Cuối tuần đến như đã hẹn.
Mạnh Nguyễn đi mua thêm một chút đồ ăn nhẹ và đồ uống cho buổi tụ hội, nhân tiện thay hoa trong nhà luôn.
Khi cô vừa về đến cửa nhà liền gặp Thẩm Đoạt vừa trở về từ tiệm.
Thẩm Đoạt nhìn thấy bó hoa liền hỏi: “Không phải cậu mới mua sao?”
“Đã héo rồi.” Vẻ mặt Mạnh Nguyễn có chút tiếc nuối: “Những bông hoa xinh đẹp như vậy cũng chỉ có thể nở trong một thời gian ngắn ngủi. Giá như chúng có thể luôn nở rực rỡ như vậy thì tốt.”
Thẩm Đoạt lại liếc nhìn bó hoa đó, đúng lúc này chuông điện thoại vang lên.
Mạnh Nguyễn thấy thế, dùng khẩu hình nói một câu “Lát gặp sau”, mà Thẩm Đoạt cũng trực tiếp mở cửa giúp cho cô rồi mới đi sang bên cạnh để nhận điện thoại.
Mặt trời dần ngả về phía Tây, nhuộm đỏ cả bầu trời, chấm dứt một ngày bận rộn ở Tịch Giang.
Địa điểm tổ chức tiệc nướng BBQ được định là ở sân nhà Thẩm Đoạt.
Cao Hiên và Dương Quang đến sớm nhất, mang theo nguyên liệu nấu ăn và giá nướng.
“Đây là cánh gà mẹ em đã ướp, ăn rất ngon.” Dương Quang cười nói: “Chị Mạnh nhất định phải nếm thử đó.”
Ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, Mạnh Nguyễn cảm thấy con sâu háu ăn đã ngủ lâu trong người cô sắp sống lại. Lại nhìn những viên cá viên, khoai tây, cá khô, ớt xanh trong hộp bảo quan đồ sống, trầm trồ: “Những thứ này đều là dì Phân làm sao? Thật tuyệt vời!”
Cao Hiên đứng bên cạnh giá nướng nói: “Là A Quang làm đó. Thằng nhóc này phụ bếp trong nhà hàng của chị Phát, vào mùa đông nhà hàng có bán cả BBQ. À, là cái nhà hàng mà cô đã tới đưa chìa khóa ngày hôm đó đó.”
Mạnh Nguyễn hiểu ra.
Người trong trấn này trông thật giống có quan hệ họ hàng với nhau, chỉ cần hỏi một chút không chừng cũng biết được chuyện sâu xa nào đó.
“Tôi có thể giúp được gì không? Tôi…”
Cô còn chưa kịp dứt lời thì “đại ca” đã tới.
“Ai ui, mẹ nó chứ!” Chu Tấn Đông ôm đống than hoa, khó chịu hóp bụng lại: “Sao lại nặng như vậy chứ? Khỉ ốm, cậu có nhân tính không vậy? Còn không tới giúp đi! Ngày nào cũng chờ được ăn sao, đại tiểu thư?”
Cao Hiên liếc nhìn Mạnh Nguyễn, sau đó chạy tới giúp đỡ, nhỏ giọng nói: “Tới rồi thì đừng nói nhảm nhí nữa. ”
Xì!
Chu Tấn Đông thầm nghĩ: Ai bảo anh ta nói năng nhảm nhí chứ? Anh ta chỉ muốn xem người con gái này thèm muốn anh Đoạt của anh ta như thế nào, muốn làm chứng cho sự trong sạch của anh Đoạt của anh ta mà thôi!
Mạnh Nguyễn thấy Cao Hiên và Chu Tấn Đông đang nói chuyện với nhau nên đã đến giúp Dương Quang.
Mặc dù lần trước chỉ ăn với nhau một bữa ăn ngắn ngủi, nhưng cô có ấn tượng đặc biệt tốt với Dương Quang và dì Phân. Bọn họ rất tốt bụng và giản dị.
“Mùa hè nào mọi người cũng nướng BBQ sao?” Mạnh Nguyễn thuận miệng hỏi.
Dương Quang nói: “Anh Đông thích ăn thịt nướng, nên mùa hè năm nào bọn em cũng ăn. Nhưng mọi lần đều là đến nhà hàng thịt nướng, chỉ có lần này là bọn em tự làm…”
Là lần đầu tiên.
Còn nguyên nhân là vì sao, anh Đoạt không cần nói thì bọn họ đều biết rõ ràng.
Không bao lâu sau, Thẩm Đoạt quay trở lại.
Vừa rồi anh phải quay lại cửa tiệm giải quyết một số việc, tiện thể mang theo hai chai đồ uống từ nhà Dương Quang.
“Đây là đào tửu.” Dương Quang nói: “Là nước nho mẹ em chưng cất, còn cho thêm cả nước táo nữa, có vị chua ngọt, uống rất ngon.”
Đào tửu?
Cái tên này khá thú vị, Mạnh Nguyễn nghĩ.
“Chà chà.” Cao Hiên vỗ tay: “Mọi người đều đến đông đủ rồi, đóng cửa lại bắt đầu ăn thôi.”
Lúc còn đi học, thỉnh thoảng Mạnh Nguyễn lại lôi Tô Diệu Ngôn đến phố bán đồ ăn vặt ở sau trường để ăn vụng thịt nướng.
Nhà họ Mạnh đã quản giáo rất nghiêm khắc rồi, Phó Lam thậm chí còn nghiêm khắc hơn.
Bà không cho phép con gái mình ăn những thực phẩm không sạch sẽ này, càng không cho phép có những hành động như ăn xiên que, thực sự không thục nữ chút nào.
Mạnh Nguyễn bị cấm ăn những thứ này từ khi còn nhỏ, và nếu cô bị phát hiện, cô phải viết kiểm điểm.
Đây cũng là lần đầu tiên Mạnh Nguyễn tham gia tiệc BBQ có thể tự nướng và ăn như vậy.
“A Quang, nước sốt bí mật của dì Phân lại được nâng cấp sao?” Chu Tấn Đông vén áo lên, lộ ra cái bụng tròn xoe: “Thơm quá! Anh có thể ăn thêm một trăm lần nữa!”
Mạnh Nguyễn nhìn mọi người ăn uống ngon miệng như vậy, lại nhìn chính mình không thành thạo chút nào, trong lòng có chút lo lắng.
Đang định vươn tay ra để lật miếng thịt thì một cánh tay rắn chắc vươn tới ở bên cạnh cô.
“Bị bỏng giờ.”
Một giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo xuyên vào ốc tai của Mạnh Nguyễn, giống như những bông hoa bồ công anh bay tới trong mùa xuân phương Bắc, khiến lỗ tai của người ta ngứa ngáy.
Mạnh Nguyễn thoáng nghiêng đầu nhìn sang.
Người con trai đứng bên cạnh cô, một tay đút túi quần, tay kia cầm kẹp thành thạo lật miếng thịt, khuôn mặt nhìn nghiêng lúc tập trung còn hấp dẫn hơn món cánh gà nhiều.
“Chị Mạnh, chị có muốn uống thử đào tửu không?”
Mạnh Nguyễn hoàn hồn, hai má ửng hồng ngay lập tức, may mà có ánh lửa che giấu giúp cô.
Cô cầm lấy chiếc cốc giấy Dương Quang đưa cho nhấp một ngụm.
Hương vị thực sự khiến người ta say đắm!
“Uống được sao?” Chu Tấn Đông lập tức uống một cốc: “Tôi còn tưởng đại tiểu thư sống ở thành phố lớn ăn ngon uống ngon nên không dám thử chứ? Nào, A Quang, cho anh thêm một cốc.”
Mạnh Nguyễn không thèm để ý đến mấy lời cà khịa của Chu Tấn Đông, chân thành nói: “Uống rất ngon! Tôi chưa bao giờ uống nước nho ngon như thế này, không hề chát chút nào, chua ngọt vừa phải, uống rất sảng khoái.”
Chu Tấn Đông nhếch miệng, anh ta đi tới lấy một miếng ớt xanh đã được nướng rồi đưa cho Mạnh Nguyễn: “Cô cắn thử một miếng ớt xanh xem, rồi uống thêm một ngụm đào tửu nữa. Ưm… Đừng sảng khoái quá!”
Mạnh Nguyễn cầm lấy miếng ớt xanh, vô thức nhìn về phía Thẩm Đoạt, nhìn thấy biểu cảm ngầm đồng ý của anh mới cắn thử một miếng.
Sau đó, lại uống một ngụm đào tửu.
“…”
Cảm giác như một sự bùng nổ của ba hương vị ngọt, chua và cay!
“Thế nào?” Chu Tấn Đông lập tức hỏi.
Mạnh Nguyễn che miệng, chậm rãi nuốt xuống, sau đó nói: “Tuyệt.”
“Tôi nói rồi mà!” Chu Tấn Đông lắc vai, đến cái bụng cũng rung theo: “Ở cái đất Tịch Giang này có ai có thể ăn thịt được tôi chứ? Tôi chính là Cận Đông của Tịch Giang đó!”
() Cận Đông: một nam diễn viên nổi tiếng của Trung Quốc.
Cao Hiên “Xì” một tiếng: “Sảng quá nên cậu không biết chính mình là ai đúng không? Heo chui đầu vào lỗ!”
Bụng của Chu Tấn Đông phình to, anh ta lao đến đánh nhẹ một cái.
Mạnh Nguyễn không nhịn được cười, đôi mắt nai nhỏ cong thành một sợi chỉ.
Thẩm Đoạt nhìn cô không chớp mắt.
Mái tóc dài của cô gái được buộc một nửa xõa ngang vai. Ánh lửa trại ấm áp càng tôn lên làn da trắng nõn, bóng hồng, dễ thương mê người của cô.
Mạnh Nguyễn cũng không biết có người đang nhìn mình chăm chú.
Ngay lúc vui vẻ như vậy, dường như có một sức mạnh vô hình nào đó lôi kéo cô trong tiềm thức, khiến cô quay đầu lại tìm kiếm một bóng hình.
Một cái nhìn thoáng qua.
Người con trai không kịp thu lại sự dịu dàng tràn ngập trong ánh mắt, cũng không kịp thu lại nụ cười nhẹ trên khóe miệng.
Sự ấm áp chân thật của anh đều rơi vào trong mắt cô.
Trái tim Mạnh Nguyễn lỡ một nhịp, cô mở miệng định nói cái gì đó, bỗng nhiên Dương Quang giật mình nói: “Hình như có mùi gì đó khét khét.”
Mọi người sững sờ, ngay sau đó phát hiện một loạt cánh gà mà Thẩm Đoạt chịu trách nhiệm nướng đều đã cháy xém.
“Em đã nói là cho nhiều dầu mà, nhiều dầu đó!” Chu Tấn Đông đau lòng nhìn chỗ thịt kia: “Cho ít dầu rất dễ bị cháy! Ít dầu thì còn ăn được cái gì chứ…”
Cao Hiên giẫm lên chân anh ta, Chu Tấn Đông đột nhiên im lặng.
Mấy ngày trước, anh Đoạt nói.
—— Ít dầu ít muối, lần sau mời mọi người ăn món khác.
Mạnh Nguyễn nhìn mấy cái cánh gà đen sì, nhịn không được mà nhỏ giọng trêu ghẹo: “Còn tưởng cậu chuyên tâm lắm chứ.”
Hai tai Thẩm Đoạt nóng lên.
Khi tiệc BBQ kết thúc thì cũng đã gần giờ.
Mấy tên con trai kia đương nhiên không muốn dọn dẹp tàn cục. Thẩm Đoạt cũng không trông đợi bọn họ sẽ dọn dẹp, ngay cả Dương Quang nói cậu muốn làm, nhưng Thẩm Đoạt cũng bảo cậu về nhà sớm đi.
Mà Mạnh Nguyễn thì sống ngay ở bên cạnh nên cô cũng không vội trở về.
Huống hồ cô ăn không uống không cả đêm, giờ mà không dọn dẹp nữa thì không hợp lý chút nào.
Mạnh Nguyễn phụ trách việc chuyển bát đũa vào phòng bếp.
Nhìn thấy một người con trai cao lớn đang cẩn thận rửa sạch bát đũa, cảnh tượng như vậy, không hiểu sao cô lại cảm thấy rất… Đẹp.
“Để tôi làm cho.” Mạnh Nguyễn nói.
Thẩm Đoạt lắc đầu: “Không còn sớm nữa, cậu về nghỉ ngơi đi.”
Mạnh Nguyễn không di chuyển.
Thẩm Đoạt quay lại nhìn, cô ngoan ngoãn đứng ở cửa bếp, ánh mắt trông mong nhìn anh.
“Mái nhà cậu có thể lên được không?” Cô mỉm cười, trong mắt hiện lên sợ chờ mong: “Tôi đã chú ý tới ngay khi bước vào đây.”
Mạnh Nguyễn leo lên cầu thang lên nóc nhà Thẩm Đoạt.
Thẩm Đoạt ở bên dưới đưa cho cô một băng ghế dài, đồ ăn vặt, cùng với nửa chai đào tửu còn dư lại lúc nãy, sau đó anh cũng lên ngồi xuống bên cạnh cô.
“Oa ~”
Mạnh Nguyễn đến Tịch Giang cũng đã được một thời gian, còn nói rằng cô muốn tới mảnh đất thiên đường này để suy nghĩ về cuộc sống, nhưng nó không được yên bình cho lắm.
Cho đến ngày hôm nay.
Cô cảm thấy cô thật sự đã đến Tịch Giang rồi.
Dưới bầu trời đầy sao rực rỡ, những ngọn đèn dầu nối liền mạch máu của thị trấn cổ kính này. Con sông Nguyệt Giang chảy qua cả thị trấn, giống như người bảo vệ thành cổ, cùng người dân nơi đây trải qua năm tháng, chào đón và tạm biệt những vị khách tới đây.
Mạnh Nguyễn uống một ngụm đào tửu, rồi nhìn người con trai bên cạnh.
Anh không nói một lời nào mà chỉ ngồi đó, sắc mặt phẳng lặng như mặt nước.
“Thẩm Đoạt, cậu về đây được bao lâu rồi?” Mạnh Nguyễn hỏi.
Thẩm Đoạt rũ mắt, trả lời: “Sau kỳ thi đại học tôi đã trở lại đây.”
Trong lòng Mạnh Nguyễn có chút chột dạ.
Cô thật ngốc, sao lại hỏi cái này chứ!
Không thể nào một người có thành tích học tập xuất sắc như vậy lại từ bỏ tương lai đầy hứa hẹn trong tầm tay để trở về quê hương nhỏ bé của mình lập nghiệp, cũng không có lý do gì để vui vẻ nói ra chuyện này cả.
Mạnh Nguyễn cắn môi, cô đắn đo một hồi mới nói sang chuyện khác: “Cậu có biết tại sao tôi lại tới đây không?”
Thẩm Đoạt lắc đầu.
“Tôi á.” Mạnh Nguyễn dừng một chút: “Đúng rồi, có thể cậu không biết chuyên ngành của tôi đâu, quản lý nghệ thuật. Với cái chuyên ngành này thì tôi có thể làm gì trong tương lai chứ? Tổ chức đấu giá, tổ chức triển lãm nghệ thuật, hoặc là quản lý một cái cửa hàng gì đó.”
Thẩm Đoạt biết chuyên ngành này.
Nhưng anh không ngờ cô sẽ học chuyên ngành này, anh còn tưởng rằng…
Mạnh Nguyễn nhìn xuống cốc giấy trong tay, móng tay vòng quanh miệng cốc, lẩm bẩm: “Lúc đó là khai giảng năm cuối đại học, bọn tôi không có tiết học. Giáo viên đã nhắc đến chuyện thực tập, không nghĩ tới chuyện thực tập thì du lịch hay sưu tầm gì đó, tùy ý làm gì thì làm.”
Thẩm Đoạt nhíu mày: “Không có cái gì gọi là tùy ý cả.”
Đầu ngón tay Mạnh Nguyễn khẽ run lên, trái tim cũng vì lời nói này mà run lên.
Những cảm xúc bị kìm nén quá lâu lại bùng lên như muốn vượt ngục, nhưng lời nói đến đầu môi vẫn không thể thốt nên lời.
Không ai muốn lắng nghe những điều tiêu cực.
Càng không ai muốn nghe cô, người may mắn đến mức ai cũng phải ghen tỵ, phàn nàn về cuộc sống không suôn sẻ. Mọi người nghe xong chỉ biết nói cô thực dụng, nhàn rỗi không có việc gì làm đến phát bực.
Huống chi, Thẩm Đoạt còn từ bỏ kỳ thi đại học, đánh mất cơ hội vào trường đại học.
“Có phải cái tên đào tửu này là Dương Quang đặt đúng không?” Mạnh Nguyễn lại uống một ngụm: “Mặc dù nó cũng hợp lý, nhưng mà hơi sến một chút. Đừng nói cho Dương Quang biết.”
Thẩm Đoạt cứng đờ người: “Là tôi đặt.”
“Khụ khụ! Khụ khụ!” Mạnh Nguyễn bị sặc.
Thẩm Đoạt giúp cô vỗ lưng, nhưng trên nóc nhà không có giấy nên anh phải đứng dậy xuống nhà lấy.
Mạnh Nguyễn giữ anh lại: “Không, không sao đâu. Khụ khụ! Tôi lau nó bằng tay là được rồi.”
Nói xong còn sợ anh không tin nên cô đã lấy tay lau miệng sạch sẽ lập tức.
Thẩm Đoạt ngồi xuống, xé một gói đồ ăn vặt rồi đưa cho cô.
Mạnh Nguyễn cầm túi đồ ăn vặt nhưng không ăn, cô nói: “Tôi xin lỗi, tôi nói bừa thôi. Cái tên này rất hay, cũng dễ nhớ. Cậu đặt tên…”
“Không sao cả.”
Khi Thẩm Đoạt nói ra ba chữ này, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, giống như đã quen nói “Không sao cả” với tất cả mọi chuyện.
Mạnh Nguyễn sửng sốt.
—— Không sao cả.
Ba chữ này dường như là ấn tượng ban đầu của Mạnh Nguyễn về Thẩm Đoạt.