Edit: Spring
Tiêu Tân Thâm nhíu mày: “Em nói cái gì? Bạo hành?”
Sầm Niệm chỉ vào chiếc ghế êm dưới người, nhỏ giọng nói: “Tôi vừa nhớ ra được một ít, anh đứng ở đây, tôi quỳ gối chỗ này, anh ở sau lưng đánh tôi…đánh tôi…” Chữ “mông” rất xấu hổ, cô không nói nên lời.
Tiêu Tân Thâm sửng sốt vài giây rồi nhớ ra.
Trước đây khi vừa mới kết hôn với Sầm Niệm không bao lâu, lần đầu nếm được mùi vị tuyệt vời, mỗi tối hai người hận không thể dây dưa đến bình minh, đương nhiên muốn trải nghiệm chút mới mẻ, thế nên bọn họ đã từng thử vài lần trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ.
Anh và Sầm Niệm đều rất thích loại cảm giác kích thích này. Hơn nữa lần nào Sầm Niệm cũng đặc biệt phối hợp với anh. Tuy rằng sau khi kết hôn tình cảm giữa hai người không hòa hợp cho lắm, nhưng tại một phương diện nào đó thì lại rất ăn ý. Ngẫu nhiên vỗ vào chỗ nào đó cũng là tình thú, thực ra động tác của anh rất nhẹ, Sầm Niệm cũng không kêu đau ngược lại uốn éo thắt lưng càng phối hợp với anh.
Anh cặm cụi làm việc, người phụ nữ này ngược lại ỷ vào việc mình mất trí nhớ mà hắt nước bẩn vào người anh?
Biểu cảm của Tiêu Tân Thâm trở nên lạnh lùng, nhớ lại một hình ảnh nào đó, anh cảm thấy có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng. Anh đột nhiên cầm lấy áo khoác, chẳng hề quay đầu lại: “Công ty còn có việc, anh đi trước.”
Sầm Niệm:???
Theo tiếng đóng cửa Sầm Niệm lại chắc chắn về ý nghĩ Tiêu Tân Thâm bạo hành mình ——
Sau khi từng hành vi xấu xa bị cô vô tình vạch trần thì chạy mất hút, đây là nhận định của Sầm Niệm về hành động đột ngột bỏ đi của Tiêu Tân Thâm. Xem ra tình cảm giữa bọn họ đã có vết nứt, không tốt đẹp như lời của Thư Nam.
Sầm Niệm vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận sự thật mình đã kết hôn thì đã nhớ ra hồi ức không đẹp lúc trước. Cô thở dài, chuẩn bị ngâm mình trong bồn tắm lớn của phòng tắm siêu to kia, sau đó từ từ suy nghĩ làm thế nào thương lượng với Tiêu Tân Thâm.
Bạo hành gia đình là vấn đề mấu chốt, nhất định phải ly hôn.
Có điều tất cả ý nghĩ này đều dừng lại vào lúc Sầm Niệm tìm chiếc váy ngủ trong tủ quần áo, trước khi chuẩn bị tắm rửa ——
Cô bước vào phòng giữ đồ rất lớn, còn có hai cái tủ trang sức cùng với một cái tủ trưng bày bằng kính trong suốt nằm chính giữa. Bên trong có hai mươi mấy chiếc đồng hồ, ánh đèn trên trần nhà rọi xuống lóng lánh khiến Sầm Niệm lóa mắt. Tuy nhiên bây giờ cô không có tâm trạng thưởng thức những thứ này.
Sầm Niệm thuận tay lấy một chiếc váy ngủ bằng tơ lụa màu trắng, sờ lên trơn bóng đặc biệt thoải mái. Chỉ là dây ren trước ngực quá gợi cảm, không phù hợp với cái tuổi mười bảy của cô. Ngón tay Sầm Niệm lướt qua váy ngủ, cảm xúc chạm vào mềm mại mang theo một đoạn trí nhớ khác của cô.
Là phân đoạn cửa sổ sát đất trước hồi ức cô vừa nhớ ra.
Hôm ấy cô mặc chiếc váy ngủ này, bị Tiêu Tân Thâm đứng phía sau vén lên tới vòng eo. Cô quay đầu, Tiêu Tân Thâm cúi xuống hôn, tóc mái che khuất con ngươi sâu thẳm của anh, hai người đang hôn nhau.
Nhớ đến đây thì dừng lại.
Cộng thêm hồi ức kia, Sầm Niệm đột nhiên hiểu được, cái này bạo hành chỗ nào, rõ ràng là…
Cô đang tự mình trải nghiệm chỗ hơn người của Tiêu Tân Thâm. Sầm Niệm đỏ mặt đến phát nóng, bên tai cũng nóng lên. Tiêu Tân Thâm không thể nào không biết chuyện cô nhắc tới, lần này coi như mất mặt quá rồi.
Tuy rằng bản thân Sầm Niệm đã làm tâm lý tốt, biết rằng sau khi hai người kết hôn không có khả năng không xảy ra chuyện gì. Nhưng đột nhiên nhớ tới những hình ảnh kia, còn nói ra trước mặt anh, cô quả thực hận không thể chui xuống hố. Hiện tại cô cũng không còn tâm tình ngâm nước tắm, chỉ muốn quỳ gối trước Phật cầu nguyện ngày mai Tiêu Tân Thâm thức dậy cũng mất trí nhớ như mình, quên đi lời nói kia của cô.
–
Ngày hôm sau Sầm Niệm thức dậy trong căn hộ năm trăm mét vuông, cô lăn một vòng trên chiếc giường mềm mại rộng hai mét, trong lòng vẫn ưu sầu. Giấc mộng đêm qua đều là cảnh tượng kia, thật là không phù hợp với trẻ vị thành niên.
Tuy rằng cơ thể cô đã hai mươi ba tuổi. Nhưng trí nhớ của cô vẫn là mười bảy tuổi, vẫn là một cô bé học sinh đơn thuần đọc tiểu thuyết đến đoạn cấm mười tám sẽ bịt mắt rồi lén xem qua khe hở bàn tay!
Sầm Niệm ngồi dậy, bản thân đã từ người xem ở khán phòng biến thành tay lái xe lão luyện trải qua trăm trận.
Sầm Niệm thở dài rồi lại nằm xuống, tiện tay lấy di động đặt ở tủ đầu giường.
Trì Nghênh Nghênh trả lời tin nhắn của cô vào mấy tiếng trước.
[Dạo này cậu đang làm gì?] Đây là tin nhắn cô gửi hai ngày trước.
[Mấy hôm trước tớ rời khỏi Bắc Kinh đi New York rồi, dạo này vừa học vừa làm ở trụ sở chính của tạp chí đấy bảo bối. Tớ nhớ đã gửi qua WeChat cho cậu rồi mà, cậu quên rồi hả?]
Sầm Niệm: [Ờ ờ, gần đây tớ không xem WeChat.]
Hồi cấp ba, cô và Trì Nghênh Nghênh một đứa học khoa học tự nhiên, một đứa học khoa học xã hội.
Mục tiêu của Sầm Niệm là thi đậu ngành kiến trúc của đại học S, mà giấc mộng của Trì Nghênh Nghênh là bước vào tạp chí thời trang “New Edge · Fashion” và trở thành tổng biên tập tạp chí.
Sầm Niệm tìm kiếm trên Baidu, quả nhiên trụ sở chính của New Edge · Fashion là ở New York.
Mọi người đều quá tuyệt vời, chỉ có cô hiện tại giống như đồ ăn hại, chỉ có căn hộ lớn năm trăm mét vuông kèm theo hồ bơi nằm ở trung tâm thành phố bình thường chẳng gì đặc sắc, một ông chồng coi như bảnh bao, còn có một chiếc túi xách trị giá một triệu đồng bị hỏng trong vụ tai nạn mà thôi. À đúng rồi, còn có một người cha làm ăn ở nước ngoài.
Khoan đã…hình như cũng không tệ lắm?
Sầm Niệm lắc đầu, ngăn cản ý tưởng chìm đắm trong trụy lạc của mình. Cô nói với bản thân: không thể dựa vào đàn ông, dựa vào đàn ông là phải bị ăn đòn.
Sau khi rửa mặt xong Sầm Niệm đi vào phòng bếp, cô mở ra tủ lạnh tích hợp cực lớn, phát hiện bên trong thế mà chứa đầy đồ ăn. Đồ ăn mua quá nhiều hai người ăn mấy ngày cũng không hết, để lâu sẽ không còn tươi.
Cô đột nhiên tò mò, sau khi kết hôn mình và Tiêu Tân Thâm luôn ở đây sao? Kiểu cách hai người sống chung thật không như Sầm Niệm tưởng tượng, người đàn ông này chẳng nói nhiều gì với cô, nếu không phải mọi người đều nói rằng đây là chồng cô, làm thế nào Sầm Niệm cũng không tin.
Hơn nữa chỉ cần nghĩ đến Tiêu Tân Thâm, cô sẽ liên tưởng đến mình và anh từng có mối quan hệ rất thân mật, ngày hôm qua cô còn hiểu lầm anh, hỏi ra vấn đề xấu hổ như vậy. Sầm Niệm đột nhiên cảm thấy may mà hôm nay Tiêu Tân Thâm không ở nhà, bằng không quá xấu hổ rồi.
Sầm Niệm làm bữa sáng cho mình, sau khi ăn xong thì đến phòng sách. Cô tìm kiếm kỹ càng, quả nhiên có rồi! Sầm Niệm rút ra quyển “Từ vựng tiếng Anh cấp bốn”.
Đi lên từ chỗ mất trí nhớ, học thuộc từ đơn đi Sầm Niệm.
Thoáng cái tới trưa, tiếng Anh hồi cấp ba của Sầm Niệm luôn không tốt, học thuộc từ đơn là việc cô tốn sức nhất. Hơn nữa hồi cấp ba các cô còn có một giáo viên tiếng Anh đặc biệt có trách nhiệm, các từ trong mỗi bài học đều sẽ nghe viết chính tả, phải không sai từ nào mới có thể tan học. Thời gian tan học hồi cấp ba là tám giờ, Sầm Niệm thường xuyên bị ở lại tới mười giờ mới đi được, ông Sầm mượn xe đạp chờ cô bên ngoài.
Chú gác cổng trường cũng quen biết cô, mỗi lần tới đêm về nhà chú gác cổng luôn sẽ hỏi một câu: “Hôm nay Sầm Niệm ở lại học thuộc từ đơn nữa à?”
Tuy rằng mỗi lần bị ở lại nghe viết chính tả từ đơn cô đều khóc thút thít, nhưng giáo viên tiếng Anh nói rất đúng. Bài thi tiếng Anh thực chất là bài kiểm tra từ vựng, nhận biết nhiều từ đơn thì thành tích đương nhiên sẽ không kém. Cũng bởi vì giáo viên có trách nhiệm như vậy, thành tích của Sầm Niệm mới có thể vượt qua cấp ba.
Sầm Niệm nghĩ tới đây cảm thấy khổ sở, cũng không biết mình thi đại học tiếng Anh được bao nhiêu điểm, kết quả cuối cùng có xứng đáng với cô giáo mỗi ngày sau khi tan học còn cùng cô học từ đơn không.
Đúng lúc này, trong nhà vang lên tiếng điện thoại.
Sầm Niệm tìm một vòng mới nhìn thấy điện thoại có màn hình ở cửa nhà đang vang lên. Cô cầm lấy ống nghe, bên trong truyền ra một giọng nữ hết sức khách sáo: “Chào cô, tôi là quản lý của khu nhà, xin hỏi có phải là cô Sầm không?”
Thật cao cấp, Sầm Niệm nghĩ ngợi.
“Chào cô.”
“Chào cô Sầm, trước đó cô có một món hàng chuyển phát nhanh của Đồng Thành Express, là phòng trưng bày nghệ thuật Từ Dẫn đưa tới quà sinh nhật cô đặt cho chính mình. Bởi vì trong nhà không có người, nó luôn để ở đây, xin hỏi bây giờ cô có tiện nhận hàng không?”
Sầm Niệm: “Tiện.”
“Tốt quá, chúng tôi lập tức gọi người đưa tới cửa, cám ơn cô đã nhận máy, chúc cô một ngày vui vẻ.”
Sau khi ngắt điện thoại không bao lâu thì vang lên tiếng gõ cửa. Qua mắt mèo Sầm Niệm xác nhận là nhân viên đeo thẻ làm việc tại khu nhà mới mở cửa ra.
Thứ đồ này rất kỳ quái, hình dài đựng trong túi vải. Sầm Niệm lấy đồ vật ra khỏi túi vải, thế mà là một bức tranh chữ. Bên trong còn có một tờ giấy viết tay, “Sầm Niệm sinh nhật lần thứ ”, phần đề chữ là Từ Dẫn.
Sầm Niệm mở cuộn giấy ra nhìn, nội dung là “Bạch đầu ngâm”. Phần đề chữ cũng là Từ Dẫn, còn có một con dấu đỏ thẫm. Bức tranh chữ này nét vẽ thẳng đứng, kiểu chữ tuyệt đẹp, mặc dù Sầm Niệm không hiểu tranh chữ, chỉ xem thôi cũng thán phục.
Không ngờ sau khi mình trưởng thành lại còn có ánh mắt nghệ thuật thưởng thức tranh chữ.
Sầm Niệm cuộn lại bức tranh chữ, cất nó lên cái giá trong phòng sách.
Sau đó cô mở Baidu tìm kiếm phòng trưng bày nghệ thuật này. Tìm ra mới biết được thì ra phòng trưng bày nghệ thuật này nằm ở Bắc Kinh, nhìn trên bản đồ cách nhà không xa. Xem bình luận trên mạng, mọi người đều nói nhà thư pháp Từ Dẫn rất thần bí, không biết người thật bao nhiêu tuổi, lại là người ở đâu.
Hàng năm cố định vào mùng một Tết quyên góp một bức tranh chữ cho hội đấu giá từ thiện của Bắc Kinh, người khác muốn chữ của anh, chỉ có thể đến phòng trưng bày thử vận may. Bởi vì chữ của anh chỉ bán cho người có duyên. Vì thế giá trị chữ của anh tăng cao, rất nhiều người muốn có bản gốc chữ viết tay của anh.
Sầm Niệm suy nghĩ, quả nhiên người làm nghệ thuật đều rất thần bí lại kỳ quái. Có điều cô may mắn có thể mua được chữ của anh, sau này để lại cho con mình còn có thể coi như là đồ gia truyền đấy.
Sầm Niệm chợt nghĩ tới lời nói của quản lý khu nhà, cô đã rất lâu không về nhà sao? Sinh nhật vào mùng một Tết, bây giờ đã là cuối tháng một lịch âm.
Nằm viện cũng chỉ mấy hôm mà thôi, vậy khoảng thời gian trước cô ở đâu? Sầm Niệm càng nghĩ càng tò mò, cơ mà Thư Nam từng nói với cô, năm mới cùng chồng mình ở Úc, bởi vậy cô nàng khẳng định không biết. Hiện giờ cũng chỉ có thể tìm Tiêu Tân Thâm hỏi thôi.
Sầm Niệm lấy ra di động, do dự một lát. Cô an ủi chính mình: thôi đi thôi đi, tuy rằng mình mất trí nhớ, nhưng anh ấy trước sau vẫn là người chồng hợp pháp của mình, mặt dày một chút coi chuyện kia chưa xảy ra là được. Vả lại ngày hôm qua mình nói xấu Tiêu Tân Thâm bạo hành mình trước, lần này mình nên nhún nhường một lần.
Sầm Niệm thuyết phục bản thân xong thì lấy di động ra mở khóa. Cô gõ chữ trên màn hình, gửi đi một tin nhắn ——
[Số QQ của anh là bao nhiêu, sao em không add QQ của anh?]
Danh sách QQ của Sầm Niệm vốn đã ít người, sau đó lại xóa rất nhiều, hiện tại chỉ giữ lại mấy bạn học khá thân và giáo viên hồi trước.
Không có Tiêu Tân Thâm. Sao ngay cả QQ cũng không add nhỉ? Chẳng phải mợ út nói tình cảm giữa bọn họ rất tốt ư?
Tiêu Tân Thâm chậm chạp không trả lời, Sầm Niệm đợi một lát rồi tiếp tục học từ đơn.
Bên kia ——
Tiêu Tân Thâm và Chu Nham đang trên đường đi tới khu vực ngoại thành, Chu Nham cũng ngồi ở hàng ghế sau, đang báo cáo tiến độ của công trình khách sạn nghỉ dưỡng ở ngoại thành.
“Hiện tại tiến độ thi công vẫn như thường, dựa theo tiến độ hiện nay trên cơ bản có thể hoàn thành vào tháng tám…”
“Chu Nham.” Tiêu Tân Thâm nhìn thoáng qua tin nhắn trong di động, anh ngắt lời Chu Nham.
“Cậu có nhớ số QQ của tôi là bao nhiêu không?”
Chu Nham đang nghiêm túc làm việc chợt sửng sốt: “Hở?”
Tiêu tổng đột nhiên hỏi mình QQ bỏ hoang đã lâu không dùng để làm gì? Yêu qua mạng với ai sao??
~
Lời tác giả:
Tiêu Tân Thâm:???