Xử lý vết thương xong Mạnh Nguyễn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vừa sắp xếp lại túi đồ, vừa nói: “Sau này dù có gặp chuyện bất bình hay là bị đau đớn thì cậu đều phải nói ra. Cứ giấu ở trong lòng sẽ rất mệt mỏi.”
Thẩm Đoạt im lặng một lúc rồi gật đầu.
Anh đứng dậy đi đến bên cạnh xe đạp của Mạnh Nguyễn để kiểm tra tình hình.
Nó thực sự không thể sửa được nữa.
Mạnh Nguyễn cũng đã đoán trước được chuyện này, cô vô thức liếc nhìn xe của Thẩm Đoạt.
Không có ghế sau.
Vậy cô chỉ có thể ngồi phía trước thôi sao?
Mạnh Nguyễn không lo lắng về chuyện sẽ bị cộm mông, chỉ là trong đầu cô lúc này tự động nghĩ đến cảnh Gregory Peck để Hepbum ngồi trên gióng xe trong “Roman Holiday”.
Thật lãng mạn.
Trái tim của cô đập thình thịch, xấu hổ nhìn khuôn mặt của Thẩm Đoạt, cúi đầu thì thầm: “Hay là cậu…”
“Cậu đi xe của tôi đi.” Thẩm Đoạt nói: “Tôi đi bộ cũng được.”
“…”
Những bong bóng màu hồng lập tức nổ ra thành từng mảnh.
Thẩm Đoạt đẩy chiếc xe bị hỏng vào trong bụi cây, sau đó quay trở lại xe của mình để hạ thấp độ cao của yên xe và tay lái.
Tuy ngoài mặt thì mỉm cười, nhưng Mạnh Nguyễn vẫn phải tự nhủ trong lòng rằng nhất định phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Đúng là đầu gỗ ngốc mà.
Nhưng nếu giận dỗi với anh thì chính cô cũng bị tổn thương.
Cô quyết định cho người nào đó thêm một cơ hội, vui vẻ nói: “Đỉnh núi vẫn còn xa lắm. Hơn nữa, cậu đi bộ tới đó cũng không an toàn.”
Thẩm Đoạt lắc đầu: “Không sao, cậu tìm được mọi người thì bảo Chu Tấn Đông tới đón tôi.”
“…”
Tức muốn nổ phổi luôn á!
Rốt cuộc anh được sinh ra từ cái gì vậy?
Tại sao không có bất kỳ tế bào lãng mạn nào chứ, dù chỉ là một chút thôi!
Mạnh Nguyễn chạy tới mở tay Thẩm Đoạt ra, cố nén giận nói: “Mọi người đi chơi đều rất vui vẻ. Kết quả tôi đi xe đạp còn cậu thì đi phía sau, cậu không cảm thấy… Không cảm thấy rất kỳ lạ sao?”
Thẩm Đoạt không hiểu: “Kỳ lạ?”
Mạnh Nguyễn tức giận muốn khóc, cô bực rồi đấy.
“Sao cậu không chở tôi?” Cô hét lên: “Tôi ngồi phía trước thì có làm sao? Cũng có đè gãy xe đạp bảo bối của cậu đâu! Tôi rất nhẹ đó!”
Thẩm Đoạt bị cô mắng không thể nói nên lời.
Cái tên đầu gỗ ngốc này!
Mạnh Nguyễn không thể cười nổi, cô xoay người rời đi.
Thẩm Đoạt vẫn cảm thấy khó hiểu, nhưng anh vẫn vội vàng đuổi theo giữ chặt cô, giải thích: “Gióng xe vừa lạnh lại vừa cộm, cậu ngồi trên đó sẽ không thoải mái.”
“…”
Cơn tức giận lại giảm xuống một chút.
Cuối cùng, Thẩm Đoạt gấp áo khoác của mình thành một hình vuông nhỏ lót đặt ở trên gióng xe, Mạnh Nguyễn được ngồi trên đó như ý muốn.
Một cơn gió nhẹ thổi tới, hương thơm lan tỏa khắp cánh rừng.
Cơn tức giận của Mạnh Nguyễn tới nhanh rồi cũng đi nhanh.
Lúc này, cô đang vươn tay ra đón gió, đôi mắt nai híp lại, vô cùng thích thú.
“Thời tiết thật đẹp.” Cô hít một hơi thật sâu: “Năm nào các cậu cũng đạp xe tới đây sao?”
Lúc này, Thẩm Đoạt đang nhìn chăm chú phía trước, trả lời: “Khi nào rảnh sẽ đến đây.”
Mạnh Nguyễn còn định nói gì đó, nhưng cô đột nhiên nhớ tới cặp anh em gây mất hứng kia.
Chuyến đi hôm nay sẽ hoàn hảo hơn nếu không có chuyện vừa rồi xảy ra.
“Tôi nghĩ tôi phải nói lời xin lỗi với mọi người, đặc biệt là chị Linh Linh.”
Mặc dù trước đó Mạnh Nguyễn cũng tức giận với Quý Linh Linh, nhưng việc nào ra việc đó.
Giọng điệu của Quý Linh Linh hôm nay dường như không được tốt lắm, nhưng những gì cô ấy nói không có gì là sai cả. Hơn nữa nếu Quý Linh Linh không lên tiếng thì cô cũng sẽ nói.
“Không sao.” Thẩm Đoạt nói: “Còn có Cao Hiên mà.”
Lại là Cao Hiên.
Quan hệ của hai người này đúng là…
“Giám đốc Cao thích chị Linh Linh sao?” Mạnh Nguyễn hỏi: “Lần trước cậu có kể chuyện của bọn họ khi còn nhỏ thì tôi đã nghĩ như vậy rồi.”
Không những thế, trực giác của phụ nữ còn mách bảo Mạnh Nguyễn rằng: Cao Hiên không phải chỉ thích, mà là đặc biệt thích.
Nhưng nếu đã thích như vậy, tại sao lại không mạnh dạn theo đuổi chứ?
Chuyện này không phải chuyện kỳ lạ nhất.
Chuyện kỳ lạ nhất chính là chẳng những không theo đuổi, lại còn đẩy người con gái mình thích cho người anh em thân thiết nhất, nhờ người ta chăm sóc hộ cho.
Cái logic gì vậy?
“Cô Vương không chấp nhận Cao Hiên.” Thẩm Đoạt thấp giọng nói: “Đương nhiên Quý Linh Linh cũng sẽ không chấp nhận.”
Làm ba làm mẹ, ai chả hy vọng con gái của mình tìm được một người tốt để dựa vào chứ?
Hơn nữa một số người thậm chí còn chẳng thể hứa hẹn được gì, nếu đã như vậy sao còn trì hoãn thanh xuân và tiền đồ của người ta chứ? Như vậy không chỉ là vô trách nhiệm với người đó mà còn mang lại tai họa cho gia đình người thân nữa.
Nghĩ đến đây, trong mắt Thẩm Đoạt tràn ngập cô đơn và buồn tủi.
“Ngụy biện!”
Thẩm Đoạt giật mình.
Mạnh Nguyễn nói: “Hôn nhân đúng thật là chuyện của hai gia đình, nhưng tình yêu lại là chuyện của hai người. Mà cơ sở của hôn nhân chính là tình yêu. Nếu hai người đã không thống nhất, không cố gắng thì làm sao có tương lai chứ? Lại còn đổ lỗi cho ba mẹ, cho gia đình.”
Thẩm Đoạt nắm chặt tay lái.
Anh vẫn luôn do dự về chuyện này, nhưng bây giờ anh không thể kìm được nữa. Anh hỏi cô: “Nếu chuyện này xảy ra với cậu thì cậu sẽ làm gì?”
Mạnh Nguyễn cụp mắt suy nghĩ.
Những giây ngắn ngủi này như sự dày vò vô cùng tàn nhẫn đối với Thẩm Đoạt. Anh vừa hy vọng Mạnh Nguyễn sẽ nói ra câu trả lời anh muốn, lại vừa sợ hãi khi cô nói ra.
Suy cho cùng, nói hay không nói thì cũng chẳng có ích gì.
Bởi vì thực tế sẽ không bao giờ thay đổi vì chuyện này.
Một cô gái như cô đã được định sẵn là người mà anh không thể…
“Nếu chuyện này xảy ra với tôi,” Mạnh Nguyễn dừng một chút: “Tôi nghĩ điều đó còn phải phụ thuộc vào tình cảm mà người kia dành cho tôi và tình cảm của tôi dành cho người đó. Chỉ cần chúng tôi yêu nhau, dù có khó khăn thế nào cũng có thể giải quyết được. Có lẽ hiện thực sẽ rất khó khăn, nhưng nếu cậu kiên trì và cố gắng, cả đời này cậu sẽ không bao giờ dừng chân tại một chỗ cả. Còn về phía ba mẹ, nếu họ không đồng ý thì tìm cách để bọn họ đồng ý thôi. Mong muốn duy nhất của ba mẹ đối với những đứa con của họ chính là bình an chứ không phải giàu sang phú quý gì cả. Cho nên, vẫn là câu nói đó, chỉ cần hai người đồng lòng thì dù khó khăn có lớn thế nào cũng đều có thể giải quyết được.”
Lời này của Mạnh Nguyễn tuyệt đối không phải giả dối gì.
Ông bà nội của cô cũng chỉ là công chức bình thường, cả đời cần cù, tận tụy phấn đấu, an phận một chỗ, hoàn cảnh gia đình cũng không đặc biệt gì cả.
Vì vậy, ba của cô, ông Mạnh Vĩ Bình cũng xem như xuất thân từ một gia đình nghèo.
Khi nữ sĩ Phó gặp ba cô, ba cô chỉ là một sinh viên đại học Chính Pháp, sống bằng học bổng, vừa học vừa làm.
Mà gia thế và địa vị của Phó gia lại không bình thường chút nào.
Nhưng sau đó…
Hai người bọn họ đã kết hôn được hơn năm, ngày nào cũng ngọt ngọt ngào ngào, khiến cô con gái là cô còn cảm thấy mình chính là ngoài ý muốn.
“Nhất định tôi phải gả cho người tôi yêu.” Mạnh Nguyễn kiên định nói: “Chỉ cần có tình yêu, hai người cùng nhau kiếm bánh mì ăn, nhất định sẽ không bị đói.”
Thẩm Đoạt im lặng.
Tuy nhiên, đằng sau sự im lặng này lại là một hy vọng rực cháy khác trong lòng.
Có lẽ, anh cũng có thể?
“Phía trước hình như phải lên dốc đúng không?” Mạnh Nguyễn rướn cổ lên nhìn: “Tôi sẽ xuống, đợi lên đến nơi rồi lại…”
Thẩm Đoạt định thần, nói: “Cậu muốn thử cảm giác được bay không?”
Cái, cái gì cơ?
Lúc đầu gỗ ngốc nói ra lời này… Hình như có một tiếng cười khẽ thì phải?
Mạnh Nguyễn cảm thấy khả năng cao là tai mình có vấn đề rồi.
Nhưng đúng lúc này, Thẩm Đoạt đột nhiên tăng tốc độ đạp xe.
Mạnh Nguyễn đột nhiên ngã về phía sau, cô gần như rơi vào vòng tay ấm áp sau lưng.
Trái tim cô tức khắc đập nhanh như đánh trống, cũng không rõ rốt cuộc mình phải làm gì, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn đó cô bắt đầu ôm ảo tưởng màu hồng với đầu gỗ ngốc.
Không ngờ, ảo tưởng lại trở thành sự thật.
Ở bên kia sườn núi còn có một chỗ xuống dốc nữa.
Mạnh Nguyễn còn chưa kịp phản ứng đã lập tức bị gió cuốn đi, cô thật sự được “bay”.
“A ——”
Cô hét lớn.
Sự kích thích lúc lao xuống khiến cô có chút sợ hãi, nhưng bên cạnh chính là cánh tay rắn chắc của anh, cô không ngần ngại mà giữ thật chặt, cười lớn cùng anh lao lên đám mây.
Thẩm Đoạt nhìn cô gái trong vòng tay mình, một nụ thật tươi hiện lên trên môi.
Đúng lúc đó, Mạnh Nguyễn cũng quay lại nhìn anh.
Lúc này cô mới biết được, thì ra lúc anh cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền lớn.
Đáng yêu mê người một cách phạm quy.
Buổi tối, mọi người chuẩn bị cho bữa tiệc nướng trên đỉnh núi.
Mạnh Nguyễn tận dụng bàn đá trong mái đình để cắt trái cây.
Lệ Hạo bước vào lấy một quả cam rồi ngồi xuống bên cạnh bóc nó ra, nhìn cô chằm chằm.
“Nhìn cái gì?” Mạnh Nguyễn hỏi: “Chỉ biết ăn thôi, sao em không giúp đỡ đi.”
Lệ Hạo không nhúc nhích, nói: “Áo này là của anh Thẩm.”
Động tác của Mạnh Nguyễn dừng lại.
Áo khoác của cô đã được dùng để quấn con rắn lại, sau đó Thẩm Đoạt cũng dùng áo của mình để lót mông cho cô, rồi lại đưa cho cô mặc.
“Hai người thật sự không yêu nhau sao?” Lệ Hạo tiến lại gần trước mặt Mạnh Nguyễn: “Chị có biết không? Anh Thẩm là người đầu tiên phát hiện ra không thấy chị đâu, lập tức bảo mọi người dừng lại. Sau đó còn hỏi có ai nhìn thấy chị không, mặt mũi đều trắng bệch. Cái sự hoảng loạn này người mù cũng có thể nhìn ra.”
Mạnh Nguyễn thật sự không biết chuyện này.
Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, cô vừa xảy ra chuyện thì Thẩm Đoạt nhanh chóng xuất hiện, giống như cơn mưa rơi xuống đúng lúc vậy.
“Người mù, người mù thấy gì chứ?” Mạnh Nguyễn đỏ mặt: “Trẻ con đừng nói linh tinh.”
Lệ Hạo cười ha ha, cậu lấy một quả chuối bỏ vào trong túi: “Em đã nhận giày của chị rồi, chắc chắn sẽ không lắm mồm đâu. Em sẽ ngồi ở đây chờ chị em thẩm vấn chị, xem chị phủ nhận như thế nào.”
“…”
Cặp chị em chết bằm này!
Mạnh Nguyễn giơ nắm đấm định đánh người, lại nghe thấy Dương Quang ở đằng kia đang nôn nóng nói chuyện điện thoại.
Cô đặt con dao xuống đi tới đó.
“Có chuyện gì vậy? Điện thoại của dì Phân à?”
Bởi vì lo lắng nên hai mắt của Dương Quang hơi đỏ, cậu lắc đầu nói: “Là chị Phát. Không có chuyện gì đâu ạ, chị Mạnh, chị đừng lo lắng.”
Mạnh Nguyễn không nghĩ đó là chuyện nhỏ.
Hôm sinh nhật Đậu Tử, cô có thể thấy rõ anh chị Phát trông rất nôn nóng.
Cô đang định hỏi tiếp thì Chu Tấn Đông đi tới: “A Quang, lại là mấy tên vô lại kia đến làm phiền chị Phát sao?”
Dương Quang vội nói: “Hôm nay càng quá đáng hơn! Còn mang theo hai người nữa tới làm phiền, dọa khách sợ chạy mất.”
Vì vậy, Dương Quang đã giải thích chuyện gì đang xảy ra.
Hơn nửa tháng trước, anh Phát cho một người bạn tên là Kiệt Tử mượn xe ô tô của nhà.
Hôm đó, Kiệt Tử đã đến nhà hàng từ sáng sớm để lấy chìa khóa xe.
Vốn dĩ đã đồng ý sẽ trả xe vào buổi trưa, đồng thời Kiệt Tử cũng dẫn bạn gái đến để ăn cơm. Nhưng mãi đến tối cũng không thấy Kiệt Tử quay lại.
Anh Phát gọi điện tới hỏi thì biết được hóa ra Kiệt Tử đâm vào người ta, đang ở đồn công an giải quyết sự việc.
Người bị hại yêu cầu Kiệt Tử bồi thường vạn tệ cho chi phí chữa bệnh và thất nghiệp.
Kiệt Tử không biết lấy tiền đâu ra, cũng không biết nghe ai xúi dại, liền nói xe này là của anh Phát, cho nên chủ xe sẽ bồi thường tiền, sau đó vẫn luôn kéo dài chuyện này.
Mà anh Phát không làm sai chuyện gì cả, anh ấy cũng không cần thiết phải đưa số tiền này.
Vì vậy, Kiệt Tử thỉnh thoảng lại tới nhà hàng của anh Phát quậy phá, cản trở công việc kinh doanh của người khác.
“Tháng này, nhà hàng kiếm được ít tiền hơn các tháng trước rất nhiều.” Dương Quang nói: “Mấy năm nay kinh tế cũng đã đình trệ rất nhiều rồi, mà người Tịch Giang chúng ta tới nhà hàng ăn cơm cũng không nhiều lắm. Nếu mọi chuyện ngày lớn hơn thì… Ai!”
Chu Tấn Đông vỗ vai Dương Quang: “Đừng nóng vội. Anh Phát cũng đã nói chuyện này với anh Đoạt rồi. Mấy ngày nay bọn anh cũng đã tìm anh Phát để bàn bạc xem nên giải quyết như thế nào. Mọi người đều đang chờ ăn đó, chúng ta đừng để khách chờ lâu sốt ruột.”
Dương Quang gật đầu.
Mạnh Nguyễn không ngờ người hiền lành và nhiệt tình như anh chị Phát lại gặp phải chuyện tồi tệ như vậy.
Nhưng nghĩ lại, nhà nào chẳng có chuyện khó nói?
Nhưng đất Tịch Giang này rất thần kỳ, dù người dân ở đây có gặp khó khăn như thế nào, họ cũng không phàn nàn hay lùi bước, càng không nói đến những chuyện tiêu cực.
Bọn họ đoàn kết với nhau, hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau tìm cách giải quyết.
Sau bữa tiệc nướng, mọi người cùng nhau ngồi trên mặt đất, trò chuyện rôm rả.
Lương Thiệu đề nghị kể chuyện ma.
Lệ Hạo nói: “Mày là người ở thời đại nào vậy? Bây giờ còn chơi cái trò này ở các buổi cắm trại sao? Hay là chơi sự thật hay thử thách đi.”
“Mày thật là thô tục.” Lương Thiệu nói: “Bây giờ chúng ta đang ở vùng núi hoang dã, bầu không khí tốt như này.”
Kiều San đã im lặng cả buổi tối nay, cô ta nhân cơ hội cho mọi người thấy sự hiện diện của mình, giơ tay nói: “Tớ đồng ý kể chuyện ma.”
Dù sao cũng rảnh rỗi mà, kể cũng được.
Lương Thiệu bắt đầu.
Đây là một câu chuyện xảy ra ở một ngôi làng trên núi, phù hợp với môi trường hiện tại một cách khó hiểu.
Lương Thiệu vừa kể vừa đi vòng quanh, giọng nói tràn đầy cảm xúc.
“Cô vợ của người đàn ông chạy về nhà, dùng ghế giữ cửa suốt. Cô ấy tưởng mọi chuyện đã ổn, nhưng đột nhiên ——” Lương Thiệu ngồi xổm xuống bên cạnh Chương Thư Nhã.
Chương Thư Nhã sợ hãi hét lên, đánh cậu ta điên cuồng: “Cậu đi chết đi! Đi chết đi! Làm tớ sợ muốn chết!”
Lượng Thiệu cười xấu xa rồi chạy đi, tiếp tục vừa kể vừa đi vòng quanh.
“Ở trong nhà luôn có tiếng bước chân, giống như là bước từ trong phòng khách ra, lại giống như là bước từ trong bếp ra. Cô vợ rúc vào trong chăn mà run rẩy, không dám ra ngoài để kiểm tra. Nhưng càng run rẩy, cô ấy lại càng cảm thấy như có thứ gì đó đang đè lên cơ thể mình…”
Mạnh Nguyễn nắm chặt góc áo.
Thẩm Đoạt phát hiện ra, bình tĩnh xê dịch lại gần cô.
“Cô vợ cảm thấy thứ trên người càng ngày càng nặng, ép chặt đến nỗi cô ấy không thể thở được.” Lương Thiệu dừng bước chân: “Cô ấy đột nhiên xốc chăn lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch nói với cô ấy rằng ——”
Lương Thiệu đột nhiên khom lưng, đầu chổng ngược nhìn chằm chằm Chu Tấn Đông: “Mau trả mạng cho tôi.”
“A!!!”
Từng đợt thét chói tai vang lên hết lần này đến lần khác trên đỉnh núi.
Không chỉ có các cô gái la hét, mà quan trọng nhất chính là, tiếng hét như “giết lợn” của Chu Tấn Đông đã lấn át hết.
“Mẹ nó chứ! Hù chết ông đây rồi!” Anh ta vỗ ngực hét lớn: “Trời ạ! Mẹ nó chứ cậu kể chuyện như thật vậy! Sao không đi làm người kể chuyện ma đi?”
Lương Thiệu ôm bụng cười lớn.
Mạnh Nguyễn miễn cưỡng có thể tiếp thu được câu chuyện ma này.
Nhưng có thể là do lần này quá nhập tâm, hơn nữa tài kể chuyện ma của Lương Thiệu có thể nói là thiên phú, cô thực sự rất sợ.
“Đều là giả thôi.” Thẩm Đoạt ở bên cạnh nói: “Đừng sợ.”
Mạnh Nguyễn cừng đờ người, gật đầu: “Tôi có thể tượng tượng rằng đó là một con ma xui xẻo bị Mẫu Dạ Xoa () hãm hại một cách thê thảm, nhưng sau đó lại không thể đánh chết được Mẫu Dạ Xoa, nên đã đến ngôi nhà xui xẻo đó để giải tỏa cơn tức giận của nó.”
() Mẫu Dạ Xoa: tên thật là Tôn Nhị Nương, là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy Hử của Thi Nại Am. Bà và chồng bà là Trương Thanh đã mở một quán rượu, gặp khách qua đường thì đánh thuốc mê và cướp tài sản của họ, sau đó xẻo thịt để bán hoặc để làm nhân bánh bao.
Thẩm Đoạt nghiêm túc nói: “Sau đó, Mẫu Dạ Xoa lại đánh con quỷ xui xẻo đó một trận.”
Mạnh Nguyễn bị anh làm cho tức cười.
Vì câu chuyện ma của Lương Thiệu đã quá thành công nên không ai muốn kể tiếp nữa.
Chu Tấn Đông bị dọa thảm hại liền lấy một cái loa từ giỏ sau của xe đạp ra, nói: “Cũng may là tôi mang theo cái này. Mọi người tới đây, ở đây có tôi và “Vũ điệu rong biển”, mau tới đây ăn mừng thôi!”
Anh ta nhấn công tắc, loa liền phát ra một tiếng ——
“Mùa hè, mùa hè cứ lặng lẽ trôi qua, để lại những bí mật nho nhỏ…”
“Mẹ nó?!”
Chu Tấn Đông lại ấn.
“Ở trong lòng em, tự do bay lượn…”
“Con mẹ nó!”
Chu Tấn Đông tàn nhẫn đập vào cái loa hai lần, vô cùng hối hận vì trước đó đã mượn cái loa của mẹ anh ta.
“Em hỏi anh yêu em nhiều như thế nào, anh rất yêu em.”
So với hai bài vừa rồi thì bài này còn tạm nghe được.
Lúc này, Cao Hiên cầm lấy cái loa, hắng giọng: “Chú ý! Chú ý! Chúng ta sẽ ở đây hoạt động tự do thêm phút nữa, sau đó sẽ lên đường trở về thị trấn. Mọi người tranh thủ thời gian nhé.”
“Ha! Tên nhóc cậu cũng biết tận dụng nó!” Chu Tấn Đông cười.
Mọi người cũng cười theo.
Nhiệt độ trên đỉnh núi càng ngày càng thấp, gió thổi vù vù.
Lệ Hạo nói ở bên kia đỉnh núi có một con suối nhỏ, cậu với mấy người bạn của cậu sẽ qua đó.
Mạnh Nguyễn sợ lạnh nên ở lại trong mái đình để tránh gió.
Thẩm Đoạt đứng ở bên ngoài đình dùng máy ảnh chụp lại ánh đèn dầu của những ngôi nhà bên dưới chân núi.
“Hôm nay chụp được nhiều ảnh không?” Mạnh Nguyễn hỏi: “Tôi có thể xem được không?”
Thẩm Đoạt gật đầu rồi bước vào trong mái đình.
Mạnh Nguyễn cầm lấy máy ảnh, bắt đầu xem nó.
Lúc nhìn chúng, cô lại bị sốc một lần nữa —— Thẩm Đoạt còn có thể chụp ảnh!
Bố cục, ánh sáng, cảnh dựng, tất cả các yếu tố này đều có đủ, hơn nữa, còn được sử dụng rất tốt.
“Cậu từng học qua sao?” Mạnh Nguyễn hỏi.
Thẩm Đoạt lắc đầu: “Xem qua sách.”
“…”
Đúng là thần thánh mà, đầu gỗ ngốc đúng là kho báu.
Mạnh Nguyễn càng xem càng bị mê hoặc, đặc biệt là bức ảnh phản chiếu những bông hoa quế trên mặt nước. Mặc dù nhìn qua có thể không được đẹp, nhưng lại mang đến cảm giác như một bông hoa đang rơi.
Rất nghệ thuật.
Mạnh Nguyễn suy nghĩ, có lẽ trình độ nhiếp ảnh của Thẩm Đoạt cũng có liên hệ với kỹ năng hội họa tuyệt vời của anh, dù sao thì hai phương diện này đều giống nhau ở một số khía cạnh.
Cô do dự không biết có nên nhân cơ hội này mà hỏi Thẩm Đoạt về chuyện bức tranh hay không, kết quả, ngón tay cô hơi dùng sức, bức ảnh tiếp theo đã lọt vào tầm mắt.
Là cô.
Trong bức ảnh, cô gái nở nụ cười ngọt ngào khi bắt được những cánh hoa rơi.
Khóe mắt ánh lên niềm vui nho nhỏ, giống như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi mà nó muốn, vui vẻ và mãn nguyện.
Khung cảnh xung quanh đều được xử lý bằng ánh hào quang, càng làm nổi bật lên cô gái trong bức ảnh, như thể không có gì xung quanh cô, cũng không có gì ngoài niềm vui của cô gái trong bức ảnh.
Thẩm Đoạt quên đặt mật khẩu cho bức ảnh này, thấy sắc mặt Mạnh Nguyễn không đúng mới chợt nhớ ra.
Nhưng lúc này, đã quá muộn.
“Tôi, tôi… Chỉ là…” Thẩm Đoạt không biết nên giải thích như thế nào: “Lúc đó…”
Mạnh Nguyễn nhìn anh, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Thì ra lúc tôi cười chính là như này sao.”
Từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy.
Cô không biết lúc cười trông mình như thế nào?
Cô chỉ biết khi mình cười, sẽ luôn có một số yếu tố xuất hiện lúc đó, giống như là được cài đặt trước.
Chỉ đến khi nhìn thấy bức ảnh này, Mạnh Nguyễn mới biết khi cô cười thật sự, đôi mắt cô không chỉ cong lại, mà bộ dạng còn có chút đơn thuần ngốc nghếch như vậy.
Hoặc nó cũng không hoàn toàn như vậy, nhưng cô tin rằng đây là nụ cười của cô trong mắt Thẩm Đoạt.
Mạnh Nguyễn rất thích bức ảnh này.
“Lúc về có thể gửi nó cho tôi được không?” Cô nói: “Tôi muốn rửa nó ra để dán lên.”
Thẩm Đoạt gật đầu khi thấy cô vui vẻ như vậy, cũng không nói là muốn xóa đi.
Mạnh Nguyễn lại xem tiếp.
Về cơ bản thì ngoài ảnh chụp phong cảnh ra thì hầu như là ảnh nhóm hoặc ảnh riêng lẻ, chỉ là không có ảnh của người chụp.
Như vậy thích hợp sao?
Mạnh Nguyễn nhìn xung quanh, nhưng không có góc nào đẹp cả.
“Vậy thì ở trong mái đình này đi.” Cô nói: “Tôi sẽ chụp cho cậu một bức ảnh, xem như là để lưu niệm.”
Thẩm Đoạt chưa bao giờ chụp ảnh.
Nhưng Mạnh Nguyễn nhất quyết muốn làm như vậy: “Cậu đã chụp ảnh cho tôi rồi, còn không cho tôi chụp ảnh cho cậu sao? Như vậy không được đâu. Mau làm một cái pose đi, chụp xong…”
Thì chuyển cho cô luôn.
Nhưng nửa câu sau cô không nói ra. Mạnh Nguyễn nâng máy ảnh lên.
Thẩm Đoạt ngồi yên tại chỗ, không tạo bất cứ pose nào, thậm chí còn cứng đờ người.
“Cậu mau thả lỏng ra đi.” Mạnh Nguyễn thở dài, kết quả đành phải tự chỉ đạo: “Nếu cậu không tạo dáng, thì mắt nhìn đi đâu cũng được, đừng cứng đờ quá.”
Nói xong, cô phát hiện ra trên cổ áo sơ mi của Thẩm Đoạt có nếp nhăn, liền đặt camera xuống sửa lại giúp cho anh.
Chàng trai rất cao.
Mạnh Nguyễn cao m, không phải cao nhưng cũng không quá lùn, nhưng đối mặt với một người cao ít nhất m thì phải kiễng chân lên một chút.
“Cậu có lạnh không?” Mạnh Nguyễn hỏi: “Lệ Hạo có mang thêm một bộ quần áo nữa, hay là tôi…”
“Không lạnh.”
Giọng nói trầm thấp vang lên gần trong gang tấc.
Lông mi Mạnh Nguyễn khẽ run lên.
Cô ngước mắt lên, trong mắt thoáng chốc tràn ngập khuôn mặt của người con trai.
Sở dĩ khuôn mặt của Thẩm Đoạt đầy vẻ mạnh mẽ và nam tính là do cái cằm vuông của anh, không có chút nào yếu đuối và nữ tính cả. Hơn nữa, đôi mắt anh sâu thẳm như biển cả, nội tâm và sâu lắng, người khác rất dễ bị hút hồn khi đối diện với nó.
Nhưng một người con trai chững chạc và vững vàng như vậy khi cười lên lại có má lúm đồng tiền, điều này lập tức khiến anh trở nên dịu dàng và ấm áp hơn.
Mạnh Nguyễn ngẩng đầu nhìn đôi mắt của anh, nhẹ giọng nói: “Cậu nên cười nhiều lên, rất đẹp.”
Hai tay rũ bên người của Thẩm Đoạt đột nhiên nắm lại, nói: “Cậu…”
Mạnh Nguyễn vội lui về phía sau hai bước, cúi đầu nói: “Được rồi, chúng ta mau chụp một tấm ảnh thôi.”
Hơi thở nghẹn lại của Thẩm Đoạt phải mất một lúc lâu mới có thể bình ổn lại.
Một lúc sau, một tiếng “Ừ” vang lên.
Tách!
Khi màn hình nháy lên, một hình ảnh dừng lại ở trên đó.
Mạnh Nguyễn vội vàng xem thành quả, vừa nhìn thấy liền bật cười: “Trông thật ngốc nghếch! Cậu không ăn ảnh chút nào cả. Không đúng, là anh không đối mặt với máy ảnh chút nào cả, cậu mau tới đây xem đi!”
Vành tai của Thẩm Đoạt đỏ bừng, anh bước tới.
Trong bức ảnh, người con trai vô cảm, ngây ngốc nhìn vào máy ảnh, trông rất giống một đứa trẻ bị thiểu năng trí tuệ.
“Xóa đi.” Thẩm Đoạt nói.
Mạnh Nguyễn không chịu: “Sao phải xóa? Cũng đẹp đấy chứ, rất phù hợp với khí chất của cậu.”
Đầu gỗ ngốc.
Thẩm Đoạt cau mày, nói: “Quá xấu.”
“Xấu ở chỗ nào chứ?” Mạnh Nguyễn ôm máy ảnh xoay người lại: “Tôi cảm thấy nó rất đẹp, tôi muốn giữ nó lại.”
Giữ nó lại…
Thẩm Đoạt thấy không thoải mái, liền duỗi tay ra muốn lấy lại máy ảnh.
Mạnh Nguyễn không nghĩ anh dám làm như vậy, cô vặn người không cho anh lấy. Dù sao cô cũng cảm thấy nó rất đáng yêu, rất dễ thương, nhất định cô phải giữ nó lại.
“Xóa nó đi.” Thẩm Đoạt nói: “Có thể, có thể chụp lại.”
Mạnh Nguyễn lắc đầu: “Không cho. Cậu bắt nạt tôi đúng không, tôi đâu thể đánh lại cậu đâu.”
Hai người trêu đùa nhau.
Thẩm Đoạt nhường Mạnh Nguyễn, Mạnh Nguyễn lại càng thêm đắc ý.
Cô lấy điện thoại ra định chụp lại bức ảnh của đầu gỗ ngốc.
Nhưng chiếc máy DSLR này không hề nhẹ, thể tích của nó tương đối lớn so với bàn tay của cô… Chỉ cần không cầm chắc một cái là máy ảnh có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Ống kính của máy DSLR còn rất đắt.
Mạnh Nguyễn còn chưa kịp nghĩ đến chuyện đỡ lấy nó liền nghe thấy Thẩm Đoạt hét lên: “Cẩn thận nó rơi vào người cậu!”
Vừa dứt lời, cô bị kéo ra, còn máy ảnh rơi vào trong tay Thẩm Đoạt.
Mạnh Nguyễn thở phào nhẹ nhõm.
Suýt chút nữa thì cô gây ra họa rồi.
“Vừa rồi là tôi sơ ý, cậu mau xem máy ảnh…”
Thẩm Đoạt nhanh chóng bấm nút —— Xóa bức ảnh đi.
Mạnh Nguyễn nhận ra, nhào tới giật lấy cái máy: “Ai cho cậu xóa nó đi! Đây là bức ảnh mà tôi thích nhất, cậu mau trả lại nó cho tôi!”
Cánh tay giơ cao máy ảnh của Thẩm Đoạt cứng đờ lại.
Anh thoáng cúi đầu, cô gái đang kiễng chân dựa vào lồng ngực anh, khuôn mặt ửng hồng ngẩng lên, cách anh chỉ vài centimet.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại của cô gái.
Trong nháy mắt, giống như là ma xui quỷ khiến.
Bất giác tiến lại gần.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Hôm nay tôi muốn phỏng vấn anh Đoạt. Xin hỏi, tại sao lần nào anh cũng tránh đi sự lãng mạn hoàn hảo mà em gái Nhuyễn Nhuyễn mong muốn chứ?
Anh Đoạt: … Tôi đâu có tránh.
Tác giả: …