Edit: nynuvola
【Em xuống máy bay rồi, có một cuộc họp báo gấp, sau khi kết thúc sẽ đến tìm anh.】
Tống Thích đang tính tiền tại quầy trong trung tâm mua sắm, chợt nhận được tin nhắn từ Đàm Minh Phong.
Y nhìn chằm chằm màn hình nhìn một lát, mới chậm rãi nhắn trả lời.
【Được.】
Đàm Minh Phong ngồi trong xe bảo mẫu nhận được tin nhắn xong, chỉnh ghế dựa đến vị trí thoải mái nhất rồi bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn và Tống Thích đã duy trì mối quan hệ bạn giường gần hai năm.
Không xa không gần, không trầm không bổng.
Tống Thích chưa bao giờ chủ động liên lạc với hắn, người hẹn thời gian và địa điểm lúc nào cũng là hắn, giống như lần đầu tiên của bọn họ.
Đến bây giờ Đàm Minh Phong vẫn nhớ như in cảnh tượng lần đầu của hai người.
....!
Đàm Minh Phong nhớ rõ ngày ấy Tống Thích bị hắn làm đến cao trào mà bắn ra, miệng huyệt còn cắn chặt hắn không buông thế nào.
Thân thể luôn thành thật hơn miệng lưỡi, Tống thích chính là người như vậy.
Từ đó về sau, Tống Thích liền thuận theo sự gần gũi của hắn, trên giường hai bọn họ quấn quýt si mê, hiểu rõ từng vị trí mẫn cảm và mỗi nốt ruồi trên cơ thể đối phương, nhưng chưa từng vượt qua ranh giới.
Duy chỉ có một lần.
Nói đến cũng thật khéo, lần kia hắn đúng lúc đi quay quảng cáo ở vùng núi gần Tuyên Thành, nửa đêm đang quơ muỗi trước màn hình chợt nhận được điện thoại từ Tống Thích.
Tống Thích vừa khóc nức nở vừa mang theo sợ hãi, đây là lần đầu tiên Đàm Minh Phong nghe thấy.
"Đàm....!Minh Phong, cậu....!Cậu đang ở đâu....?"
"Anh làm sao vậy?"
"Tôi....!"
"Mau nói đi!"
"Tôi...!Bỗng nhiên phát tình...."
"Thuốc ức chế của anh đâu? Đã gọi báo nguy chưa? Xe cứu thương không gọi sao?" Đàm Minh Phong vội vàng ra hiệu dừng quay, đi đến một góc tối tiếp tục nói chuyện.
"Tôi không biết...!Tìm không thấy...!Tôi...!Ưm....!Khó chịu....." Tống Thích mê sảng hỏi, "Cậu...!Có thể đến đây không?"
Nếu trong trạng thái tỉnh táo, Tống Thích tuyệt đối sẽ không nói ra những lời ấy.
Đàm Minh Phong hít vào một hơi, trầm giọng mở miệng: "Anh chờ đó cho em, ai gọi cửa cũng không được mở, biết chưa?"
"Ừm...!Chờ cậu..."
Đây là lần duy nhất Tống Thích để lộ sự mong manh yếu ớt trước mặt hắn, Đàm Minh Phong không thể nấn ná thêm bất cứ giây phút nào nữa.
Đợi đến khi hắn có phản ứng, bản thân đã ở trên đường cao tốc.
Hắn tăng tốc không ngừng suốt hành trình dài km, chỉ mất tiếng đồng hồ đến được cửa nhà của Tống Thích, bấm mật mã vào nhà.
Khắp căn nhà đều là hương vị freesia, Tống Thích nhốt mình trong phòng tắm, ôm chiếc áo sơ mi mà hắn để lại đêm hôm trước, cả khuôn mặt đều vùi vào áo, hắn vừa nhìn thấy y, Tống thích cũng ngẩng đầu, mặt và cổ y đỏ bừng, đôi tay run run túm lấy ống quần hắn: "Đàm....!Minh phong...!Tôi....!Tôi muốn....."
Đàm Minh Phong thở dài, ngồi xổm nắm cằm y, nhìn chăm chú đôi mắt y, hỏi: "Tại sao lại là em?"
Tống Thích chớp chớp mắt, giống như có không phản ứng câu hỏi kia, rướn người lên muốn hôn hắn.
Đàm Minh Phong giơ tay ngăn cản: "Tống Thích, anh biết anh tìm em để vượt qua kỳ phát tình có nghĩa là gì không? Em sẽ đánh dấu anh, tiến vào khoang sinh sản của anh, anh có thể mang thai, sinh em bé, anh chắc chắn anh có thể tiếp nhận nó sao?"
Tống Thích hoảng hốt nghe được mấy từ ngữ mấu chốt là "Đánh dấu" và "Khoang sinh sản", không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên khóc như mưa, bắt đầu nói năng lộn xộn.
"Không thể...!Không thể đánh dấu, không đánh dấu được...!Khoang sinh sản của tôi...!Hỏng mất rồi." Chợt y lau đi nước mắt trên mặt, tự cấu đùi mình một cái, "Tôi...!Tôi không sao cả, tôi sẽ đến bệnh viện, tiêm thuốc ức chế, sẽ ổn....!Sẽ ổn thôi...."
"Tống Thích! Anh bình tĩnh một chút!" Đàm Minh Phong ôm y vào lòng, xoa xoa lưng cho y, thả ra lượng lớn hương vị của húng quế, "Anh nhìn rõ ràng, em là ai?!"
Trong mùi tin tức tố quen thuộc, Tống Thích chậm rãi bình tĩnh lại, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt nhìn Đàm Minh Phong, một lúc sau mới mở miệng.
"Minh phong...!Cậu đến rồi sao?" Giọng nói của y đè thấp xuống, không biết đang muốn nói cho ai nghe, "Cậu tại sao...!Bây giờ mới đến...!hức..."
===========