Edit: Spring
Sầm Niệm nhìn chiếc nhẫn kim cương to lấp lánh trên tay, ánh mắt nhìn chằm chằm, chiếc nhẫn vừa khít ngón tay cô, nhìn là biết đặt riêng cho cô.
“Wow, đây là nhẫn cưới ư?” Trong âm thanh của cô không khỏi mang chút hân hoan.
Sầm Niệm cười vui vẻ, lộ ra mấy chiếc răng trắng bóng, ánh mắt híp thành một đường, giống như cô bé nhận được con búp bê đã mong muốn từ lâu.
Viên kim cương trắng này không nhỏ hơn cái viên mà Tiêu Tân Thâm tặng cho Tiểu Hi, Sầm Niệm nhìn thấy cảm thấy rất vui. Quả nhiên, phụ nữ cho dù bao nhiêu tuổi đều thích những thứ lấp lánh.
Tiêu Tân Thâm vẫn nhìn màn hình máy tính, xem email đều là tiếng Anh, anh thờ ơ trả lời: “Ừ.”
Sầm Niệm giơ lên bàn tay đeo nhẫn, nhìn ngắm kỹ lưỡng, thấy viên kim cương tỏa sáng rực rỡ. Giờ phút này cô mới có cảm giác mình và Tiêu Tân Thâm là vợ chồng thực sự.
Mẹ cô qua đời rất sớm, Sầm Niệm không biết tình yêu và nỗi nhớ qua nhiều năm không đổi của ông Sầm đối với mẹ mình, nó được thể hiện như thế nào trong quan hệ vợ chồng hằng ngày. Nhưng cô bỗng nhiên cảm thấy chắc là như cô và Tiêu Tân Thâm vậy.
Đương nhiên giới hạn là lúc Tiêu Tân Thâm không phải con rùa thối.
“Vậy chiếc của anh đâu?” Ánh mắt Sầm Niệm dời sang bàn tay anh, mười ngón tay thon dài của Tiêu Tân Thâm trống không. Khớp ngón tay của anh rõ rệt, gân xanh hơi gồ lên mu bàn tay, tay trái vốn đang nhãn nhã gõ bàn phím, nghe được câu hỏi của Sầm Niệm thì chợt ngừng lại.
Tiêu Tân Thâm ngẩng đầu, liếc nhìn cô một cái, rồi dời ánh mắt trở về màn hình máy tính: “Cất ở nhà, đi làm đeo không tiện.”
Sầm Niệm trừng to mắt, tức giận nói: “Anh gạt người hả, trong tủ kính không có nhẫn nam, có phải anh làm mất rồi không? Tìm không ra?”
Cô dựa vào ghế, nhỏ giọng nói thầm: “Còn nói mình nữa, bản thân chẳng phải cũng không tìm thấy nhẫn ư? Nhẫn cưới quan trọng như vậy cũng có thể làm mất…”
Tiêu Tân Thâm đột nhiên đứng dậy làm Sầm Niệm hết hồn. Anh bỏ lại bóng lưng lạnh lùng cho cô, đi vào trong phòng. Cô còn tưởng rằng anh không tìm được nhẫn, sau khi bị cô phát hiện nên thẹn quá hóa giận. Nghĩ vậy, Sầm Niệm cắn ngón tay bắt đầu tự hỏi, sao lại có người làm mất nhẫn cưới chứ? Quả nhiên, con rùa thối chính là con rùa thối!
Trong lòng Sầm Niệm còn chưa mắng xong thì Tiêu Tân Thâm đã sải bước chân dài đi ra. Anh chẳng nói lời nào ngồi xuống đối diện cô, tiếp tục làm việc. Cô tinh mắt phát hiện trên tay Tiêu Tân Thâm có thêm một chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út. Kiểu nam rất đơn giản, nhưng nhìn ra được là một đôi với chiếc của cô.
“Chăm chỉ đọc sách đi.” Tiêu Tân Thâm lạnh giọng nói.
Sầm Niệm cầm sách, thè lưỡi về phía anh. Con rùa thối này còn rất ngoài lạnh trong nóng đấy.
–
Thứ bảy, khách sạn Thiên Thịnh, phòng Hải Đường ở lầu hai.
Sầm Niệm tới gian phòng riêng mà Tiêu Tân Thâm chuẩn bị sẵn cho cô từ sớm. Cửa phòng nặng nề, sau khi đi vào là một tấm bình phong. Phong cách trang hoàng cũng rất xa hoa, nến, tách trà, sô pha nhỏ… mọi chi tiết hoàn mỹ đến cực điểm.
Lớp đào tạo nghiệp dư này vốn không đông người, mấy bạn học đều đến sớm. Mọi người đều mang tâm tư riêng, sau khi ngồi xuống thì bắt đầu tán gẫu.
Trong lớp chỉ có một bạn học nam, anh ta tên là Phương Đông Trần. Khi còn nhỏ gia đình anh ta đãi vàng ở vùng duyên hải, sau khi có tiền dư dả thì dọn tới Bắc Kinh, dùng số tiền kia mua bán bất động sản. Sau đó gia đình làm chút kinh doanh nhỏ tại Bắc Kinh, tuy rằng không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng dựa vào việc cho thuê nhà gia cảnh của anh ta coi như rất tốt, tiêu xài cũng khá rộng rãi.
Khi ở lớp đào tạo anh ta cũng chi tiền hào phóng, thỉnh thoảng mời bạn học uống trà chiều. Anh ta thường thích khoe khoang chiếc xe thể thao Ferrari của mình trước mặt các cô gái, cùng những vật xa xỉ mới mua. Anh ta trông như công tử nhà giàu, phiêu bạt tình trường, nhưng mọi người đều thấy được Phương Đông Trần gần đây có ý với Sầm Niệm miệt mài chăm học trong lớp.
Sầm Niệm bình thường ăn mặc giống như học sinh cấp ba, nhưng luôn nói mình đã kết hôn. Mọi người trong lớp đều cho rằng cô nói đùa. Bữa cơm này mọi người chỉ nói chơi, bảo Sầm Niệm trước khi đi mời khách ăn một bữa. Mọi người vốn ở chung không lâu, hơn nữa sau khi Sầm Niệm đi nói không chừng có lẽ sẽ không liên lạc. Không nghĩ tới cô thực sự mời ăn, còn đến một chỗ sang trọng như vậy.
Mọi người ở Bắc Kinh đều nghe nói tới chi phí cao ở Thiên Thịnh, nghe nói một phòng ở đây, mức chi phí thấp nhất là năm mươi tám ngàn. Trong lòng mọi người đều tính toán chi ly, đặc biệt là Phương Đông Trần.
Thường ngày anh ta thích mua hàng hóa xa xỉ cho da mặt, tuy rằng không mua nhiều lắm, nhưng rất hiểu biết về thương hiệu nào ra kiểu mới nào.
Lớp đào tạo này vốn do người nhà sắp đặt, Phương Đông Trần hồi đại học chọn chuyên ngành không tốt, gia đình dứt khoát bảo anh ta đi thi bằng cấp. Anh ta vốn không có hứng thú lắm đối với chuyện này, cho đến khi Sầm Niệm vào lớp học.
Ngay từ đầu Phương Đông Trần đã để ý tới Sầm Niệm, cô xinh đẹp, mặc dù kín đáo không nói chuyện với người khác, loại phụ nữ mà anh ta thích chơi đùa là đừng quá đơn thuần rất dễ chán. Mà vào buổi trưa hôm đó, có một người phụ nữ mặc trang phục công sở mang cơm trưa văn phòng của Thiên Thịnh cho Sầm Niệm, anh ta chợt mang tâm tư xấu với Sầm Niệm.
Thiên Thịnh có gói bữa trưa đặc biệt cho một nhóm nhất định, đơn giá trên sáu trăm một bữa. Phương Đông Trần cũng chưa từng thử, chỉ là một lần đi tán gái có nghe người ta nhắc tới.
“Bữa cơm trưa ở Thiên Thịnh, không phải để ăn cơm bình thường, mà là dùng thân phận để ăn!”
Hơn nữa người đưa phụ nữ đưa cơm trưa cho Sầm Niệm còn mặc trang phục công sở, trông như là thư ký.
Phương Đông Trần cẩn thận quan sát mấy hôm, bữa trưa mỗi ngày của Sầm Niệm là phần trọn gói của Thiên Thịnh. Mà cô bình thường tuy ăn mặc đơn giản, nhưng quần áo đều là thương hiệu lớn, hoàn toàn không hợp với chiếc ba lô mấy trăm đồng của cô.
Qua một tuần quan sát kỹ lưỡng Phương Đông Trần càng giữ vững ý nghĩ của mình. Bối cảnh gia đình của Sầm Niệm tuyệt đối không tầm thường. Nghĩ vậy anh ta hứng thú phấn chấn.
Người ngoài cảm thấy có lẽ gia cảnh anh ta không tệ, nhưng mà ánh mắt anh ta rất cao, sống tại nơi ngọa hổ tàng long này, sau khi tiếp xúc với nhiều người anh ta luôn muốn trèo cao hơn. Sự xuất hiện của Sầm Niệm khiến anh ta cảm thấy đây là cơ hội ông trời ban cho. Anh ta từ từ tiếp cận Sầm Niệm, qua mấy lần thỉnh thoảng nói chuyện với nhau mới biết cô sống tại khu nhà cao cấp Hải Việt.
Nằm sát CBD Bắc Kinh, chỉ cách trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố một con đường. Có thể nói Hải Việt là nơi tượng trưng cho thân phận tại Bắc Kinh.
Phương Đông Trần hận không thể lập tức tỏ tình với Sầm Niệm, chỉ cần kết hôn anh ta có thể tiến vào giới thượng lưu. Anh ta lẫn trong câu lạc bộ đêm quanh năm, tự nhận là cao thủ tán gái. Nhưng sau nhiều lần anh ta bày tỏ, Sầm Niệm lại giống như không để ý tới ý tứ của anh ta, còn nói mình đã kết hôn.
Phương Đông Trần đương nhiên không tin. Nhưng theo đuổi loại phụ nữ như Sầm Niệm không thể ra tay quá nhanh, quá rõ ràng. Anh ta tự nhận mình biết tính toán, lập ra kế hoạch thận trọng nhất.
Nhưng Sầm Niệm lại đột nhiên nói phải đi thành phố Giang. Anh ta hẹn cô ăn cơm riêng, cô lại lấy cớ từ chối anh ta. Hôm nay Sầm Niệm mời mọi người ăn cơm, Phương Đông Trần đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội này. Đây chính là thời cơ tốt nhất, cũng là cơ hội cuối cùng của anh ta.
Sau khi người đã đến đông đủ thì đồ ăn bắt đầu được bưng lên. Phòng tiệc riêng của Thiên Thịnh chuyên phục vụ các món ăn riêng, mỗi phòng cần phải hẹn trước, không nhận khách bên ngoài.
Sau khi ngồi xuống bàn tròn, Phương Đông Trần trở nên phấn khởi. Anh ta nhất định phải theo đuổi được Sầm Niệm! Anh ta nghĩ tới mình dựa vào Sầm Niệm, sau này có thể mời khách tại Thiên Thịnh cảm thấy hết sức vẻ vang.
Hai cô bạn trong lớp bắt đầu cầm di động chụp ảnh, sau khi tỉ mỉ bỏ thêm bộ lọc thì đăng lên vòng bạn bè, còn thêm định vị. Tuy rằng dòng chữ viết kèm là “Cảm ơn Niệm Niệm thân mến mời chúng mình ăn cơm”, nhưng không có chữ nào là không khoe khoang mình có thể quen bạn bè có thân phận loại này.
Sầm Niệm nhiệt tình tiếp đãi bảo mọi người mau ăn đi, cô nhìn bàn đồ ăn lại thấy bực bội. Nghe nói ăn cơm ở khách sạn của Tiêu Tân Thâm đắt lắm, nhưng sao không có tôm hùm Úc, con cua siêu lớn cũng không có chứ?
Sầm Niệm nhìn những món ăn tinh xảo, bày bàn cũng đặc biệt xinh đẹp, mùi vị đương nhiên tuyệt vời. Nhưng cô càng ăn càng cảm thấy bữa ăn gần một trăm ngàn này là Tiêu Tân Thâm cố ý dặn Chu Nham lừa gạt cô.
“Sầm Niệm, chiếc nhẫn của cô đẹp quá đi.” Trong lúc ăn uống, một cô bạn để ý trên ngón tay áp út của Sầm Niệm có thêm một chiếc nhẫn.
Sầm Niệm ngượng ngùng cười rụt rè.
Phương Đông Trần ngồi cách Sầm Niệm không xa, anh ta nhìn kỹ mới phát hiện chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô. Nhất thời anh ta cảm thấy những món ăn được làm riêng này cũng trở nên vô vị, trong lòng anh ta có tính toán, Sầm Niệm thực sự kết hôn rồi sao?
Nhưng nghĩ lại nếu cô thực sự kết hôn tại sao chưa từng thấy chồng cô tới đón?
Mỗi lần tan học Sầm Niệm đều ngồi tàu điện về nhà. Hơn nữa cảm giác mà cô cho anh ta, quả thật chẳng giống người phụ nữ đã có chồng. Phương Đông Trần an ủi bản thân, chiếc nhẫn này của Sầm Niệm khẳng định là mang vừa trên ngón áp út thôi.
Nhưng anh ta đã hơi sốt ruột, chẳng hiểu tại sao đứng ngồi không yên. Vì bữa ăn hôm nay anh ta cố ý ăn mặc chính thức, mặc trang phục đắt nhất trong tủ quần áo của mình, toàn thân từ trên xuống dưới mấy trăm ngàn.
Anh ta còn mua chín mươi chín đóa hoa hồng, bảo người của khách sạn lát nữa đưa vào. Anh ta thậm chí đã tưởng tượng xong, Sầm Niệm sẽ nhận lời tỏ tình của mình, có một cô bạn gái xinh đẹp, tuy rằng hơi đơn thuần cũng không tệ lắm. Nghĩ vậy, Phương Đông Trần không thể kiềm chế tâm tình kích động của mình.
Tổng bộ Tiêu thị, đã qua thời gian tan tầm, văn phòng tổng giám đốc nằm ở tầng cao nhất vẫn sáng đèn. Còn một tuần nữa sẽ đi thành phố Giang, Tiêu Tân Thâm sắp đặt một số việc ở khách sạn nghỉ dưỡng.
“Cốc cốc cốc.” Tiêu Tân Thâm đang xem văn kiện, cửa văn phòng đột nhiên vang lên.
“Vào đi.”
Chu Nham mở cửa ra, thử thăm dò nói: “Tiêu tổng, phu nhân đang cùng bạn học dùng cơm.”
Tiêu Tân Thâm không ngẩng đầu lên trả lời: “Ừ.”
Chu Nham lau mồ hôi trong lòng, còn nói thêm: “Quản lý sảnh khách sạn cho biết, có người chuẩn bị một bó hoa hồng cho phu nhân, bảo nửa tiếng sau đẩy vào phòng Hải Đường.”
Tiêu Tân Thâm bỏ xuống văn kiện trong tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn Chu Nham: “Bạn học của Sầm Niệm?”
Chu Nham: “Vâng, đúng vậy Tiêu tổng.” Sau khi nghe được thông tin này, tim gan của anh ta run rẩy theo.
Lúc Tiêu Tân Thâm làm việc không thích người khác quấy rầy, nhưng anh ta biết, bây giờ không báo chuyện này cho anh thì mình có thể bị mất bát cơm.
Quả nhiên, Tiêu Tân Thâm cầm lấy áo vest trên giá áo, nói với Chu Nham: “Lát nữa tôi trở về, cậu tan tầm trước đi.”
Chu Nham: “Vâng.” Anh ta thở phào nhẹ nhõm, may mà mình kịp thời báo cáo tin tức này.
–
Sầm Niệm vừa ăn cơm vừa trò chuyện với mọi người, giá cả thức ăn ở đây đắt quá đi, nhưng mà thật sự ăn rất ngon. Sầm Niệm nếm thử một ít đã lửng dạ, thế là trò chuyện với mọi người rồi ăn từ từ.
Phương Đông Trần cố ý bắt chuyện với Sầm Niệm, mọi người nhìn ra ý tứ của anh ta, cũng cố ý hay vô ý tạo cơ hội cho anh ta.
Ấn tượng của Sầm Niệm về Phương Đông Trần cũng không tệ lắm, con người rất hào phóng, thường xuyên mời mọi người ăn đồ ăn vặt, uống cà phê.
Phương Đông Trần thấy Sầm Niệm tươi cười trò chuyện với mình, trong lòng anh ta càng chắc chắn, hôm nay tỏ tình nhất định thành công. Cô vốn không thuộc tuýp người anh ta thích, nhưng nhìn lâu rồi cảm thấy lúc trước mình mù mắt. Sầm Niệm đẹp hơn các cô gái mà anh ta hay tán tỉnh nhiều.
Ngay khi Phương Đông Trần ảo tưởng mình sắp vịn vào cô bạn gái gia thế hiển hách để thăng quan tiến chức, cánh cửa phòng Hải Đường mở ra.
Ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển sang cánh cửa.
Sau khi Tiêu Tân Thâm đẩy cửa ra, còn có bồi bàn kéo ra tấm bình phong. Anh mặc âu phục vừa người, nút áo sơ mi cài kín kẽ, khí chất phi phàm. Thân cao chân dài, vai rộng eo hẹp, dáng vẻ còn tuấn tú như vậy.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía anh.
“Anh tới rồi!” Sầm Niệm thấy người tới là Tiêu Tân Thâm, cô nhoẻn miệng cười tươi, giọng điệu mang theo chút vui vẻ.
Tiêu Tân Thâm lạnh lùng trả lời: “Ừm.”
Sau đó anh lướt nhìn đám người trong buổi tiệc, rồi dừng lại trên người Phương Đông Trần. Anh ta mặc bộ quần áo hận không thể dán logo trên mặt mình, tay phải đeo chiếc đồng hồ Rolex cố ý xắn tay áo lên một đoạn.
Tiêu Tân Thâm nhanh chóng dời tầm mắt.
Nhưng Phương Đông Trần lại cảm nhận được sự rét buốt trong vài giây ngắn ngủi kia, một ánh mắt của người đàn ông này nhìn anh ta từ trên xuống dưới, khiến anh ta cảm nhận được cảm giác áp bách khó mà tả nổi.
Khí chất mạnh mẽ, vừa tiến vào phòng đã cho người ta cảm giác chớ đến gần. Phương Đông Trần lướt sang chiếc đồng hồ trên cổ tay anh, nếu anh ta không nhận nhầm thì đó là Grandmaster Chime. Chiếc đồng hồ này không bán ra bên ngoài, bị một người thần bí mua được tại một buổi đấu giá, là “Vua đồng hồ” trong lời đồn của bên ngoài.
Chiếc đồng hồ này vô giá, phối với khí chất cao quý của người đàn ông, không có một chút đột ngột ngược lại rất phù hợp.
Phương Đông Trần bất giác động đậy cổ tay phải, mượn khăn trải bài kéo tay áo xuống, che khuất chiếc Rolex của mình.
Bộ âu phục của người đàn ông này mọi thứ đều là đặt riêng, giá cả xa xỉ.
Phương Đông Trần vốn muốn khoe khoang trang phục của mình, so sanh với nhau quả thực không đáng nhắc tới.
Ánh mắt Tiêu Tân Thâm chuyển sang Sầm Niệm, chẳng hề có chút dao động nhưng đượm thêm một chút dịu dàng khó mà nhận ra.
“Anh tới ăn cơm.” Anh nói với cô.
Cô hơi kinh ngạc: “Hả? Anh còn chưa ăn cơm à?”
Lúc này một bạn học nói xen vào: “Sầm Niệm, vị này là…” Mọi người rất hiếu kỳ về thân phận của người đàn ông này, có người đang ngồi nổi lên tâm tư nhộn nhạo, ảo tưởng rằng đây là anh trai Sầm Niệm có thể bảo cô giới thiệu quen biết một chút.
Nhưng Tiêu Tân Thâm hoàn toàn không để ý tới bọn họ, những tâm tư này anh nhìn một cái là nhìn thấu ngay. Sầm Niệm không biết có bao nhiêu người muốn giành giật chồng cô.
Cô vươn tay ra, sau đó giơ lên về phía Tiêu Tân Thâm, nói: “Đây là ông xã tôi, Tiêu Tân Thâm.”
Mọi người ở đây đều ngây ra bởi lời này của cô, ngoại trừ Tiêu Tân Thâm.
Anh chỉ nhíu mày, rất hài lòng về hai chữ “ông xã” khi Sầm Niệm giới thiệu mình.
Hai chỗ ngồi bên cạnh Sầm Niệm là hai bạn học quen thân một chút ở lớp đào tạo, vì tạo ra cảm giác mình rất lễ độ cho Sầm Niệm, Phương Đông Trần chọn chỗ cách hai người.
Tiêu Tân Thâm thuận thế vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Sầm Niệm, chiếc nhẫn trên ngón áp út của hai người chạm vào nhau. Sầm Niệm cảm thấy động tác này quá thân mật, cô như điện giật lập tức rút tay về, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh.
Ở trong mắt người ngoài, động tác nhỏ này chỉ cảm thấy tình cảm hai người thật tốt.
Tiêu Tân Thâm đi hai bước, cô gái ngồi giữa Sầm Niệm và Phương Đông Trần rất biết điều đứng dậy: “Anh ngồi đi, vợ chồng hai người ngồi cùng nhau.”
Sầm Niệm nghe thấy hai chữ “vợ chồng”, hai má cô đỏ ửng, nói câu cảm ơn.
Chiếc bàn tròn tại phòng Hải Đường rất lớn, có thể chứa hai mươi người. Bọn họ chỉ có mười mấy người vốn không chen chúc, hiện giờ chỉ dời sang một vị trí mà thôi.
Tiêu Tân Thâm bấm nút, rất nhanh có bồi bàn tiến vào, giúp thu dọn vị trí ăn uống, thay bộ đồ ăn mới toanh. Anh cứ vậy ngồi bên cạnh Sầm Niệm
Hôm nay Sầm Niệm mặc áo sơ mi ca-rô và quần bò, trông rất trẻ trung. Tiêu Tân Thâm thì mặc trang phục chính thức, hai người ngồi cùng nhau thế mà không có cảm giác chênh lệch, ngược lại khiến người ta thấy rất xứng đôi.
Thực ra trước khi đến Tiêu Tân Thâm đã ăn uống qua loa. Nhưng khi anh ngồi xuống, Sầm Niệm liền gắp cho anh mấy món anh thường ăn, chỉ sợ anh không đủ no bị đói.
“Anh ăn nhiều chút, đi làm vất vả rồi.” Sầm Niệm rất nghiêm túc nói, sau đó lại gắp một đũa thịt luộc cho anh.
Tiêu Tân Thâm ngồi bên cạnh Sầm Niệm không tỏ vẻ gì, cô gắp thì anh ăn.
Nghe được lời nói của Sầm Niệm, anh ngược lại chẳng cảm thấy gì, nhưng trong mắt người ngoài ai cũng thấy tình cảm hai người tốt lắm. Đặc biệt là Phương Đông Trần, hiện tại trái tim giống như bị dao đâm.
Lúng túng, thất vọng…còn có lòng tự trọng mỏng manh của người đàn ông.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Phương Đông Trần bị kích thích bởi sự xuất hiện của Tiêu Tân Thâm, khi cửa mở ra anh ta mới sực nhớ tới hoa hồng chuẩn bị tặng cho Sầm Niệm. Anh ta còn chưa thoát khỏi tâm trạng mất mát, giờ đây lại bị chính “bất ngờ” của mình giết ngay không trở tay kịp. Anh ta muốn ngăn cản nhưng không còn kịp rồi, bồi bàn khách sạn đã đẩy hoa hồng vào rồi.
Trước khi tới anh ta cố ý dặn dò, tới giờ thì trực tiếp đưa vào, không ngờ là tự đào hố cho mình. Một bó đầy hoa hồng, tổng cộng có chín mươi chín đóa, trên đó có một tấm thẻ viết tên Sầm Niệm. Đóa hoa đỏ thẫm, tươi đẹp lóa mắt, đóa hoa dính nhiều hạt nước mềm mại ướt át.
Ngoại trừ Sầm Niệm thì ai cũng biết bó hoa này tặng cho ai.
Sầm Niệm nhìn bó hoa, có phần không hiểu.
Tiêu Tân Thâm buông đũa, tao nhã lau khóe miệng, cánh tay thon dài khoát trên lưng ghế của Sầm Niệm, trông như là đang ôm cô.
Tuyên bố công khai chủ quyền của anh đối với Sầm Niệm.
Ánh mắt Tiêu Tân Thâm lơ đãng lướt qua Phương Đông Trần, anh ta cố gắng giả vờ trấn định, nhưng hoa đã bị đưa vào rồi, anh ta còn chưa nghĩ ra nên giải thích ra sao.
“Bó hoa này…” Sầm Niệm nghi ngờ hỏi han.
Cô bạn ngồi bên cạnh Sầm Niệm phản ứng rất nhanh, sợ mọi người xấu hổ nên nói ngay: “Chúng tôi nghĩ cô sắp đi thành phố Giang rồi, sau này không thể thường xuyên gặp mặt, cho nên cùng nhau mua bó hoa tặng cho cô.” Mọi người mau chóng phản ứng, phụ họa nói theo.
Sầm Niệm à một tiếng, đứng dậy chạm vào bó hoa hồng kia, cô ngắm nhìn còn cúi đầu ngửi mùi hoa.
“Wow, cảm ơn mọi người, tôi rất thích.” Đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa đấy.
Trò khôi hài cứ thế cho qua, nhưng có một số người đau lòng, đối mặt một bàn đồ ăn ngon cũng ăn không vô.
Trong đầu Phương Đông Trần ngổn ngang, tất cả đều tại bản thân suýt nữa làm ra chuyện xấu hổ. Chồng Sầm Niệm tới trễ một chút thôi thì anh ta đã tỏ tình rồi. Thật là ngẫm lại hận không thể tìm cái hố chui vào. Vả lại, anh ta đột nhiên nghĩ tới, đầu óc chợt linh động, chồng Sầm Niệm mang họ Tiêu.
Nhất thời quyết định đặt phòng tiệc tại Thiên Thịnh, và người đàn ông khí chất hiên ngang này. Chẳng lẽ người đàn ông này chính là cậu ấm nhà họ Tiêu?
Phương Đông Trần nghĩ vậy không rét mà run, cảm thấy mình thật may mắn, bó hoa này còn chưa thành công lấy danh nghĩa của anh ta đưa tặng. Bằng không anh ta xong đời rồi.
Qua một lát, mọi người đều buông đũa, để ý tới hoàn cảnh gượng gạo không bao lâu thì rời khỏi.
Sau khi Sầm Niệm chào tạm biệt mọi người, cô đứng trước bó hoa to lớn kia, nhìn trái nhìn phải không biết nên làm gì bây giờ.
“Tiêu Tân Thâm, anh có thể bưng giúp em không? Nặng quá đi.” Sầm Niệm thử cầm lên, có hơi nặng. Hơn nữa bó hoa còn rất to, bưng lên rồi sẽ chắn tầm mắt.
Tiêu Tân Thâm đút một tay trong túi quần, anh giơ đồng hồ nhìn thoáng qua: “Anh còn phải tăng ca.”
Sầm Niệm nhíu mày nhìn anh: “Hôm nay là cuối tuần mà, mỗi ngày anh đều tăng ca, nhà cũng không về…” Lúc cô nói lời này không có ý tứ nào khác, chỉ là kể ra sự thật. Nhưng Tiêu Tân Thâm nghe được lại mang theo ý tứ khác.
“Cùng anh tăng ca.” Tiêu Tân Thâm chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp ra lệnh cho Sầm Niệm.
Sầm Niệm ngửa đầu, anh cao hơn cô một khúc, thua người nhưng không thể thua khí thế.
Cô lớn tiếng phản bác: “Em không muốn! Cùng anh tăng ca anh có trả lương cho em không? Em muốn về nhà xem phim.”
Tiêu Tân Thâm lạnh giọng nói: “Một tiếng, trừ tiền bữa cơm này.”
Sầm Niệm nghe được hai chữ “tiền cơm” lập tức ngừng công kích, cô yếu ớt hỏi: “Chỉ một tiếng?”
Tiêu Tân Thâm gật đầu: “Ừ, em có thể ở văn phòng chơi di động.”
Sầm Niệm nhìn sang bó hoa hồng: “Bó hoa kia…”
Tiêu Tân Thâm có chút mất kiên nhẫn, mày nhíu lại: “Chẳng phải là một bó hoa thôi à.”
Sầm Niệm hơi nóng nảy: “Đây là lần đầu tiên em nhận được hoa đó.”
Tiêu Tân Thâm thuận miệng nói: “Hồi trước anh tặng cho em một trăm lần.”
Sầm Niệm ngỡ ngàng: “Hả? Anh nói gì cơ?”
Tiêu Tân Thâm xoay người, sải bước chân tới cánh cửa rồi mở cửa ra: “Không có gì, cùng anh tới công ty, lát nữa anh bảo người đưa sang.”
~
Lời tác giả:
Niệm Niệm: Đã hoàn thành nhiệm vụ cho ăn ngày hôm nay.