“Nhưng em ít lên đây lắm. Chỉ khi nào tâm trạng rất tệ, em mới lên đây ngồi một hồi rồi xuống. Ở trên này một mình, nhìn ra phía ngoài thành phố tấp nập ánh đèn, lòng cảm thấy cô đơn lắm. Lên đây tìm sự cô đơn cho nước mắt dễ chảy. Xong thì lại xuống làm người vui vẻ như mọi ngày.” Nhi đưa tay ra ngoài cửa sổ, hứng vài giọt mưa. Tú nhìn qua Nhi, lòng như thắt lại.
Rồi Tú đặt nhẹ một nụ hôn lên má Nhi.
“Mai mốt có gì thì cứ khóc đi, ngốc quá.” Tay phải của Tú choàng qua eo Nhi. “Muốn khóc thì cứ khóc. Khóc trước mặt người khác để người ta thấy còn biết an ủi. Em trốn lên đây, ai hiểu được cho em?” Tú trách nhẹ.
“Đó cũng là lý do em tìm lên đây. Em không cần ai hiểu đâu, vì vốn dĩ không ai hiểu được. Họ không hiểu vì sao một đứa con nhà giàu, có điều kiện như em lại có thể buồn. Họ không hiểu vì sao em là học trò ngoan, có nhiều bạn, mà luôn cảm thấy cô đơn. Có giải thích cũng không ai hiểu.”
Lúc này, Tú đưa hai tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt Nhi, vuốt dòng nước mắt đang len qua hàng mi mà chảy xuống.
“Tú hiểu em.” Tú nói. Chỉ ba từ ngắn gọn nhưng nó chứa đầy sự đồng cảm, thấu hiểu.
Nhi nhìn Tú với đôi mắt to tròn nhưng nay đã ngấn lệ. Trong khoảnh khắc ấy, Tú chỉ muốn trao cả thế giới này cho Nhi. Tú chỉ muốn hét lên rằng, em cứ thoải mái mà khóc đi, nước mắt của em cứ để Tú lau.
Nhưng Tú không nói được câu đó, nên đành tóm lại với hai chữ “Đồ ngốc.”
Rồi Tú kéo mặt Nhi lại gần và đặt nhẹ môi mình lên môi Nhi. Ngay lập tức, toàn thân như muốn tan chảy. Vẫn là cảm giác đó. Nhi nhắm mắt lại và những giọt lệ chảy xuống, làm ướt má Tú. Hai tay Nhi ôm chặt Tú, như muốn tìm một điểm tựa, như muốn giữ lấy khoảnh khắc này. Tú nhẹ nhàng tách môi của Nhi, rồi đẩy lưỡi vào, hôn Nhi sâu hơn nữa. Tiếng tim đập thình thịch gần như lấn át cả tiếng mưa. Tú cắn nhẹ môi của Nhi và Nhi đáp trả. Cảm giác cứ như ai đó đang bắn pháo hoa trong lòng vậy.
Tú chợt dừng nụ hôn, nhìn Nhi thở hổn hển.
“Mình...mình có đi nhanh quá không?” Tú hỏi, tay đưa lên chạm môi đã ướt.
“Như thế nào...là nhanh hay không nhanh?” Nhi hỏi lại, hơi thở cũng ngắt quãng câu hỏi.
“Tú chắc điên lên vì em mất.”
“Em cũng sắp rồi đây.”
Sau khi mưa đã tạnh, Nhi mang lên mái gác một cái chăn, rồi tắt luôn ngọn đèn duy nhất để có thể nhìn ngắm Sài Gòn qua khung cửa sổ dưới ánh trăng. Nhi dựa đầu lên vai Tú, Tú lại có thể ngửi được mùi nước hoa đó của Nhi. Nó nữ tính, quyến rũ và ngọt ngào như một đoá hoa. Tú cầm tay Nhi lên, ngón trỏ đồ nhẹ những đường vân tay rồi đan xen bàn tay của mình vào bàn tay Nhi. Tú nghĩ, ngày hôm nay thật ngoài sức tưởng tượng của Tú. Có nhiều lúc Tú lén nhìn trộm Nhi, và cứ mỗi lần như vậy, Nhi đều khiến trái tim Tú loạn nhịp. Ánh trăng mập mờ rọi vào Nhi trong bóng tối cứ như Nhi đang được bao quanh bởi một ánh hào quang huyền bí.
Tú cảm thấy hoàn toàn hài lòng và yên bình cạnh người con gái đã làm chao đảo thế giới này của mình, và Tú chẳng hề muốn thay đổi điều ấy.
-Hết chap.-