Edit: nynuvola
giờ đêm ngày /, sân bay quốc tế Mộc Thành.
Đường Nhạc khó khăn lắm mới lên được máy bay, vì lúc mua vé quá gấp gáp, chỉ còn lại mỗi khoang hạng nhất, giáo sư Đường thường ngày vốn tiết kiệm lại thanh toán cái roẹt không chớp mắt.
Khoang hạng nhất ngoại trừ đồ ăn ngon và chỗ ngồi rộng rãi hơn một chút, còn thêm kết nối wifi, có thể thoải mái lên mạng lướt internet.
Cau mày xem tin tức trên mạng nửa ngày, dư luận vẫn đang sục sôi, anh và Tống Thích bằng cách nào đó trở thành tình yêu đích thực, còn Giang Vũ bị miêu tả như một Omega hồ ly tinh.
Giáo sư Đường không biết mạng xã hội luôn là như vậy, mọi người đều muốn phô diễn tầm quan trọng đạo đức của họ cao như thế nào, đưa những vấn đề thật thật giả giả phóng đại đến một vị trí đáp ứng tiêu chuẩn đạo đức và xem như đang bảo vệ chính nghĩa.
Bọn họ căn bản không quan tâm đến cảm nhận của người ở trong tâm bão ra sao mà bóp méo quá khứ rồi đào bới phát tiết, cho rằng chỉ cần ngồi trên bàn phím kia thì đã cứu rỗi được những điều mà họ không dám làm trong cuộc sống hiện thực.
Anh cảm thấy tất cả đều quá bốc đồng.
Nếu không phải người bị lăng nhục là Giang Vũ, Đường Nhạc sẽ không để một chữ vào mắt.
Trước khi lên máy bay, anh nhận được điện thoại của Giang Nhân Bình.
"Tiểu Đường, lời bàn tán trên mạng là thế nào?" Lần đầu tiên Giang Nhân Bình dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để nói chuyện với Đường Nhạc.
"Ba, con xin lỗi, là vấn đề của con, con sẽ giải quyết."
"Giữa con và Tiểu Vũ......"
"Tình cảm của tụi con rất tốt, tuyệt đối không giống như trên mạng đồn thổi, ba đừng lo."
"Không phải ba lo lắng về chuyện đó, Tiểu Vũ bị ngất xỉu trong nhà của thầy giáo, may mắn trước đó nó có nói ba gọi người qua chở đi khám, bây giờ đã đến bệnh viện......"
"Tiểu Vũ ngất xỉu?! Bảo sao con không liên lạc được với em ấy.
Ba, thật ra con đang ở sân bay, đêm nay sẽ bay tới Ý tìm em ấy, ba có thể cho con biết người liên hệ và và địa chỉ bên kia được không?"
Chuyến đi kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ trở nên cực kỳ khó khăn, Đường Nhạc xem đi xem lại bài phỏng vấn của Giang Vũ, cuối cùng nhắm mắt nghe lại ca khúc solo《Season》của cậu, mới miễn cưỡng dịu đi bất an trong lòng.
~~Đọc truyện trên wattpad nynuvola và wordpress chính chủ~~
giờ sáng ngày /, bệnh viện trung ương Milan, nước Ý.
Giang Vũ hôn mê suốt một đêm, hiện tại đã tỉnh.
Bác sĩ làm kiểm tra sức khỏe cho cậu, kết quả đúng là vì tác dụng phụ nghiêm trọng của thuốc ngủ, Penny nghe theo sự giao phó của Giang Nhân Bình nên một tấc không rời khỏi cậu.
Giang Vũ nắm chặt điện thoại, click mở khung chat với Đường Nhạc nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn bỏ xuống.
Lúc này Mộc Thành đang là giờ chiều.
Tối hôm qua Đường Nhạc gọi mấy cuộc điện thoại, vì lúc ấy cậu đang làm kiểm tra nên không tiện nghe, nhưng sau đó không có bất cứ tin tức nào nữa.
Cậu không liên lạc với Đường Nhạc.
Anh chắc đã nhìn thấy mấy thông tin trên internet rồi, có phải rất thất vọng không? Giang Vũ biết biết Đường Nhạc là một người luôn dốc lòng nghiên cứu học thuật, hẳn rất ghét cảm giác bị người khác xoi mói chuyện riêng tư lắm.
Giang Vũ ngẩn ra, những chuyện dồn dập đến này quá hoang đường.
Cậu đã làm xáo trộn bữa tiệc sinh nhật của thầy vì tác dụng phụ của thuốc, lại vì dư luận trên mạng mà đẩy người mình thích đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Tất cả đều do cậu......!Tuy cậu không để tâm đến những bình luận trên mạng, quen với việc bị xuyên tạc hay chỉ trích, nhưng Đường Nhạc thì sao?
Nếu......!Nếu Đường Nhạc vì chuyện này mà ghét cậu, hoặc cảm thấy mệt mỏi, không muốn tiếp tục với cậu nữa, vậy phải làm thế nào bây giờ?!
Cậu không hề phát hiện bản thân đang rơi vào cảm xúc tiêu cực không thể kiểm soát.
Đúng lúc tiếng gõ cửa vang lên, Penny mở cửa ra, là Hans.
Vẻ mặt Hans đầy mệt mỏi, một thanh niên cao gần m hơi cúi đầu, tay chân luống cuống đứng trước giường bệnh.
"Sao anh lại đến đây?"
Hans có chút ngập ngừng, Giang Vũ hiểu ý bảo Penny ra ngoài trước.
Đợi Penny rời khỏi phòng, Hans mới mở miệng nói: "Sorry Jiang, tôi đã điều tra rõ ràng, chuyện đó đúng là do Billy giở trò quỷ, gã tự bỏ thêm một ít thuốc ngủ vào ly nước chanh đưa cho tôi kia, khiến người uống nó không thể cư xử như bình thường......" Nói tới đây Hans khá khó khăn để tiếp tục, "Muốn để tôi thắng em......"
"Mặc dù tôi vẫn luôn muốn thắng em, nhưng xuất phát từ kĩ thuật chân chính! Tuyệt đối không phải dùng loại thủ đoạn như thế, có lẽ em không tin, nhưng tôi có thể thề, nhất định bắt Billy phải trả giá đắt!"
Thật ra sức khỏe của Giang Vũ không còn gì đáng ngại, chuyện của Billy nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, phản ứng bài xích khiến các chức năng trong cơ thể hỗn loạn, thêm việc tình cờ dính vào lùm xùm dư luận, cả tâm lý và thể xác của cậu đều mệt mỏi.
"Chuyện của anh, anh tự giải quyết, không cần phải thông báo cho tôi." Cậu không phải thánh nhân, có thể tha thứ cho bất kỳ trò đùa nào, Billy làm sai, nên nhận trừng phạt, cho dù Hans không ra tay, về sau cậu cũng sẽ tìm cơ hội xử lý.
"Xin lỗi Jiang, tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy......"
"Bây giờ nói những lời này không còn ý nghĩa gì nữa, sinh nhật của thầy......!Đã bị tôi làm rối tung." Giang Vũ trầm mặc, "Anh đi đi, Hans."
Hans bỗng trở nên kích động: "Jiang, em tin tưởng tôi đi, tôi sẽ giải quyết tốt! Thật ra......!Tôi vẫn luôn đối với em......"
"Hans, tôi có Alpha của mình, chúng tôi đã kết hôn." Giang Vũ cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay áp út trái, trong ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng.
"Nhưng kể từ khi em xảy ra chuyện đến giờ, Alpha của em còn không thèm đến xem em thế nào! Em nằm bệnh viện bao lâu rồi, anh ta thì đang ở đâu? Jiang, tôi biết em không thích tôi, nhưng làm ơn đừng lấy hôn nhân và hạnh phúc của chính mình ra làm trò đùa!"
"Tôi không hề......" Lời nói của Hans vô tình chọc thủng lớp ngụy trang của Giang Vũ, đánh trúng điểm yếu của cậu.
"Hans tiên sinh đang nhắc đến tôi sao?" Một giọng nam trầm thấp chợt vang lên, cửa bên ngoài được mở ra, Đường Nhạc mặc một cái áo gió màu đen, nhanh chóng tiến vào.
Hơi thở mạnh mẽ nồng đậm của Alpha lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp nơi phòng bệnh.
"Hans tiên sinh, chúng tôi không lấy hôn nhân làm trò đùa, tôi và Tiểu Vũ vô cùng yêu nhau," Đường Nhạc đi đến mép giường, khom người đặt một nụ hôn lên vầng trán Giang Vũ, "Tiểu Vũ, xin lỗi tôi đến chậm."
Giang Vũ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Alpha đầy vẻ phong trần mệt mỏi trước mặt, vươn tay sờ lên đôi mắt hằn tơ máu, sống mũi cao thẳng, gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, mới như tỉnh lại từ trong giấc mộng, "Đường......!Nhạc?"
"Tôi ở đây."
Đường Nhạc đến chăm sóc cậu ư? Hay là không chịu được dư luận trên mạng, muốn đến làm rõ mọi chuyện với cậu? Nhưng anh nói hai người rất yêu nhau......!
Người vốn ngăn nắp trật tự như Giang Vũ, lại không thể đưa ra được kết luận sau khi phân tích.
"Không phải anh đang ở Mộc Thành hả? Anh m......!Luận văn của anh thì sao? Đã viết xong rồi à?" Cậu chỉ có thể khô khốc đưa ra một loạt câu hỏi.
Hans không biết đã rời khỏi phòng từ lúc nào, Đường Nhạc kéo lấy tay trái của Giang Vũ, ngay trên mặt nhẫn khẽ hôn một cái, bờ môi chạm vào khớp xương ngón áp út, khiến Giang Vũ cảm thấy có chút ngứa ngáy trong lòng.
"Đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa, từ giờ trở đi sẽ là thời gian nghỉ phép kết hôn của chúng ta."
- -----------DFY--------------.