Editor: Yuu
Tô Diệu Ngôn lâng lâng.
Đạo diễn Hoàng đã trực tiếp nói về bộ phim với cô, còn nói rằng cô có tính giác ngộ cao trước mặt các nhân viên khác, cổ vũ cô tiếp tục làm việc chăm chỉ và rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình. Cô vui vẻ đến nỗi còn không mở được to mắt; Mà Phó Doanh Xuyên, chỉ cần nhớ tới cũng sẽ bất giác mỉm cười, trong lòng vô cùng ngọt ngào…
Sau hơn ngày làm việc, đoàn phim lục tục sắp xếp cho các diễn viên được nghỉ một ngày.
Tô Diệu Ngôn cố tình không nói với Phó Doanh Xuyên, bắt xe buýt trở về thành phố B, nóng lòng tới siêu thị mua bột và nhân đậu đỏ.
Bận rộn đến tận giữa trưa.
Tô Diệu Ngôn dùng dao nhỏ tỉa những quả anh đào thành hình trái tim, điểm xuyết từng miếng một lên bánh đậu đỏ.
Nhìn mấy cái bánh đậu đỏ đáng yêu, cô vặn vẻo cái cổ đau nhức, đặc biệt hài lòng.
Đi tới phòng khách, cô bấm điện thoại gọi cho Phó Doanh Xuyên.
Tiếng tút tút vang lên hồi lâu cũng không thấy có ai trả lời, có lẽ anh đang bận. Cô đang chuẩn bị cúp máy thì điện thoại được kết nối.
“Có phải em quấy rầy anh rồi không?”
Phó Doanh Xuyên bước vào văn phòng, còn chưa ngồi xuống đã ném báo cáo bị sai cho Thiệu Nam, ánh mắt sắc bén biểu đạt “Nếu còn làm sai nữa thì cậu từ chức đi.”
“…”
Trợ lý Thiệu vô cùng sợ hãi, đặc biệt là khi nghe thấy boss nhà mình nói chuyện với giọng cực kỳ nhẹ nhàng trong giây tiếp theo: “Không.”
Không có đối lập thì sẽ không thương tổn.
Tô Diệu Ngôn mỉm cười khi nghe câu trả lời đó, nói tiếp: “Vậy được rồi. Em đã chuẩn bị một bất ngờ nho nhỏ cho anh, có lẽ buổi chiều sẽ được giao tới. Đến lúc đó anh có tiện lấy không?”
“Tiện.” Phó Doanh Xuyên mở tập văn kiện mới ra: “Anh sẽ bảo Thiệu Nam xuống lấy.”
Mục đích đã đạt được!
Ý định ban đầu của Tô Diệu Ngôn chính là để Thiệu Nam đi xuống, như vậy có thể giữ được bất ngờ, cũng có thể hỏi Thiệu Nam xem mình có thể đi lên được không, nếu không thể thì thôi.
“Vậy đến lúc đó em sẽ gửi tin nhắn cho anh.”
“Được.”
Quá ngọ, ánh mắt trời lười biếng.
Trên quảng trường Ngân Hà có rất ít người đi lại. Những người phụ nữ mặc vest trắng đi giày cao gót như đang cưỡi gió, khuôn mặt được trang điểm kỹ càng, có thể xem như là một phong cách khác của khu CBD này.
Sầm San ngồi trên xe gần nửa tiếng.
Trợ lý định thử nói chuyện vài lần, nhưng thấy cô ta nhìn chằm chằm vào cửa tòa nhà lại không biết nên nói gì, chỉ sợ cũng chỉ làm cô ta thêm không vui.
“Mấy giờ rồi?” Sầm San đột nhiên hỏi, nhưng ánh mắt không rời đi.
“Gần giờ rồi.” Trợ lý nói, “San San, buổi tối chúng ta còn có một buổi phỏng vấn. Hay là… Hay là chúng ta tới quầy lễ tân, bảo bọn họ thông báo?”
Thông báo?
Vô dụng.
Một người lạnh lùng từ trong xương tủy như Phó Doanh Xuyên, một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể lay chuyển được.
Nhưng cô ta không cam lòng.
Cô ta không hiểu tại sao một người ưu tú như mình, dù là gia cảnh, ngoại hình, học thức, thậm chí còn cả tài năng âm nhạc xuất chúng, lại không thể lay động người đàn ông này?
Sầm San bất giác siết chặt tay vịn.
Tô Diệu Ngôn nhìn tới chỗ ngồi bên cạnh lần thứ N khi đang chờ đèn đỏ. Túi giấy hình trái tim màu hồng đào khiến cô thoáng đỏ mặt, nhưng tâm tình lại rất tốt.
Hy vọng anh sẽ thích bánh đậu đỏ này.
Đèn chuyển sang màu xanh.
Tô Diệu Ngôn đạp chân ga rồi rẽ trái, tới bãi đỗ xe của quảng trường Ngân Hà.
Không có nhiều chỗ trống để đỗ xe, cô phải đi một vòng mới có thể tìm được chỗ đỗ xe, không để ý đến những người đang ngồi trên chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz đang đỗ ở phía đối diện.
Cho đến khi cô xuống xe và nghe thấy một tiếng “sập” khi đóng cửa mới ngẩng đầu lên… Có chút bất ngờ.
Tại một cửa hàng cà phê trong khu thương mại.
Sau vài năm, Tô Diệu Ngôn lại lần nữa ngồi đối diện với Sầm San, mọi chuyện như thể mới chỉ là ngày hôm qua. Nhưng cô đã bình tĩnh hơn, tự nhiên hơn, nhưng cũng vẫn có chút thấp thỏm.
“Đã lâu không gặp.” Sần Sam trang nhã cầm cốc cà phê lên, mỉm cười xinh đẹp: “Bây giờ cô còn đang học đại học sao?”
Tô Diệu Ngôn gật đầu: “Là học viện Điện Ảnh.”
Sầm San dường như cũng không có gì là ngạc nhiên, nhưng không tiếp tục nói về chủ đề này, mà nhìn vào chiếc túi giấy bên cạnh cô.
“Túi giấy thật đáng yêu.” Cô ta hỏi: “Bên trong là gì vậy?”
Tô Diệu Ngôn vô thức dùng cơ thể che nó lại, trả lời: “Không có gì.”
Quán cà phê bật nhạc nhẹ nhàng, cửa khi thì đóng, khi thì mở, tiếng chuông gió leng keng hòa với sự vui tươi của bản nhạc.
Sầm San đặt cốc cà phê xuống, nói: “Cô đến gặp Doanh Xuyên sao?”
Tô Diệu Ngôn nắm tay.
Sau ba bốn giây bình tĩnh lại, cô nói: “Đúng vậy.”
“Nhìn như vậy, có lẽ cô cũng biết rằng tôi đã chia tay với Doanh Xuyên.” Sầm San cười nhạt: “Thế nào? Có phải cảm thấy như trút được gánh nặng đúng không? Hay là vô cùng đắc ý?”
Nói gì vậy.
Như trút được gánh nặng? Vô cùng đắc ý?
Từ đầu đến cuối, cô đều không có thù hận gì với Sầm San. Thậm chí là ở một góc độ nào đó, cô còn rất ghen tỵ với học vấn và tài năng của Sầm San. Nhưng tính cách của Sầm San khiến cô thực sự không thể thích được —— Tự cao tự đại.
“Cô Sầm, tôi không biết rõ lắm về chuyện của cô với anh ấy.” Tô Diệu Ngôn nói: “Nhưng hiện tại, hai người thực sự không có quan hệ gì, đúng không?”
Nụ cười tươi trên môi Sầm San đông cứng lại.
Cô ta lại cầm cốc cà phê đưa lên miệng nhưng không uống, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt: “Cho nên cô cảm thấy mình có cơ hội sao?”
Về chuyện này, quyền quyết định chưa bao giờ thuộc về Tô Diệu Ngôn.
Cô gặp Phó Doanh Xuyên ở tuổi rồi gieo một hạt giống ở đó, sau đó tự mình diễn một vở kịch trong suốt một thời gian dài.
Nếu Phó Doanh Xuyên không thích cô, cô sẽ dùng thân phận “Em gái” hoặc “Bạn bè” để đối mặt với anh suốt quãng đời còn lại, tôn trọng sự lựa chọn của anh, cũng sẽ giữ lại tình cảm trong sáng của mình, không làm phiền lẫn nhau.
“Xem ra cô vẫn như trước đây, vẫn rất ngây thơ.” Sầm San nói.
“Chẳng lẽ cô cho rằng một người có xuất thân bình thường như cô sẽ được gả vào nhà họ Phó sao? Vậy thì cô đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi đó. Tình yêu tốt? Cuộc hôn nhân tốt? Môn đăng hộ đối, cô có cái này sao?”
Từ ngữ khác nhau, nhưng ý nghĩa lại giống nhau.
Trong mắt Sầm San, Tô Diệu cô trước mặt Phó Doanh Xuyên vĩnh viễn chỉ có hai chữ —— Không xứng.
“Cô Sầm, tôi không phủ nhận những lời cô vừa nói.” Tô Diệu Ngôn nói: “Nhưng con người sống trên đời, luôn không thể bỏ lại tất cả mọi thứ chỉ bởi vì xuất thân của mình. Nếu được, chúng ta có thể cạnh tranh một lần.”
Sầm San giễu cợt: “Cạnh tranh? Cô lấy cái gì để cạnh tranh? Thanh xuân của cô hay là khuôn mặt của cô? Cô thật sự… Đúng rồi, chắc hẳn cô cũng không biết tại sao tôi và Doanh Xuyên lại chia tay đúng không?”
Phó Doanh Xuyên bận rộn nên quên mất thời gian.
Khép tập văn kiện lại, anh xoa bóp huyệt giữa trán, chợt nhìn tới điện thoại trên bàn liền cầm lên xem, không có tin nhắn nào của cô.
Gọi điện cho cô.
Tiếng tút tút vang lên khoảng bốn năm lần thì có người nghe máy.
“Bất ngờ đâu?” Giọng người đàn ông hơi trầm khàn và từ tính.
Người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi đáp: “Không có.”
Phó Doanh Xuyên nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Em không vui à?”
Tô Diệu Ngôn nắm chặt điện thoại, trái tim như bị tảng đá lớn đè lên, ngay cả không khí cô dựa vào để sinh tồn dường như bị bơm ra ngoài vì lời nói này, khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
“Em đang ở đâu?” Phó Doanh Xuyên lại hỏi: “Anh sẽ tới ngay bây giờ.”
Tô Diệu Ngôn lắc đầu, lắc xong lại cảm thấy mình thật ngu ngốc.
“Em đang quay phim ở phim trường.” Cô giả vờ tỏ ra thoải mái: “Khu thương mại gần Minh Huy mới mở một cửa hàng sữa chua hai tầng, em vốn định gọi một cốc ở cửa hàng đó cho anh nếm thử, nếu ăn ngon thì lúc về em sẽ tới. Nhưng không ngờ người ta vừa mới khai trương nên không giao hàng đi. Cho nên, không có bất ngờ.”
Phó Doanh Xuyên thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi anh hốt hoảng một cách khó hiểu.
Anh nói: “Lúc nào em về sẽ dẫn em tới đó, anh không ăn một mình đâu.”
“… Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Diệu Ngôn vừa hay nhìn thấy một cửa hàng bán đồ ngọt ở phía đối diện, biển hiệu ghi là sữa chua hai tầng, nên cô đã tới đó.
Sữa chua hai tầng của cửa hàng này có rất nhiều hương vị, Tô Diệu Ngôn gọi sáu vị dưới ánh mắt kinh ngạc của người phục vụ, sau đó tìm một góc rồi lẳng lặng ăn.
Ngày hôm đó.
Phó Doanh Xuyên bước vào, để cửa thang máy đóng lại.
Tay cầm túi của Tô Diệu Ngôn thoáng run lên, cô muốn hỏi anh định làm gì, nhưng khi bắt gặp đôi mắt màu hổ phách kia, cô giống như máy tính bị treo, đầu óc quay cuồng, trống rỗng.
“Lời anh vừa nói, em nghe có hiểu không?”
“Cái, cái gì cơ?”
“Em nói xem?”
“…”
Nhịp tim như đang ngồi trên tên lửa lao ra ngoài vũ trụ, lúc này cô mới biết được nhịp tim mất khống chế không phải cảnh giới cao nhất… Tim đập không có trọng lượng, mới là rơi xuống hoàn toàn.
“Em, em, em hiểu, hiểu mà.” Cô ấp úng: “Cũng không, cũng không phải ngốc nghếch.”
Phó Doanh Xuyên khẽ thở dài, ánh mắt dần trở nên cưng chiều hơn.
Anh kéo lại chiếc túi sắp rơi xuống đất của cô lên, cúi xuống ghé vào tai cô, nói: “Thông minh nữa thì càng tốt.”
……
Thông minh như thế nào cơ?
Ngay tại chính khoảnh khắc đó, Tô Diệu Ngôn đã nghĩ rằng đây chính là biểu đạt “Anh thích em”.
Suy nghĩ đó khiến cô thao thức cả đêm, cả người như rơi vào một đống kẹo bông gòn, trong lòng tràn đầy sự ngọt ngào và vui thích.
Nhưng hiện tại…
“Lúc trước, tôi với Doanh Xuyên tới Anh chính là để đính hôn.”
“Chỉ là chú Phó hy vọng sau khi kết hôn tôi có thể kết thúc sự nghiệp vĩ cầm của mình, trở thành một bà nội trợ hiền hậu của Doanh Xuyên, mau chóng sinh con nối dõi cho nhà họ Phó. Nhưng tôi không muốn từ bỏ sự nghiệp của mình, vì chuyện đó mà Doanh Xuyên đã không vui. Chúng tôi đã thương lượng rất nhiều lần nhưng đều không có kết quả, nên tôi đã đưa ra lời chia tay.”
“Còn cô thì sao? Nếu thật sự được gả vào nhà họ Phó, cô sẵn sàng trở thành bà nội trợ, từ bỏ sự nghiệp của mình không? Ồ, cũng không đúng lắm nhỉ. Cô đâu có sự nghiệp? Vậy thì cô cũng chỉ có thể vĩnh viễn làm một con chim hoàng yến phụ thuộc vào đàn ông thôi.”
Cạch.
Tô Diệu Ngôn đặt thìa xuống, nằm bò ra bàn.
Đến gần tối.
Tô Diệu Ngôn lang thang không có mục đích trên phố, sau đó định về nhà một lúc.
Lúc này trong sân nhà ở cho người nhà nhân viên bệnh viện, bọn trẻ vừa mới tan học về nhà, có đứa thì về nhà làm bài tập, có đứa thì chơi ở trong sân. Hương lúa thơm nhẹ tràn qua cửa sổ, mùi khói lửa tràn ngập thế giới nhỏ bé này.
Tô Diệu Ngôn lục tung túi một hồi lâu mới tìm thấy chìa khóa.
Mở cửa, lối vào trước cửa tối om không một ánh đèn. Cô cũng không vội gọi người, lúc cúi đầu thay giày thì nhìn thấy một đôi giày da nam cổ điển khác hẳn giày thể thao của Lệ Hạo.
Trong nhà có khách sao?
Tô Diệu Ngôn đang nghi hoặc thì một tia sáng trong phòng khách rọi tới: “Mẹ, mẹ về rồi sao?”
“Là chị.” Cô đáp rồi đi vào bên trong: “Em mời bạn đến nhà…”
“Diệu Ngôn, là anh.”
Quý Nghiêu xuất hiện đằng sau Lệ Hạo, vẫy vẫy tay với cô.
Không lâu sau, Tô Dục Văn xách theo đồ ăn và xương sườn trở về.
Thấy con gái về nhà bất ngờ, bà đặc biệt vui mừng, còn nói rằng tới sớm không bằng đúng lúc, tối nay toàn món ngon.
“Mẹ, sao đàn anh Quý lại ở nhà chúng ta vậy?” Tô Diệu Ngôn hỏi vậy lúc phụ giúp mẹ trong phòng bếp.
Tô Dục Văn liếc nhìn cô, cười nói: “Sao? Sợ mẹ tìm người yêu cho con à?”
“Mẹ ~~~” Cô quấn lấy cánh tay của Tô Dục Văn: “Ý con đâu phải như vậy đâu? Một người có tư tưởng cởi mở như mẹ sao làm chuyện này được chứ?”
Tô Dục Văn bảo cô đi rửa rau đi.
“Hôm nay thật ra là trùng hợp.” Tô Dục Văn nói: “Sáng nay Tiểu Hạo dậy muộn nên quên mang theo chìa khóa nhà. Buổi trưa thằng bé đến bệnh viện tìm mẹ để lấy khóa, vừa lúc Tiểu Quý với đồng nghiệp của cậu ấy đến bệnh viện bọn mẹ để hỏi thăm đáp lễ. Hai đứa chúng nó hàn huyên vài câu xong hẹn nhau như vậy.”
Tô Diệu Ngôn gật đầu, cũng mỉm cười: “Đúng là trùng hợp.”
“Tiểu Quý là trùng hợp, còn con thì sao?” Trực giác của Tô Dục Văn nói cho bà biết rằng con gái có tâm sự: “Trong quá trình quay phim gặp vấn đề gì à?”
“Không ạ.” Cô cười như không có chuyện gì: “Chẳng qua là con được sắp xếp một kỳ nghỉ tạm thời, với lại con không được về thăm mẹ sao?”
Tô Dục Văn nhìn cô một lát, không nói gì thêm.
Mọi người vây quanh bàn tròn thưởng thức bữa tối.
Tô Dục Văn đánh giá cao sức chịu đựng của Quý Nghiêu khi anh ấy nói rằng mình đã bắt đầu nghiên cứu y thuật ngay từ bây giờ, còn bảo anh ấy nếu có vấn đề hoặc bất cứ ý tưởng nào thì cứ liên lạc với bà. Lệ Hạo cũng nói cảm ơn Quý Nghiêu vì hôm nay anh ấy đã tới giảng bài cho cậu. Mọi người đã nói chuyện rất vui vẻ.
Ngược lại, Tô Diệu Ngôn trầm lặng hơn mọi khi rất nhiều.
Sau khi bữa tối kết thúc, thời gian không còn sớm nữa.
Tô Diệu Ngôn cũng phải trở lại phim trường vào sáng mai, Quý Nghiêu cũng có ca trực buổi sáng. Hai người ở lại không lâu, sau đó cùng nhau xuống dưới nhà.
“Hôm nay anh đến làm em sợ sao?” Quý Nghiêu cười nói: “Anh nghe Tiểu Hạo nói em đang đi đóng phim, còn tưởng rằng sẽ không gặp em nên anh mới tới nhà.”
Tô Diệu Ngôn khó hiểu, hỏi lại: “Sao lại phải đợi em không có nhà thì anh mới tới?”
Quý Nghiêu thở dài, nói thẳng; “Anh sợ em không được thoải mái.”
Lúc còn đi học, tuy rằng Quý Nghiêu chưa từng nói rõ ràng chuyện “Thích”, nhưng biểu hiện của anh lúc đó cũng không hẳn là khó nhìn ra, mà Tô Diệu Ngôn cũng không phải kẻ ngốc, cho nên lúc gặp mặt vẫn luôn cố tình giữ khoảng cách và lịch sự với anh ấy.
Sau đó, Quý Nghiêu tốt nghiệp trước.
Khi đó, anh không tỏ tình hay bày tỏ ý muốn hẹn hò với Tô Diệu Ngôn, bởi vì anh ấy hiểu rõ, có lẽ trái tim của Tô Diệu Ngôn sẽ không chấp nhận anh ấy.
Sao bao nhiêu năm, Quý Nghiêu cũng đã gặp được đối tượng yêu đương trong đời.
Anh ấy vốn định tìm một cơ hội thích hợp để kể lại chuyện năm xưa, nhưng không nghĩ hôm nay lại tình cờ như vậy.
“Đàn anh, anh đang yêu sao?” Tô Diệu Ngôn kinh ngạc: “Nhìn không ra đó nha. Mẹ em nói tình yêu và hôn nhân của bác sĩ trẻ chính là một trong ba vấn đề lớn của chứng hói đầu.”
Quý Nghiêu bật cười, nói: “Tổng kết của chủ nhiệm Tô thật đỉnh. Nhưng, cô ấy không phải sinh viên y khoa, anh đã gặp cô ấy khi đi du học. Cô ấy sắp tới Nhật Bản để giao lưu trong ba tháng, một thời gian nữa mới quay về, đến lúc đó cùng nhau ăn cơm đi.”
Tô Diệu Ngôn nói “Vâng” hết lần này đến lần khác, sau đó nói: “Xem ra em phải chuẩn bị tiền mừng rồi. Đàn anh, anh đều gặt hái được thành quả trong sự nghiệp và tình yêu rồi đó.”
“Em cũng có thể mà, giữ chặt vào.” Anh ấy nói: “Ngài Phó đó…”
Nụ cười tươi trên môi Tô Diệu Ngôn đông cứng lại, cúi đầu không nói gì.
Quý Nghiêu không tiện tham gia vào mối quan hệ của người khác, hóm hỉnh đổi chủ đề: “Xe ở anh đỗ ở đằng kia, anh đưa em đi một đoạn nhé?”
“Không cần đâu ạ.” Cô nói: “Em cũng lái xe tới. Vậy đàn anh, đợi bạn gái của anh trở về thì chúng ta cùng đi tụ tập nhé, gọi cả những người bạn học trước đây nữa. Đều là…”
Lời nói còn chưa dứt, Quý Nghiêu đột nhiên ôm lấy cô.
Cô không chuẩn bị trước, lảo đảo một cái, đập đầu vào ngực Quý Nghiêu. Cô vội vàng tránh đi.
“Anh, bọn em xin lỗi!”
Có mấy đứa trẻ đang đá bóng chạy tới nhặt bóng, bọn chúng xin lỗi rồi chạy đi rất nhanh.
Quý Nghiêu buông Tô Diệu Ngôn ra: “Xin lỗi em, có quả bóng lao tới, anh chỉ phản ứng theo bản năng thôi.”
“Không sao đâu ạ.” Cô xua tay: “Cái đầu sắt này của em cũng đập vào người anh mà, anh không sao chứ?”
Hai người khách sáo nói với nhau vài câu rồi đi lấy xe.
Khi Tô Diệu Ngôn quay đầu lại, cô bất giác thở dài.
Tất cả những việc “bình thường” nãy giờ mà cô cố gắng duy trì chỉ là miễn cưỡng. Thật ra, trong tâm trí cô đều là Phó Doanh Xuyên, mà ngoài Phó Doanh Xuyên thì còn có lời nói của Sầm San.
Có phải cô lại sai nữa rồi không?
Nghĩ đến chuyện Phó Doanh Xuyên và Sầm San đã từng tính đến chuyện cưới hỏi, nhưng lại đột nhiên dừng lại vì vấn đề “con cái”, cô liền không biết mình như con thiêu thân lao đầu vào lửa sẽ đổi lấy được thứ gì.
So với sai, cô càng sợ mất đi hơn.
Tô Diệu Ngôn nhắm mắt lại, cố gắng tạm thời giải tỏa những suy nghĩ phức tạp trong đầu.
Cô lấy chìa khóa xe trong túi ra, mở mắt rồi ngước mắt lên, Phó Doanh Xuyên đang đứng cách cô mười mét.
~