Edit: Spring
Trước tiên Sầm Niệm đặt hộp thức ăn trên ngăn kéo chạm khắc cách mình gần nhất. Cô cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng bàn tay đã không thể khống chế mà bắt đầu phát run.
Cho nên đây là lý do Tiêu Tân Thâm bình thường không trở về nhà sao? Dù công ty cách nhà gần như vậy, cũng chỉ lấy lệ cuối tuần trở về nhìn cô.
Sầm Niệm cảm thấy lồng ngực khó chịu, cô không biết nên làm thế nào để hình dung cảm giác này. Vốn tưởng rằng mở cửa ra sẽ gặp được Tiêu Tân Thâm, anh sẽ rất vui bởi vì cô đặc biệt tới đưa thịt bò hầm khoai tây.
Thất vọng không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ chính là loại cảm giác không thể chịu đựng này. Mà cảm giác này lại dường như rất quen thuộc.
Sầm Niệm chợt cảm thấy hô hấp của mình hơi khó khăn, lồng ngực giống như bị thứ gì đè nặng khiến cô không thở nổi. Chóp mũi hơi cay, nhưng cô vẫn cắn răng, không để mình trông chật vật trước mặt người ngoài.
Sầm Niệm đã có đáp án. Người này là ai không cần nói cũng biết. Cô cất hộp thức ăn sang một bên rồi quay đầu nhìn cô gái kia.
Cô gái kia trông còn trẻ, nhiều lắm chừng hai mươi tuổi. Ánh mắt của cô gái vẫn dừng tại khuôn mặt Sầm Niệm, quan sát Sầm Niệm, sắc mặt cô gái mang vẻ đơn thuần ánh mắt vô hại lại động lòng người.
“Em…” Cô gái vừa mở miệng, âm thanh rất khàn.
Sầm Niệm ngắt lời cô gái: “Trước hết cô đừng nói, chờ Tiêu Tân Thâm đến rồi nói.” Cô lấy ra di động, không muốn liên lạc Tiêu Tân Thâm nên gửi tin nhắn cho Chu Nham.
[Kêu Tiêu Tân Thâm lập tức lăn sang đây cho bà.]
Sầm Niệm hít sâu, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
“Cô có biết quan hệ hiện tại giữa tôi và Tiêu Tân Thâm không?”
Cô gái chần chừ gật đầu, khó hiểu nhìn cô, còn ngồi trên sô pha bên cạnh Sầm Niệm.
Sầm Niệm chỉ cảm thấy mình sắp bốc lửa, biết Tiêu Tân Thâm đã kết hôn còn muốn cùng…
Sầm Niệm cố gắng điều chỉnh cảm xúc, cô nói với chính mình, chờ tên khốn nạn qua đây rồi tính sổ một lượt.
Em gái này còn nhỏ tuổi, cũng không biết là cô gái chủ động hay là Tiêu Tân Thâm chủ động. Chỉ cần nghĩ vậy, lại nhìn thấy bộ dạng vừa tắm xong của cô gái, trong lòng Sầm Niệm dâng lên nỗi khó chịu khó mà tả được.
Ánh mắt Sầm Niệm dừng trên viên kim cương hồng trên cổ cô gái, cô đánh giá kỹ lưỡng rồi hỏi: “Thích dây chuyền không?”
Cô gái cười vui vẻ gật đầu.
Sầm Niệm bóp chặt nắm tay, hai tay đang phát run. Còn cười, cô ta vẫn còn cười được.
Sầm Niệm không ngờ sau khi trưởng thành mình lại đối mặt với một thế giới như vậy, cô thật muốn xông lên chất vấn cô gái kia, sau đó ngang ngược cho một bạt tai. Nhưng ông Sầm đã giáo dục cô từ nhỏ, không thể ra tay đánh người, không thể đánh người.
Không đánh cô gái này, thế thì cô đánh Tiêu Tân Thâm.
Người trên giấy chứng nhận kết hôn luôn có thể đánh chứ?
Hai người im lặng, cô gái vẫn nhìn Sầm Niệm, ánh mắt trong suốt ngây thơ.
Rốt cuộc sau vài phút dài đằng đẵng, cửa phòng mở ra. Sầm Niệm bật dậy, cô xông tới trước mặt Tiêu Tân Thâm. Anh vẫn mặc bộ âu phục vừa người, tóc chải chuốt gọn gàng tỉ mỉ, ngũ quan lập thể sâu sắc lại lạnh lùng.
Trông hình người, thực chất là mặt người dạ thú.
Sầm Niệm đá một cú vào bắp chân Tiêu Tân Thâm, anh kêu một tiếng, đôi mày kiếm nhướn lên nhìn Sầm Niệm, anh lạnh giọng hỏi: “Em làm gì hả?”
Sầm Niệm vừa nghe liền tức giận, giờ trưng ra khuôn mặt chết cho ai xem hả.
“Tôi làm gì? Tôi đang đánh anh đó! Tên khốn nạn!”
Tình tiết phát triển không ngừng, Tiêu Tân Thâm hay cô gái ngồi tử tế trên sô pha cũng xem không hiểu.
“Anh…” Giọng cô gái khàn khàn, rất dùng sức mới phát ra một âm thanh.
Tiếng “anh” này đương nhiên lọt vào lỗ tai Sầm Niệm, cô trừng to mắt nhìn Tiêu Tân Thâm, cơn giận trào ra đáy mắt sắp giết chết Tiêu Tân Thâm.
Hai người này còn rất có tình thú!
Tiêu Tân Thâm túm chặt cổ tay Sầm Niệm, cô dùng sức muốn rút tay ra, thế nhưng không địch lại sức mạnh của anh.
“Tiểu Hi, em về phòng trước đi.” Tiêu Tân Thâm nói với cô gái trên sô pha.
Cô gái được gọi là Tiểu Hi ngoan ngoãn gật đầu, đi vào phòng ngủ.
Sầm Niệm tức giận đến mức chẳng thèm lo tới gì cả, cô túm lấy Tiêu Tân Thâm bắt đầu mắng mỏ: “Anh còn là con người hả? Anh buông tay tôi ra tên cầm thú này! Anh còn tặng dây chuyền cho cô ta!”
Âm lượng của Sầm Niệm không thấp, âm thanh vang vọng trong phòng khách của căn phòng tổng thống.
Tiêu Tân Thâm trực tiếp kéo cô ra khỏi phòng, anh lấy ra tấm thẻ phòng trong túi rồi cà thẻ mở ra cánh cửa phòng sát vách.
Tiêu Tân Thâm giải thích: “Trước kia em không thích những thứ lòe loẹt đó, sắp tới sinh nhật Tiểu Hi rồi, đúng lúc tặng con bé làm quà sinh nhật.”
Anh chưa kịp bật đèn, những chất vấn của Sầm Niệm ùn ùn kéo đến: “Mẹ nó! Sinh nhật tôi anh tặng tôi cái túi xách trị giá một triệu, sinh nhật cô ta là sợi dây chuyền mười triệu đô la Mỹ! Tiêu Tân Thâm, anh không trở về nhà là bởi vì anh giấu người tình ở đây đúng không? Anh còn có lương tâm không hả? Anh dựa vào việc tôi không nhớ gì mà làm càn tới mức đó sao?”
Sầm Niệm nói tới đây lại hỏi tiếp: “Hai người ở cùng nhau bao lâu rồi? Là trước khi tôi gặp tai nạn hay là sau đó?”
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn an toàn phát sáng, Tiêu Tân Thâm bực dọc kéo ra cà vạt của mình, rồi tháo ra hai nút áo. Anh nhìn chằm chằm Sầm Niệm, gằn từng tiếng nói: “Tiểu Hi là em gái của anh.”
“Trời ơi, anh ngớ ngẩn hả?” Sầm Niệm đã giận đến mức nói không ra lời, “Tiêu Tân Thâm, tuy rằng tôi mất trí nhớ nhưng tôi không phải trở nên ngu ngốc, anh không thể bịa đặt lý do khác sao?”
Còn em gái! Em gái!
Loại viện cớ này đã lỗi thời từ hồi cô học cấp ba rồi!
“Con rùa thối, anh chính là con, rùa, thối!” Sầm Niệm nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Tân Thâm.
“Tôi với anh ly…ưm…” Sầm Niệm còn chưa thốt ra chữ hôn cuối cùng thì đã bị nụ hôn của Tiêu Tân Thâm ngăn chặn.
Có phải anh đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi không? Cho rằng hôn cô rồi thì cho qua chuyện à?
Sầm Niệm bị cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của Tiêu Tân Thâm trói buộc giữa bức tường và lồng ngực của anh. Sầm Niệm dùng sức muốn đẩy anh ra, nhưng Tiêu Tân Thâm chẳng hề động đậy. Lúc cô giãy dụa anh đã thừa dịp tiến vào.
Con rùa thối này còn vươn đầu lưỡi vào!!
Sầm Niệm tức giận trực tiếp cắn xuống.
“Ss ——” Lúc này Tiêu Tân Thâm mới thả Sầm Niệm ra.
“Con rùa thối đây là nụ hôn đầu tiên của tôi!” Sầm Niệm tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô lại đá Tiêu Tân Thâm một cú nữa.
“Cái này không phải.” Đáy mắt Tiêu Tân Thâm có gợn sóng cuồn cuộn, âm thanh vẫn lạnh như băng.
–
Năm Sầm Niệm học năm thứ hai đại học, ngày đó là sinh nhật của Tiêu Tân Thâm.
Tiếng ve kêu mùa hè kèm thêm nắng nóng vẫn chưa tiên tan. Sầm Niệm tắm rửa xong, lấy ấm nước chuẩn bị quay về phòng ngủ.
Tiêu Tân Thâm vốn đang hát hò cùng đám bạn, sau khi uống chút rượu anh cứ cảm thấy trong lòng khó chịu. Anh gọi xe đi thẳng tới trường, ở dưới lầu phòng ký túc nữ đợi sắp nửa tiếng mới đợi được Sầm Niệm.
Mái tóc Sầm Niệm còn hơi ướt nằm trên vai, ngọn tóc vẫn còn nhỏ nước. Tiêu Tân Thâm dựa vào vách tường, đang rầu rĩ hút thuốc, rất nhiều tàn thuốc ném xuống bên chân. Sầm Niệm nhờ đèn đường lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Tiêu Tân Thâm. Anh dường như có cảm ứng bèn quay đầu lại, vứt điếu thuốc còn chưa hút xong xuống đất.
“Sầm Niệm.” Tiêu Tân Thâm gọi tên cô.
Sầm Niệm đi tới trước mặt anh, mặt không biểu cảm đáp lại: “Tiêu Tân Thâm.”
Tiêu Tân Thâm nói tiếp: “Hôm nay là sinh nhật của tôi.”
Sầm Niệm: “À, vậy chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Nói xong cô chuẩn bị đi về phòng ký túc.
Tiêu Tân Thâm bắt lấy cổ tay cô, không cho cô đi: “Tôi muốn quà.”
Sầm Niệm bất đắc dĩ đặt ấm nước trong tay xuống đất, rồi lục lọi trong túi. Vừa rồi ở sân thể dục gặp được bạn cùng phòng mới đi siêu thị về, có cho cô cây kẹo mút vị cam hiệu Fujiya.
“Cho anh này, sinh nhật vui vẻ.” Sầm Niệm nhét kẹo mút vào trong tay anh, chuẩn bị rời đi.
Tiêu Tân Thâm thuận thế túm lấy tay Sầm Niệm, giữ cô lại không cho cô đi: “Cám ơn em, tôi rất thích.”
Anh còn tháo ra giấy gói kẹo ở trước mặt cô, nếm thử: “Ngọt lắm.”
Sầm Niệm trả lời lấy lệ: “Ờ.”
Tiêu Tân Thâm nhìn cánh môi non mềm của Sầm Niệm động đậy, lông mi thật dài chớp nháy dưới ngọn đèn. Cộng thêm cồn rượu, nỗi xung động trong lòng thoáng cái chẳng thể kiềm chế.
Anh vươn tay giữ lại Sầm Niệm giữa bức tường, rồi cúi đầu hôn xuống. Nửa phút sau, Tiêu Tân Thâm liếm bờ môi rướm máu của mình, Sầm Niệm cắn mạnh lắm, bờ môi cũng bị thương. Nhưng khóe miệng anh vẫn chứa ý cười dần dần sâu sắc.
“Tiêu Tân Thâm anh…!” Sầm Niệm tức giận đá anh một cú, “Con rùa thối, đây là nụ hôn đầu tiên của tôi!”
Tiêu Tân Thâm chẳng hề cảm thấy đau, anh cười nói: “Trùng hợp quá, tôi cũng vậy. Nói xong anh thả cô ra, “Cám ơn món quà của em, tôi rất thích.”
Sầm Niệm tức tối xách ấm nước chạy về phòng ngủ, miệng vẫn không ngừng mắng anh “con rùa thối”.
–
Sầm Niệm chẳng có tâm tình lo tới việc có phải nụ hôn đầu hay không, cô tiếp tục chất vấn anh: “Cô ta bao nhiêu tuổi?”
Tiêu Tân Thâm: “Tháng sau con bé tròn mười chín tuổi.”
Sầm Niệm suýt nữa không thở nổi, cô cắn răng, hung tợn nhìn anh chằm chằm: “Súc sinh.”
“Đó là em gái của anh, em gái ruột thịt.” Tiêu Tân Thâm đoán được Sầm Niệm hiểu lầm, anh giải thích, “Nó tên là Tiêu Tân Hi.”
Lần này đổi thành Sầm Niệm ngây ngẩn cả người: “Hả? Ruột thịt? Cùng ba cùng mẹ?”
Tiêu Tân Thâm gật đầu, tiện tay bật đèn trên vách tường.
Thoáng cái trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Sầm Niệm nhìn thấy khóe miệng Tiêu Tân Thâm có chút tơ máu, xem ra ban nãy cô cắn rất mạnh.
“Tiểu Hi sống cùng bà ngoại lớn lên ở Seoul.” Tiêu Tân Thâm nói, “Khi mẹ anh mang thai Tiểu Hi vốn định ly hôn với ba anh, lúc đó bà đã có bạn trai mới.”
Đầu óc Sầm Niệm không có manh mối: “Hả? Là bởi vì chuyện Tiêu Tân Viễn ư?”
Tiêu Tân Thâm gật đầu: “Phải, Tiêu Tân Viễn vốn không mang tên này, Tiêu Tân Viễn chân chính đã qua đời vào năm anh năm tuổi, sau khi nó được đón về mới đổi sang tên này. Từ bé sức khỏe của Tiểu Viễn đã không tốt, nuôi được hai tuổi thì qua đời, sau đó mẹ anh suy sụp một thời gian, bắt đầu từ lúc ấy tình cảm giữa ba mẹ anh không còn hòa hợp.”
Tiểu Viễn này chỉ người em trai chết sớm kia, “Tiêu Tân Viễn” ban đầu.
Sầm Niệm nhíu mày, đây là chuyện gì hả?
“Thế Tiểu Hi…?”
“Ông ngoại và ông nội của anh không cho phép bọn họ ly hôn, hôn nhân của hai người cũng không phải bản thân có thể làm chủ. Nhưng trong mấy năm mẹ anh điều trị, bà đã nảy sinh tình cảm với bác sĩ tâm lý của mình. Ba anh biết được việc này, còn tưởng rằng mẹ anh vẫn còn tức giận cáu kỉnh nên không lo không hỏi bỏ mặc bà đi. Hai người họ sống cuộc sống riêng của mình, cho đến một ngày mẹ anh mang thai.”
Sầm Niệm kinh ngạc nhìn anh: “Đó là…Tiểu Hi?”
Tiêu Tân Thâm gật đầu: “Đúng vậy, mẹ anh cùng vị bác sĩ tâm lý trốn sang Seoul sinh ra Tiểu Hi, trước khi Tiểu Hi ra đời bản thân bà cũng không biết đứa nhỏ này là của ai.”
Sầm Niệm nghe được choáng váng, cái gì đây hả?
Viết tiểu thuyết như vậy sẽ bị độc giả mắng rằng tác giả đầu óc của cô có cứt phải không? Cái này cô cũng dám viết? Có nói bừa cũng không cần thêu dệt như vậy chứ?
Tiêu Tân Thâm: “Sau khi Tiểu Hi chào đời, ba anh đi Seoul làm xét nghiệm quan hệ cha con, xác nhận Tiểu Hi là con của ông. Cuối cùng mẹ anh thỏa hiệp, ba anh tha cho vị bác sĩ tâm lý kia, mẹ anh cùng ba anh trở về Bắc Kinh, hai người tiếp tục sống như chưa xảy ra chuyện gì. Nhưng chuyện này không phải là việc vẻ vang gì, thế là họ để Tiểu Hi ở lại Seoul sống cùng bà ngoại.”
Trong nháy mắt Sầm Niệm tự biết đuối lý, cô không dám to tiếng: “Vậy, vậy sao em không có nghe Thư Nam nhắc tới Tiểu Hi.”
Tiêu Tân Thâm: “Sau khi Tiểu Hi sinh ra thì chưa từng quay về Bắc Kinh, chuyện kia có liên quan đến thể diện của hai nhà, mọi người trong nhà im lặng không nói gì, chỉ nói với bên ngoài Tiểu Hi sức khỏe không tốt nên sống ở nước ngoài, cậu út chắc là chưa từng kể với cô ấy.”
Sầm Niệm: “À…vậy mà anh không nói cho em biết.” Cô vẫn trách cứ tên đàn ông đáng ghét này.
Tiêu Tân Thâm: “Sau khi chúng ta kết hôn em từng sang Seoul thăm Tiểu Hi, con bé không biết chuyện kia, chỉ tưởng bà ngoại muốn giữ mình ở bên cạnh thế nên ba mẹ mới không đón con bé về. Lần này Tiểu Hi tự lén trở về, anh cũng không ngờ hai người sẽ nhanh chóng gặp mặt như vậy.”
Anh ngồi xuống sô pha, rót cốc nước cho mình: “Tiểu Hi rất thích em, nếu biết em mất trí nhớ con bé sẽ buồn, hơn nữa việc này nó biết càng ít thì tốt hơn.”
Một khi tiếp xúc nhiều với người nhà họ Tiêu, chuyện trước khi Tiểu Hi sinh ra sẽ không giấu được.
Sầm Niệm: “À…” Cô đột nhiên đau lòng cho Tiểu Hi.
Tiêu Tân Thâm hơi mệt mỏi, sáng nay anh cùng Tiêu Tân Viễn đi một chuyến xa tới rạp hát tuồng Tây Thành, buổi chiều lại bận việc khách sạn nghỉ dưỡng.
Anh còn đang tăng ca thì đã bị Chu Nham dè dặt cho hay: “Tiêu tổng, hiện tại phu nhân đang ở phòng anh thường ở, gọi anh qua đó…”
Tiêu Tân Thâm trực tiếp lấy di động qua, thấy được chữ “lăn” chói mắt kia. Chu Nham nói rõ ngọn nguồn chuyện Sầm Niệm đến thăm anh.
Từ công ty đến khách sạn chỉ mất vài phút.
Tiêu Tân Thâm đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Hi lén trở về bị anh bắt được, bây giờ đang ở trong căn phòng anh thường ở. Chuyện này quả thật khiến anh bất ngờ, nhưng càng khiến anh bất ngờ hơn chính là Sầm Niệm tới thăm anh.
“Sao anh không nói sớm, vậy Tiểu Hi chưa từng nghi ngờ sao?” Sầm Niệm ngồi bên cạnh Tiêu Tân Thâm.
Tiêu Tân Thâm: “Anh và mẹ thường xuyên đi Seoul thăm con bé, mỗi năm nó sẽ trở về một hai lần, người trong nhà không hề bàn tới chuyện này, Tiểu Hi đơn thuần, không có nhiều nghi ngờ như vậy.”
Sầm Niệm không lên tiếng, chẳng ngờ chân tướng sự việc lại như vậy.
“Sao em đột nhiên đến đây?” Tiêu Tân Thâm hỏi.
Sầm Niệm: “Đến xem anh có giấu người tình nào không.”
Tiêu Tân Thâm: “Vậy khiến em thất vọng rồi.”
Sầm Niệm cau mày, nhìn anh nói: “Con rùa thối, em còn làm thịt bò hầm khoai tây mang tới cho anh, anh nói chuyện có thể đừng như thiếu đòn không hả?”
Tiêu Tân Thâm nghe nói vậy thì ánh mắt chợt lóe sáng: “Hửm?”
Sầm Niệm: “Đúng rồi, thịt bò còn đặt ở bên kia đấy, anh mau qua ăn đi sắp nguội mất rồi.”
Tiêu Tân Thâm gật đầu, đứng dậy chỉnh lại bộ âu phục. Anh lấy ra di động gửi tin nhắn cho Chu Nham, bảo anh ta kêu khách sạn đưa vài món ăn lên đây. Tiểu Hi còn chưa ăn cơm.
Thẻ phòng bỏ lại ở căn phòng kia, Tiêu Tân Thâm gõ cửa, Tiêu Tân Hi mở cửa ra. Cô vừa sấy khô tóc, đã thay quần áo xong.
“Chị dâu…” Giọng của Tiêu Tân Hi còn khàn, rất tốn sức thốt ra hai chữ này.
Sầm Niệm hơi xấu hổ và câu nệ tươi cười đáp lại: “Tiểu Hi.” May mà vừa rồi cô nhẫn nhịn, không làm gì với Tiểu Hi.
“Trước hết em đừng nói gì cả.” Tiêu Tân Thâm nói.
Tiêu Tân Hi ngoan ngoãn im miệng.
Sầm Niệm quan tâm hỏi han: “Cổ họng Tiểu Hi bị sao vậy?”
Tiêu Tân Thâm đi tới ngăn tủ chạm khắc, lấy hộp thức ăn sang đây.
“Hôm qua nó đi xem liveshow, gào thét hăng quá khiến cổ họng bị khàn.”
“Phụt.” Sầm Niệm không nhịn được cười ra tiếng.
Tiêu Tân Hi hơi ngượng ngùng nhìn Tiêu Tân Thâm, ánh mắt ra hiệu anh đừng nói nữa. Cuối tuần cô lén về nước xem liveshow, chạy theo idol tới khách sạn còn bị anh hai mình bắt ngay tại cửa. Thật là xấu hổ mà.
Tiêu Tân Hi không nói được, bèn lấy ra di động đánh chữ, rồi đưa cho Sầm Niệm.
[Chị dâu, chị cắt đi mái tóc dài rồi, em không nhận ra chị đó.]
Sầm Niệm nhìn nội dung trong di động, chẳng trách vừa rồi Tiêu Tân Hi cứ quan sát cô.
Sầm Niệm trả di động cho Tiêu Tân Hi, cười hỏi: “Đẹp không?”
Tiêu Tân Hi gật đầu.
[Trông rất trẻ trung, em còn tưởng anh em lại tìm một chị dâu nhỏ nữa.] Còn kèm theo biểu tượng cảm xúc cười khóc, tỏ rõ mình đang nói đùa.
Tiêu Tân Thâm nhìn lướt qua di động, âm thanh lạnh lùng vang lên: “Em nói bậy gì đó?”
Sầm Niệm trừng mắt liếc anh: “Anh nói chuyện có thể đừng hung dữ vậy không?”
Tiêu Tân Hi tiếp tục đánh chữ: [Anh chị đừng cãi nhau.]
Hơn một năm trước, Sầm Niệm và Tiêu Tân Thâm từng đến Seoul thăm cô một lần. Đó là lần thứ hai cô nhìn thấy người chị dâu này, lần đầu tiên là ở hôn lễ của bọn họ, cô rất thích Sầm Niệm.
Sầm Niệm xinh đẹp lại dịu dàng, cũng đối với cô tốt lắm. Còn tự mình nấu cơm cho cô ăn, Sầm Niệm nấu ăn rất ngon, cô rất thích vị cay do chị dâu nấu. Mặc dù trong vài hôm ở Seoul, Sầm Niệm thường cùng anh trai cô đấu võ mồm, nhưng cô nhìn ra được tình cảm hai người tốt lắm.
Nửa năm sau, Tiêu Tân Thâm một mình đến Seoul thăm cô một lần. Khi ấy cả người anh có điểm khang khác, nghe nói khoảng thời gian đó anh đã rất lâu không về nhà, không gặp mặt Sầm Niệm. Tiêu Tân Hi nhạy bén nhận ra rằng hai người xảy ra vấn đề, sau đó mẹ tới thăm cô, nghe nói anh trai và chị dâu cãi nhau.
Ban nãy Sầm Niệm hỏi cô có biết quan hệ hiện tại giữa Sầm Niệm và Tiêu Tân Thâm không, Tiêu Tân Hi tưởng rằng bọn họ còn cãi nhau, vẫn đang chiến tranh lạnh.
Có điều bây giờ nhìn thấy tình cảm hai người còn rất tốt, chắc là chỉ cãi cọ thôi. Hai người vừa rồi rời khỏi hơn mười phút, lúc trở về khóe miệng anh hai còn chảy máu. Xem ra ban nãy hai người nhất định rất kịch liệt.
Anh hai bá đạo quá đi.
Tiêu Tân Thâm nhìn Tiểu Hi một cái rồi nói: “Trốn học trở về xem liveshow, việc này anh còn chưa tính sổ với em đâu.”
Tiêu Tân Hi rụt cổ, đánh chữ đưa cho anh: [Em trở về mừng sinh nhật của ba, trùng hợp có buổi liveshow nên trở về trước.]
Tiêu Tân Thâm: “Vậy cũng là trốn học.”
Sầm Niệm vỗ vai anh: “Anh nói chuyện với Tiểu Hi nhẹ nhàng một chút!”
Tiêu Tân Thâm im miệng không nói, nhưng lộ ra biểu cảm “Em nợ tiền anh” chuẩn mực.
Tiêu Tân Hi sực nhớ ra gì đó, cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, sau một lúc lâu mới đi ra.
“Tặng cho chị à?” Sầm Niệm ngạc nhiên mừng rỡ nhận lấy cái hộp. Cô mở hộp ra, là một cặp ví tiền Gucci.
Tiêu Tân Hi đưa di động qua: [Đây là tiền em kiếm được khi làm thêm ở quán cà phê, quà sinh nhật cho chị dâu, em vốn muốn mua cái đắt tiền hơn, nhưng mà không để dành đủ tiền… /khóc lớn/]
Hồi Tết cô về nước ở ba ngày, nhưng lúc đó không thấy Sầm Niệm ở nhà, cô nghe được người hầu trong nhà lén bàn tán chuyện Sầm Niệm và Tiêu Tân Thâm sắp ly hôn. Nhưng hiện tại nhìn thấy anh trai và chị dâu rất tốt, trái tim treo cao của Tiểu Hi rốt cuộc buông xuống.
Sầm Niệm: “Cám ơn Tiểu Hi, chị rất thích.” Không ngờ sinh nhật qua lâu như vậy còn có thể nhận được quà. Nói xong, cô dùng khuỷu tay chọt Tiêu Tân Thâm. Anh thoáng nhìn qua ví tiền, là một cặp với cái của Sầm Niệm, sắc mặt anh dịu xuống mấy phần.
Giọng anh lạnh lùng nói: “Cám ơn em.”
Tiểu Hi thấy Sầm Niệm yêu thích, cô cười đến đỏ mặt.
Sầm Niệm nhìn dáng vẻ khờ khạo hồn nhiên của Tiêu Tân Hi, nghĩ thầm ba anh em nhà này thật đúng là chẳng giống tí nào. Tiểu Hi có đôi mắt nai con, vừa tròn lại lớn long lanh nước, cô cắt tóc mái, khuôn mặt tròn trịa đặc biệt hợp lòng người. Nhưng so với anh trai của mình thì cô được yêu thích hơn nhiều.
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, nhân viên phục vụ của khách sạn lễ phép chào hỏi bên ngoài: “Xin chào, dịch vụ phòng.”
Tiêu Tân Thâm đứng dậy đi mở cửa phòng. Có một nồi cháo rau xanh, và rau cải xào. Tiêu Tân Thâm mở ra hộp thức ăn Sầm Niệm đem tới, trong nháy mắt mùi thịt bò hầm khoai tây tràn ngập khắp phòng.
Tiêu Tân Hi thấy thịt bò Sầm Niệm làm hai mắt liền tỏa sáng, trên khuôn mặt nở ra nụ cười thật tươi, trù nghệ của Sầm Niệm khiến cô nhớ nhung lâu rồi, hôm nay có thể ăn được rồi. Cô cầm lấy đũa, chuẩn bị gắp thịt bò.
“Cổ họng còn chưa ổn, đừng ăn cay.” Tiêu Tân Thâm lạnh giọng nói.
Tiêu Tân Hi tội nghiệp thu hồi chiếc đũa, cô dời tầm mắt sang Sầm Niệm, dùng ánh mắt tìm kiếm sự giúp đỡ của chị dâu.
Sầm Niệm thấy dáng vẻ của Tiểu Hi như vậy, cô đặc biệt đau lòng: “Thịt bò không cay, Tiểu Hi ăn một miếng không sao đâu.”
Tiêu Tân Thâm: “Không được.” Sau đó anh múc bát cháo đưa cho Tiêu Tân Hi, “Em ăn rau đi.”
Tiêu Tân Hi cầm bát cháo, ăn một ngụm.
Những điều này nói lên lời đồn anh hai chị dâu sắp ly hôn khẳng định là giả, anh trai cô vẫn bá đạo vô lý như trước, vẫn bá đạo đối với chị dâu.
Lần trước bọn họ đến Seoul thăm cô, cô khoát tay Sầm Niệm một cái liền bị ánh mắt Tiêu Tân Thâm cảnh cáo mấy lần. Ngay cả trái cây mà chị dâu cắt sẵn cho cô sau khi ăn xong cũng bị anh trai bưng đi mất. Cô chẳng ăn được miếng nào, không ngờ bây giờ anh vẫn vậy.
Tiêu Tân Hi dùng sức ngửi mùi thịt bò rồi ăn cháo.
Sầm Niệm cũng đói bụng, cầm lấy bát cháo mà Tiêu Tân Thâm đưa cho cô, cô ăn một miếng nói với anh: “Ngon hơn cháo anh nấu đó.”
Tiêu Tân Thâm nhìn cô một cái, anh không trả lời mà tiếp tục ăn thịt bò.
Tiêu Tân Hi nhìn thấy hình ảnh hai người ngồi kề vai, cô nghĩ thầm, anh trai mình và chị dâu rất xứng đôi. Hơn nữa anh trai không biết nấu ăn còn nấu cháo cho chị dâu, anh trai đối với chị dâu tốt thật.
Sau khi ăn xong, Tiêu Tân Thâm gọi phục vụ phòng thu dọn bát đũa.
“Em nghỉ ngơi đi, anh và Sầm Niệm đi trước.” Tiêu Tân Thâm nói, “Em đừng có chạy loạn, ở tại khách sạn cho anh, dưỡng cổ họng cho khỏe rồi mới được ra ngoài.”
Tiêu Tân Hi gật đầu, dùng khẩu hình nói câu tạm biệt với hai người.
Sầm Niệm lưu luyến rời khỏi phòng, cô dặn dò Tiểu Hi rất nhiều, cuối cùng nói với Tiểu Hi: “Ngày mai chị lại đến thăm em.”
Đóng lại cửa phòng, Tiêu Tân Thâm đi về phía phòng sát vách. Sầm Niệm nhìn bóng lưng anh, cô cố ý hung hăng hỏi: “Anh làm gì hả? Có nhà còn không trở về?”
Bóng lưng cao lớn của Tiêu Tân Thâm khựng lại, anh quay đầu nhìn Sầm Niệm. Cô trừng mắt nhìn anh, quơ quơ hộp thức ăn trong tay: “Em tới gấp gáp, chưa rửa nồi chảo đâu, còn chén bát nữa. Anh không về nhà rửa bát, ăn rồi muốn chạy đúng không?”
Tiêu Tân Thâm thu hồi thẻ phòng, mặt không biểu cảm nói với Sầm Niệm: “Đi thôi.” Sầm Niệm hừ một tiếng với bóng lưng của anh rồi mới đuổi theo bước chân anh.
Xe của Tiêu Tân Thâm còn ở bãi đỗ xe của công ty, anh bảo Sầm Niệm chờ ở cửa khách sạn, rồi lấy xe tới đón cô.
Màn đêm đã tối đen, Sầm Niệm đứng ở cửa khách sạn, gió thổi qua còn hơi lạnh. Cô nhìn thấy chiếc xe Tiêu Tân Thâm thường chạy lướt qua bóng đêm rồi dừng lại trước mặt cô. Sầm Niệm theo thói quen mở ra cửa xe ghế sau, sau khi cô lên xe ngồi ổn định thì Tiêu Tân Thâm lập tức giẫm lên chân ga. Nghĩ đến ban nãy Sầm Niệm đứng trước cửa ôm cánh tay mình sưởi ấm, anh kéo cửa sổ xe lên.
Sầm Niệm ngồi phía sau, Tiêu Tân Thâm không bật radio, không mở nhạc cũng chẳng nói chuyện với cô. Cô nhàm chán nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.
Chỉ chốc lát sau liền tới Hải Việt.
Sau khi về đến nhà, Sầm Niệm nói với anh: “Em đi tắm.”
Đợi cô tắm xong đi ra thì Tiêu Tân Thâm tắm xong ở một gian phòng khác. Hai người ở phòng ngủ đụng mặt nhau. Đều mặc đồ ngủ, mới tắm xong.
Hình ảnh này, theo đạo lý mà nói nên xảy ra chuyện gì nhỉ, Sầm Niệm nghĩ ngợi.
Nụ hôn bá đạo của Tiêu Tân Thâm tối nay vẫn còn trong đầu cô không thể xóa bỏ. Sầm Niệm nghĩ vậy, chỉ sợ sẽ phát sinh cái gì.
Lỡ như Tiêu Tân Thâm không thể khống chế, vậy cô…
Cô không được, cô mới mười bảy tuổi thôi.
“Em đi ngủ!” Sầm Niệm nhanh chóng lùi vào ổ chăn, quấn lại chính mình.
Tiêu Tân Thâm chỉ quay về phòng giữ đồ để cất đồ, nhìn thấy Sầm Niệm nhanh chóng chuồn đi giống như trốn tránh lang sói hổ báo, ánh mắt anh âm u. Anh xoay người đi sang phòng khách, còn chút văn kiện cần xử lý.
Đợi khi anh làm xong trở về phòng ngủ thì Sầm Niệm đã quấn chặt mình giống như con tằm.
Tiêu Tân Thâm xốc lên tấm chăn của mình nằm vào, anh tựa đầu giường, vươn tay kéo góc chăn của Sầm Niệm. Không ngờ anh kéo ra một góc liền phát hiện ánh huỳnh quang trong ổ chăn.
Sầm Niệm còn đang xem di động.
Anh vốn lo lắng Sầm Niệm bịt kín mít đi ngủ sẽ bị ngộp, chẳng ngờ lại tóm được Sầm Niệm lén chơi di động.
Sầm Niệm cảm giác được đột nhiên có không khí mới mẻ tiến vào, cô ngẩng đầu nhìn lên. Tiêu Tân Thâm đang cụp mắt nhìn cô, ánh mắt anh lạnh như băng khiến cô sợ run cả người.
Tiêu Tân Thâm: “Đừng trốn trong chăn chơi di động.”
Lại nữa lại nữa rồi, Sầm Niệm không kiên nhẫn nói: “Anh đáng ghét quá đi Tiêu Tân Thâm.” Ngay cả việc cô chơi di động cũng muốn quản.
Hồi trước trừ khi làm việc kia, mỗi đêm Tiêu Tân Thâm dính giường là ngủ ngay. Nhưng Sầm Niệm thì luôn thích ở trên giường chơi di động. Anh vì việc này mà từng cãi vã với cô nhiều lần.
Ban đầu anh còn khuyên nhủ Sầm Niệm tử tế, ở trên giường chơi di động sẽ không tốt cho đôi mắt. Nhưng cô nghe xong gật đầu, vẫn lén trốn trong chăn chơi. Sau đó Tiêu Tân Thâm phát hiện Sầm Niệm chính là người rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, lần nào bắt được anh cũng hung hăng chỉnh đốn cô một phen. Hơn mấy lần Sầm Niệm mới nghe lời.
Tiêu Tân Thâm cảm thấy ngọn lửa đang bùng cháy, anh vươn tay: “Đưa di động cho anh.”
Sầm Niệm chẳng thể lay chuyển Tiêu Tân Thâm, tiềm thức bảo cô ngoan ngoãn nghe lời, bằng không sẽ nếm mùi đau khổ. Thế là cô ngoan ngoãn giao ra di động.
Không có di động Sầm Niệm không ngủ được, cô nằm trằn trọc trên giường chẳng hề thấy buồn ngủ.
“Tiêu Tân Thâm, anh đã ngủ chưa?” Sầm Niệm hỏi.
Giọng người đàn ông lạnh như băng truyền đến bên tai: “Ngủ đi.”
Sầm Niệm: “…Con rùa thối.”
“Chuyện gì?”
Trong đầu Sầm Niệm luôn nghĩ tới chuyện về Tiểu Hi, còn có Tiêu Tân Viễn đã gặp một lần và Lăng Vân, đột nhiên cô hỏi một câu không đầu không đuôi: “Anh sẽ không có con riêng bên ngoài chứ?”
Phòng ngủ đột nhiên im lặng, im lắng đến mức cô có thể nghe được anh hít một hơi.
“Sầm Niệm, ngày mai đi bệnh viện kiểm tra thử xem.”
Cô trở mình ngồi dậy, hai tay chống trên giường, ánh mắt xinh đẹp nhìn anh chằm chằm: “Hả? Tại sao?”
Nhờ tia sáng yếu ớt của ngọn đèn đêm, Tiêu Tân Thâm thấy rõ biểu cảm rất nhỏ của Sầm Niệm, ngay cả lông mi hơi run cũng thấy được. Sầm Niệm cách anh rất gần.
Giọng Tiêu Tân Thâm nặng nề: “Kiểm tra xem em gặp tai nạn xe có phải bị đụng đầu ngốc đi rồi không.”
Tuy rằng Sầm Niệm biết Tiêu Tân Thâm trả lời phiến diện, nhưng cô không thích dáng vẻ này của anh.
“Vậy anh ở công ty gần như mỗi ngày không trở về nhà! Còn hung dữ với em! Con rùa thối, anh mới ngốc đó.”
Tiêu Tân Thâm nhìn Sầm Niệm, anh nằm trên chiếc giường mà hai người từng ngủ chung. Lúc trước Sầm Niệm cũng sẽ như vậy, cô chuyển động trên người anh, mồ hôi trên trán sẽ chảy xuống cằm cô rồi nhỏ giọt trên lồng ngực của anh. Hai tay không chống trên tấm chăn mà là bờ vai rắn chắc mạnh mẽ của anh.
“Sầm Niệm, em có biết một người đàn ông và một người phụ nữ cùng nằm trên một chiếc giường sẽ làm cái gì không?” Giọng Tiêu Tân Thâm khàn đi mấy phần, hai mắt hẹp dài không đượm chút cảm xúc, anh nhìn Sầm Niệm.
Cô lập tức có phản ứng ngay, mau chóng nằm lại đàng hoàng, đưa lưng về phía anh đắp chăn, quấn mình thật chặt chẳng thể nào kéo ra được.
“Ngủ ngon! Em ngủ đây!”
Sau khi Sầm Niệm nằm xuống xác định phía sau không có động tĩnh, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Dọa người quá, thật là dọa người quá đi.
Sầm Niệm gần như lập tức nhận ra lời Tiêu Tân Thâm nói có ý gì.
Hóa ra anh không về nhà là bởi vì…
Tiêu Tân Thâm không phải vì cái gì khác mà là bận tâm cô mất trí nhớ, đã quên hết chuyện trước kia, nếu bây giờ anh đưa ra yêu cầu cô khẳng định sẽ chống cự.
Thật là làm khó xử anh rồi, còn phải phân chia tấm chăn.
Nghĩ vậy, anh còn rất lo lắng cho cô.
Sầm Niệm đột nhiên cảm thấy anh cũng không phải con rùa thối đáng ghét.
Tiêu Tân Thâm nhắm mắt, ngọn lửa bùng cháy trong lòng mới ngừng nghỉ một ít.
Không biết tại sao, mấy hôm nay sau khi chấm dứt công việc nằm trên giường, chỉ cần vừa nhàn rỗi là trong đầu anh cứ nhớ tới lời Thẩm Tứ Hành nói hôm ấy.
Anh còn muốn ly hôn với Sầm Niệm không? Tiêu Tân Thâm đang hỏi chính mình.
–
Chuyện này giống như một đoạn nhạc đệm, không mang đến nhiều thay đổi trong cuộc sống của hai người.
Hiện tại khi Tiêu Tân Thâm không về nhà thì sẽ báo trước cho Sầm Niệm, muốn ăn món cô nấu cũng sẽ nói trước với cô. Nếu muốn nói sự thay đổi duy nhất thì chính là Tiêu Tân Thâm khi chọn món ngày càng không biết xấu hổ. Chẳng hề khách khí tí nào, muốn ăn cái gì thì yêu cầu cái nấy.
Tiêu Tân Hi bị đưa về Seoul tiếp tục đi học, một ngày trước sinh nhật của ba Tiêu Tân Thâm mới được trở lại.
Đúng rồi, sắp tới sinh nhật của ba Tiêu Tân Thâm.
Tuy rằng Sầm Niệm không có ấn tượng về ông, nhưng cô cũng phải theo Tiêu Tân Thâm gọi tiếng ba.
Vào ba hôm trước ngày sinh nhật của ba Tiêu Tân Thâm, Sầm Niệm nhận được một khối ngọc phỉ thúy mà ông Sầm nhờ bạn mang về từ buổi đấu giá tại Myanmar, là quà mừng sinh nhật tặng cho ba Tiêu Tân Thâm. Nhân viên khu nhà giúp chuyển tới căn hộ, Sầm Niệm nhìn khối ngọc được cắt ra, loáng thoáng có thể thấy được kết cấu thủy tinh trong suốt. Nghe nói khối đá này dùng hết năm trăm ngàn của ông Sầm. Cô cẩn thật cất lại, thả vào trong hộp gấm.
Ngày hôm qua Tiêu Tân Thâm gửi tin nhắn cho cô, mấy hôm nay anh phải đi công tác, sẽ trở về vào ngày sinh nhật ba mình.
Ba ngày sau, cuối tuần.
Sầm Niệm dậy rất sớm, cảm giác bị tiếng chuông đánh thức rất bực bội, nhưng hôm nay cô phải dậy sớm.
Sầm Niệm ngáp một cái, ở trong phòng giữ đồ chọn quần áo. Hôm nay khẳng định không thể mặc áo hoodie quần bò rồi. Ngay khi cô đối mặt tủ quần áo không biết làm sao thì Tiêu Tân Thâm đi tới cạnh cửa.
“Anh làm em hết hồn…” Sầm Niệm đang chuyên tâm chọn quần áo, cô chợt thấy bóng người phản chiếu trong tấm gương, cô sợ tới mức suýt nữa không thốt ra lời.
“Này, anh nói xem em mặc gì mới được đây? Thật sự không thể mặc áo hoodie hả?” Sầm Niệm chưa từ bỏ ý định hỏi.
Tiêu Tân Thâm ngồi chuyến bay sáng sớm trở về, đáy mắt còn hơi thâm đen, trong tay anh xách theo hai cái túi Chanel rất to.
“Mặc cái này.”
Sầm Niệm thay váy, là một chiếc váy ngắn màu đen vừa qua đầu gối, kích cỡ vừa người, cô tiện tay chọn một chiếc áo khoác cùng nhãn hiệu ở trong tủ quần áo mặc vào. Giày là một đôi giày đế bằng, Tiêu Tân Thâm coi như tri kỷ, không đưa cho cô một đôi giày cao gót.
Sầm Niệm đi ra phòng giữ đồ, Tiêu Tân Thâm đã tắm xong đang chuẩn bị ngủ một lúc.
“Đẹp không?” Sầm Niệm cong khóe miệng, cô rất thích chiếc váy này, còn xoay một vòng cho anh xem.
Tiêu Tân Thâm gật đầu: “Đẹp, anh ngủ một lát trước, buổi chiều chúng ta qua đó.”
Sầm Niệm nghi hoặc hỏi: “Vậy buổi trưa thì sao?”
Giọng Tiêu Tân Thâm mang theo chút uể oải: “Tiệc mừng buổi tối mới bắt đầu, sẽ không muộn đâu.”
Sầm Niệm nghe thế liền vội vàng thay váy ra rồi mặc vào đồ ngủ. Tối qua cô thức đêm xem phim, còn chưa ngủ đủ.
Vào buổi chiều, di động của Tiêu Tân Thâm vang lên quấy rầy giấc mộng của hai người.
Tiêu Tân Thâm nhìn biểu thị trên di động, là Tiểu Hi gọi tới: “A lô?”
“Anh, em ở khách sạn rồi, anh tới đón em rồi chúng ta đi cùng nhé!”
“Ai đó, ồn ào quá…” Sầm Niệm ngủ đến mơ màng, cô xoay người phàn nàn.
Tiêu Tân Hi đương nhiên nghe được, tưởng rằng mình quấy rầy chuyện tốt của anh hai và chị dâu, thế là cúp máy ngay.
Tiêu Tân Thâm nhìn thời gian, cũng sắp tới giờ rồi.
“Sầm Niệm, thức dậy.”
Cô than thở vài câu rồi mới từ từ ngồi dậy.
Nửa tiếng sau, hai người thay xong quần áo, Sầm Niệm còn thoa chút son môi trang điểm.
Tiêu Tân Thâm lái xe tới khách sạn đón Tiểu Hi, sau đó đổi hướng đi về phía nhà cũ. Hôm nay cổ họng của Tiêu Tân Hi ổn rồi, vừa lên xe liền lôi kéo Sầm Niệm nói chuyện.
Nửa tiếng sau ba người tới nhà cũ.
Sầm Niệm còn tưởng rằng nhà cũ chính là chỗ xa xôi như biệt thự nhà Thư Nam, không ngờ nó nằm trong thành phố.
Mảnh đất này đều là những căn nhà thấp, không lấy nhà cao tầng. Vị trí này dù nằm trong thành phố nhưng xây dựng rất kín đáo.
Xe của Tiêu Tân Thâm chạy đến cổng, cánh cổng lớn bằng sắt tự động mở ra. Xe chạy vào sân trong, con đường ngoằn ngoèo đều là cây cối. Mấy phút sau mới nhìn thấy một góc mái ngói, đây mới là cửa chính.
Sầm Niệm thầm thán phục trong lòng, giá đất tại đây còn hơn tấc đất tấc vàng, vậy mà nhà họ Tiêu còn xây một cái sân to thế.
Ngoài cửa có đỗ mấy chiếc xe, cũng không phải xe sang đặc biệt khoe khoang, giá cả hầu hết chỉ tính bằng tiền triệu.
Sau khi Tiêu Tân Thâm dừng xe, Sầm Niệm và Tiêu Tân Hi xuống xe. Bên trái bên phải cánh cửa có con sư tử bằng đá, Sầm Niệm cảm thấy mình như là vượt thời gian. Đi vào cửa chính vẫn là một khu vườn cây cối, chính giữa trồng một cây bạch quả rất lớn.
Sầm Niệm bước nhanh tới bên cạnh Tiêu Tân Thâm, cô khoát cánh tay anh, Tiêu Tân Hi cũng đi theo bên cạnh hai người.
Tiêu Tân Thâm hơi ngớ ra, bước chân anh chậm lại.
Đi trên con đường đá được vài phút mới nhìn thấy một tòa nhà hai tầng mang vẻ cổ xưa. Vẫn là mái đỏ ngói xanh, tất cả cửa sổ đều được chạm khắc bằng gỗ trắc đỏ.
Lúc này có người hầu tiến lên.
Tiêu Tân Thâm hỏi: “Ba tôi đâu?”
“Lão gia ở phòng tiếp khách.”
Sầm Niệm hơi rụt rè, lần đầu tiên gặp hoàn cảnh đồ sộ như vậy, cô càng giữ chặt cánh tay Tiêu Tân Thâm.
Vừa vào cửa là phòng khách đặt một tấm bình phong gấm Tô Châu thật lớn, sau lưng là hai chiếc cầu thang đi lên tầng hai.
Trước khi đến Tiêu Tân Thâm có nói với cô, bên trái là phòng ăn, bên phải là phòng tiếp khách. Bọn họ quẹo sang bên phải, đi qua hành lang ngắn uốn khúc. Trên hành lang có treo mấy bức tranh chữ. Trong đó có một bức mà Sầm Niệm từng nhìn thấy trong sách giáo khoa, là bút tích của Tề Bạch Thạch.
Phía cuối hành lang chính là phòng tiếp khách. Đồ nội thất đều là gỗ huỳnh đàn, một cái bàn dài lớn cùng mấy chiếc ghế đặt cạnh nhau. Lúc này đã có mấy người tới, ngồi trên xe lăn ở chính giữa mặc áo Tôn Trung Sơn chính là Tiêu Thịnh, ba của Tiêu Tân Thâm.
Sầm Niệm theo Tiêu Tân Thâm chào hỏi một vòng.
Ngồi bên phải Tiêu Thịnh chính là Tiêu Chí chú họ của Tiêu Tân Thâm, và Tiêu Tân Viễn. Bên trái là một ông cụ râu mép hoa râm, trông chừng bảy mươi tuổi. Tiêu Tân Thâm gọi ông ta là ông nội Hạ.
Đứng bên cạnh ông nội Hạ là một người phụ nữ, mái tóc đen xõa tới lưng, mặc một bộ sườn xám lụa là. Lông mi dài nhỏ, dáng dấp yểu điệu, mang vẻ con gái cưng thời xa xưa.
“Chị Xuân Hòa.” Tiêu Tân Thâm hô lên, Sầm Niệm cũng gọi theo.
Tiêu Tân Thâm và Sầm Niệm đứng sánh vai, trai tài gái sắc, rất xứng đôi. Sầm Niệm không nhận ra ánh mắt của mấy người kia đều chuyển tới cô đang khoác cánh tay Tiêu Tân Thâm.
Trong phòng tiếp khách rất im lặng, ngoài gỗ đàn hương quấn trên bàn cùng mấy bình hoa cổ thì không có vật trang trí dư thừa nào khác.
Ba người ngồi xuống, người hầu rót nước trà cho bọn họ. Chú ba Tiêu Chí tiếp tục đề tài ban nãy, nói mấy câu rồi chuyển đề tài sang Tiêu Tân Thâm.
Sầm Niệm biết ông ta chẳng tốt lành gì, là một loại người như Tiêu Tân Viễn. Cô từng nghe Thư Nam nhắc tới, sau khi Tiêu Tân Viễn được đón về thì luôn theo chú ba học làm chuyện công ty.
“Tân Thâm, sau khi về nước bận lắm phải không?” Tiêu Chí không lớn tuổi lắm, chừng bốn lăm bốn sáu, cũng chăm sóc bản thân rất tốt.
Tiêu Tân Thâm gật đầu, khách khí trả lời: “Cũng ổn, không tính là bận rộn, vẫn là chú ba vất vả hơn.”
Tiêu Chí cười hai tiếng, ông ta nói: “Có bận bao nhiêu cũng phải lo cho gia đình, đừng giống chú bằng tuổi này còn chưa có đứa con. Cháu và Sầm Niệm dự định có con chưa?”
Lời vừa thốt ra, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang Sầm Niệm.
Sầm Niệm chẳng ngờ mình còn có phần diễn, cô suýt nữa bị sặc nước trà. Cô tao nhã đặt tách trà xuống, hắng giọng. Tiêu Tân Thâm đang định cất tiếng thì Sầm Niệm lại giành trước ——
“Đương nhiên ạ.”