Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà

chương 53: trải nghiệm niềm vui làm ba mẹ trước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Spring / Beta: Sam

Đêm nay Sầm Niệm cứ lo lắng ưu tư, mới tắm xong cô đã quên mất khóa cửa phòng vệ sinh, Tiêu Tân Thâm trực tiếp mở cửa vào, ôm cô từ phía sau. Sầm Niệm phản kháng một chút, phản kháng không có hiệu quả, chưa tới nửa phút sau cô đã giơ lên cờ hàng. Tiêu Tân Thâm rất dịu dàng, tuy rằng Sầm Niệm vẫn cảm thấy anh bá đạo, cơ mà bản thân cô biết anh tốt hơn trước đó rất nhiều.

“Em không thoải mái à? Ngày hôm qua còn đau?” Tiêu Tân Thâm nhận ra điểm khác lạ, anh không tiếp tục. Anh hôn lên tóc Sầm Niệm, thấp giọng hỏi bên tai cô.

Sầm Niệm lắc đầu: “Không đau.”

“Vậy em sao thế?” Ngoại trừ lúc Sầm Niệm sinh bệnh, Tiêu Tân Thâm chưa từng kiên nhẫn như vậy.

Anh thả Sầm Niệm ra, vuốt mái tóc cô.

“Bé Cam, nói cho anh biết đi? Không phải chúng ta đã nói rồi à, có chuyện gì cũng đừng giấu anh.”

Sầm Niệm cúi đầu, mới sấy tóc xong sợi tóc mềm mại rũ xuống. Trong không khí phòng tắm đều là mùi sữa tắm của cô, rất dễ chịu.

“Tiêu Tân Thâm…” Giọng Sầm Niệm mang theo vẻ nghẹn ngào, cô bất lực gọi tên anh, “Anh nói đi em sẽ không mang thai chứ?”

Tiêu Tân Thâm sửng sốt, động tác chậm lại, anh kiên nhẫn nói với cô: “Không đâu, anh có làm biện pháp mà.”

Sầm Niệm đương nhiên biết anh có làm, đã dùng hơn nửa hộp rồi.

Nhưng sau khi ông Sầm nói “Hy vọng sang năm hai đứa có thể cho ba có cơ hội phát ba bao lì xì”, Sầm Niệm liền không thể khống chế bắt đầu suy nghĩ lung tung. Cô còn lén tra Baidu, Baidu nói rằng đó không phải là biện pháp an toàn trăm phần trăm.

Hơn nữa Tiêu Tân Thâm vừa dùng sức lại mạnh mẽ như vậy, tối qua Sầm Niệm luôn cảm thấy bụng mình sắp hỏng rồi, càng khỏi nói tới một lớp bảo vệ mỏng manh như vậy.

Tiêu Tân Thâm bất đắc dĩ nói: “Thật sự không mà, trước kia lâu như vậy chúng ta vẫn không mang thai, em phải tin tưởng chất lượng của thứ này.” Dứt lời, anh cố ý giở trò, nói tiếp, “Em thích nhãn hiệu này nhất, cho nên chúng ta luôn dùng loại này, em nói cảm giác sử dụng thứ này khá tốt…”

Sầm Niệm đột ngột quay đầu lại trừng to mắt, cô che miệng Tiêu Tân Thâm không cho anh nói ra lời tiếp theo. Tiêu Tân Thâm vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay mềm mại của Sầm Niệm. Cảm giác mềm mại tê dại khiến cô sợ tới mức rụt tay trở về.

Tiêu Tân Thâm ôm eo Sầm Niệm, dùng chút sức đặt cô ngồi lên bồn rửa mặt. Da thịt trực tiếp chạm vào mặt nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, Sầm Niệm lạnh đến run người. Anh ôm lấy cô, sương mù trong phòng tắm còn dày đặc chưa tan đi.

Độ cao này vừa đúng.

Chỉ chốc lát sau, Sầm Niệm nóng lên, bầu không khí ngày càng mập mờ. Sầm Niệm ôm chặt cổ Tiêu Tân Thâm, sợ mình sẽ ngã xuống. Cơ thể nhỏ gầy chuyển động theo động tác của anh. Thời gian của Tiêu Tân Thâm đặc biệt dài, rốt cuộc sau khi kết thúc cô đã buồn ngủ.

Sầm Niệm không còn sức lực phản kháng, Tiêu Tân Thâm giúp cô tắm rửa cô cũng chỉ yếu ớt hừ hai tiếng. Cuối cùng, Tiêu Tân Thâm thỏa mãn nguyện vọng tối qua của mình. Bồn tắm lớn hai người quả thật là chỗ tốt.

“Ngủ ngon.” Tiêu Tân Thâm hôn lên cánh môi sưng đỏ của Sầm Niệm.

Sầm Niệm tìm một tư thế thoải mái nằm trong lòng anh chuẩn bị đi ngủ, trước khi ngủ cô lại lo lắng hỏi một câu: “Thật sự sẽ không mang thai chứ?” Sợ rằng Tiêu Tân Thâm nghĩ nhiều, cô lại giải thích, “Không phải không sinh, chỉ là bây giờ em còn nhỏ…”

Tiêu Tân Thâm sờ soạng cô một phen, tỏ vẻ sự bất mãn của mình: “Sầm Niệm, anh không ngại dùng hành động để nhắc nhở em, hiện tại em đã hai mươi bốn tuổi.”

Sầm Niệm bịt lỗ tai, nhắm chặt hai mắt: “Em không nghe em không nghe, ngủ ngon!”

Tiêu Tân Thâm vươn tay tắt đèn phòng ngủ, có người con gái mình yêu nằm trong lòng, anh thỏa mãn ôm Sầm Niệm đi vào giấc ngủ.

Kỳ nghỉ Tết vẫn còn mấy hôm nữa, ông Sầm ở lại khu nhà Quan Hải mấy ngày, ông cảm thấy mình ở đây sáng quá, còn sáng hơn cả đèn treo ở phòng khách. Thế là ông chủ động tìm cớ trở về Thúy Đình Uyển, qua vài hôm nữa sẽ ra nước ngoài. Thấy con gái con rể hòa thuận, ông Sầm cũng trải qua ngày Tết vui vẻ, những lo lắng trước đây chợt thoáng qua.

Sầm Niệm tràn đầy tò mò với ngôi nhà mới, khắp nơi đều là bất ngờ. Lầu ba không chỉ có suối nước nóng trong nhà mà còn có một KTV gia đình thật to. Tiêu Tân Thâm hoàn toàn dựa theo sở thích của cô mà chuẩn bị ngôi nhà này, ngay cả hoa trồng trong vườn đều là loại cô thích.

Nhưng cảm giác mới lạ cũng chỉ duy trì hai ngày.

Buổi tối, dưới sự cầu xin của Sầm Niệm, Tiêu Tân Thâm miễn cưỡng buông tha cô.

Sầm Niệm xoa bụng mình, mi mắt run rẩy, nhỏ giọng than thở: “Anh không thể nhẹ chút sao?”

Tiêu Tân Thâm hỏi ngược lại: “Sâu lắm à?”

So với sức lực trước kia, anh đã kiềm chế nhiều lắm rồi. Hơn nữa Sầm Niệm của trước kia rất thích.

Sầm Niệm cắn cánh tay Tiêu Tân Thâm một cái, tỏ vẻ sự bất mãn của mình. Nhưng mà cái cắn kia không chỉ chẳng có lực sát thương, mà chỉ làm ngứa cơ bắp rắn chắc của anh, khiến anh trở nên chộn rộn.

“Tiêu Tân Thâm em ở nhà mấy hôm rồi chán quá, ngày mai chúng ta…em, anh làm gì hả!”

Sầm Niệm đang nghiêm túc cùng anh thương luyện chuyện ngày mai ra ngoài chơi, nhưng bàn tay to của con rùa thối này mang theo nhiệt độ cơ thể từ cổ áo bắt đầu chậm rãi dời xuống. Cuối cùng trực tiếp tiến vào khu vực nửa thân dưới.

Âm thanh của Tiêu Tân Thâm khàn khàn như bị giấy ráp mài qua, ẩn chứa cảm xúc sâu lắng: “Lần trước không phải em hỏi anh mua nhiều vậy không dùng hết sao? Anh cần phải chứng minh bản thân.”

Sầm Niệm: ……

Con rùa thối!!

“Bé Cam ngoan, ngày mai anh đưa em ra ngoài chơi.” Tiêu Tân Thâm dỗ dành nói.

Sầm Niệm từ bỏ chống cự.

Vì ngày mai có thể ra ngoài chơi, hy sinh bản thân một chút cũng được.

Ồn ào một hồi thì tới nửa đêm, cũng may ngày mai không cần dậy sớm. Trước khi đi ngủ, Sầm Niệm cố sức vươn ra bàn tay run rẩy từ trong ổ chăn muốn đi lấy di động. Tiêu Tân Thâm bắt lấy cổ tay cô, kéo cánh tay mảnh mai của cô quay về trong chăn.

“Ngủ đi, đừng chơi di động.”

Sầm Niệm ngáp một cái, mệt mỏi tựa vào lòng anh giải thích: “Không phải chơi di động, em chỉnh chuông báo thức, ngày mai chẳng phải ra ngoài chơi sao?”

“Không cần, tối mai anh hẹn mấy người bạn đến quán bar, đều là mấy người bạn chơi thân từ nhỏ, còn có Tiểu Viễn.”

Tiêu Tân Thâm vốn định từ chối lời mời ngày mai của Thẩm Thừa Hành, ở nhà với Sầm Niệm.

Sầm Niệm vừa nghe tới quán bar chơi, ánh mắt chợt tỏa sáng: “Thật hả? Quán bar?!!”

Cô chưa bao giờ tới quán bar đâu! Chỉ thấy trong tivi thôi, rất kích thích.

Sầm Niệm nghĩ lại cảm thấy hưng phấn: “Vậy em có cần mặc loại váy rất gợi cảm không, còn trang điểm đậm nữa?”

Thật sự khiến người ta mong chờ mà, cuộc sống về đêm của người trưởng thành.

Lông mày kiếm của Tiêu Tân Thâm lướt qua, Sầm Niệm mong mỏi nhìn anh.

Bờ môi anh hé mở, lạnh lùng thốt ra: “Muốn nghĩ cũng đừng nghĩ tới, ngày mai ngoan ngoãn mặc áo lông cho anh.”

Sầm Niệm: ……

“À, được rồi.”

Con rùa thối ngang ngược bá đạo!

Chiều hôm sau, Tiêu Tân Thâm đưa Sầm Niệm đi gặp mấy người bạn trước.

Tiêu Tân Thâm quả thật là người đàn ông nói một không hai. Anh mặc chiếc áo khoác ngoài trông phong lưu phóng khoáng, hết sức điển trai. Mà Sầm Niệm thì sao, Sầm Niệm bị quấn chặt như cái bánh chưng, ngoại trừ đôi mắt lộ ra ngoài, cô bị đánh bại bởi áo lông màu trắng và khăn quàng cổ màu vàng nhạt cộng thêm bao tay màu hồng nhạt do Tiêu Tân Thâm không có thẩm mỹ phối đồ.

Anh rất hài lòng nhìn kiệt tác của mình, Sầm Niệm chỉ có thể lải nhải trong lòng. Chừng nào về nhà cô sẽ tải xuống trò Love Nikki-Dress UP Queen cho Tiêu Tân Thâm, để anh học tập kỹ năng phối đồ một chút!

Hai người tới một câu lạc bộ tư nhân, Tiêu Tân Thâm dẫn Sầm Niệm đi vào.

Câu lạc bộ trang trí thanh lịch và sang trọng, nhân viên phục vụ nhìn thấy hai người liền lịch sự chào hỏi, dẫn hai người đi tới một phòng bên trong.

Câu lạc bộ này theo chế độ hội viên, nhân viên phục vụ đương nhiên nhận ra Tiêu Tân Thâm. Khi tới cửa, nhân viên phục vụ tự động rời khỏi.

Tiêu Tân Thâm mở cửa ra, bên trong đang chơi mạt chược hăng say.

Tiêu Tân Viễn nhìn một cái liền thấy hai người, chủ động hô lên: “Anh hai, chị hai.”

Ninh Ngưng ngồi bên cạnh cậu ta ôm một con mèo mướp, cũng theo gọi một tiếng: “Anh hai, chị hai.”

Quan hệ giữa Tiêu Tân Thâm và cậu ta dịu đi rất nhiều, Sầm Niệm cũng không biết giữa hai em anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng vào mùng một Tết còn nhận được điện thoại chúc Tết của Tiêu Tân Viễn.

Sầm Niệm lịch sự vẫy tay với bọn họ: “Chào hai người.”

Ba người đàn ông khác trên bàn đồng thời quay đầu qua.

Một người đàn ông trong đó đeo mắt kính gọng vàng ném ra một quân mạt chược trên bàn: “Bát điều —— ồ, Tiêu Tân Thâm đưa Sầm Niệm tới rồi.”

“Đây là Thẩm Tứ Hành.” Tiêu Tân Thâm nói với Sầm Niệm. Lúc tới nơi Tiêu Tân Thâm đã nói với cô, là người bạn bác sĩ của anh.

Thẩm Thừa Hành ho khan, cười với Sầm Niệm, Nghiêm Lị Lị mang mái tóc màu hồng nhạt cũng cười vẫy tay với cô.

“Cô đừng để ý tới nó, nó và Tiêu Tân Thâm bát tự không hợp nhau.”

Đây chính là Thẩm Thừa Hành, trước đó Tiêu Tân Thâm có nói sơ qua với cô. Điểm chính là bạn gái của anh ta rất chói mắt, quả nhiên đúng như lời của Tiêu Tân Thâm, muốn nhận ra Thẩm Thừa Hành rất đơn giản, người ngồi bên cạnh cô gái có màu tóc tươi sáng nhất chính là anh ta.

Người đàn ông còn lại, không đợi anh ta cất tiếng thì Sầm Niệm đã bỏ ra bàn tay của Tiêu Tân Thâm.

“Tống Tế, trời ơi, Tống Tế!!” Sầm Niệm che miệng, không thể tin vào mắt mình, “Tôi rất thích phim điện ảnh của anh, ôi trời ơi, hôm nay được nhìn thấy người thật rồi, anh có thể ký tên cho tôi không.”

Tiêu Tân Thâm tiến lên giữ lấy Sầm Niệm muốn nhào về phía Tống Tế: “Em ngoan chút đi.”

Tống Tế cười cười, thoải mái đáp lại: “Chỉ cần Tiêu Tân Thâm không xé chữ ký của tôi, cô muốn ký bao nhiêu tấm cũng được.”

Tiêu Tân Thâm kéo Sầm Niệm ngồi xuống sô pha bên cạnh, anh không vui hỏi: “Các cậu còn muốn đánh bao lâu nữa?”

Thẩm Thừa Hành: “Vòng cuối cùng.”

Thẩm Tứ Hành đẩy mắt kính, nói: “Tống Tế, Tiêu Tân Thâm ghen rồi, lần đầu tiên đưa Sầm Niệm ra ngoài chơi với chúng ta, cậu cứ vậy không phúc hậu đâu.”

Tống Tế bất đắc dĩ chìa tay ra, nói: “Tôi đã kết hôn rồi.”

Sầm Niệm nhìn sang Tiêu Tân Thâm, cằm anh kéo căng, dùng khẩu hình nói: “Buổi tối lại trừng trị em.”

Sầm Niệm lập tức sợ hãi, ngoan ngoãn nói: “Em sai rồi, anh mới là người đẹp trai nhất trong lòng em.”

Những lời này không gạt người, ở trong lòng cô Tiêu Tân Thâm là đẹp trai nhất, ngay cả sợi tóc cũng đẹp nhất. Chiếc mũi cao thẳng, mày kiếm lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài, tất cả đều lấy đi linh hồn của Sầm Niệm. Đặc biệt là dáng người kia, Sầm Niệm nghĩ tới đã muốn chảy nước miếng. Sầm Niệm chỉ nhìn khuôn mặt anh thôi thì đầu óc sẽ không nghe lời. Buổi tối đều bị anh lừa đến thảm thương.

Nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc cô đu idol mà.

Trước đó Tiêu Tân Thâm nói với cô rằng anh có một người bạn tên là Tống Tế. Sầm Niệm còn tưởng là cùng tên, nào ngờ thực sự trùng hợp đến vậy.

Ôi trời ơi, cuộc sống của cô hạnh phúc quá đi.

Ông xã điển trai như vậy, còn bất ngờ đu idol thành công. Ca sĩ cô thích nhất Tạ Trạm Từ, dưới sự giúp đỡ của Lăng Vân cũng nhận được chữ ký. Diễn viên yêu thích nhất là Tống Tế, hôm nay cũng được nhìn thấy người thật.

Lông mày Tiêu Tân Thâm thả lỏng, anh rất hài lòng với câu trả lời của Sầm Niệm.

Sầm Niệm còn nói thêm: “Nhưng em thật sự thích anh ấy, từ lúc anh ấy giành được giải ảnh đế em đã bắt đầu xem phim của anh ấy.”

Không muốn sống nữa mà.

Tiêu Tân Thâm điềm tĩnh lại không mất đi vẻ uy hiếp nói: “Ừm được, lần sau đừng hòng anh dẫn em đi gặp cậu ta.”

Ngay khi Sầm Niệm buồn rầu suy nghĩ làm thế nào dỗ dành anh thì sô pha bên cạnh lõm xuống, Sầm Niệm quay đầu qua, nhìn thấy con mèo mướp mà Ninh Ngưng ôm đang ngồi bên cạnh bọn họ.

Sầm Niệm cười hỏi Ninh Ngưng: “Con mèo tên gì thế? Đáng yêu quá.”

Chú mèo làm như có thể nghe hiểu tiếng người, nó còn chủ động đưa đầu qua để Sầm Niệm sờ.

Sầm Niệm “woa” một tiếng, nói với Tiêu Tân Thâm: “Đáng yêu quá đi, em cũng muốn nuôi.”

Cánh tay Tiêu Tân Thâm ôm lấy cô, lạnh lùng nhìn cô.

Sầm Niệm đang muốn làm nũng, Ninh Ngưng chủ động nói: “Đúng lúc mấy hôm nữa em phải ra nước ngoài dự họp báo, chỉ có thể đặt ở tiệm thú nuôi, nếu chị không ngại, có thể làm phiền chị giúp em nuôi nó một thời gian không? Nó tên là Bính Bính.”

Sầm Niệm kéo ống tay áo của Tiêu Tân Thâm, tỏ vẻ đáng thương cầu xin nói: “Tiêu Tân Thâm…”

Anh đáp lại rất chắc chắn: “Không được.”

Bính Bính đã nhảy lên người Sầm Niệm, chẳng hề sợ người lạ. Trái tim Sầm Niệm đã tan chảy bởi Bính Bính cứ cọ cọ trên người cô.

Đáng yêu quá, thật sự đáng yêu quá đi.

Nhất định phải bắt về nhà!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đầu óc Sầm Niệm chẳng hề nghe sai khiến, cô tùy tiện tìm một cái cớ lung tung: “Tiêu Tân Thâm, chúng ta trải nghiệm niềm vui làm ba mẹ trước, như vậy không tốt sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio