Khúc Ước Nguyện

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Diệu Ngôn không để lão Thượng đưa mình về nhà mà là tới chung cư Hoa Lan.

“Cháu cũng không biết nữa ạ.” Phó Doanh Xuyên nói.

Gia tộc nhà họ Phó bắt đầu từ thế hệ của ông nội Phó Doanh Xuyên, người đã dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, từng bước đi đến địa vị ngày hôm nay. Tổ tiên có đức, gia đình bọn họ giàu có về vật chất nhưng chưa bao giờ quên công ơn của cội nguồn, coi trọng tình cảm gia đình, giữ cho mình trong sạch.

Tô Dục Văn đã chế biến tất cả các nguyên liệu trên bàn thành món ăn, chỉ cần đợi Tô Diệu Ngôn trở về là có thể ăn cơm. Nhưng vấn đề là khi nào cô mới về?

……

Tập đoàn Minh Huy sở hữu rất nhiều toà nhà thương mại, cao ốc, văn phòng, chung cư, tất cả chúng đều mang theo chữ “Lan”, “Lan”, “Lan”. Đây đều là món quà mà Phó Nham dành tặng cho cô em gái Phó Lam của mình hàng năm.

“Thôi được! Lát nữa tôi sẽ bảo Diệu Diệu gọi điện lại cho anh.”

Có lẽ là khi, rõ ràng không học giỏi toán, nhưng cô vẫn căng não để suy nghĩ;

“Không phải ngày mai sẽ ghi hình chương trình sao?” Phó Doanh Xuyên nắm bàn tay ấm áp của cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau: “Sao lại tới đây vậy?”

Phó Nham thương yêu Phó Lam, Phó Doanh Xuyên thương yêu Mạnh Nguyễn, tình cảm của bọn họ đều chân thành, không pha lẫn bất kỳ lợi ích nào.

Tô Diệu Ngôn đã mơ thấy một giấc mơ.

Mà kiểu “Chân thành” này thường dễ bị tổn thương nhất.

Phó Doanh Xuyên thay giày và bước vào phòng khách, liền nhìn thấy cô gái đang cuộn tròn nằm trên ghế sofa.

Giờ phút này, Tô Diệu Ngôn đứng trên ban công hình tròn trên tầng cao nhất của chung cư Hoa Lan.

“Sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?” Phan Tiểu Bảo hỏi: “Để anh rót cho em một ly nước ấm.”

“Hả?”

Tô Diệu Ngôn mở choàng mắt.

Thành phố B dưới ánh đèn rực rỡ mang theo một vẻ đẹp tuyệt trần, mỗi lần nhìn lại càng muốn nhìn thêm lần nữa. Khi đắm chìm trong làn gió đêm quyến rũ này, người ta có thể quên đi những muộn phiền trong cuộc sống.

Tô Diệu Ngôn lắc đầu.

Tô Diệu Ngôn nhìn thấy Phó Nham.

Cửa phòng bếp chỉ có một khe hở, cô ngó vào thì thấy tay áo sơ mi của người đàn ông đang cuộn đến vị trí khuỷu tay, tấm lưng rộng che đi đường nét cường tráng trên lưng anh.

Nhưng Tô Diệu Ngôn lại không có tâm tư để ngắm phong cảnh.

“Em có muốn đi mua sữa chua hai tầng không?” Phó Doanh Xuyên hỏi.

Tập đoàn Minh Huy sở hữu rất nhiều toà nhà thương mại, cao ốc, văn phòng, chung cư, tất cả chúng đều mang theo chữ “Lan”, “Lan”, “Lan”. Đây đều là món quà mà Phó Nham dành tặng cho cô em gái Phó Lam của mình hàng năm.

Những lời Phó Nham nói giống như mũi hàn đóng vào tai cô, từng câu từng chữ, máu chảy đầm đìa…

Thời gian chớp mắt đã hơn giờ.

Gần giờ rưỡi, Phó Doanh Xuyên mới kết thúc công việc và về nhà.

Lần trước anh nói chuyện với Phan Tiểu Bảo chính là nói về vấn đề “Chỗ ở” của Tô Diệu Ngôn mấy ngày nay, anh còn tưởng cô không dám tới đó ngủ lại với anh nữa.

Hình ảnh lại thay đổi.

Dùng vân tay mở khóa cửa, anh mệt mỏi giơ tay lên kéo cà vạt, lại lờ mờ nghe thấy có âm thanh trong phòng khách.

“Em gặp ác mộng.” Giọng cô như mang theo tiếng nức nở, bất lực, lại hoảng sợ.

Những giọt nước mắt mặn chát hòa cùng nụ hôn của họ, nụ hôn như vậy không giống sự dịu dàng, ngọt ngào thường ngày, càng không mang theo bất kỳ ham muốn bản năng nào, nó giống như một liều thuốc an thần, xoa dịu lòng người.

Phó Doanh Xuyên thay giày và bước vào phòng khách, liền nhìn thấy cô gái đang cuộn tròn nằm trên ghế sofa.

Phó Doanh Xuyên nhíu mày: “Em mơ thấy cái gì vậy?”

“Diệu Ngôn?”

Trên TV đang phát lại gala Trung Thu, âm nhạc không ồn ào, ngược lại còn khiến người đang say giấc cảm thấy yên tâm hơn. Nhưng Tô Diệu Ngôn có vẻ nhạy cảm, môi cô khẽ mấp máy, khi mở mắt ra, trên môi cảm nhận được sự mát lạnh và mềm mại.

Gần giờ rưỡi, Phó Doanh Xuyên mới kết thúc công việc và về nhà.

Một đám trẻ đang đứng trước cầu trượt hình con voi, định chơi trò trốn tìm.

Trong phòng khách khá yên tĩnh, nhưng bầu không khí lại không có chút khó xử nào.

“Không phải ngày mai sẽ ghi hình chương trình sao?” Phó Doanh Xuyên nắm bàn tay ấm áp của cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau: “Sao lại tới đây vậy?”

Mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng tốt.

“Tiểu Xuyên, chắc chắn em đang trốn ở đây.” Cô bé cười, vỗ tay: “Chị tới đây.”

Trời vào thu khiến nhiệt độ trở nên lạnh hơn.

Tô Dục Văn nhíu mày. Khi bà đang định mở miệng thì lại nghe thấy: “Cháu không biết tại sao cháu lại để ý đến cô ấy, và khi cháu phát hiện ra thì cô ấy đã đi vào trong tim cháu rồi.”

Tô Diệu Ngôn vén chăn mỏng lên rồi chui vào lồng ngực người đàn ông, nũng nịu nói: “Em sợ anh sẽ đạp chăn khi ngủ.”

Phó Doanh Xuyên khẽ thở dài, thật cẩn thận bế cô trở về phòng ngủ.

Tô Diệu Ngôn đã mơ thấy một giấc mơ.

Tô Diệu Ngôn đã nhận lời mời phỏng vấn của 《Ngôi sao đang lên》, giờ đang tham gia ghi hình cho chương trình.

Trong giấc mơ, cô đi đến một công viên rất đẹp, trên bãi cỏ trồng rất nhiều cây cối, mà trên cây là những bông hoa nhài xinh đẹp.

Phan Tiểu Bảo hiểu ra, nói: “Đúng… Rất vất vả. Nhưng không phải cũng không còn cách nào khác sao? Em là nữ diễn viên, là người của công chúng, nhất cử nhất động đều bị người khác dùng kính hiển vi quan sát. Nếu để mọi người biết mối quan hệ giữa em và Phó tổng, mọi người sẽ nói như thế nào chứ?”

Cô bước dọc theo con đường lát đá.

Nụ hôn qua đi.

Một đám trẻ đang đứng trước cầu trượt hình con voi, định chơi trò trốn tìm.

Phần lớn thời gian cô đều sống trong một căn hộ do công ty sắp xếp. Tuần này, cô đã chạy đến chung cư Hoa Lan thường xuyên hơn, Tina đã cảnh báo cô vài lần.

……

Cô bé mặc chiếc váy bồng màu đỏ và áo len trắng bị chọn làm “Quỷ”, cô bé che mắt lại đứng bên cạnh cầu trượt, đếm từ đến .

Tô Dục Văn nói: “Nhưng hai đứa cũng đã ở bên nhau một khoảng thời gian, cháu cho rằng Diệu Diệu hấp dẫn cháu ở điểm nào?”

“Tình cảm của cháu đối với Diệu Diệu là như thế nào?”

“… ,,!”

“Cháu đã quên nó bắt đầu từ lúc nào rồi.” Phó Doanh Xuyên nói: “Cháu vẫn luôn chỉ có một con đường dẫn tới hai nơi, chỉ biết tới mỗi công việc, và trái tim cháu luôn trôi dạt, không có phương hướng. Nhưng bây giờ, bởi vì Diệu Ngôn, cháu nghĩ sự ổn định là điều tốt nhất, và có một ngôi nhà với cô ấy, cũng là điều tốt nhất.”

Cô bé xoay người, mỉm cười chạy sâu vào trong công viên.

Chỉ tiếc cuộc đời vẫn luôn có những điều không thể lường trước, bọn họ không thể đi đến đầu bạc răng long.

“Doanh Xuyên, trong lòng bác có chút nghi hoặc.”

Giọng nói của cô bé đó đặc biệt ngọt ngào, cũng rất lanh lảnh, gọi: “Tiểu Xuyên, chị đang đi tìm em đó. Em đã trốn xong chưa?”

“Tiểu Xuyên, chúng ta về nhà được không? Ba đưa con về.”

Ngoài cửa.

Cô đi theo cô bé đó, cô bé không ngừng gọi “Tiểu Xuyên”. Bọn họ đi đến hòn non bộ phía sau công viên, bên phía hòn non bộ có rất nhiều hộp giấy bị vứt đi.

“Anh thấy không thoải mái ở chỗ nào? Nói cho em biết đi.”

“Tiểu Xuyên, chắc chắn em đang trốn ở đây.” Cô bé cười, vỗ tay: “Chị tới đây.”

“Có phải anh ấy không vất vả lắm, đúng không?” Cô lại hỏi.

Cô khóc nức nở, ôm chặt lấy vai người đàn ông, cô ước gì mình có thể lớn lên bên cạnh anh, vừa khóc vừa nói: “Anh hứa với em, cả đời này sẽ không bao giờ bỏ rơi em, cả đời này đều phải tốt với em, cả đời này đều ở bên cạnh em đi.”

Cô bé đó nhảy nhót chạy tới, đột nhiên! Một bóng người lao ra, bịt chặt miệng cô bé đó lại!

“Ưm! Ưm ưm ——”

Lệ Hạo cười nói: “Anh rể, anh cần nghỉ ngơi sao?”

“Anh đừng có nhúc nhích.” Cô nói: “Dù sao, dù sao trong giấc mơ anh cũng là một tên đặc biệt khốn nạn, đối xử với em không tốt. Nếu một ngày nào đó anh rời bỏ em, em sẽ, em sẽ…”

Tô Diệu Ngôn tô lại son, chốc lát lại đẩy cái nắp lên, chốc lát lại đóng nắp lại, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Cô bé đó vô cùng hoảng sợ, tuyệt vọng giãy giụa, tay chân vung lên cào vào tay của người phía sau. Người đó nổi cơn thịnh nộ, túm đầu cô bé đập xuống đất.

Tô Dục Văn định thần, gật đầu nói: “Bác có chuẩn bị. Diệu Diệu rất thích món thịt Đông Pha mà bác làm.”

Cô bé mặc chiếc váy bồng màu đỏ và áo len trắng bị chọn làm “Quỷ”, cô bé che mắt lại đứng bên cạnh cầu trượt, đếm từ đến .

Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ và đầm ấm.

Bốp.

Cô bé đó bị chấn thương ở đầu, chảy máu, hôn mê bất tỉnh.

Cậu bé hết kiên nhẫn, bước ra khỏi thùng giấy.

Thang máy.

Người đó thản nhiên xé chiếc áo len trắng của cô bé để lau máu, sau đó, ôm cô bé rời khỏi công viên.

Tô Diệu Ngôn vén chăn mỏng lên rồi chui vào lồng ngực người đàn ông, nũng nịu nói: “Em sợ anh sẽ đạp chăn khi ngủ.”

Một hồi lâu sau.

Lại chờ đợi.

“Nhưng sự thật là em dựa vào anh ấy mới có chút thành tích như hiện tại.”

“Chị, chị vẫn không tìm thấy em sao? Nếu em bước ra là chị thua đó.”

“Ngài Phó, thật đáng tiếc. Xin anh hãy nén bi thương.”

Lại chờ đợi.

Cô bước dọc theo con đường lát đá.

Cậu bé hết kiên nhẫn, bước ra khỏi thùng giấy.

Trước mắt xuất hiện một khoảng mờ ảo, giống như hiện thực đang chìm trong làn nước màu đỏ.

Trong nhà, Tô Dục Văn đang bận rộn trong phòng bếp.

Cậu bé vỗ vỗ đất bụi dính trên quần áo, khuôn mặt tuấn tú khác hẳn những đứa trẻ cùng tuổi, đôi mắt màu hổ phách vô cùng sắc bén.

Tô Diệu Ngôn cùng Phó Doanh Xuyên về nhà.

“Chị, chơi trốn tìm chẳng vui gì cả. Chúng ta về tìm ba mẹ đi, ba nói muốn đưa chúng ta đi…”

Người đó thản nhiên xé chiếc áo len trắng của cô bé để lau máu, sau đó, ôm cô bé rời khỏi công viên.

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Trên bãi cỏ, chiếc áo len màu trắng dính máu thật nổi bật…

Phó Doanh Xuyên khẽ thở dài, thật cẩn thận bế cô trở về phòng ngủ.

“Phó tổng, hay là anh đừng tới đón.” Phan Tiểu Bảo nói: “Để tài xế Thượng tới là được rồi. Anh tới như vậy, tôi còn phải nghĩ cách để che đậy cho anh nữa. Diệu Diệu hôm nay cũng luôn nhìn chằm chằm tôi, tôi sợ…”

Hình ảnh lại thay đổi.

Khi Tô Diệu Ngôn nghe Phó Doanh Xuyên nói muốn có một mái ấm, trái tim cô như bị kim đâm, ngay sau đó liền nổi lên một cơn bão dữ dội, đau đớn không thôi.

Tô Diệu Ngôn nhìn thấy Phó Nham.

Bà thở dài, thầm nghĩ con gái cứ để bạn trai ở nhà như vậy đúng là không hiểu chuyện chút nào.

Tô Dục Văn đã hiểu.

Phó Nham khi còn trẻ rất đẹp trai, chỉ là không mang theo cảm giác từng trải như khi về già, cũng thiếu đi sự bình tĩnh và minh bạch, có chút ảm đạm, bi thương hơn nhiều.

Cậu bé thẫn thờ nhìn xuống mặt đất, hai mắt trống rỗng như bị cướp mất hồn phách.

Phó Doanh Xuyên thoáng ngẩn ra, anh nhìn nguyên liệu phong phú trên bàn, nhất thời không trả lời.

“Ngài Phó, thật đáng tiếc. Xin anh hãy nén bi thương.”

Cô bé đó nhảy nhót chạy tới, đột nhiên! Một bóng người lao ra, bịt chặt miệng cô bé đó lại!

Phó Nham không đáp, ông đứng yên, đứng yên rất lâu, rồi cứng ngắc quay đầu lại, nhìn cậu bé đang nấp ở sau góc tường.

Dùng vân tay mở khóa cửa, anh mệt mỏi giơ tay lên kéo cà vạt, lại lờ mờ nghe thấy có âm thanh trong phòng khách.

Ông đi tới ngồi xổm xuống, nức nở nói: “Tiểu Xuyên, con còn có ba.”

Cậu bé thẫn thờ nhìn xuống mặt đất, hai mắt trống rỗng như bị cướp mất hồn phách.

Trời vào thu khiến nhiệt độ trở nên lạnh hơn.

“Tiểu Xuyên, chúng ta về nhà được không? Ba đưa con về.”

Phó Nham thương yêu Phó Lam, Phó Doanh Xuyên thương yêu Mạnh Nguyễn, tình cảm của bọn họ đều chân thành, không pha lẫn bất kỳ lợi ích nào.

“Bác cũng là người từng trải, bác cũng hiểu đôi khi tình cảm không cần có lý do.”

Mà kiểu “Chân thành” này thường dễ bị tổn thương nhất.

……

“Ngài Phó, chấn thương tâm lý của tiểu thiếu gia rất nghiêm trọng, được chẩn đoán là mắc chứng sợ không gian hẹp. Trong khoảng thời gian này, xin ngài hãy luôn chú ý, đừng để tiểu thiếu gia tiếp xúc với những không gian quá kín. Chẳng hạn như xe ô tô, thang máy, kho chứa đồ nhỏ, đặc biệt là… Thùng giấy.”

“Ngài Phó, chấn thương tâm lý của tiểu thiếu gia rất nghiêm trọng, được chẩn đoán là mắc chứng sợ không gian hẹp. Trong khoảng thời gian này, xin ngài hãy luôn chú ý, đừng để tiểu thiếu gia tiếp xúc với những không gian quá kín. Chẳng hạn như xe ô tô, thang máy, kho chứa đồ nhỏ, đặc biệt là… Thùng giấy.”

Phó Nham nặng nề gật đầu, ánh mắt dừng trên cậu con trai vẫn luôn bất động nhìn ra ngoài cửa sổ.

……

Trong lúc tạm nghỉ, cô quay lại hậu trường để trang điểm, liền nghe thấy Phan Tiểu Bảo đang báo cáo tình hình với Phó tổng của anh ta, thậm chí còn giải thích rõ ràng về mấy nam nhân viên công tác đẹp trai ở hậu trường.

Ngoài cửa truyền đến một tiếng động rất nhỏ.

Thang máy.

“Anh thấy không thoải mái ở chỗ nào? Nói cho em biết đi.”

“…”

Nhưng một bộ phim khác của cô là 《Ngủ đông》 thì không tốt như vậy.

“Rốt cuộc anh…”

Tô Diệu Ngôn đi tới, vừa định nói gì đó, Phó Doanh Xuyên đột nhiên ngẩng đầu, gào lên: “Là anh! Anh hại chết bọn họ! Anh! Là anh!”

Hoặc là khi, tết Nguyên đán năm đó, anh ăn bánh đậu đỏ cô làm, thưởng thức giấy cầu an cô mua;

Hai tay anh ôm chặt lấy khuôn mặt mình, đôi mắt màu hổ phách từ từ rỉ ra những dòng máu đỏ tươi…

Tô Diệu Ngôn mở choàng mắt.

Phó Doanh Xuyên nghe vậy thì ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn lên trán và má cô, nói: “Những thứ trong giấc mộng đều là giả, đừng sợ. Có anh ở đây.”

Thời gian vẫn tiếp tục đi theo quỹ đạo của nó.

Trước mắt xuất hiện một khoảng mờ ảo, giống như hiện thực đang chìm trong làn nước màu đỏ.

Chùm đèn pha lê tinh xảo mờ mịt hòa cùng với ánh sao ngoài cửa sổ, lác đác, không thể xua tan được bóng đêm tối tăm và cô đơn, huống chi là sự đìu hiu, lạnh lẽo trong lòng.

Hơn nữa, nghe những lời bóng gió của con gái, bà cũng nghi ngờ đối tượng yêu thầm của cô năm đó rất có thể là Phó Doanh Xuyên.

Ngoài cửa truyền đến một tiếng động rất nhỏ.

Phó Doanh Xuyên nói: “Sẽ rất nhanh thôi ạ. Tài xế đang đợi ở dưới đài truyền hình, cô ấy kết thúc sẽ lập tức trở về. Chúng ta đừng quấy rầy cô ấy.”

Giữa Phó Doanh Xuyên và Tô Dục Văn như có một loại năng lực chung sống rất kỳ diệu, nó vẫn luôn tồn tại kể từ khi Tô Diệu Ngôn lần đầu giới thiệu bọn họ gặp mặt nhau cho đến tận bây giờ.

Tô Diệu Ngôn vội nhắm mắt lại, nắm chặt ga trải giường.

Phó Doanh Xuyên nhẹ nhàng nhấc chăn bông lên, ánh mắt đảo tới liền nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán Tô Diệu Ngôn, ngay cả vỏ gối cũng ướt đẫm mồ hôi.

“Diệu Ngôn?”

Lệ Hạo vừa tan học không lâu, đang làm bài tập ở trong phòng, vừa nghe thấy Phó Doanh Xuyên tới, cậu không nhiều lời mà chạy ra khỏi phòng, kéo Phó Doanh Xuyên đi vào trong với mình, nói rằng có chuyện nhân sinh đại sự cần bàn.

Anh vặn đèn ngủ trên bàn, nhìn cô qua ánh đèn nhè nhẹ, còn chưa kịp nhìn rõ thì người trên giường đột nhiên ngồi dậy, ôm chặt lấy anh.

Phó Doanh Xuyên gật đầu: “Làm phiền bác rồi, bác gái.”

“Em gặp ác mộng.” Giọng cô như mang theo tiếng nức nở, bất lực, lại hoảng sợ.

Tô Diệu Ngôn vừa đưa ra thông cáo, vừa tiếp nhận quá trình học tập toàn diện của công ty, chuẩn bị cho bộ phim cổ trang tiếp theo.

Phó Doanh Xuyên nghe vậy thì ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn lên trán và má cô, nói: “Những thứ trong giấc mộng đều là giả, đừng sợ. Có anh ở đây.”

Tô Diệu Ngôn giữ chặt anh ta lại, hỏi: “Em làm anh ấy rất vất vả, phải không?”

Tô Diệu Ngôn lắc đầu.

Anh vặn đèn ngủ trên bàn, nhìn cô qua ánh đèn nhè nhẹ, còn chưa kịp nhìn rõ thì người trên giường đột nhiên ngồi dậy, ôm chặt lấy anh.

Bốp.

Những hình ảnh đó cô chưa từng nhìn thấy, nhưng cô biết đó là sự thật.

Tết Trung Thu trước đó không thể ăn một bữa cơm bình thường với Tô Dục Văn được, hôm nay hiếm khi Tô Dục Văn mới được nghỉ ngơi nên anh phải đến thăm.

Cô khóc nức nở, ôm chặt lấy vai người đàn ông, cô ước gì mình có thể lớn lên bên cạnh anh, vừa khóc vừa nói: “Anh hứa với em, cả đời này sẽ không bao giờ bỏ rơi em, cả đời này đều phải tốt với em, cả đời này đều ở bên cạnh em đi.”

Phó Doanh Xuyên nhíu mày: “Em mơ thấy cái gì vậy?”

“Anh đừng có nhúc nhích.” Cô nói: “Dù sao, dù sao trong giấc mơ anh cũng là một tên đặc biệt khốn nạn, đối xử với em không tốt. Nếu một ngày nào đó anh rời bỏ em, em sẽ, em sẽ…”

Gia tộc nhà họ Phó bắt đầu từ thế hệ của ông nội Phó Doanh Xuyên, người đã dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, từng bước đi đến địa vị ngày hôm nay. Tổ tiên có đức, gia đình bọn họ giàu có về vật chất nhưng chưa bao giờ quên công ơn của cội nguồn, coi trọng tình cảm gia đình, giữ cho mình trong sạch.

Người đàn ông hôn lên môi cô.

“Em đừng như vậy mà.” Phan Tiểu Bảo an ui: “Phó tổng…”

Phó Doanh Xuyên lại hỏi: “Vậy bác có tiện dạy cho cháu không ạ?”

Những giọt nước mắt mặn chát hòa cùng nụ hôn của họ, nụ hôn như vậy không giống sự dịu dàng, ngọt ngào thường ngày, càng không mang theo bất kỳ ham muốn bản năng nào, nó giống như một liều thuốc an thần, xoa dịu lòng người.

Cô bé đó bị chấn thương ở đầu, chảy máu, hôn mê bất tỉnh.

Nụ hôn qua đi.

“Doanh Xuyên.” Tô Dục Văn nhẹ nhàng thở ra: “Bác rất yên tâm giao Diệu Ngôn cho cháu.”

Phó Doanh Xuyên ôm lấy cô khi cô đã bình tĩnh trở lại, để cô nằm trong vòng tay anh, nói với cô: “Anh hứa, đời này anh sẽ đối xử tốt với em, vĩnh viễn không rời xa em.”

Hít một hơi thật sâu, cô nghiêm trúc nói: “Em muốn chúng ta công khai mối quan hệ.”

Tô Diệu Ngôn nghĩ về những lời Phó Nham nói, cũng nghĩ về những lời mà Phó Doanh Xuyên nói ở trong phòng bếp, cô cảm thấy mình không nên ích kỷ như vậy nữa.

Vứt son môi sang một bên, Tô Diệu Ngôn nằm bò ra bàn, bất động.

Thời gian vẫn tiếp tục đi theo quỹ đạo của nó.

Tô Diệu Ngôn vừa đưa ra thông cáo, vừa tiếp nhận quá trình học tập toàn diện của công ty, chuẩn bị cho bộ phim cổ trang tiếp theo.

Mức độ nổi tiếng của cô bây giờ không nhỏ, trên Weibo đã có gần triệu lượt theo dõi. Đương nhiên, Tina cũng mua cho cô một chút, dù sao cũng phải để các fan nhìn thấy idol nhà mình có thể diện chứ.

Phó Doanh Xuyên đã được chấp nhận ở ngôi nhà này, Tô Diệu Ngôn cũng được chấp nhận ở nhà họ Phó, bậc phụ huynh hai bên cũng đã hẹn một khoảng thời gian nữa sẽ ra ngoài ngồi nói chuyện với nhau, không vì chuyện gì khác, chỉ là muốn nhàn nhã nói về chuyện gia đình.

Nhưng dựa theo phân tích của Tina, 《Kinh hoa ngọc mộng》cũng sắp được phát sóng trên truyền hình rồi, chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều phản ứng, đến lúc đó cô cũng sẽ “nước lên thì thuyền lên” thôi.

Những hình ảnh đó cô chưa từng nhìn thấy, nhưng cô biết đó là sự thật.

“Chị, chơi trốn tìm chẳng vui gì cả. Chúng ta về tìm ba mẹ đi, ba nói muốn đưa chúng ta đi…”

Mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng tốt.

Nhưng một bộ phim khác của cô là 《Ngủ đông》 thì không tốt như vậy.

Bởi vì scandal của Vạn Hâm đã tạo thành một vòng luẩn quẩn, chắc chắn không còn hy vọng được công chiếu nữa, bây giờ chỉ có thể chờ xem một nền tảng mạng nào đó hào phóng quyên tiền cho thôi.

Người phụ trách ở bên kia thúc giục, Tô Diệu Ngôn dù không muốn đứng dậy cũng phải đứng lên, hơn nữa còn phải giữ nụ cười tươi tắn nhất để đón nhận những ánh đèn sân khấu không khác gì kính lúp.

Tô Dục Văn nói “Không cần đâu”, bà mang trái cây vào trong phòng rồi quay trở lại phòng bếp tiếp tục bận rộn.

Đạo diễn Hoàng đã làm việc tận tâm trong suốt nửa cuộc đời mình, không nghĩ rằng bộ phim ở tuổi già của mình lại không gặp may như vậy.

Tô Diệu Ngôn thu hồi ánh mắt, lắc đầu rồi trả lời: “Em mệt rồi, muốn về thẳng Hoa Lan.”

Về phần Vạn Hâm, cô ta bây giờ đã trở thành “Thuốc độc” trong ngành, hễ ai nhắc đến đều sẽ thay đổi sắc mặt, trốn cũng không xong, quay lại càng không có khả năng…

Buổi chiều thứ .

Người đàn ông hôn lên môi cô.

Tô Diệu Ngôn đã nhận lời mời phỏng vấn của 《Ngôi sao đang lên》, giờ đang tham gia ghi hình cho chương trình.

Trong lúc tạm nghỉ, cô quay lại hậu trường để trang điểm, liền nghe thấy Phan Tiểu Bảo đang báo cáo tình hình với Phó tổng của anh ta, thậm chí còn giải thích rõ ràng về mấy nam nhân viên công tác đẹp trai ở hậu trường.

Tô Diệu Ngôn trợn tròn mắt.

“Phó tổng, hay là anh đừng tới đón.” Phan Tiểu Bảo nói: “Để tài xế Thượng tới là được rồi. Anh tới như vậy, tôi còn phải nghĩ cách để che đậy cho anh nữa. Diệu Diệu hôm nay cũng luôn nhìn chằm chằm tôi, tôi sợ…”

Chùm đèn pha lê tinh xảo mờ mịt hòa cùng với ánh sao ngoài cửa sổ, lác đác, không thể xua tan được bóng đêm tối tăm và cô đơn, huống chi là sự đìu hiu, lạnh lẽo trong lòng.

“…”

Nghe một tiếng “Anh rể” này, anh rể sung sướng đến nỗi không cần ngủ ba ngày ba đêm, có thể lướt sóng cùng em vợ.

“Hơn nữa mũ lưỡi trai, kính râm và đồng phục bóng chày mà tôi chuẩn bị cho anh lần trước đều ở đây, anh không còn bộ trang phục che giấu nào khác.”

“…”

“Thôi được! Lát nữa tôi sẽ bảo Diệu Diệu gọi điện lại cho anh.”

Phan Tiểu Bảo cúp điện thoại, thở ra một hơi, lẩm bẩm một mình: “Cái chuyện tình cảm này, nima rèn luyện cho tôi khả năng chống trinh sát rồi đó! Ông đây lát nữa còn phải làm du kích ngầm nữa, như này… Ai ui, mẹ nó! Em đứng ở đây làm gì vậy!”

Tô Diệu Ngôn mím môi, vẻ mặt thờ ơ.

Đôi mắt bà không khỏi ướt át. Việc một người đàn ông sẵn sàng mang tới cho người phụ nữ một mái ấm ổn định chính là lời hứa hẹn khó nhất.

“Sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?” Phan Tiểu Bảo hỏi: “Để anh rót cho em một ly nước ấm.”

Mức độ nổi tiếng của cô bây giờ không nhỏ, trên Weibo đã có gần triệu lượt theo dõi. Đương nhiên, Tina cũng mua cho cô một chút, dù sao cũng phải để các fan nhìn thấy idol nhà mình có thể diện chứ.

Tô Diệu Ngôn giữ chặt anh ta lại, hỏi: “Em làm anh ấy rất vất vả, phải không?”

“Hả?”

Cô gục đầu xuống, lập tức ủ rũ.

Bởi vì scandal của Vạn Hâm đã tạo thành một vòng luẩn quẩn, chắc chắn không còn hy vọng được công chiếu nữa, bây giờ chỉ có thể chờ xem một nền tảng mạng nào đó hào phóng quyên tiền cho thôi.

Phan Tiểu Bảo hiểu ra, nói: “Đúng… Rất vất vả. Nhưng không phải cũng không còn cách nào khác sao? Em là nữ diễn viên, là người của công chúng, nhất cử nhất động đều bị người khác dùng kính hiển vi quan sát. Nếu để mọi người biết mối quan hệ giữa em và Phó tổng, mọi người sẽ nói như thế nào chứ?”

Một hồi lâu sau.

“Nhưng sự thật là em dựa vào anh ấy mới có chút thành tích như hiện tại.”

“Mặc dù nói là thế, nhưng anh biết thật ra Phó tổng chỉ đang kéo em ra thôi, cùng lắm xem như là thấu hiểu và giúp đỡ. Nhưng người bên ngoài giới sẽ không nghĩ như vậy, bọn họ sẽ nói em đang dựa lưng vào một cái cây lớn để tận hưởng mọi thứ, hiểu không?”

Tô Diệu Ngôn tô lại son, chốc lát lại đẩy cái nắp lên, chốc lát lại đóng nắp lại, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Phó Doanh Xuyên nhẹ nhàng nhấc chăn bông lên, ánh mắt đảo tới liền nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán Tô Diệu Ngôn, ngay cả vỏ gối cũng ướt đẫm mồ hôi.

“Có phải anh ấy không vất vả lắm, đúng không?” Cô lại hỏi.

Cô gục đầu xuống, lập tức ủ rũ.

Phan Tiểu Bảo vò đầu bứt tai, sau một hồi suy nghĩ, anh ta trả lời thành thật: “Dù sao nếu là anh, anh cũng sẽ thấy choáng váng khi nhìn thấy bạn gái mình trang điểm thành tên hiphop chơi bời lêu lổng. Nhưng Phó tổng thấu hiểu em, có lẽ chỉ là không yên tâm thôi.”

Tô Diệu Ngôn mím môi, vẻ mặt thờ ơ.

“Doanh Xuyên tới rồi sao.” Tô Dục Văn mỉm cười: “Nào, mau vào bên trong ngồi đi.”

Vứt son môi sang một bên, Tô Diệu Ngôn nằm bò ra bàn, bất động.

“Em đừng như vậy mà.” Phan Tiểu Bảo an ui: “Phó tổng…”

“Cô Tô, cảnh thứ bắt đầu rồi. Phiền cô nhanh chóng trở về vị trí.”

Người phụ trách ở bên kia thúc giục, Tô Diệu Ngôn dù không muốn đứng dậy cũng phải đứng lên, hơn nữa còn phải giữ nụ cười tươi tắn nhất để đón nhận những ánh đèn sân khấu không khác gì kính lúp.

Phó Doanh Xuyên không thể đến đón Tô Diệu Ngôn nên anh đã đến nhà ở dành cho người nhà nhân viên bệnh viện trước như đã hẹn.

Tết Trung Thu trước đó không thể ăn một bữa cơm bình thường với Tô Dục Văn được, hôm nay hiếm khi Tô Dục Văn mới được nghỉ ngơi nên anh phải đến thăm.

Trong nhà, Tô Dục Văn đang bận rộn trong phòng bếp.

“Không sao ạ.” Phó Doanh Xuyên nói: “Cháu đi vào trong nói chuyện với em ấy, sau đó sẽ quay lại giúp bác.”

Bà không ngờ con gái mình lại âm thầm tìm được một người bạn trai xuất sắc như vậy, tuy rằng chênh lệnh tuổi, nhưng chuyện tình cảm không hề liên quan đến vấn đề tuổi tác.

Phan Tiểu Bảo cúp điện thoại, thở ra một hơi, lẩm bẩm một mình: “Cái chuyện tình cảm này, nima rèn luyện cho tôi khả năng chống trinh sát rồi đó! Ông đây lát nữa còn phải làm du kích ngầm nữa, như này… Ai ui, mẹ nó! Em đứng ở đây làm gì vậy!”

Hơn nữa, nghe những lời bóng gió của con gái, bà cũng nghi ngờ đối tượng yêu thầm của cô năm đó rất có thể là Phó Doanh Xuyên.

Ông đi tới ngồi xổm xuống, nức nở nói: “Tiểu Xuyên, con còn có ba.”

“Doanh Xuyên tới rồi sao.” Tô Dục Văn mỉm cười: “Nào, mau vào bên trong ngồi đi.”

Phó Doanh Xuyên gật đầu: “Làm phiền bác rồi, bác gái.”

Lệ Hạo vừa tan học không lâu, đang làm bài tập ở trong phòng, vừa nghe thấy Phó Doanh Xuyên tới, cậu không nhiều lời mà chạy ra khỏi phòng, kéo Phó Doanh Xuyên đi vào trong với mình, nói rằng có chuyện nhân sinh đại sự cần bàn.

“Cậu ấy vừa mới tới, đáng ra con nên bảo người ta ngồi nghỉ ngơi chứ.” Tô Dục Văn trách cứ.

Tô Diệu Ngôn vội nhắm mắt lại, nắm chặt ga trải giường.

Lệ Hạo cười nói: “Anh rể, anh cần nghỉ ngơi sao?”

“… ,,!”

Nghe một tiếng “Anh rể” này, anh rể sung sướng đến nỗi không cần ngủ ba ngày ba đêm, có thể lướt sóng cùng em vợ.

“Không sao ạ.” Phó Doanh Xuyên nói: “Cháu đi vào trong nói chuyện với em ấy, sau đó sẽ quay lại giúp bác.”

Tô Dục Văn khẽ mỉm cười, không nói gì nữa.

Tô Dục Văn nói “Không cần đâu”, bà mang trái cây vào trong phòng rồi quay trở lại phòng bếp tiếp tục bận rộn.

Nhưng dựa theo phân tích của Tina, 《Kinh hoa ngọc mộng》cũng sắp được phát sóng trên truyền hình rồi, chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều phản ứng, đến lúc đó cô cũng sẽ “nước lên thì thuyền lên” thôi.

Thời gian chớp mắt đã hơn giờ.

Cô đi theo cô bé đó, cô bé không ngừng gọi “Tiểu Xuyên”. Bọn họ đi đến hòn non bộ phía sau công viên, bên phía hòn non bộ có rất nhiều hộp giấy bị vứt đi.

Tô Dục Văn đã chế biến tất cả các nguyên liệu trên bàn thành món ăn, chỉ cần đợi Tô Diệu Ngôn trở về là có thể ăn cơm. Nhưng vấn đề là khi nào cô mới về?

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Ban đầu Tô Dục Văn còn cảm thấy khó tin, nhưng những gì Phó Doanh Xuyên vừa nói đã làm bà hiểu ra.

Bà thở dài, thầm nghĩ con gái cứ để bạn trai ở nhà như vậy đúng là không hiểu chuyện chút nào.

Hoặc là, sự bảo vệ chân thành của cô đối với gia đình. Ngoài miệng hay phàn nàn về Lệ Hạo, nhưng thật ra cô lại học nấu ăn vì em trai, học sơ cứu cũng vì em trai.

Đang định gọi điện thúc giục cô thì Phó Doanh Xuyên và Lệ Hạo ở trong phòng đi ra.

Kít ——

“Doanh Xuyên, cháu có đói không? Để bác hỏi Diệu Diệu xem khi nào con bé về. Con bé này một khi làm việc là không còn ý thức gì về giờ giấc cả.”

Phó Doanh Xuyên nói: “Sẽ rất nhanh thôi ạ. Tài xế đang đợi ở dưới đài truyền hình, cô ấy kết thúc sẽ lập tức trở về. Chúng ta đừng quấy rầy cô ấy.”

Tô Dục Văn khẽ mỉm cười, không nói gì nữa.

Tô Diệu Ngôn đi tới, vừa định nói gì đó, Phó Doanh Xuyên đột nhiên ngẩng đầu, gào lên: “Là anh! Anh hại chết bọn họ! Anh! Là anh!”

Trong phòng khách khá yên tĩnh, nhưng bầu không khí lại không có chút khó xử nào.

“Hơn nữa mũ lưỡi trai, kính râm và đồng phục bóng chày mà tôi chuẩn bị cho anh lần trước đều ở đây, anh không còn bộ trang phục che giấu nào khác.”

Giữa Phó Doanh Xuyên và Tô Dục Văn như có một loại năng lực chung sống rất kỳ diệu, nó vẫn luôn tồn tại kể từ khi Tô Diệu Ngôn lần đầu giới thiệu bọn họ gặp mặt nhau cho đến tận bây giờ.

Phó Doanh Xuyên liếc nhìn cô.

Ban đầu Tô Dục Văn còn cảm thấy khó tin, nhưng những gì Phó Doanh Xuyên vừa nói đã làm bà hiểu ra.

“Bác gái, hôm nay bác có chuẩn bị cả thịt Đông Pha sao ạ?”

Tô Dục Văn định thần, gật đầu nói: “Bác có chuẩn bị. Diệu Diệu rất thích món thịt Đông Pha mà bác làm.”

Tô Diệu Ngôn trợn tròn mắt.

“Bác gái, hôm nay bác có chuẩn bị cả thịt Đông Pha sao ạ?”

Bên ngoài, Tô Diệu Ngôn lặng lẽ mở cửa nhà, ý đồ dùng sự bất ngờ để che đậy việc về muộn của mình ngày hôm nay, kết quả liền nhìn thấy trong phòng khách không có ai.

Phó Doanh Xuyên lại hỏi: “Vậy bác có tiện dạy cho cháu không ạ?”

Hai người đi vào trong phòng bếp.

Tô Dục Văn rất kiên nhẫn, có tư duy logic và kỹ năng diễn đạt vững vàng. Phó Doanh Xuyên làm học sinh cũng có năng lực học tập, nói một hiểu mười. Quá trình dạy học diễn ra rất suôn sẻ.

Hai người đi vào trong phòng bếp.

“Doanh Xuyên, trong lòng bác có chút nghi hoặc.”

“Bác cứ nói đi ạ.”

“Tình cảm của cháu đối với Diệu Diệu là như thế nào?”

Phó Doanh Xuyên thoáng ngẩn ra, anh nhìn nguyên liệu phong phú trên bàn, nhất thời không trả lời.

Bên ngoài, Tô Diệu Ngôn lặng lẽ mở cửa nhà, ý đồ dùng sự bất ngờ để che đậy việc về muộn của mình ngày hôm nay, kết quả liền nhìn thấy trong phòng khách không có ai.

Giọng nói của cô bé đó đặc biệt ngọt ngào, cũng rất lanh lảnh, gọi: “Tiểu Xuyên, chị đang đi tìm em đó. Em đã trốn xong chưa?”

“Bác cũng là người từng trải, bác cũng hiểu đôi khi tình cảm không cần có lý do.”

Nghe thấy tiếng nói của Tô Dục Văn trong phòng bếp, cô lại rón rén bước tới.

Tô Dục Văn nói: “Nhưng hai đứa cũng đã ở bên nhau một khoảng thời gian, cháu cho rằng Diệu Diệu hấp dẫn cháu ở điểm nào?”

Tô Diệu Ngôn sửng sốt.

Phó Doanh Xuyên không thể đến đón Tô Diệu Ngôn nên anh đã đến nhà ở dành cho người nhà nhân viên bệnh viện trước như đã hẹn.

Cửa phòng bếp chỉ có một khe hở, cô ngó vào thì thấy tay áo sơ mi của người đàn ông đang cuộn đến vị trí khuỷu tay, tấm lưng rộng che đi đường nét cường tráng trên lưng anh.

Cô bé xoay người, mỉm cười chạy sâu vào trong công viên.

“Cháu cũng không biết nữa ạ.” Phó Doanh Xuyên nói.

Tô Dục Văn nhíu mày. Khi bà đang định mở miệng thì lại nghe thấy: “Cháu không biết tại sao cháu lại để ý đến cô ấy, và khi cháu phát hiện ra thì cô ấy đã đi vào trong tim cháu rồi.”

Có lẽ là khi, rõ ràng không học giỏi toán, nhưng cô vẫn căng não để suy nghĩ;

Hoặc là, sự bảo vệ chân thành của cô đối với gia đình. Ngoài miệng hay phàn nàn về Lệ Hạo, nhưng thật ra cô lại học nấu ăn vì em trai, học sơ cứu cũng vì em trai.

Hoặc là khi, tết Nguyên đán năm đó, anh ăn bánh đậu đỏ cô làm, thưởng thức giấy cầu an cô mua;

“Cô Tô, cảnh thứ bắt đầu rồi. Phiền cô nhanh chóng trở về vị trí.”

Cũng có thể là cô nhóc nhà anh quá xinh đẹp, anh không muốn giao cô cho bất kỳ kẻ nào, chỉ có anh mới có thể chăm sóc tốt cho cô, có thể làm cô ngây ngốc, có thể làm cô vui vẻ.

“Cháu đã quên nó bắt đầu từ lúc nào rồi.” Phó Doanh Xuyên nói: “Cháu vẫn luôn chỉ có một con đường dẫn tới hai nơi, chỉ biết tới mỗi công việc, và trái tim cháu luôn trôi dạt, không có phương hướng. Nhưng bây giờ, bởi vì Diệu Ngôn, cháu nghĩ sự ổn định là điều tốt nhất, và có một ngôi nhà với cô ấy, cũng là điều tốt nhất.”

Trên TV đang phát lại gala Trung Thu, âm nhạc không ồn ào, ngược lại còn khiến người đang say giấc cảm thấy yên tâm hơn. Nhưng Tô Diệu Ngôn có vẻ nhạy cảm, môi cô khẽ mấp máy, khi mở mắt ra, trên môi cảm nhận được sự mát lạnh và mềm mại.

Tô Dục Văn đã hiểu.

“…”

Đôi mắt bà không khỏi ướt át. Việc một người đàn ông sẵn sàng mang tới cho người phụ nữ một mái ấm ổn định chính là lời hứa hẹn khó nhất.

Năm đó, Lệ Thịnh đã làm được.

“Chị, chị vẫn không tìm thấy em sao? Nếu em bước ra là chị thua đó.”

Chỉ tiếc cuộc đời vẫn luôn có những điều không thể lường trước, bọn họ không thể đi đến đầu bạc răng long.

“Doanh Xuyên.” Tô Dục Văn nhẹ nhàng thở ra: “Bác rất yên tâm giao Diệu Ngôn cho cháu.”

Đạo diễn Hoàng đã làm việc tận tâm trong suốt nửa cuộc đời mình, không nghĩ rằng bộ phim ở tuổi già của mình lại không gặp may như vậy.

Ngoài cửa.

Khi Tô Diệu Ngôn nghe Phó Doanh Xuyên nói muốn có một mái ấm, trái tim cô như bị kim đâm, ngay sau đó liền nổi lên một cơn bão dữ dội, đau đớn không thôi.

“…”

Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ và đầm ấm.

Phan Tiểu Bảo vò đầu bứt tai, sau một hồi suy nghĩ, anh ta trả lời thành thật: “Dù sao nếu là anh, anh cũng sẽ thấy choáng váng khi nhìn thấy bạn gái mình trang điểm thành tên hiphop chơi bời lêu lổng. Nhưng Phó tổng thấu hiểu em, có lẽ chỉ là không yên tâm thôi.”

Phó Doanh Xuyên đã được chấp nhận ở ngôi nhà này, Tô Diệu Ngôn cũng được chấp nhận ở nhà họ Phó, bậc phụ huynh hai bên cũng đã hẹn một khoảng thời gian nữa sẽ ra ngoài ngồi nói chuyện với nhau, không vì chuyện gì khác, chỉ là muốn nhàn nhã nói về chuyện gia đình.

Tô Diệu Ngôn cùng Phó Doanh Xuyên về nhà.

Phần lớn thời gian cô đều sống trong một căn hộ do công ty sắp xếp. Tuần này, cô đã chạy đến chung cư Hoa Lan thường xuyên hơn, Tina đã cảnh báo cô vài lần.

“Em có muốn đi mua sữa chua hai tầng không?” Phó Doanh Xuyên hỏi.

Tô Diệu Ngôn thu hồi ánh mắt, lắc đầu rồi trả lời: “Em mệt rồi, muốn về thẳng Hoa Lan.”

Giờ phút này, Tô Diệu Ngôn đứng trên ban công hình tròn trên tầng cao nhất của chung cư Hoa Lan.

Phó Doanh Xuyên liếc nhìn cô.

Lần trước anh nói chuyện với Phan Tiểu Bảo chính là nói về vấn đề “Chỗ ở” của Tô Diệu Ngôn mấy ngày nay, anh còn tưởng cô không dám tới đó ngủ lại với anh nữa.

Tô Diệu Ngôn nghĩ về những lời Phó Nham nói, cũng nghĩ về những lời mà Phó Doanh Xuyên nói ở trong phòng bếp, cô cảm thấy mình không nên ích kỷ như vậy nữa.

Về phần Vạn Hâm, cô ta bây giờ đã trở thành “Thuốc độc” trong ngành, hễ ai nhắc đến đều sẽ thay đổi sắc mặt, trốn cũng không xong, quay lại càng không có khả năng…

Hít một hơi thật sâu, cô nghiêm trúc nói: “Em muốn chúng ta công khai mối quan hệ.”

Kít ——

Xe phanh gấp lại.

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio