Tin tức về việc sinh con của Tô Diệu Ngôn leo lên hotsearch.
Khi Đường Đường được sinh ra, phải mấy ngày sau cư dân mạng mới biết được chuyện này qua Weibo của Tô Diệu Ngôn; Nhưng lần này, chính Phó Doanh Xuyên đã chủ động đăng bài trên Weibo để thông báo tin vui ——
[Bà xã, em vất vả rồi. Từ bây giờ, một gia đình bốn người. @ Tô Diệu Ngôn]
Đính kèm là một bức ảnh bốn nắm đấm chạm vào nhau. Nắm tay lớn nhất đương nhiên là Phó Doanh Xuyên, còn lại theo thứ tự là Tô Diệu Ngôn, Đường Đường và cậu con trai mới sinh.
Cư dân mạng lập tức được ăn giấm chua.
“Đây là gia đình thần tiên nào vậy! Một nam một nữ trọn vẹn!”
“Ngưỡng mộ quá. Có tiền tài, có nhan sắc, giờ còn có cả con trai và con gái nữa, đây không phải người chiến thắng trong cuộc đời này sao!”
“Chỉ có mình tôi là người duy nhất nghĩ tới vẻ đẹp của hai đứa trẻ khi chúng lớn lên sao? Tôi thực sự muốn nhìn thấy bọn chúng trong chương trình sắp tới!”
“Tôi cũng giống lầu trên. Đặc biệt muốn nhìn thấy Phó tổng bế con!”
……
Tô Diệu Ngôn đọc lướt qua những lời chúc phúc trên mạng, viết một bài trên Weibo để cảm ơn mọi người, sau đó dỗ dành con trai ngủ.
Cậu nhóc này ăn được, ngủ được, rất khỏe mạnh.
Qua tháng ở cữ, Tô Diệu Ngôn trở về nhà.
Công bằng mà nói, cô cũng định chờ đến khi Hiên Hiên tròn tuổi mới tái xuất. Nhưng nghĩ lại như vậy sẽ không công bằng với con trai, bởi vì dù sao với cái giới tính ông trời ban cho mà cậu nhóc này đã bị ba thất sủng.
Tô Diệu Ngôn chuyên tâm chăm sóc cho con trai và con gái, nhưng cô lại không ngờ rằng vì chuyện này mà chồng cô lại lên hotsearch một lần nữa.
Khi Phó Doanh Xuyên đón cô từ bệnh viện về, một loạt các bức ảnh do paparazzi chụp lại đã được lan truyền trên mạng.
Trong ảnh, anh giao con trai cho dì giúp việc chăm sóc, cẩn thận từng li từng tý đỡ Tô Diệu Ngôn.
Khi ra ngoài, anh dùng thân mình chắn gió cho vợ, đích thân hộ tống cô vào trong xe, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhanh chóng bước lên xe từ cửa bên kia.
Trong mắt Phó Doanh Xuyên đều là Tô Diệu Ngôn.
Cư dân mạng nhao nhao bình luận ——
“Tốt xấu gì thì Phó tổng cũng phải nhìn tới con trai chứ!”
“Cậu nhóc còn bé như vậy, cũng cần được chắn gió! Đừng chỉ nhìn vợ như vậy!”
“Đứa nhỏ này thật đáng thương, tôi muốn đi trộm đứa nhỏ về!”
……
Tô Diệu Ngôn đã được phong tặng danh hiệu danh dự “người đẹp giải cứu cả dải ngân hà”, bởi vì cô có một người chồng vô cùng đẹp trai, giàu có, ngọt ngào, tất cả đều rơi xuống trên người cô.
Nhưng đồng thời, cô cũng có rất nhiều… Chị em?
Hình tượng người đàn ông hoàn hảo của Phó Doanh Xuyên đã thu hút được vô số fan hâm mộ. Các cô gái bày tỏ tình yêu của họ trên Weibo: Phó tổng, em yêu anh! Em cũng muốn sinh con cho anh! Nhưng em không thể đánh bại Tô Tô!
Mỗi lần nhìn thấy những bình luận này, Tô Diệu Ngôn đều cười nghiêng ngả.
Nếu Phó Doanh Xuyên ở trước mặt cô, cô sẽ dùng tất cả sức lực của mình để đá anh, rồi nói với anh rằng: “Nếu không phải em lợi hại, sợ là anh đã có tam cung lục viện rồi đó.”
Lão già sẽ hừ lạnh, chộp lấy cái chân hung dữ của cô, giải tỏa cơn thèm muốn.
Vốn tưởng rằng “chút lửa nhỏ” của Phó Doanh Xuyên đã qua đi, nhưng ngay sau đó, Bút máy của Phó Doanh Xuyên lại leo lên hotsearch.
Nguyên nhân là tại một buổi lễ ký kết dự án, có người đã phát hiện ra rằng cây bút ký tên của Phó Doanh Xuyên là của một nhãn hiệu rất bình dân.
Một người đàn ông thành đạt như Phó Doanh Xuyên không phải sẽ rất chú trọng đến phương diện phong cách sao? Sao anh có thể dùng một cây bút chỉ hơn một nghìn tệ được, quá không phù hợp với hình tượng bá đạo tổng tài của anh.
Cư dân mạng lại trở thành tiểu thuyết gia sau vài phút.
Nhưng không cần phải nói, mọi người đều đã đoán đúng.
Tô Diệu Ngôn đã nhận được rất nhiều pm trên Weibo, tất cả đều hỏi cô rằng cây bút đó có phải là cô tặng hay không?
Cô có chút xấu hổ khi nhớ lại mình đã si mê lão chó già này từ năm , tuổi, cho nên cô đã định thờ ơ bỏ qua những tin nhắn đó, đoán rằng có lẽ một, hai ngày nữa nó sẽ trôi qua thôi.
Nào ngờ, lão chó già kia lại trực tiếp đăng Weibo: [Tín vật đính ước, vô giá @ Tô Diệu Ngôn]
Sáu chữ cái, một vở kịch.
Cư dân mạng hét lên: A, cái tình yêu ngọt ngào chết tiệt này!
Đến tối, Tô Diệu Ngôn dỗ dành con trai ngủ rồi trở về phòng.
Cáo Già đang tựa lưng vào giường đọc sách, còn toàn là tiếng Anh nữa, tỏ ra mình thông minh, lanh lợi.
Cô bĩu môi nói: “Anh bị làm sao vậy? Bây giờ anh sắp trở thành người nổi tiếng trên Weibo rồi đấy, anh biết không? Đăng thêm mấy cái Weibo nữa, anh có thể debut luôn được rồi.”
Ồ vâng.
Trên Weibo lại có người khởi xướng chủ đề Tôi một phiếu, tôi một phiếu, ngày mai Phó tổng sẽ debut , và nó đã lập tức lên hotsearch.
Cái nhà này không chứa chấp được lão Phó tổng nhiều lưu lượng rồi.
Phó Doanh Xuyên đặt sách xuống, khẽ cười, hỏi lại cô: “Em sợ anh còn hot hơn cả em à?”
“…”
Em e là mặt anh còn dày hơn ý.
Tô Diệu Ngôn đảo mắt, đi vào phòng chứa đồ lấy quần áo ngủ.
Vừa định mở cửa tủ thì một lực lớn bất ngờ ập đến từ phía sau, cô buộc phải quay lại đối mặt với tên chó già này.
Anh không nhịn được mà cúi xuống cắn lên cổ cô khi cô ngẩng cổ lên. Cô bị ngứa mà đẩy anh ra, cười mắng: “Anh là đồ lưu manh! Lão già không biết xấu hổ!”
“Già?” Phó Doanh Xuyên ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách nổi lửa: “Già ở đâu?”
“…”
Cũng nhạy cảm quá mà.
Tô Diệu Ngôn bật cười, dỗ dành: “Em nói sai rồi. Ông xã của em mới là người không tính toán chi li như vậy, anh là người khoan dung độ lượng nhất.”
Phó Doanh Xuyên hơi nhướng tay, tay trượt xuống dưới, nhẹ nhàng cởi thắt lưng ra, áo choàng tắm mặc ở nhà lập tức được mở ra.
Họ đã không thân mật trong một thời gian dài.
Đầu tiên là khi cô mang thai, Phó Doanh Xuyên phải ăn chay; Sau đó là ở cữ, Phó Doanh Xuyên vẫn phải ăn chay; Sau khi về nhà, anh lại phải chăm sóc cô một thời gian nữa, Phó Doanh Xuyên tiếp tục ăn chay.
Vì vậy, nó sắp bùng nổ rồi.
Phó Doanh Xuyên thô bạo đè lên người Tô Diệu Ngôn, môi anh dán chặt lên môi cô, từ triền miên, trúc trắc đến chiếm đoạt.
Tô Diệu Ngôn bị anh hôn đến mềm nhũn tay chân, cả người biến thành vũng nước trong vòng tay anh. Nếu không phải vì anh ôm cô một cách độc đoán và mạnh mẽ, cô đã sớm ngã xuống mặt đất rồi.
“Em vẫn chưa tắm.” Cô nói, hai má ửng hồng như ánh hoàng hôn đầy cám dỗ trên bầu trời, “Hay là, hay là cùng nhau?”
Phó Doanh Xuyên cười xấu xa.
Anh bế cô đi đến bên cạnh giường lớn, đặt cô lên giường. Anh kiêu ngạo nhìn cô từ trên cao, nói: “Không thể đợi được.”
“…”
Tô Diệu Ngôn cũng dứt khoát ném đi sự xấu hổ của mình.
Thôi thì cứ để cơn bão mãnh liệt đến đi! Dù sao cô cũng không thể né được thảm họa này.
Phó Doanh Xuyên kéo áo choàng của cô ra, đôi mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm “miếng thịt lợn” lộ ra bên dưới. Anh giữ chặt bờ vai cô, người đè xuống.
Tô Diệu Ngôn oai phong lẫm liệt nhắm mắt lại.
Khi cuộc chiến hết sức căng thẳng chuẩn bị bắt đầu, một tiếng khóc đau xót tim gan, xé toạc bầu trời vang lên —— Là Hiên Hiên.
Những mảng màu đẹp đẽ trong tâm trí Tô Diệu Ngôn lập tức biến mất, chỉ còn lại trái tim đã hiến dâng cho con trai bất cứ lúc nào.
Mẹ Tô đại nhân lập tức đẩy người đàn ông phía trên ra, co cẳng chạy mất, hoàn toàn không nhìn thấy hai mắt đang phun lửa của người kia.
Tô Diệu Ngôn đi vào phòng của Hiên Hiên.
Thằng bé khóc đến dữ dội, là chiếc đèn ngủ hình con gấu bất ngờ tắt phụt một cái khiến thằng bé sợ đến phát khóc.
“Con ngoan đừng khóc, mẹ đây.” Cô bế con lên, nhẹ giọng dỗ dành: “Dọa con sợ rồi sao? Không sợ, mẹ đây.”
Hiên Hiên rưng rưng nước mắt nhìn mẹ, hoàn toàn thể hiện bộ dạng được gọi là “Bé con sợ hãi”.
Tô Diệu Ngôn đau lòng, đành phải dùng sữa mẹ để xoa dịu cảm xúc cho con trai.
Phó Doanh Xuyên tức giận chạy đến phòng con trai, liền nhìn thấy thằng nhóc thối đáng chết kia đang “bú sữa mẹ” một cách sung sướng.
Ngay lúc đó, anh đã có ý định ném thằng nhóc con chết bằm kia đi ngàn dặm.
“Đóng cửa lại.” Tô Diệu Ngôn nhíu mày: “Gió thổi tới Hiên Hiên sẽ bị cảm lạnh.”
Phó Doanh Xuyên nghiến răng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thằng nhóc thối này càng ăn ngấu nghiến hơn, bắp chân lắc lư qua lại, nhưng trong mắt Phó Doanh Xuyên, đây chính là diễu võ dương oai, là khiêu khích, là đi tìm đường chết.
“Đèn hỏng thôi mà.” Anh lạnh lùng nói: “Dù sao nó cũng là con trai nữa?”
Tô Diệu Ngôn trừng mắt nhìn anh, sau đó giễu cợt: “Anh có muốn cởi quần áo ra xem lại chính bản thân mình không?”
“…”
Phó Doanh Xuyên giận mà không dám nói, chỉ đứng trong góc nhìn chằm chằm cậu con trai của mình, sóng ngầm mãnh liệt.
Hiên Hiên chớp chớp mắt, càng ngấu nghiến bú sữa.
“…”
Ngày mai sẽ ném đứa nhỏ này đi!
Ngay từ khi Tô Diệu Ngôn mang thai Đường Đường, Phó Doanh Xuyên đã bắt đầu giảm bớt các cuộc xã giao.
Bây giờ trong nhà vừa có vợ, vừa có con gái lại vừa có thằng nhóc thối kia nữa, Phó Doanh Xuyên càng gạt bỏ những hoạt động không cần thiết, về nhà càng sớm càng tốt để chơi với các con.
Nhưng chủ nhân của buổi xã giao ngày hôm nay lại là bạn tốt mấy chục năm của Phó Nham.
Phó Nham không thể rời khỏi chi nhánh châu Âu, vì vậy Phó Doanh Xuyên cần thiết phải tới đó để thể hiện tấm lòng của mình.
Trong bữa tiệc, khách mời đông đủ.
Phó Doanh Xuyên thành thạo nói chuyện khách sáo với những người có máu mặt trong giới thượng lưu, trong đó có rất nhiều người muốn hợp tác với Minh Huy.
Ngôn Trạm cũng nằm trong số đó. Giống như Phó Doanh Xuyên, động tác được anh ấy làm nhiều nhất trong bữa tiệc chính là —— Nhìn đồng hồ.
“Sốt ruột sao?” Phó Doanh Xuyên nhấp một ngụm sâm panh.
Ngôn Trạm mặt lạnh như băng. Anh ấy đã vất vả lắm mới thuyết phục được bà xã mặc đồng phục cho anh ấy cởi, à không, để nhìn. Nào ngờ lại phải đến bữa tiệc chán ngắt này.
“Cậu không sốt ruột sao?” Anh ấy hỏi ngược lại: “Uống một ly sâm panh cả buổi tiệc rồi đó.”
Hai người đàn ông liếc nhìn nhau, trong lòng thầm than thở: Tôi rất muốn về nhà.
Khi bữa tiệc đang diễn ra được nửa chừng, ông Tiết, chủ nhân của bữa tiệc dẫn cậu con trai út lên sân khấu, tuyên bố rằng cậu con trai út chuẩn bị tiếp quản công ty… Như vậy có thể xem là sắp kết thúc.
Phó Doanh Xuyên và Ngôn Trạm “tích cực” tiến tới xã giao, chào hỏi mấy câu là có thể vẫy tay bye bye đi về.
Thiếu gia út nhà họ Tiết từ xa nhìn thấy Phó Doanh Xuyên liền nháy mắt với bạn nữ đồng hành bên cạnh, cô gái đó ngầm hiểu.
“Thật vinh dự khi được gặp mặt.” Thiếu gia út nhà họ Tiết gật đầu: “Phó tổng, Ngôn tổng, đây là Coco.”
Coco là con lai hai nước Anh và Trung Quốc, bất kể hình thể hay là tướng mạo đều là số một, rất nhiều vị khách là nam giới trong bữa tiệc ngày hôm nay đã cố tình liếc nhìn nhiều hơn vài lần.
Coco nâng ly chân dài, cười vui vẻ, chủ động chạm cốc với Phó Doanh Xuyên: “Phó tổng, nghe danh đã lâu.”
Phó Doanh Xuyên không biểu hiện quá rõ, khách sáo với “vị khách” này.
Sau đó, ông Tiết mời Phó Doanh Xuyên và Ngôn Trạm vào trong phòng để nói chuyện. Thiếu gia út nhà họ Tiết cũng dẫn Coco đi theo, năm người trò chuyện gần phút.
Trong suốt khoảng thời gian đó, sự ân cần của Coco càng biểu hiện rõ ràng hơn.
Phó Doanh Xuyên luôn tỏ ra thờ ơ. Cuối cùng, khi ông Tiết đề nghị hợp tác, ông ta thoáng liếc nhìn thiếu gia út nhà họ Tiết một cái.
“Lời đề nghị của bác cháu sẽ để bộ phận thẩm định của công ty kiểm tra kỹ càng.” Anh nói: “Cháu sẽ có câu trả lời xác đáng cho bác trong thời gian sớm nhất.”
Nói xong, anh uống cạn ly sâm panh rồi đứng dậy rời đi.
Ngôn Trạm nhìn khuôn mặt bối rối của thiếu gia út nhà họ Tiết, nói một câu khách sáo với ông Tiết rồi cũng đứng dậy rời đi.
Ngay khi họ vừa rời đi, ông Tiết bảo Coco đi ra ngoài rồi mắng nhiếc thiếu gia út: “Vào những dịp quan trọng như này, con để cô ta hớn hở xông thẳng tới trước mặt Phó Doanh Xuyên làm gì?”
Thiếu gia út nhà họ Tiết vừa mới từ nước ngoài trở về không lâu, cũng không quá hiểu chuyện, anh ta chỉ nghĩ rằng có người đàn ông nào là không thích chơi, không thích sắc đẹp chứ?
“Ba, con cũng chỉ vì muốn hợp tác thôi.” Anh ta nói: “Phó Doanh Xuyên giả bộ cái gì chứ, con chưa từng thấy ai đối với Coco…”
Ông Tiết giơ tay đánh vào đầu con trai một cái, hét lớn: “Con thì biết cái rắm gì! Ai chẳng biết Phó Doanh Xuyên là thê nô hả!”
“…”
Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Minh Huy, nhưng lại là… Thê nô?
Dưới ánh trăng sáng ngời, chiếc xe từ từ dừng lại.
Đèn trong phòng khách vẫn sáng, chiếu lên những bông hoa nở rộ trong khu vườn. Phó Doanh Xuyên nghĩ thầm, chắc chắn bà xã đang đợi anh.
Lão già bước vội vàng vào trong nhà.
Bà xã đúng là đang ở trong phòng khách, nhưng không phải là đang đợi anh.
“Anh về rồi.” Tô Diệu Ngôn nhìn kịch bản trong tay, đến mi mắt còn không ngước lên: “Anh ăn ở ngoài rồi đúng không? Đi lên tắm đi.”
“…”
Tô Diệu Ngôn hồi lâu cũng không nghe thấy có động tĩnh. Cô thoáng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Cáo Già đang nhìn thẳng vào mình.
Ở bên ngoài bị ai chọc giận sao?
Cô khép quyển kịch bản lại, thầm nghĩ sẽ tạo một chút kích thích để giải tỏa giúp người nào đó.
“Anh không đi đúng không, vậy chúng ta nói chuyện đi.”
Phó Doanh Xuyên thoáng sửng sốt: “Nói chuyện gì?”
Tô Diệu Ngôn hếch cằm ra hiệu cho anh ngồi xuống trước, sau đó đột nhiên nói: “Em chịu đủ rồi.”
“…”
Vẻ mặt của cô rất lạnh lùng, giọng điệu cũng lộ ra sự kiên định: “Mấy năm nay, cuộc sống của em luôn xoay quanh anh. Em sinh con cho anh, chăm sóc con, nuôi dạy con, còn chăm sóc cả anh nữa. Còn em thì sao? Em là ai? Em không muốn tiếp tục như vậy nữa, em muốn rời khỏi ngôi nhà này.”
Huyệt thái dương của Phó Doanh Xuyên đập thình thịch, nguyên nhân là gì?
Đang định hỏi thì Tô Diệu Ngôn đột nhiên đứng lên, trịnh trọng nói: “Em không phải đang thương lượng với anh, em là đang thông báo với anh. Nếu như anh không đồng ý, vậy thì chúng ta ly hôn đi.”
Ly hôn?!
Phó Doanh Xuyên luống cuống, đứng dậy đuổi theo cô.
Anh ôm chặt lấy cô từ đằng sau, không cho cô nhúc nhích, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Em không muốn ở nhà nữa sao? Được rồi, vậy em đi quay phim, mọi việc trong nhà cứ giao cho anh.”
Tô Diệu Ngôn nhếch môi, nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như vậy.
“Anh cảm thấy vấn đề của chúng ta là cái này sao?”
“…”
Vậy thì là cái gì?
Tại vì đêm hôm qua anh lừa cô làm nhiều hơn hai lần sao? Lần nào chẳng lừa cô chứ! Tại sao hôm nay lại…
Tô Diệu Ngôn nhìn khuôn mặt tuấn tú của lão già, dù có tố chất chuyên nghiệp mạnh mẽ đến đâu cô cũng không thể kiềm chế được, cô muốn mở miệng cười, nhưng khi hít một hơi thật sâu, cô lại ngửi được mùi nước hoa trên cơ thể người đàn ông.
Đây không phải mùi nước hoa của cô.
“Tối nay anh đi đâu?” Sắc mặt Tô Diệu Ngôn không được tốt.
Phó Doanh Xuyên dường như không hiểu tại sao đề tài lại chuyển nhanh chóng như vậy, mở miệng nói: “Anh…”
Tô Diệu Ngôn cởi cúc áo sơ mi của anh ra, “cái mũi chó” tiến tới xương quai xanh của anh, ngửi ngửi.
Mùi hương trên cơ thể cô là mùi ngọt ngào thoang thoảng, giống như mùi của trái cây và hoa cỏ. Mỗi khi ngửi thấy mùi đó, trong lòng lập tức dịu lại, tâm trạng cũng thay đổi theo.
Phó Doanh Xuyên nhân cơ hội ôm chặt cô vào lòng, đặt cằm lên vai cô, nói thầm: “Bà xã, có chuyện gì thì em cứ nói với anh. Đừng tức giận. Cũng đừng đề cập tới chuyện… Ly hôn.”
Anh thấy sợ hãi khi nghe tới nó.
Tô Diệu Ngôn chắc chắn trên người lão già có mùi nước hoa của người phụ nữ khác.
Cô đẩy tên Cáo Già chết tiệt này ra, hét lớn: “Ly hôn? Chắc phải anh sướng muốn chết sao! Em nói cho anh biết, nếu anh không giải thích rõ ràng mùi trên cơ thể anh thì anh đừng hòng bước chân vào phòng!”
“…”
Rốt cuộc là sao?
Phó Doanh Xuyên đáng thương đứng trong phòng khách, ánh mắt quét qua, liền nhìn thấy kịch bản《Bữa tiệc ánh sáng mùa thu》trên trà.
Anh chợt có một suy nghĩ liền cầm kịch bản lên lật vài trang… Những đứa con, ly hôn, tất cả đều là lời thoại trước đó!
Cô nhóc nói dối này!!!
Phó Doanh Xuyên vừa tức giận lại vừa buồn cười, anh đặt kịch bản xuống rồi đi lên tầng.
Tô Diệu Ngôn đang lên án chuyện trên người lão chó già có mùi nước hoa với hội bạn thân.
Nam Tiểu Chức: [Bọn họ có một buổi xã giao vào tối nay, Ngôn Nhị Cẩu vừa mới về.]
Nhuyễn Ái Phi: [Vậy thì bình thường mà, xã giao thì không thể tránh được]
Tô Đại Tráng: [Nhưng phải đứng gần thế nào thì mới bị dính mùi chứ!!! /Dao phay/ Mà anh ấy còn không biết chuyện đó, cứ thế mà bình thường với người ta? /Dao phay/]
Nhuyễn Ái Phi: [Anh trai tớ chắc chắn chán sống rồi /Cười nhếch mép/]
Nam Tiểu Chức: [Để tớ đi hỏi Ngôn Nhị Cẩu xem có chuyện gi]
Trong lòng Tô Diệu Ngôn tự nhủ hỏi người ta thì xấu hổ muốn chết, nhanh chóng gõ bàn phím nói không cần thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Bà xã, mở cửa.”
Không được mở, không được mở, không được mở, lão chó già, tên khốn nạn.
Hừ
Tô nữ hoàng lạnh lùng. JPG
Phó Doanh Xuyên xoay người xuống tầng hầm lấy chìa khóa dự phòng. Đường Đường thò cái đầu nhỏ ra khỏi phòng ngủ, ngoan ngoãn gọi “Ba”.
“…”
Con gái ngoan!
Phó Doanh Xuyên đã dùng tuyệt chiêu con gái, thành công dụ vợ mở cửa, thuận lợi đưa đặc vụ nhỏ vào trong, chỉ đợi lát nữa sẽ nghênh ngang trở về phòng.
Nhưng đợi gần nửa tiếng đồng hồ, cô nhóc cũng không truyền tin chiến thắng ra ngoài.
Phó Doanh Xuyên nhíu mày, điện thoại rung lên hai lần.
Bà xã: [Đường Đường chơi mệt rồi. Anh đi dỗ con trai ngủ đi, đêm nay hai mẹ con em sẽ ngủ với nhau]
“…”
Nhóc con phản bội! Chỉ thích chọc giận anh giống mẹ nó thôi!
Phó Doanh Xuyên lại gọi cửa một hồi lâu, nhưng thực sự không thể đả động đến người bên trong, đành phải sang phòng cho khách để tắm.
Anh không muốn nhìn thấy thằng nhóc thối kia, nhưng khi đi ngang qua phòng thằng nhóc thối, thằng nhóc thối lại đang oe oe.
Thôi thì miễn cưỡng tới xem một chút.
“Con bao nhiêu tuổi rồi chứ? Khóc cái gì mà khóc.”
Phó Doanh Xuyên miễn cưỡng bế con trai lên, con trai cũng dùng khuôn mặt “lạnh lùng” nhìn anh. Hai ba con đối mặt với nhau trong sự im lặng đến khó hiểu, khó khăn duy trì sự cân bằng.
Bru bru!
Điện thoại lại rung lên.
Phó Doanh Xuyên tưởng rằng Tô Diệu Ngôn đã đổi ý, hào hứng lấy điện thoại ra, liền nhìn thấy ——
Ngôn Trạm: [Nghe nói cậu đi đuổi ra khỏi phòng]
Ngôn Trạm: [Chúc mừng]
“…”
Phó Doanh Xuyên định nói đây là tình thú vợ chồng, tên cổ đông của anh không hiểu gì cả. Kết quả… Anh cảm thấy chân mình đột nhiên nóng lên.
“…”
Tên nhóc thối này đái dầm!!!
Ngày hôm sau, bữa sáng.
Cơn tức giận của Tô Diệu Ngôn dường như vẫn chưa biến mất, cô nói rất ít, chỉ cười với con trai và con gái.
Phó Doanh Xuyên đã giải thích về những chuyện xảy ra đêm qua. Anh có thể nhìn ra ý đồ của thiếu gia út nhà họ Tiết, lúc đó đã tỏ ra là mình không vui, đồng thời cũng từ chối cô bạn đồng hành kia, tuyệt đối không có chút sai trái nào.
Tô Diệu Ngôn không ngốc, không lâu sau khi con gái cô vào phòng tối hôm qua, cô đã hết giận rồi.
Sở dĩ cô tỏ ra lãnh đạm như vậy bởi vì cô đã trộm nhìn thấy biểu hiện của Cáo Già với con trai, quả thực không giống con đẻ gì cả!
Thay tã dính nước tiểu, không thích; Trông thấy con trai chảy nước dãi, không thích; Thấy con trai mút ngón tay, không rút tay con ra… Cuối cùng, anh còn làm tổn thương con trai hàng vạn lần nữa ——
“Con có phải con trai không vậy?”
Đều cùng một ba một mẹ, tại sao Hiên Hiên so với Đường Đường lại chênh lệch như vậy chứ?!
Tô Diệu Ngôn phải giúp con trai xả giận.
- -----oOo-----