Thẩm Đoạt đứng đó, nhưng không nhìn bất cứ ai.
Mà không khí xung quanh anh lập tức toát ra vẻ uy nghiêm, tức khắc làm mọi người tập trung vào anh.
“Chị Phát, cho một phần củ mài xào với xoài xay nhuyễn.” Anh nói.
Chị Phát ngẩn người, nhất thời không đáp lại.
Còn nhớ mùa hè năm kia, khách hàng vì muốn cảm ơn Thẩm Đoạt đã kịp thời giao hàng tới nên đã gửi tặng hai hộp điểm tâm tinh xảo.
Thẩm Đoạt chia cho anh em trong tiệm ăn, có người đưa cho anh một miếng, anh vì ngại từ chối nên đã ăn.
Nhân của món điểm tâm không phải hoàn toàn là xoài mà còn được trộn với việt quất.
Thẩm Đoạt nuốt xuống xong mới nhận ra có mùi vị của xoài, muốn nôn ra nhưng đã quá muộn.
Sau khi ăn một chút như vậy, trên mặt Thẩm Đoạt lập tức nổi rất nhiều mẩn đỏ, khó thở, phải đến bệnh viện cấp cứu…
Chuyện này toàn bộ Tịch Giang đều biết.
Kể từ đó, mọi người đều tránh ăn xoài trước mặt Thẩm Đoạt hết mức có thể.
“Chị Phát.” Thẩm Đoạt lại mở miệng lần nữa, giọng điệu mang theo sự áp chế khó cưỡng: “Cho một phần củ mài xào với xoài xay nhuyễn.”
Lần này chị Phát đã nghe rõ, chị ấy nói “Ừ” rồi đi ra ngoài chuẩn bị.
Thẩm Đoạt lại ngồi xuống, xung quanh dường như càng yên tĩnh hơn trước.
Cao Hiên nãy giờ không nói gì đột nhiên cười ha ha, nói: “Tôi nghĩ chúng ta nên gọi thêm một bát canh cà chua nữa, đều đã…”
“Vừa rồi tại sao không gọi?” Thẩm Đoạt lạnh lùng nói: “Tôi không bị dị ứng với cà chua, không chết được.”
Nói xong, anh liếc xéo Quý Linh Linh, ánh mắt đặc biệt lạnh lùng.
Quý Linh Linh vội nhìn sang hướng khác, mà Cao Hiên cũng không nói nên lời, càng không dám nhìn Thẩm Đoạt.
Mạnh Nguyễn ngửi thấy mùi gì đó khác thường.
Nhưng cô không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Thẩm Đoạt với bạn bè của anh, liền nói: “Tôi không biết cậu bị dị ứng với xoài, tôi xin lỗi.”
Sắc mặt Thẩm Đoạt vẫn còn băng giá như cũ, nhưng giọng điệu đã chậm lại: “Cậu không việc gì phải xin lỗi.”
Trái tim Mạnh Nguyễn ấm lên, sự tủi thân nhỏ vừa rồi tan thành mây khói.
Dương Quang thấy vậy vội nói: “Trong lúc chờ đợi, chúng ta để Đậu Tử xem quà được không! Buổi tối chúng ta sẽ chờ cắt bánh và ăn mì trường thọ.”
Đậu Tử hào hứng chạy đến góc phòng, mọi người cũng theo sau.
Qua sự việc vừa rồi, Quý Linh Linh cũng an phận hơn.
“Oa ~” Đậu Tử ôm chiếc hộp lớn nhất lên: “Là xe lửa này! Bà ơi, bà nhìn này, xình xịch xình xịch! Chạy rất nhanh!”
Thấy Đậu Tử thích món quà của mình, tâm trạng của Mạnh Nguyễn cũng tốt hơn một chút, nói: “Đậu Tử, chúc em sinh nhật vui vẻ. Chị hy vọng em sẽ lớn lên thật khỏe mạnh, chờ có cơ hội sẽ đưa bà ngồi trên xe lửa thăm thú ngoài kia.”
Đậu Tử gật đầu thật mạnh, nói: “Em cảm ơn chị!”
Bầu không khí dần ấm lên.
Chu Tấn Đông ôm một hộp quà lớn khác lên, vỗ vỗ bụng: “Đậu Tử, đây là quà anh tặng cho em! Nhưng em phải kiểm soát việc ăn uống của mình, đừng để béo như anh đó!”
Dương Quang cũng lấy món quà mà mình đã chuẩn bị ra, là một quyển sách dạy ghép vần.
“Cảm ơn anh A Quang.” Đậu Tử nói.
Dương Quang để lộ ra hai chiếc răng khểnh, cậu liếc nhìn các món quà, thắc mắc: “Sao không thấy con heo nhỏ màu hồng đó nhỉ? Anh Đoạt, không phải anh mua heo hồng cho Đậu Tử sao.”
Tim Thẩm Đoạt đập thình thịch một cái.
Sững sờ trong giây lát, lại vô thức nhìn Mạnh Nguyễn đầu tiên.
Còn chưa kịp nói gì thì Chu Tấn Đông đã chủ động “xin ra trận”: “Có phải anh bận quá nên quên mang theo đúng không? Để em về lấy cho!”
“…”
Chu Tấn Đông chủ động đi tới lấy chìa khóa.
Thẩm Đoạt giống như đang tĩnh tâm, chỉ đứng yên tại chỗ: “Tôi…”
“Anh Đoạt mua cho em một bộ đồ chơi xếp hình bằng gỗ.” Đậu Tử ôm hộp quà bước đến cạnh chân Thẩm Đoạt, ngước cái đầu nhỏ lên nhìn anh: “Anh Đoạt, anh còn quà khác tặng cho Đậu Tử sao?”
“Anh Đoạt của em mua cho em một con heo nhỏ màu hồng.” Dương Quang nói.
Đậu Tử sung sướng nhảy cẫng lên. Thẩm Đoạt càng không thể mở miệng khi đối mặt với sự mong đợi đầy mặt của đứa trẻ này.
“Cậu để quên ở nhà à?” Mạnh Nguyễn cũng dò hỏi.
Yết hầu của Thẩm Đoạt cuộn lên xuống, quyết định im lặng đến cùng.
Nhưng rốt cuộc Đậu Tử vẫn chỉ là một đứa trẻ, nó không có chút kháng cự nào đối với những món quà. Cậu bé túm chặt góc áo Thẩm Đoạt, liên tục hỏi anh món quà ở đâu?
“Hay là cậu về lấy nó đi?” Mạnh Nguyễn thực sự sốt ruột khi nhìn thấy Đậu Tử như vậy: “Con heo nhỏ nào vậy? Cậu đâu có mua con heo nào đâu.”
Cô mỉm cười, đôi mắt nai nhỏ cong lên.
Đây mới là nụ cười tươi thật sự của cô.
Ánh mắt Thẩm Đoạt hiện lên sự dịu dàng trong giây lát, anh vừa định nói gì đó thì Chu Tấn Đông đột nhiên phát ngôn một câu không liên quan.
“Tháng năm ngoái có phải chúng ta đạp xe tới núi Nguyệt Tương đúng không nhỉ? Lúc đó tôi quên mang cơm hộp, là A Quang đã quay lại lấy cho tôi.”
Dương Quang nói: “Cái gì mà quay lại lấy cho anh chứ, rõ ràng là anh cướp của em.”
“Thật sao?” Chu Tấn Đông chọn cách mất trí nhớ: “Mặc kệ, hay là năm nay chúng ta cũng đạp xe tới đó đi? Thay đổi chút không khí cũng thú vị mà.”
Chủ đề lập tức được thay đổi.
Trong lòng Thẩm Đoạt thầm thở phào, anh đi đến bên cạnh Mạnh Nguyễn.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, và gần như nói ra cùng một lúc.
“Cậu…”
“Tôi…”
Mạnh Nguyễn lại cười: “Cậu nói trước đi.”
Thật ra Thẩm Đoạt cũng không biết mình muốn nói gì, nhưng vừa rồi nhìn thấy cuối cùng cô cũng cười tươi như vậy, trong lòng anh cũng cảm thấy thoải mái hơn.
“Không có gì, cậu nói đi.”
Mạnh Nguyễn cũng không từ chối, cô trực tiếp hỏi: “Lát nữa có củ mài xào với xoài xay nhuyễn, cậu sẽ không sao chứ? Vị của xoài rất rõ đó.”
“Không sao đâu.” Anh nói: “Thật ra có ăn cũng sẽ không làm sao cả.”
Mạnh Nguyễn cũng không còn lo lắng nữa.
Sau khi nghĩ lại, cô cảm thấy vừa rồi anh đã bảo vệ mình, không quan tâm đến tâm trạng của Quý Linh Linh, nhưng cũng đâu có nói lên là quan hệ giữa hai người này rất bình thường đâu?
Tâm trạng của Mạnh Nguyễn có xu hướng trở nên u ám hơn.
Mọi người đang thảo luận về chuyến đạp xe tháng .
Thẩm Đoạt cho rằng con heo hồng kia cứ như vậy mà che đậy thần không biết, quỷ không hay. Nào ngờ, mạch não của Chu Tấn Đông quả nhiên không thể so sánh với người bình thường được.
“Anh Đoạt, anh tìm thấy chìa khóa chưa?” Anh ta hỏi: “Em quay về lấy con heo.”
“…”
Vừa rồi bọn họ bàn chuyện chỉ là để anh có thời gian tìm chìa khóa thôi sao?
Trước mặt mọi người, Thẩm Đoạt phải biến ra một con heo nhỏ màu hồng ngay cả khi không có một con heo nhỏ màu hồng nào.
“Tôi sẽ quay lại lập tức.” Anh giải thích với Mạnh Nguyễn một tiếng rồi rời khỏi phòng đơn.
“Hả? Anh Đoạt, em đi lấy cũng được mà, anh không phải vất vả như vậy đâu, em…”
Khi ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Đoạt quét qua, Chu Tấn Đông lập tức im lặng.
Lúc sau, Đậu Tử ngồi trên ghế chơi với xe lửa nhỏ, Mạnh Nguyễn ở bên cạnh chỉ cho cậu bé cách vận hành nó.
Quý Linh Linh không nói lời nào nãy giờ âm thầm liếc mắt nhìn Mạnh Nguyễn vài lần.
Thái độ vừa rồi của Thẩm Đoạt, chỉ cần cô ấy dám dũng cảm xông lên một lần nữa, e rằng bữa cơm này cô ấy cũng không cần phải ăn nữa.
Nhưng dù thế nào, mọi người cũng đều tặng quà rồi, cô ấy ít nhất cũng phải đưa phong bao đỏ tệ trong túi ra, nếu không sẽ rất mất mặt.
“Bà Lý, Đậu Tử hầu như đều do bà chăm sóc, bà mới là người vất vả nhất.” Quý Linh Linh cố tình đụng Mạnh Nguyễn một cái: “Bà phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhiều hơn ạ.”
Bà Lý nói cái gì đó, nhưng Mạnh Nguyễn không nghe thấy.
Bởi vì khi Quý Linh Linh tiếp xúc gần với cô như vậy, cô hoàn toàn bị đóng băng.
Mùi nước hoa đó, hoàn toàn giống mùi trên người Thẩm Đoạt.
Tác dụng của loại nước hoa này tương đối chậm, lúc mới xịt thì không ngửi rõ mùi, càng về sau mới càng nồng.
Mà muốn để lại mùi này trên cơ thể người khác lúc mới xịt, trừ khi phải tiếp xúc cơ thể rất gần.
“Chị, chị sao vậy? Chị?”
Mạnh Nguyễn hoàn hồn.
Tâm trạng vừa mới chuyển từ mây đen thành nắng ấm, bây giờ lại chuyển từ nắng ấm sang sấm sét.
Thẩm Đoạt đã mất phút để quay lại.
Con heo nhỏ màu hồng được bọc trong một chiếc túi giấy, Thẩm Đoạt không để Đậu Tử mở nó ngay tại chỗ, bảo cậu bé về nhà hẵng mở ra.
Đậu Tử rất nghe lời anh Đoạt, gật đầu nói vâng.
Bữa cơm ăn mừng vào buổi trưa kết thúc tại đây.
Buổi tối, bọn họ sẽ tổ chức party chính thức tại nhà Đậu Tử.
Đến lúc đó bạn bè của Đậu Tử sẽ tới, bà Lý cũng sẽ tự tay nấu mì trường thọ cho cháu trai của mình, và mọi người sẽ cùng nhau cắt bánh.
Nhưng Mạnh Nguyễn không còn chút vui vẻ nào cả.
Cô trốn đi vệ sinh, lúc quay lại đi ngang qua phòng đơn, cô nhìn thấy một đôi nam nữ đứng bên trong qua khe hở trên cửa.
“Mẹ em nói lần sau bọn em cũng đi cùng. Mẹ em rất thân với chủ nhiệm Thái, có thể nói chuyện được. Khi nào chúng ta đi vậy?”
“… Để nói sau.”
“Cũng được ạ. Học kỳ này em cũng có ít lớp học, vừa hay có thể ở lại đến hết tháng , tính ra là nghỉ mười mấy ngày liền. Chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào cũng được.”
“…”
“Vậy hai ngày tới anh có thời gian thì tới nhà em ăn cơm đi. Mẹ em cũng muốn nói chuyện với anh về những chuyện ở đó.”
“Để nói sau đi.”
Mạnh Nguyễn không tiếp tục nghe nữa.
Cô bước ra khỏi lối đi và đến sảnh trước của nhà hàng, bà Lý dẫn Đậu Tử tới nói tạm biệt với anh Phát và chị Phát, khi nhìn thấy cô, bà đã vẫy tay với cô.
Mạnh Nguyễn gần như phải nặn ra một nụ cười, cô nói “Tạm biệt bà”, sau đó cũng chào tạm biệt những người khác.
“Chị Mạnh, chị không đợi anh Đoạt sao?” Dương Quang hỏi: “Đúng rồi, anh Đoạt đâu rồi nhỉ?”
“Ở bên trong nói chuyện với người khác, đừng làm phiền bọn họ.” Giọng nói của Mạnh Nguyễn trở nên lạnh lùng, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Chị về đây. Party buổi tối chị không tới dự được, nhờ em giúp chị nói với Đậu Tử là sinh nhật vui vẻ nhé.”
Nói xong, cô rời đi với khuôn mặt lạnh lùng.
“Ai chọc tới đại tiểu thư vậy?” Chu Tấn Đông bước ra từ trong phòng bếp với cái móng lợn: “Còn nữa, hôm nay Quý Linh Linh uống nhầm thuốc à? Cứ cười mãi thôi, vui vẻ cái gì không biết.”
Dương Quang nói không nên lời, đi giúp chị Phát dọn bàn.
Chu Tấn Đông không nhận được câu trả lời, đành phải tới tìm Cao Hiên.
Hôm nay Cao Hiên hoàn toàn im lặng, chỉ lên tiếng một lần duy nhất nhưng cũng buộc bị cắt ngang, nên cũng không hiểu lý do là vì sao.
“Mọi người đang thử tôi sao?” Chu Tấn Đông đành phải tiếp tục gặm móng lợn: “Cũng đúng, không ăn được thì đạp đổ thôi.”
Không lâu sau, Thẩm Đoạt cùng Quý Linh Linh bước ra.
Quý Linh Linh vẫn đang mỉm cười, cô ấy nhắc lại với Thẩm Đoạt điều gì đó rồi rời khỏi nhà hàng.
Cao Hiên cũng đi theo ngay sau đó.
“Mạnh Nguyễn đâu?”
Thẩm Đoạt nhìn một vòng, nhưng vẫn không thấy cô đâu.
Chu Tấn Đông vừa gặm móng lợn vừa nói: “Đi rồi. Vừa nãy rời đi mà mặt cứ dài thườn thượt ra. Đại tiểu thư, chậc chậc, khó chiều.”
Thẩm Đoạt nhíu mày, lập tức nhìn về phía Dương Quang.
Dương Quang đặt giẻ lau xuống, đi tới nói nhỏ: “Chị Mạnh thực sự không vui đâu. Hôm nay chị Linh Linh cũng thật là, toàn cướp lời chị ấy. Còn cả chuyện quả xoài nữa, người ta không biết thì trách cứ làm gì, sao cứ phải…”
“Lúc đi cô ấy nói cái gì?” Thẩm Đoạt hỏi.
Dương Quang nói: “Nói là buổi tối không đến nhà Đậu Tử được. Còn nói, nói… Nói anh đang nói chuyện với người khác, đừng quấy rầy. Anh Đoạt, vừa rồi anh nói chuyện với ai vậy? Em cảm thấy giọng điệu của chị Mạnh lúc nói những lời này không đúng lắm.”
“Không phải mình cậu thấy vậy.” Chu Tấn Đông chen vào: “Giọng điệu đó rất giống mấy công công trong Đông Xưởng (), tôi cũng phải học theo mới được.”
() Đông Xưởng (Hay còn được gọi là Đông hán): Là một cơ quan giám sát nằm trong xưởng vệ, được hoàng đế nhà Minh lập ra để giám sát hành vi, cử chỉ của các quan lại các cấp.
Thẩm Đoạt không có tâm trạng để nghe.
Từ lúc bắt đầu ăn cơm, Mạnh Nguyễn vẫn luôn không vui.
Nếu là vì sự vô lễ của Quý Linh Linh, cô tuyệt đối sẽ không như vậy, bởi vì cô không phải người khắt khe.
Nhưng thật ra tính cách của Chu Tấn Đông cũng có chút ồn ào, lại ngồi gần cô như vậy, nói không chừng lại khiến cô khó chịu… Nhưng anh đã đổi chỗ ngồi rồi mà.
“Anh Đoạt.” Dương Quang bỗng nhiên bắt được trọng tâm: “Có phải vừa rồi anh nói chuyện với chị Linh Linh đúng không?”
Thẩm Đoạt gật đầu.
Điều này đã giải thích tại sao đại tiểu thư lại biến thành công công trong Đông Xưởng rồi.
“Tốt hơn hết là anh nên nói rõ với chị Mạnh về mối quan hệ của anh và chị Linh Linh đi.” Dương Quang nói.
Thẩm Đoạt không hiểu: “Anh với cô ấy không có quan hệ gì cả, vậy phải nói gì?”
“…”
Dương Quang cảm thấy vị đại tiểu thư Mạnh Nguyễn này chắc chắn càng thêm buồn bực, tự nhiên dính phải thẳng nam siêu cấp sắt đá vạn năm cũng không thể gặp được —— Cây vạn tuế Thẩm Đoạt.
“Anh Đoạt, anh thật là…” Dương Quang vò đầu: “Lúc đầu chị Mạnh vốn rất vui, kết quả lúc chị Linh Linh tới lại không vui nữa. Anh nói xem là vì sao?”
“Vì sao?”
“…”
Chu Tấn Đông cũng buông cái móng lợn xuống, cũng nghiêm túc hỏi: “Vì sao?”
Dương Quang thật sự chịu hai người này, cậu chắp tay nói: “Ghen đó!”
Thẩm Đoạt lập tức đóng băng tại chỗ.
Dương Quang thở dài, phân tích tất cả hành động của Quý Linh Linh hôm nay đều muốn ngụ ý với Mạnh Nguyễn rằng chính mình đã có “chủ quyền”, cho thấy chính mình khác biệt như thế nào, Mạnh Nguyễn chắc chắn…
Lời còn chưa dứt, Thẩm Đoạt đã lao ra khỏi nhà hàng.