Sau khi trải qua bài “giáo dục tình cảm”, thái độ của Phó Doanh Xuyên đối với Hiên Hiên đã trở nên rộng lượng hơn rất nhiều.
Ít nhất, anh sẽ không còn phóng những ánh nhìn tử thần về phía thằng bé, sẽ không thắc mắc về giới tính của Hiên Hiên, cũng kiên nhẫn và quan tâm nhiều hơn.
Tuy nhiên, ngoài thân phận một người “ba”, Phó Doanh Xuyên vẫn là tổng giám đốc và là người điều hành tập đoàn Minh Huy, ở dưới anh vẫn còn gần mười nghìn nhân viên dựa vào anh để kiếm bữa ăn của họ.
Cuối thu, tập đoàn Minh Huy đã thâm nhập vào thị trường Bắc Mỹ một cách toàn diện.
So với thị trường châu Âu cách đây vài năm, khó khăn và thách thức lần này còn lớn hơn, vốn đầu tư và nhân lực cũng rất lớn.
Vì lý do này mà Phó Doanh Xuyên thường xuyên làm việc liên tục không ngừng nghỉ ở tập đoàn, đến đêm khuya mới về nhà. Đôi khi đã quá muộn, sáng hôm sau còn có cuộc họp báo cáo, Tô Diệu Ngôn liền yêu cầu anh ở lại phòng nghỉ của tổng giám đốc để nghỉ ngơi.
Mọi chuyện diễn ra như vậy trong một thời gian dài, Đường Đường và Hiên Hiên đã lâu không được gặp ba của chúng.
Cuối tuần, Tô Diệu Ngôn dẫn hai đứa nhỏ đến nhà Mạnh Nguyễn làm khách, Nam Chức cũng dẫn Quýt anh nhà cô ấy tới.
Mấy đứa trẻ cùng nhau lớn lên không khác gì anh em một nhà.
Người lớn thấy bọn chúng vui vẻ như vậy cũng vui lây, nhàn nhã uống trà chiều ở vườn hoa đằng sau nhà, tán gẫu mọi chuyện trên trời dưới biển.
“Tớ nghe nói 《Bữa tiệc ánh sáng mùa thu》 đang chờ mỗi cậu là bắt đầu quay.” Nam Chức nói.
Tô Diệu Ngôn uống một ngụm trà đen: “Một mặt là đang chờ tớ, mặt khác cảnh quay của bộ phim này là ở rừng mưa nhiệt đới ở phương Nam, bọn họ cũng phải chờ quan sát thời tiết xem như thế nào nữa.”
Nam Chức gật đầu, nói: “Một thời gian trước tớ có gặp giám đốc sản xuất của 《Bữa tiệc ánh sáng mùa thu》, người đó muốn tớ làm giám đốc lồng tiếng cho một bộ phim hoạt hình. Tớ thấy có một nhân vật cô tiên trong đó khá phù hợp với cậu, cậu có muốn thử không?”
“Được.” Tô Diệu Ngôn đồng ý: “Tớ chưa từng thử bao giờ, tớ muốn thử.”
Năm đó, 《Kinh hoa ngọc mộng》 chính là tác phẩm đưa Tô Diệu Ngôn đến gần hơn với các khán giả. Mà đó cũng là tác phẩm nổi tiếng của Nam Chức.
Sự kết hợp huyền thoại của cả hai cho đến bây giờ vẫn là một trong những sự kết hợp hoàn hảo giữa diễn viên và diễn viên lồng tiếng. Nam Chức cũng đã nhân cơ hội đó để khán giả biết nhiều thêm về nghề lồng tiếng.
Chỉ là sau đó, Tô Diệu Ngôn chuyển sang đóng phim điện ảnh, yêu cầu của bộ phim rất khắt khe, nếu muốn tham gia tuyển chọn, diễn viên phải sử dụng giọng thật của mình là điều cơ bản nhất.
Vì vậy, huyền thoại về hai người cũng chỉ dừng lại ở 《Kinh hoa ngọc mộng》.
Tô Diệu Ngôn nâng ly muốn chạm cốc với Nam Chức, chợt nhớ tới chuyện gì đó liền hỏi: “Chừng nào thì bắt đầu vậy? Có gì cậu nói trước với tớ để tớ còn sắp xếp Đường Đường và Hiên Hiên.”
“Yên tâm.” Nam Chức hiểu được điều này: “Tớ cũng phải chăm sóc cho Quýt anh nữa mà.”
Hai bà mẹ ngầm hiểu lẫn nhau.
Mạnh Nguyễn ở bên cạnh lắc đầu, nói: “Công việc này của hai cậu hoặc là phải làm, hoặc là không phải làm. À đúng rồi, Diệu Diệu, tớ nghe mẹ tớ nói gần đây anh tớ bận đến nỗi một tuần rồi chưa về nhà, đúng không?”
Nhắc đến chuyện này, Tô Diệu Ngôn lại thở dài.
“Sáng sớm nay có về một lúc để tắm rửa, đi nhìn hai đứa nhỏ một cái rồi đi luôn. Đường Đường với Hiên Hiên biết ba bọn nó về vào sáng nay, nhưng lúc ngủ dậy lại không thấy đâu, khóc đến nỗi đầu tớ cũng muốn ong theo. May mà hôm nay còn được đến nhà cậu chơi đấy.”
Mạnh Nguyễn vỗ vỗ vai cô, đặc biệt thông cảm với cô.
Đôi khi Thẩm Đoạt cũng phải tới thành phố khác hoặc ra nước ngoài để khảo sát hiện trường mười mấy hai mươi này không về nhà. Có một đợt nhận được dự án Siêu cấp A, lần đó lâu nhất là hai tháng không về nhà, ba bánh bao nhỏ vừa thấy ba liền chạy tới, hô hào không cho phép ba được đi.
“Nếu Đường Đường và Hiên Hiên nhớ ba như vậy thì cậu dẫn bọn nhỏ đến công ty gặp ba chúng đi.” Nam Chức nói.
Tô Diệu Ngôn sửng sốt, trong lòng tuy vui mừng nhưng lại cảm thấy không ổn lắm: “Anh ấy bận rộn như vậy, tớ dẫn theo hai đứa nhóc tới quấy rầy thì anh ấy làm việc kiểu gì được chứ?”
Nam Chức chống cằm, cặp mắt đào hoa đa tình phát ra sóng điện: “Đừng nói với tớ là cậu không nhớ chồng nhé.”
“…”
Bạn bè thân thiết quá cũng không tốt, cô vợ nhỏ sẽ rất xấu hổ.
Rời khỏi nhà Mạnh Nguyễn, Đường Đường và Hiên Hiên mang theo món quà mà dì giúp việc chuẩn bị, lên xe về nhà.
Trong lúc chờ đèn đỏ, hai đứa nhỏ nhìn thấy tấm áp phích khổng lồ về tòa nhà mới của Minh Huy ở Thành Bắc ngoài cửa sổ, chỉ vào tấm áp phích đó và gọi ba.
Hai đứa nhỏ thông minh này đã từng đi theo ba đến dự một bữa tiệc tối do Minh Huy tổ chức, chúng cũng nhớ rất rõ logo của tập đoàn Minh Huy. Sau đó, chỉ cần mỗi lần nhìn thấy logo của Minh Huy được phát trên TV, bọn chúng đều sẽ nói: Ba.
“Mẹ, con nhớ ba.”
Đường Đường nói, miệng của cô bé trĩu xuống, nước mắt rơi xuống như sợi dây chuyền ngọc trai bị đứt, tách tách lăn rơi.
Tô Diệu Ngôn lo lắng, còn chưa kịp dỗ dành thì nhìn thấy Hiên Hiên cũng đang dụi mắt. Cậu bé mím chặt môi, biểu hiện không nhiều nhưng vẫn có thể thấy được cậu bé bị cảm xúc của chị gái ảnh hưởng, cũng đang nghĩ đến ba.
Tính toán lại một chút, cũng sắp đến giờ ăn tối rồi.
Tô Diệu Ngôn bảo tài xế quay đầu xe, gọi điện cho trợ lý bảo cô ấy đến cửa hàng đồ ngọt mua chút bánh quy và bánh tart trứng, sau đó mua trà sữa và cà phê rồi gửi đến trụ sở tập đoàn Minh Huy.
Nửa tiếng sau, Tô Diệu Ngôn xuất hiện ở tòa nhà Minh Huy cùng với hai con nhỏ.
Đây là lần đầu tiên phu nhân của tổng giám đốc đến Minh Huy, còn dẫn theo tiểu thiếu gia và tiểu thư đến, những nhân viên từng bị tra tấn với dự án thâm nhập thị trường Bắc Mỹ lập tức được tiếp máu.
Khi Thiệu Nam nhìn thấy ba người từ phòng giám sát, bản thân anh ta cũng tưởng mình bị hoa mắt.
Sau khi xác nhận đó là phu nhân của tổng giám đốc, anh ta nhanh chóng thông báo cho thư ký đợi Phó tổng ra ngoài thì báo cáo, sau đó xuống dưới tiếp đón.
“Phu nhân đã tới.” Thiệu Nam dẫn bọn họ đi tới thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.
Tô Diệu Ngôn mỉm cười, hai tay của cô đều đang dắt hai đứa nhỏ nên không tiện bắt tay, nói: “Tôi tới không báo trước, làm phiền anh rồi. Gần đây trợ lý Thiệu…”
Hình như đầu bị hói hơn một chút thì phải.
Thiệu Nam nhìn thấy vẻ mặt “Tôi vẫn không nên làm tổn thương anh” của phu nhân tổng giám đốc, trong lòng thầm nghĩ: Còn không phải là nhờ vào ông chồng quỷ sứ của cô sao! Nếu chuyện này còn tiếp tục, anh ta cũng có thể bị điều tới Ethiopia đó.
Bốn người đi vào trong thang máy.
Những nữ tiếp tân ở sảnh cùng với lễ tân cuối cùng cũng có thể hét lên.
“Các cô có nhìn thấy không? Vừa rồi, chính là vị phu nhân nổi tiếng từng bước trên thảm đỏ của Liên hoan phim Quốc tế của tổng giám đốc đó! Tôi chết đây! Tôi rất muốn xin chữ ký ~”
“Phu nhân thật đẹp, nhưng hai đứa nhỏ còn hút mắt hơn đúng không? Cứ như búp bê thật vậy!”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Thực sự muốn trộm đứa nhỏ đi.”
“Trộm đứa nhỏ? Vậy thì trước tiên cô nên thu mua tập đoàn Minh Huy trước, nếu không Phó tổng sẽ gửi người tới nhà cô vài phút một lần.”
“…”
Phó Doanh Xuyên bước ra khỏi phòng họp.
Thiệu Nam không có ở đó, anh bàn giao công việc cho thư ký.
Thư ký vừa mới nhận được ảnh chụp từ đồng nghiệp ở tầng dưới, còn đang đắm chìm trong sắc đẹp của Tô Diệu Ngôn và khuôn mặt dễ thương của hai thiên thần nhỏ, đến ánh mắt nhìn Boss nhà mình đều tràn ngập trái tim màu hồng.
“Cô nghe rõ chưa?” Phó Doanh Xuyên nhíu mày.
Thư ký hoàn hồn vội vàng gật đầu. Cũng may cô ấy cầm bút ghi âm, có thể nghe lại chỉ thị của Boss bất cứ lúc nào.
“Phó tổng, phu nhân, tiểu thiếu gia và tiểu thư tới.”
Trong văn phòng, Tô Diệu Ngôn đang mở hộp đồ ăn ra.
Cô không có thời gian về nhà nấu ăn nên chỉ có thể đặt một vài món mà Phó Doanh Xuyên thích ở Thủy Tương Gian.
“Mẹ, sao ba còn chưa tới.”
Đường Đường nắm tay em trai, ngồi trên ghế sofa nhìn xung quanh.
Tô Diệu Ngôn cười nói: “Ba con…”
Đang đến.
Phó Doanh Xuyên vừa mở cửa ra thì mùi thơm của thức ăn đã bay tới, ánh mắt mắt anh lập tức đi tìm cô, còn chưa kịp mở miệng thì hai đứa nhỏ đã lao tới.
“Ba!”
“Ba!”
Đường Đường và Hiên Hiên kêu lên một tiếng như đang hát song ca. Thư ký đang đứng ở cửa, nghe thấy hai giọng nói nũng nịu này liền mềm lòng. Cô ấy hận mình là con gái, không được làm ba!
Phó Doanh Xuyên bế con gái lên, tay nắm lấy tay con trai. Anh quay đầu lại nói: “Một tiếng nữa không được quấy rầy.”
“Hả? A!” Thư ký gật đầu: “Rõ, Phó tổng.”
Thư ký không khỏi liếc nhìn hai đứa nhỏ một lần nữa. Lúc này Tô Diệu Ngôn bước tới, thân mật nói: “Tôi có mua một ít đồ ăn vặt cho mọi người, lát nữa mọi người xuống nhận rồi cùng nhau ăn nhé.”
Thư ký thiếu chút nữa thì khóc ròng, phu nhân của tổng giám đốc quá tuyệt vời! Cô ấy cảm động lui ra ngoài.
Thư ký vừa đi ra ngoài, Phó Doanh Xuyên cũng dịu đi rất nhiều.
Anh đặt con gái xuống và buông tay con trai ra, tiến đến bên vợ, hôn lên môi cô rồi thì thầm: “Sao em lại tới đây?”
“Anh đang nói gì vậy.” Tô Diệu Ngôn cũng nắm chặt tay anh không buông như hai đứa nhóc: “Ăn xong thì em với các con sẽ về, không làm chậm trễ công việc của anh.”
Phó Doanh Xuyên lại hôn cô một lần nữa.
Hai đứa nhỏ đứng bên cạnh cũng không ngạc nhiên, chỉ liên tục đòi hôn.
“Lát nữa.” Phó Doanh Xuyên xoa đầu hai đứa nhỏ: “Ba hôn mẹ trước.”
Đường Đường chớp chớp đôi mắt to, nghi hoặc nói: “Ba hôn mẹ rồi mà.”
“Không đủ.” Phó Doanh Xuyên nghiêm túc trả lời.
Hai tai của Tô Diệu Ngôn đỏ lên, nghiến răng véo cánh tay anh, thầm nghĩ anh không thể làm tấm gương tốt cho bọn nhỏ được sao?
Nhưng Phó Doanh Xuyên lại hoàn toàn không hiểu được nỗi khổ tâm của cô, lại càng ôm cô chặt hơn, nghiêng người nói thầm: “Dù có hôn bao nhiêu cũng vẫn không đủ.”
Bởi vì phu nhân và hai con tới, tập đoàn Minh Huy vốn đang trong tình trạng áp suất thấp nhiều ngày lập tức như được nghênh đón mặt trời.
Đặc biệt là những người đứng đầu các phòng ban bị Phó Doanh Xuyên tra tấn sắp treo cổ tự tử đến nơi, bọn họ đã quên giọng điệu của Phó tổng khi nói hai từ “Được rồi” như thế nào. Hôm nay, Phó tổng không chỉ nói hai chữ đó, mà còn nói thêm: “Mọi người đã làm việc vất vả rồi.”
Trời ơi, đất ơi.
Phu nhân, cô hãy thường xuyên mang bọn trẻ tới Minh Huy đi!
Tô Diệu Ngôn đương nhiên không biết mình và bọn nhỏ còn có chức năng này, vừa ăn cơm với Phó Doanh Xuyên xong đã nhanh chóng dẫn bọn nhỏ rời đi.
Nếu còn trì hoãn lâu hơn nữa, có thể bộ phận nào đó của anh cũng muốn “Không đủ” mất.
Tập đoàn Minh Huy thành công tạo dựng chỗ đứng tại thị trường Bắc Mỹ.
Phó Doanh Xuyên bận rộn lâu như vậy cuối cùng cũng có thể thở phào được một chút.
Nhưng gia đình bốn người còn không có cơ hội để tận hưởng được hơi ấm của gia đình, bởi vì bộ phim 《Bữa tiệc ánh sáng mùa thu》 của Tô Diệu Ngôn sắp khởi quay.
《Bữa tiệc ánh sáng mùa thu》 kể về một người phụ nữ bởi vì hiểu lầm mà giết chết bạn trai của mình. Sau khi được mãn hạn tù, cô ấy không thể hòa nhập được với xã hội mới nên đã lên núi dạy học cho trẻ em. Trong quá trình này, cô ấy đã hiểu rõ bản thân mình muốn gì, một lần nữa bắt đầu cuộc sống.
Hai phần ba bộ phim được quay ở một huyện nhỏ ở phía Nam, điều kiện rất khó khăn.
Nhưng vì công việc, Tô Diệu Ngôn chưa bao giờ so đo bất cứ chuyện gì. Chỉ là lần này, cô phải xa nhà ít nhất hai tháng, mà khoảng cách trời nam đất bắc xa như việc, cô không thể yên tâm bọn nhỏ được.
Thu dọn hành lý xong, Tô Diệu Ngôn ngồi ngẩn người trên ghế sofa.
Phó Doanh Xuyên bước vào thấy cô trầm ngâm như vậy, hơi nhíu mày nói: “Đừng đi.”
“Hả?”
“Đừng đi.” Anh đi tới: “Xa như vậy, còn lâu nữa.”
Tô Diệu Ngôn lườm anh, nói: “Anh tưởng đây là trò đùa sao? Nói không đi là không đi nữa.”
Phó Doanh Xuyên ôm vai cô, ngậm vành tai cô: “Vậy thì em còn do dự cái gì nữa. Thời gian không còn nhiều, chi bằng…”
“Mẹ!”
Đường Đường dẫn em trai vào phòng.
Nhìn thấy vali, Đường Đường còn tưởng rằng ba mẹ định dẫn cô bé và em trai đi chơi nên vui vẻ huơ tay.
Tô Diệu Ngôn thấy bọn trẻ như vậy cũng không biết nên mở lời như thế nào. Lúc này, Phó Doanh Xuyên bế hai đứa nhỏ ngồi lên trên đùi, nói với bọn chúng rằng mẹ bọn chúng lại chuẩn bị đi công tác lần nữa.
“Vâng, công tác.” Đường Đường suy nghĩ một hồi, quay đầu lại, chớp chớp đôi mắt to, lấp lánh như pha lê: “Mẹ đưa con và em trai đi công tác cùng đi.”
“…”
Phó Doanh Xuyên nói: “Mẹ đi công tác không thể mang người nhà đi cùng được.”
“Tại sao ạ?”
Hai đứa nhỏ cùng nghiêng đầu, cùng không hiểu.JPG.
Tô Diệu Ngôn ôm con trai vào lòng, bên cạnh là chồng đang ôm con gái, nói với bọn chúng: “Bởi vì công việc này là nghề mà mẹ con yêu thích, không thể chần chừ cũng không thể nửa vời, từ bỏ được. Giống như Đường Đường thích mặc những bộ quần áo đẹp cho các bạn búp bê, Hiên Hiên thì thích chơi với ô tô vậy. Nếu các con không được làm những điều đó, các con có buồn không?”
Hiên Hiên mới chỉ hơn tuổi, cũng chỉ biết mở to hai mắt, nhưng Đường Đường đã hiểu được một chút.
“Đường Đường sẽ không vui khi không được chơi búp bê.” Cô bé nói: “Mẹ đừng buồn mà.”
Tô Diệu Ngôn cúi đầu hôn con gái, sau đó cười nói: “Vậy bé con có ủng hộ mẹ đi làm không?”
“Có ạ!”
Hiên Hiên thấy chị gái nói có, cũng ngu ngơ, ngốc nghếch ú ớ theo.
Phó Doanh Xuyên nhìn vợ, khóe miệng cô hiện lên một nụ cười nhẹ, đôi mắt cáo vẫn luôn quyến rũ như trước đây, nhưng ánh sáng trong đó không còn chỉ là xinh đẹp, mà còn ẩn chứa sự dịu dàng vô hạn.
Trái tim anh đắm chìm trong sự dịu dàng của cô, cả đời này không muốn rời xa.
“Anh cũng ủng hộ.” Anh nói: “Bà xã anh phải luôn hạnh phúc.”
Tô Diệu Ngôn nhìn anh, nụ cười trên môi càng sâu đậm hơn, tựa vào bờ vai rộng của anh.
Ánh sáng màu cam bao trùm lấy họ, một gia đình ấm áp, êm đềm.
Mẹ đi làm, ba trông các em bé.
Phó Doanh Xuyên mỗi ngày đều chỉ có hai địa điểm, chỉ cần hoàn thành xong công việc là sẽ về nhà ngay lập tức.
Hai đứa nhỏ cũng phụ thuộc vào anh rất nhiều, chỉ cần nhìn thấy anh là sẽ réo lên “Ba, ba” không ngừng. Mới đầu thật sự rất muốn giết người, nhưng sau đó cũng chỉ có thể chịu đựng.
“Thịnh Trân đã được đề nghị đưa ra bài phát biểu, còn Minh Huy thì sao?”
Trong văn phòng, Ngôn Trạm đóng văn kiện lại, lưu loát ký tên mình trên đó. Đây là văn kiện hợp tác chiến lược trong năm với Minh Huy.
Phó Doanh Xuyên nhìn màn hình máy tính, giọng điệu phẳng lặng: “Cũng thế.”
“…”
“Hai bên đều được đề nghị đưa ra bài phát biểu có phù hợp không? Dù sao đây cũng là Diễn đàn Hội nghị thượng đỉnh Kinh tế quốc gia ba năm một lần, là nơi quy tụ các tập đoàn lớn.”
Phó Doanh Xuyên nhíu mày nhìn Ngôn Trạm, chế giễu: “Cậu không muốn nhìn thấy con trai nữa sao?”
“…”
Nam Chức đang đảm nhận vị trí giám đốc lồng tiếng cho một bộ phim hoạt hình, mỗi ngày đều bận rộn tối tăm mặt mũi, nhiệm vụ nặng nề là chăm sóc Quýt anh đương nhiên đổ lên đầu anh ấy.
“Tôi không vất vả như cậu.” Phó Doanh Xuyên ra vẻ thở dài: “Ai bảo tôi còn có con gái.”
“…”
Lão già đáng chết này một ngày không làm anh ấy tức điên lên thì thấy khó chịu lắm đúng không? Hơn nữa, có con gái thì đặc biệt lắm sao! Có con gái… Là rất đặt biệt.
Ngôn Trạm đứng dậy, đẩy gọng kính vàng lên.
“Cảm ơn đã nhắc tôi nhớ.” Anh ấy thản nhiên nói: “Vợ chồng tôi còn thiếu một đứa con gái.”
“…”
“Mà cậu bây giờ chắc không được gặp vợ đâu nhỉ?”
“…”
Cút ngay, không tiễn!
Buổi tối, Phó Doanh Xuyên đã hoàn thành công việc, nhanh chóng trở về nhà.
Hai đứa nhỏ đã đợi anh ở trong vườn từ lâu, vừa nghe tiếng xe đã chạy ra phía cổng sắt lớn, đồng thanh gọi “Ba”.
Phó Doanh Xuyên xoa bóp thái dương, những mệt mỏi trong ngày dường như tan biến theo tiếng gọi.
Dì giúp việc tận tâm thực hiện theo chế độ ăn uống và sinh hoạt của bọn trẻ mà Tô Diệu Ngôn đã yêu cầu, sau khi ăn cơm xong liền đưa bọn chúng đi tắm và xem phim hoạt hình.
Hai đứa nhỏ tắm rửa sạch sẽ, thơm tho, leo lên giường của ba, hào đứng đợi cuộc gọi video.
Rất nhanh sau đó, mẹ gọi tới.
“Mẹ!”
Hai đứa nhỏ đồng thanh gọi.
“Hai bé con của mẹ, buổi tối tốt lành.” Tô Diệu Ngôn vẫy tay với màn hình.
Cô kể cho chúng nghe những câu chuyện thú vị về miền quê nhỏ bé mà hôm nay cô nhìn thấy. Bọn chúng chăm chú lắng nghe, bộ não bé nhỏ sẽ suy nghĩ và đặt câu hỏi, những câu hỏi khiến mẹ bọn chúng vô cùng sửng sốt.
Mỗi lúc như vậy, mẹ của bọn nhỏ sẽ nhờ ba của bọn nhỏ giúp đỡ, điều khiến ba của bọn nhỏ rất đắc ý.
Video dài gần phút, đã đến lúc phải nói lời chào tạm biệt.
Mặc dù hai đứa nhỏ rất nhớ, rất nhớ mẹ, nhưng chúng đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, mà Phó Doanh Xuyên cũng chăm sóc chúng rất tốt. Phó Lam và Mạnh Nguyễn, còn cả em trai, em gái cũng thường xuyên đến chơi với bọn chúng, bọn chúng bây giờ cũng không quấn lấy đòi mẹ nữa.
Tô Diệu Ngôn rất mừng.
Cô cứ tưởng rằng ngày hôm nay lại trôi qua vui vẻ như vậy, nhưng đến cuối cùng, Phó Doanh Xuyên lại bất ngờ thả một quả bom xuống.
“Bọn nhỏ muốn gặp em.”
“…”
Bọn nhỏ của ai?
Đường Đường và Hiên Hiên nhìn ba với vẻ mặt sững sờ, lại thấy ba nói tiếp: “Ngày kia bọn anh sẽ tới.”
“…” Đầu óc Tô Diệu Ngôn bị kẹt mấy giây mới hoàn hồn lại: “Khoan đã! Xa như vậy, anh bắt tội bọn trẻ làm gì? Nhỡ bị bệnh thì sao? Anh không thể…”
Phó Doanh Xuyên lặp lại: “Bọn nhỏ muốn gặp em.”
“…”
Các con của cô đâu có nói vậy!!!
Phó Doanh Xuyên dẫn các con tới thăm leo lên hotsearch.
Trước khi tin tức được đăng lên, các phương tiện truyền thông đã rất tự giác làm mờ mặt Đường Đường và Hiên Hiên.
Không vì cái gì khác, nửa năm trước, một tay paparazzi đã lén chụp mặt của Đường Đường rồi đăng nó lên mạng, kết quả bị Phó Doanh Xuyên kiện và đã phá sản. Nghe nói, tay paparazzi đó không dám đụng vào máy ảnh nữa, đổi sang làm nghề lái xe tốc hành.
Cho nên lần này lên hotsearch cũng không thể thấy mặt bọn trẻ.
Cư dân mạng lại được một phen xuýt xoa khi nhìn thấy khung cảnh ngọt ngào, hạnh phúc của gia đình bốn người.
“Phó tổng có thể tập trung vào sự nghiệp được không! Tiếp tục mở rộng thị trường đi! Tôi thà kiếm tiền mua nhà chứ không chịu ăn cẩu lương đâu.”
“Lần tới thăm này bay mấy nghìn km lận! Nếu không phải thật sự muốn thì ai chịu nổi sự vất vả này chứ.”
“Sai rồi! Người ta là Phó tổng, luôn có máy bay riêng.”
“Dù sao thì tôi vẫn muốn nhìn thấy Phó tổng mang các bé tới tham gia chương trình. Các đồng chí, chúng ta bỏ phiếu đi.”
……
Trong khoảng thời gian hai tháng, Phó Doanh Xuyên đưa các con đến thăm hai lần, tự mình đến bốn lần.
Mỗi lần tới thăm đều tạo thành một làn sóng giấm chua trên mạng, các chủ đề liên quan đến Phó tổng tham gia 《Ba siêu lợi hại》 luôn ở vị trí cao, nhưng Phó Doanh Xuyên chưa bao giờ hưởng ứng.
Cư dân mạng đành phải giải trí bằng cách bàn luận Dự đoán thời gian Phó tổng tới thăm , và nó cũng đã trở thành chủ đề nóng để mọi người bàn luận.
Chỉ có Tô Diệu Ngôn là rùng mình mỗi khi Phó Doanh Xuyên đến thăm. Cô rất mệt, thực sự rất mệt.
Nhưng cũng may, cô đã cắn răng và kiên trì được.
Đoàn làm phim đã được mời tham gia một talk show nổi tiếng. Tô Diệu Ngôn cũng đã đồng ý tham gia để quảng bá cho bộ phim.
Với tư cách là nữ chính, Tô Diệu Ngôn đương nhiên thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Cộng thêm những ngọn sóng mà người chồng tốt của cô tạo ra trên mạng, có thể nói cô đang đứng trên đỉnh sóng. Nhóm biên tập của chương trình đã cải biên một chút, hy vọng có thể đào chút tin hot từ cô.
Tuy nhiên, Phan Tiểu Bảo đã từ chối nó.
Chỉ biết nói đùa!
Cứ tiếp tục như vậy, không sợ Phó tổng diệt chết các người sao!
Nhưng trong đó có một tiết mục là nhóm biên tập sẽ kết nối với Phó Doanh Xuyên tại hiện trường, muốn hỏi anh một vài câu hỏi đơn giản.
Sau khi Tô Diệu Ngôn biết chuyện, cộng thêm ánh mắt vô cùng khẩn thiết của đạo diễn, cuối cùng cô cũng đồng ý tiết mục này, coi như là để quảng bá cho bộ phim.
Ngày chương trình được ghi hình.
Các khâu đều diễn ra vô cùng suôn sẻ và thuận lợi. Cuối cùng, là phần kết nối với Phó Doanh Xuyên.
Điện thoại vang lên những tiếng tút tút. Khán giả trong trường quay im lặng như tờ, đầy mong ngóng.
“Alo.”
Một giọng nói trầm khàn vang lên lập tức giết chết màng nhĩ các khán giả có mặt ở đây. Một cô gái không nhịn được mà kêu “A” một tiếng, đồng bọn vội bịt miệng cô ấy lại, bảo cô ấy nghe tiếp.
Tô Diệu Ngôn hắng giọng, nói: “Bây giờ em đang ghi hình một chương trình. Em có một câu hỏi muốn hỏi anh, anh trả lời nhé.”
“Ừ.”
Lại có thêm mấy cô gái nữa gục ngã.
Tô Diệu Ngôn cảm thấy hình như bộ lọc của chương trình quá nặng thì phải, hình như giọng nói trầm hơn một chút thì phải? Lão già lúc trên giường… Khoan! Cô đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy!
Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng mà.
Cô vội trấn tĩnh lại suy nghĩ của mình, hỏi: “Nếu em muốn đi đóng phim một năm không về nhà, anh sẽ làm gì?”
Nghiêm túc mà nói, câu hỏi này quá ngớ ngẩn.
Theo tính cách tùy hứng và bạo chúa của Phó Doanh Xuyên, chắc chắn sẽ bay tới thăm cô mỗi phút. Cư dân mạng hẳn đều biết điều đó, nhưng không biết tại sao tổ biên tập lại đặt ra câu hỏi này.
Phó Doanh Xuyên ở đầu dây bên kia dừng lại hai giây, đang định trả lời thì đột nhiên, một tiếng “Mẹ” vang lên.
Giọng nói mang mùi sữa bất khả chiến bại này khiến trường quay đứng hình. Chỉ một giây sau, khán giả bùng nổ!
“Là con trai hay con gái vậy? Trời ơi! Đáng yêu chết mất!”
“Bây giờ là mấy giờ rồi? Phó tổng đang ở nhà bế con sao?”
“A! Tôi muốn nhìn thấy đứa nhỏ! Tôi muốn!”
……
Trường quay lại bùng nổ, nhân viên của tổ biên tập vội ra hiệu cho mọi người bình tĩnh, đây chính là thời điểm tốt để đào chút thông tin.
Đường Đường nghe thấy đầu dây bên kia hơi ồn, ngơ ngác nhìn ba, Phó Doanh Xuyên thì thầm: “Là mẹ.”
“Mẹ!” Đường Đường lại gọi: “Mẹ, mẹ mau về đi! Ba đang làm hoành thánh nhỏ đó ~ Không cho con ăn, phải đợi mẹ về ăn cùng nhau.”
“…”
Trường quay lại chết lặng.
Tô Diệu Ngôn đỏ mặt, nhưng trong lòng lại càng ngọt ngào hơn, cảm giác bị hạnh phúc siết chặt lấy quả thực vô cùng thoải mái một chút!
Thoải mái đến nỗi cô quên hết tất cả sự xấu hổ, càng bộc lộ tình cảm mãnh liệt hơn!
“Được rồi, mẹ biết rồi.” Cô cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Một lát nữa mẹ sẽ về, con với ba và em trai…”
“Không trả lời câu hỏi vừa rồi sao?” Phó Doanh Xuyên đột nhiên hỏi.
“Hả?”
Trường quay lại yên tĩnh trở lại, giọng nói trầm ấm và gợi cảm của người đàn ông vang lên qua ống nghe.
“Em ở đâu, anh và các con ở đó.”
“…”
“Vâng! Luôn ở bên cạnh ba và mẹ mãi mãi!” Đường Đường hào hứng hét lên: “Cả em trai nữa.”
Bên cạnh, Hiên Hiên đang nằm trên đùi Phó Doanh Xuyên cũng cười khúc khích: “Hú.”
~