Editor: Yuu
Sự thật đã chứng minh rằng việc uống giấm hay nuốt miếng bánh hấp để đẩy xương cá xuống hoàn toàn là do may mắn.
Mà Tô Diệu Ngôn cô vừa lúc thiếu may mắn.
Gần giờ, Phó Doanh Xuyên đi cùng cô tới phòng cấp cứu để gắp xương cá.
“Lát nữa đi lấy chút nước để uống.” Bác sĩ nhìn cô gái xấu hổ như sắp cào tường đến nơi, trên khuôn mặt nghiêm túc nở nụ cười: “Ngậm trong cổ họng một lúc rồi hẵng nuốt xuống. Kiên trì trong khoảng hai ba ngày là ổn.”
Phó Doanh Xuyên hỏi: “Ống soi thanh quản thấy được có vết xước mờ mờ, không có vấn đề gì chứ?”
“Không sao đâu.” Bác sĩ nói: “Bây giờ cô ấy nuốt không đau lắm, như vậy là không sao cả. Đôi khi chúng ta ăn quá no cũng làm xước cổ họng, qua hai ngày là sẽ ổn.”
Phó Doanh Xuyên thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang nhìn người đang quay mặt vào tường, nói: “Anh đi lấy thuốc.”
Cô khẽ gật đầu.
Bác sĩ thấy người đã đi xa, đứng dậy đi lấy cốc nước, cười nói: “Bạn trai của cô rất tốt, rất quan tâm đến cô.”
Tô Diệu Ngôn thoáng sửng sốt, nhưng phản ứng đầu tiên của cô không phải phủ nhận mà là đỏ bừng mặt. Nhưng, cô lúc này cũng không thể quan tâm đến tình yêu của giới trẻ.
Một bữa ăn ngon lại bị phá tan.
Tức quá, muốn đấm giường.
Không lâu sau, Phó Doanh Xuyên lấy thuốc xong thì quay lại đón Tô Diệu Ngôn.
Hai người lặng lẽ đi dọc theo hành lang của bệnh viện. Ánh đèn trắng dài trên trần nhà như kéo dài cả hành lang, không thể nhìn thấy điểm cuối của con đường.
Tô Diệu Ngôn vài lần muốn mở miệng, nhưng cô lại bối rối giữa lời xin lỗi và lời cảm ơn.
“Muốn ăn gì?”
Lời nói của người đàn ông như giải quyết vấn đề của cô, cô ngẩng đầu lên chậm hai nhịp, ngây ngốc đáp lại: “Dạ?”
“Em muốn ăn gì? Ăn cháo không? Mấy ngày nay em phải cố gắng ăn thức ăn lỏng càng nhiều càng tốt.” Phó Doanh Xuyên nói.
Tô Diệu Ngôn nghe xong, cúi đầu chu môi nói thầm cái gì đó.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy sơ mi sọc xanh trắng, thắt lưng da mỏng tôn lên vòng eo hoàn hảo tuyệt đối, đôi chân vừa thon dài lại vừa thẳng tắp.
Mái tóc dài hơi xoăn xõa tung sau lưng, khuôn mặt không tô son điểm phấn, đôi môi hồng mềm mịn khiến cô như trở lại thời cấp ba, thuần khiết ngây thơ, khơi dậy sự yêu thương của người khác.
Phó Doanh Xuyên ngoảnh mặt đi, liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Hay là tới Thủy Tương Gian?”
“Không muốn.”
Tô Diệu Ngôn vẫn còn bực bội.
Tại sao cô không thể ở bên anh bình yên trong chốc lát vậy? Chẳng lẽ là do bát tự không hợp sao? Vậy chắc chắn là anh khắc cô, bởi vì mỗi lần gặp mặt, người luôn phải ném mặt mũi đi đều là cô.
“Nếu mà tới ăn ở Sáng Ý thì đâu xảy ra chuyện này chứ?” Cơn giận dỗi của cô bùng lên, giận cá chém thớt: “Dù sao nhà hàng đó cũng là nhà hàng năm sao, vậy mà anh không chịu đi. Bây giờ thì tốt rồi, em còn làm nhiều đồ ăn như vậy, tất cả đều bị lãng phí!”
Khi cô tức giận, đôi mắt cáo nhỏ sẽ hơi cong lên, biến thành mắt cún con, cái miệng nhỏ cũng mở ra và đóng lại, trông thật đáng yêu.
Phó Doanh Xuyên đã rất kinh ngạc trước những suy nghĩ này của mình, nhưng anh chỉ nghĩ vậy thôi, không có nguyên do gì cả.
“Vậy lát nữa về, em đóng gói lại thức ăn còn thừa vào hộp cho anh.” Anh nói: “Trưa mai anh sẽ ăn.”
“…”
Lừa ai vậy?
Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Minh Huy, vậy là lại ăn đồ thừa qua đêm sao? Nhân viên mà biết được, chắc chắn % sẽ xin từ chức, công ty không thể phát triển được nữa và sẽ đóng cửa.
Phó Doanh Xuyên nhìn ra biểu cảm của cô chính là “Em tin anh mới là lạ”, khẽ mỉm cười, nói: “Vậy thì bây giờ về, anh sẽ ăn hết.”
“Anh, anh nghiêm túc sao?” Tô Diệu Ngôn nhìn anh chăm chú.
Anh trông rất bình thản, trả lời: “Anh chưa bao giờ nói điêu.”
“…”
“Lão già” này càng ngày càng biết điều.
Hai người đi tới bãi đỗ xe.
Tô Diệu Ngôn nghĩ, có lẽ vẫn không nên để Phó tổng đây ăn cơm thừa, đến Thủy Tương Giang ăn một bát cháo mấy trăm tệ cũng được, dù sao cũng không phải tiêu tiền của cô.
“Em thấy chúng ta vẫn nên…”
Đang nói được một nửa, chuông điện thoại vang lên.
Cô thì thầm “Chờ một chút” rồi kết nối điện thoại.
“Alo, có chuyện gì thế Tiểu Bảo?”
“Hu hu… Chị Diệu Diệu, em là Tiểu Bối.”
Tô Diệu Ngôn sửng sốt: “Có chuyện gì vậy Tiểu Bối? Em đừng khóc, từ từ nói cho chị biết.”
Phan Tiểu Bảo chỉ đơn giản giải thích vài câu rồi bảo cô đến bệnh viện Trung Ương.
“Em không thể tới Thủy Tương Gian được.” Tô Diệu Ngôn vội nói: “Tiểu Bảo bị người ta đánh, em phải qua đó xem thế nào. Anh…”
“Lên xe.”
“…”
“Anh đi với em.”
Tối nay, Tô Diệu Ngôn đánh vật với bệnh viện.
Cũng may phần lớn vết thương của Phan Tiểu Bảo đều chỉ là vết thương ngoài da, điều tồi tệ duy nhất chính là anh ta bị rạn xương nhẹ ở cẳng chân, phải tĩnh dưỡng cẩn thận trong một tháng, không thể đi lại và làm việc vất vả được.
“Tối muộn em còn tới đây làm gì?” Phan Tiểu Bảo nhíu mày: “Anh không sao đâu, không chết được.”
Tô Diệu Ngôn nói không nên lời, chỉ thở dài: “Không chết được nhưng bị què.”
Hơn nữa, mấy tên vô lại gây phiền phức cho anh em nhà này còn vây quanh bệnh viện, Phan Tiểu Bối muốn về nhà lấy quần áo để thay cho Phan Tiểu Bảo cũng không dám.
Phan Tiểu Bảo, Phan Tiểu Bối là hai anh em ruột.
Khi còn nhỏ, ba mẹ bọn họ làm ăn buôn bán nhỏ, gia đình cũng khá giả. Không ngờ trong một lần đi bốc hàng thì gặp phải một chiếc xe tải mất kiểm soát, hai vợ chồng đều không đợi được cho đến khi tới bệnh viện.
Bà nội của Phan Tiểu Bảo và Phan Tiểu Bối dựa vào cửa hàng tiện lợi nhỏ do gia đình kinh doanh lúc trước để nuôi nấng bọn họ. Hai năm trước, bà cụ cũng qua đời.
Hai anh em nương tựa lẫn nhau.
Tuy nhiên, một hoàn cảnh cay đắng như vậy còn không thể so sánh với một bộ phim được chiếu vào lúc giờ tối, bởi vì chưa đủ thảm.
Thấy bà cụ đã rời đi, dì nhỏ cùng với dượng của hai người thỉnh thoảng lại tới tiệm làm ầm lên, nói lúc trước cái cửa hàng tiện lợi này cũng có một phần tiền của ông bà ngoại bọn họ, cho nên cửa hàng tiện lợi này không phải chỉ có phần của mẹ Phan Tiểu Bảo và Phan Tiểu Bối.
Vì chuyện này, rắc rối xảy ra hết lần này đến lần khác.
“Em thấy chuyện đã như vậy rồi, hay là anh tiến hành làm thủ tục pháp lý đi?” Tô Diệu Ngôn đề nghị.
Phan Tiểu Bảo cười khổ, thở dài rồi nói: “Tìm luật sư chẳng lẽ không cần tới tiền sao? Hơn nữa, kiện tụng như này kéo dài rất lâu, có đánh nhau hay không cũng có khác gì đâu?”
Trong phòng trở nên yên tĩnh vì lời này.
Mỗi gia đình đều có một chuyện riêng khó nói, dù người ngoài cuộc có thể nhìn thấy rõ ràng nhưng họ không bao giờ có thể tỏ ra như mình cũng là người trong cuộc được.
Phan Tiểu Bối hắng giọng, phá vỡ cục diện bế tắc, nói: “Chị Diệu Diệu, chị có khát nước không? Để em tới máy bán tự động mua cho chị chai nước.”
“Mua cho anh một chai nữa.” Phan Tiểu Bảo giơ tay lên.
“Anh ý, uống gió đi.” Phan Tiểu Bối hất tay anh ta, hừ hừ mấy tiếng: “Gầy như con gà con, vậy mà còn dám động tay với người khác.”
Phan Tiểu Bảo trừng mắt: “Cái đồ vô tâm như em còn ở đấy nói móc nữa.”
Hai anh em đang đấu võ mồm thì Phó Doanh Xuyên đi vào phòng bệnh. Thiệu Nam đang đợi ở ngoài cửa.
“Phó tổng, anh cũng tới sao?” Phan Tiểu Bảo chống tay vịn, hùng hồn ngồi dậy trong bộ dạng như bệnh nhân đang hấp hối: “Tôi vẫn chưa giải quyết xong chuyện này! Phiền anh rời đi cho.”
Phó Doanh Xuyên nhàn nhạt nói: “Không sao, cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Phan Tiểu Bảo gật đầu: “Haizz! Chắc chắn rồi, tôi còn phải dẫn theo Diệu Diệu tiến về phía trước nữa chứ. Cô ấy sắp chào đón mùa xuân đầu tiên trong sự nghiệp rồi, nói không chừng《 Ngủ Đông 》lần này chính là bàn đạp của cô ấy.”
“Cái gì?” Tô Diệu Ngôn thăm dò: “Bàn đạp? Hôm nay em mới chỉ đi thử vai thôi mà, người ta còn chưa nói sẽ chọn em.”
Lúc này Phan Tiểu Bảo mới nhớ ra anh ta còn chưa nói với Tô Diệu Ngôn rằng đoàn phim đã gọi tới, bảo cô tới công ty để trò chuyện cụ thể vào ngày kia, sau đó gia nhập đoàn phim.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, anh ta không thể dẫn theo cô tiến về phía trước rồi.
“Nếu không thì để em đi cùng với chị Diệu Diệu tới tham gia đoàn phim?” Phan Tiểu Bối nói: “Dù sao em cũng có ít lớp học, anh ngồi xe lăn trông cửa hàng đi.”
“Em? Em đừng gây thêm rắc rối cho cô ấy. Đây chính là cơ hội rất vất vả mới có được. Tạ Hoài Thâm đã đích thân lựa chọn đó! Chính là kim chỉ nam tuyệt…”
Phan Tiểu Bảo cảm thấy như có một thứ gì đó lạnh buốt khó tả bám quanh cổ anh ta, giống như khóa cổ họng trong truyền thuyết vậy.
Tô Diệu Ngôn hoàn toàn không nhận ra áp suất thấp đang bao quanh người nào đó, không thể tin nổi mà hỏi đi hỏi lại “Em thật sự được tham gia vào đoàn phim sao”, hoàn toàn bỏ qua sự sống chết của Phan Tiểu Bảo.
Ngay khi Phan Tiểu Bảo sắp không thể thở được nữa thì trợ lý Thiệu dũng cảm đã bước vào thì thầm gì đó với Phó Doanh Xuyên. Phó Doanh Xuyên tạm thời rời khỏi phòng.
“Mẹ ơi.” Phan Tiểu Bảo vuốt vuốt ngực mình: “Trái tim con còn có thể tồn tại lâu được nữa không?”
Tô Diệu Ngôn không đồng tình, hỏi lại: “Tồn tại lâu cái gì? Không phải tim anh cho chó ăn rồi sao?”
“…”
Phan Tiểu Bối chạy tới quấn lấy cánh tay Tô Diệu Ngôn, đè xuống chút kích động trong lòng, hỏi: “Chị Diệu Diệu, chị có bạn trai lúc nào? Đẹp trai quá! Có phải đàn anh trong học viện Điện Ảnh không? Không đúng, vừa rồi anh trai em gọi người đó là “Phó tổng.” Chính là bá đạo tổng tài sao? A, em chết đây!!!”
“Em nghĩ đi đâu vậy? Bọn chị…”
“Nhưng em thấy anh ấy chắc cũng phải lớn hơn chị vài tuổi ý nhỉ? Ít nhất cũng phải hơn tuổi? Ai da ~~~ Đại thúc cùng loli sao? Chị Diệu Diệu, chị biết chơi quá đó.”
“…”
Anh là đại thúc không sai, nhưng cô, cũng không thể coi là loli được.
Tô Diệu Ngôn chợt nhớ đến câu mà anh đã nói trong bữa ăn tối —— Em có thể chấp nhận một người đàn ông lớn hơn em nhiều tuổi không?
Câu này có nghĩa là gì?
Lúc trước cô còn nghĩ đến vấn đề yêu sớm, chỉ đơn thuần vì khi cô còn đi học, anh đã nhắc đến chuyện này rất nhiều lần, để lại bóng ma tâm lý cho cô. Nhưng giờ nghĩ lại, đây không phải câu hỏi về chuyện yêu sớm, mà nó giống như…
Tim đột nhiên đập lỡ một nhịp.
Gần rưỡi, Tô Diệu Ngôn cùng Phó Doanh Xuyên rời khỏi bệnh viện.
Những người vừa chặn Phan Tiểu Bối đã được Thiệu Nam giải quyết sạch sẽ, sau này sẽ không đến đây nữa, Phan Tiểu Bảo có thể yên tâm dưỡng thương.
“Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.”
Khi nói câu này, Tô Diệu Ngôn vẫn còn chút giận dỗi, nhưng cô không thể không nói được.
Phó Doanh Xuyên liếc nhìn cô một cái, sau đó bước tới mở cửa xe cho cô: “Nói lời cảm ơn thì phải có thành ý.”
“Thành ý?” Cô suy nghĩ một hồi, bước tới xe nhưng cũng không vội lên xe: “Làm bánh đậu đỏ cho anh được không?”
Người đàn ông rũ mắt.
Cô bị nhìn thì có chút chột dạ, lại nói: “Vừa nãy anh còn nói là muốn ăn mà. Hơn nữa, em sẽ vừa nói cảm ơn vừa làm bánh đậu đỏ, đến lúc anh ăn, trong bụng chắc chắn sẽ chứa đầy lời cảm ơn của em.”
“…”
Đây là kiểu cảm ơn gì vậy?
“Cơ hội.” Tuy nói như vậy, nhưng trong mắt anh đều là ý cười dịu dàng.
Tô Diệu Ngôn cũng cười tinh nghịch với anh. Cô cúi người lên xe, Phó Doanh Xuyên đưa tay lên che đầu cho cô.
Chiếc xe từ từ rời khỏi bệnh viện cho đến khi biến mất trong bóng tối thênh thang…
Bên cạnh cánh cửa tự động của bệnh viện, Sầm San ôm bụng đứng ở đó.
Mới đầu, cô ta còn cảm thấy có chút quen quen, cũng không nghĩ đó là Phó Doanh Xuyên, đặc biệt là bên cạnh còn có một cô gái nhỏ. Nhưng khi lại gần và nhìn kỹ hơn, trên đời này có bao nhiêu người có thể có được khuôn mặt như vậy chứ?
Chỉ là, cô ta không biết anh cũng sẽ dịu dàng như vậy.
Trợ lý xách theo túi thuốc đi tới.
“San San, sao cô lại ra đây vậy?” Trợ lý nói: “Chúng ta mau lên xe thôi, sau này cô không được uống rượu mạnh nữa, dạ dày không chịu được đâu.”
Sầm San không nói gì, trợ lý đỡ cô ta rời đi.
Trước khi lên xe, cô ta đột nhiên dừng bước lại, ánh mắt nhìn theo hướng mà chiếc Maybach màu bạc vừa rời đi.
“Có chuyện gì vậy, San San?”
Cô ta nghiến răng, trả lời: “Không có gì.”
—— Tô Diệu Ngôn.
Sầm San nhớ rất rõ.
Tô Diệu Ngôn gia nhập đoàn làm phim một cách suôn sẻ.
Trước đây cô còn không biết, hóa ra nữ chính của《 Ngủ Đông 》chính là Vạn Hâm, người vừa đoạt giải thưởng ảnh hậu trong liên hoan phim quốc tế mấy năm trước, là diễn viên thuộc phái thực lực.
“Ảnh hậu cũng quay phim truyền hình sao ạ?”
Trong phòng hóa trang công cộng, Phan Tiểu Bối nhỏ giọng hỏi.
Trong mắt hầu hết mọi người, màn ảnh rộng và màn ảnh nhỏ luôn tồn tại một “bức tường thành”.
Đó là sự thật.
Nhưng ngành điện ảnh đang chìm trong mùa đông giá lạnh trong mấy năm gần đây khiến toàn ngành rơi vào trạng thái bất an, rất nhiều kịch bản hay không tìm được diễn viên giỏi, mà diễn viên giỏi lại không sánh được với diễn viên quần chúng.
Dần dần, danh tiếng của các tác phẩm điện ảnh tuột dần, hình thành một vòng luẩn quẩn.
Những diễn viên dám phá bỏ những định kiến trong quá khứ và dường như đã đầu hàng để đóng phim truyền hình như Vạn Hâm đang thực sự tạo ra những thay đổi. Bởi dù là phim điện ảnh hay phim truyền hình, con mắt của khán giả vẫn rất tinh tường, một tác phẩm hay hoặc là một diễn viên tốt đều sẽ không bị mai một.
“Chúng ta cứ lo việc của mình thôi.” Tô Diệu Ngôn dặn dò: “Ở đây đều là tiền bối, phải thận trọng trong lời nói và hành động.”
Phan Tiểu Bối ra hiệu “OK”.
Sau đó, Tô Diệu Ngôn lại chậm chạp không nhận được thông báo diễn nên đã dẫn theo Phan Tiểu Bối đi quan sát phim trường.
Hai người tìm một góc không vướng lối đi rồi ngồi xuống.
Phan Tiểu Bối đưa cho cô một chai nước. Tô Diệu Ngôn nói cảm ơn, không quên nhấn mạnh: “Nếu ở trường có chuyện gì thì em cứ đi đi nhé, việc học vẫn quan trọng hơn.”
“Vâng, chị yên tâm.” Phan Tiểu Bối nhét một viên kẹo mềm vào trong miệng: “Nhưng mà… Chị Diệu Diệu này, em vẫn luôn nghe anh trai em nói làm diễn viên không dễ dàng chút nào. Tuy rằng em cũng cho rằng những diễn viên đẹp trai xinh gái đều rất đáng ghen tỵ, nhưng đằng sau ánh hào quang chắc chắn phải chịu không ít gian khổ. Chị xinh đẹp như vậy, sao phải chịu cái tội này làm gì?”
Tô Diệu Ngôn mỉm cười, chống cằm lên đầu gối.
Cô vẫn nhớ khi còn nhỏ, Lệ Thịnh thường xuyên phải đi làm nhiệm vụ không thể về nhà. Cô nhớ ba mình liền ôm chân Tô Dục Văn và khóc, nói rằng ba cô không cần cô nữa sao? Cô muốn ba đi chơi cùng.
Tô Dục Văn không có cách nào để dỗ dành cô, cũng không thể gọi điện tới cơ quan của chồng, đành phải ôm cô ngồi lên ghế sofa, cho cô xem bộ phim truyền hình đặc biệt nổi tiếng lúc bấy giờ ——《 Nhiệt huyết cảnh hồn 》.
“Diệu Diệu, con thấy không, chú ở trong phim với ba con đều làm cùng một công việc. Khi con nhìn thấy chú đó, con sẽ biết ba con cũng đang bảo vệ cho xã hội, bảo vệ cho sự bình an của hàng nghìn ngôi nhà, con phải ủng hộ ba con.”
Cô đã trở thành fan của《 Nhiệt huyết cảnh hồn 》.
Diễn viên đóng vai chính Lưu Xuyên tên là Phùng Vĩnh, ông đã sử dụng kỹ thuật diễn xuất của mình đưa cô vào thế giới của cảnh sát. Khi còn nhỏ, cô đã cảm nhận được một cách sâu sắc nghề cảnh sát là nghề nghiệp vĩ đại như thế nào, cũng coi Lệ Thịnh như một người anh hùng, tự hào về ông…
“Tiểu Bối, có vai diễn nào khiến em ấn tượng khi còn nhỏ không? Ấn tượng như thế nào cũng được.”
Phan Tiểu Bối chống cằm suy nghĩ, nói: “Có ạ, Dung ma ma.”
Tô Diệu Ngôn bật cười: “Được rồi, chị chỉ muốn trở thành một diễn viên có thể khiến người khác nhớ tới. Cho dù mọi người có không nhớ đến chị thì cũng không quan trọng, nhưng chị hy vọng vai diễn của chị có thể khiến người ta nhớ kỹ.”
“Chị quyết tâm như vậy sao?”
“Ừ hứ.”
Hai người nói chuyện với nhau, bên kia cũng bắt đầu quay.
Tô Diệu Ngôn chăm chú quan sát, không để ý đến những người đang đi tới từ phía sau.
Vẫn là Phan Tiểu Bối nhìn xung quanh nên phát hiện ra manh mỗi, khi nhìn kỹ hơn, đôi mắt cô ấy mở to như chiếc chuông đồng, che miệng lại, vỗ liên tục vào cánh tay Tô Diệu Ngôn.
“Sao vậy?” Tô Diệu Ngôn nhíu mày: “Chị đang…”
Cô cũng quay đầu lại, liền biến thành “Phan Tiểu Bối” số .
Ở phía đối diện, Vạn Hâm đi về phía xe bảo mẫu () dưới sự hộ tống của người đại diện.
() Xe bảo mẫu: Thường là xe trên chỗ, dùng để chở các ngôi sao. Xe bảo mẫu có thể được sử dụng như một phòng nghỉ ngơi tạm thời, phòng thay đồ và phòng trang điểm.
Không thể không nói, ảnh hậu chính là ảnh hậu, đeo kính râm, đi giày cao gót năm phân, hào quang có thể phát ra xa từ bán kính hai đến bốn mét, khiến các sinh vật xung lập tức thở dốc và bị hạ gục trong bán kính mười mét.
“Quá nhiều hào quang!” Phan Tiểu Bối nói chắc nịch: “Chị Diệu Diệu, một ngày nào đó chị cũng sẽ như thế này!”
Tô Diệu Ngôn không thể bày tỏ cảm xúc của mình khi nhìn thấy thần tượng, chỉ ngây ngốc gật đầu nói “Được”.
Vạn Hâm quay trở lại xe bảo mẫu, tháo kính râm ra ném lên bàn.
Người đại diện Selina tới quầy rót nước cam, thuận miệng nói: “Cô gái vừa rồi khá xinh đẹp, lại có tố chất.”
“Vậy sao?” Vạn Hâm cười chế nhạo: “Giới giải trí thiếu người xinh đẹp sao?”
“Cũng đúng.”
Selina đi tới đưa nước cam rồi ngồi xuống đối diện, nâng ly chân dài lên, nói: “Thứ thiếu chính là tài nguyên.”
Vạn Hâm không nói lời nào.
“Chuyện giữa em và Triệu đổng cũng coi như là đã kết thúc.” Selina quay sang nhìn: “Đã đến lúc tìm một cái khác rồi.”
“Để nói sau.” Vạn Hâm lắc lắc cái ly: “Nhỡ đâu có thể tìm được một người tâm đầu ý hợp thì sao.”
Selina bật cười vì điều này, suýt làm đổ nước cam.
Sau khi cười đủ, cô ta đặt cái ly xuống bàn, cũng không còn thản nhiên như trước mà nói: “Bạn tốt Sầm San cũng em có phải đã hẹn gặp mặt em đúng không?”
“Vâng.”
“Nhà họ Sầm cũng xem như là có chút thực lực, tuy rằng không bằng mấy năm trước, nhưng lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa. Bên ngoài duy trì ‘tình bạn tốt’, còn có thể dựa dẫm được.”
() lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa: Ý nói là đồ vứt đi vẫn còn chỗ tận dụng được.
Vạn Hâm uống cạn ly nước, gật đầu.
Tô Diệu Ngôn đã đóng quân một ngày nhưng cũng không thấy đến lượt vai diễn của mình.
Có một cảnh khá quan trọng nhưng đạo diễn Hoàng vẫn luôn không vừa ý, chỉ có thể làm đi làm lại nhiều lần nên đã hoãn lại các cảnh khác.
“Chị Diệu Diệu, bây giờ chúng ta về khách sạn sao?”
Tô Diệu Ngôn nghĩ cũng nên chào hỏi người phụ trách ở đây trước khi rời đi, đúng lúc này Phó Doanh Xuyên gọi tới.
“Còn ở phim trường sao?”
“Em chuẩn bị về khách sạn.”
“Ừ, anh đợi em ở cửa.”
“…”
“Có chuyện gì vậy chị?” Phan Tiếu Bối thấy mặt Tô Diệu Ngôn đột nhiên đỏ bừng: “Chuyển sang quay buổi đêm sao ạ?”
Tô Diệu Ngôn liếm môi dưới, nhỏ giọng nói: “Anh ấy… Anh ấy đang đợi ở bên ngoài.”
Anh ấy?
Ai cơ?
Tô Diệu Ngôn thở hắt một hơi, soi gương để kiểm tra lại diện mạo của mình, thậm chí còn lấy son môi ra đánh lại.
Cô luôn tránh việc trang điểm, chủ yếu là do lười biếng. Nếu không cần thiết phải quay phim, cô vẫn có thể làm mọi việc mà không cần trang điểm. Đột nhiên chú ý đến nó, có lẽ nào…
“Phó tổng tới sao?!” Phan Tiểu Bối đột nhiên hét toáng lên.
Tô Diệu Ngôn vội che miệng cô ấy lại, nhắc nhở: “Nhỏ giọng một chút.”
Cô ấy gật đầu lia lịa.
Đây chính là tổng tài thần tiên kiêm bạn trai thần tiên sao? Còn tới thành phố khác để đón bạn gái kết thúc công việc nữa… Ngưỡng mộ.JGP
Hai người thu dọn lại đồ đạc rồi bước ra khỏi phim trường. Một chiếc Cullinan màu đen đang đợi ở bãi đỗ xe đối diện.
Phó Doanh Xuyên thấy cô bước ra liền mở cửa xuống xe.
Bây giờ đã là mùa thu, gió đêm mát rượi. Người đàn ông đút tay trong túi quần đứng bên cạnh xe, tóc mái trên trán phất phơ trong gió, nhìn từ xa trông anh thật khí phách và chói lòa.
Tô Diệu Ngôn có đủ mọi lý do để tin rằng: Nếu “lão già” này không phải tổng tài, anh chắc chắn sẽ là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực xe hơi thể thao.
“Phó, Phó tổng, xin chào!” Phan Tiểu Bối bị khí chất vô hình của anh áp đảo, đặc biệt muốn cúi lạy vị đại thần trước mặt.
Phó Doanh Xuyên gật đầu, ánh mắt tự nhiên dừng trên người Tô Diệu Ngôn: “Quay phim thuận lợi chứ?”
“Thuận, rất thuận lợi.” Cô cười: “Thuận lợi đến nỗi hôm nay em còn không phải quay gì.”
Phó Doanh Xuyên thấy cô vẫn còn sức để nói đùa liền biết hôm nay cô cũng không quá mệt mỏi: “Lên xe đi, anh đưa em đi ăn tối.”
“Đã giờ này rồi, anh còn chưa ăn cơm sao?” Tô Diệu Ngôn kinh ngạc. Dạ dày của anh không được khỏe.
Anh mở cửa, nhẹ giọng nói: “Có thể cùng em đi ăn thêm một bữa nữa.”
“…”
Phan Tiểu Bối: Có quả chanh ở trên cây chanh, mà dưới cây chanh chỉ có mình tôi.