Khủng Bố Cao Hiệu

chương 20: vương ninh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Dương Thiên Mạc

Vương Ninh!

Trong một con hẻm nhỏ âm u, bóng tối bao phủ toàn bộ thân hình của hắn.

Hắn cứ nhàn nhã như đi dạo, thích ý ngồi dựa vào tường, tay trái đặt lên đầu gối, đầu hơi ngửa ra nhìn bầu trời đêm đen nhánh.

Mắt kính kia dấu trong góc lóe lên thứ ánh sáng đen tối tới kỳ lạ, giống như mực đặc.

Toàn thân hắn hòa nhập vào đêm đen, như một màn sương khói mờ ảo.

– Ha! Kỹ năng đặc thù “Bóng Ma Màu Đen” này quả thật không tệ, gần như dung nhập hoàn toàn vào bóng tối! Đây quả thực là kỹ năng sinh ra giành riêng cho mình. Ở nơi này… rất hữu dụng.

Không ai biết Vương Ninh có hai kỹ năng đặc thù.

Một cái chính là “Khiêm Tốn Là Vương Đạo” đã được công khai, mà một cái khác chính là “Bóng Ma Màu Đen” hắn đang sử dụng đây. Hiệu quả của kỹ năng này là dung nhập hoàn toàn vào bóng tối, hạ cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất! Trừ khi cảm giác của đối phương gấp đôi còn không thì không thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Lúc này, bên ngoài con hẻm lại sượt qua một dải sáng. Một chiếc xe nổ tung, ngọn lửa nháy mắt sáng rực cả quảng trường!

Thân ảnh Vương Ninh trong ngọn lửa lóe lên rồi lại biến mất trong bóng tối, chỉ còn tiếng cười khẽ của hắn lởn vởn đâu đây.

– Thôi vậy, dù sao cũng chỉ là một đám học sinh vừa tốt nghiệp cấp , vốn chẳng trông chờ mấy người có thể giải quyết lũ lít nhít này… Lê Sương Mộc, uổng cho cái danh cậu chủ nhà họ Lệ, biểu hiện của cậu khiến tôi thất vọng. Tăng Phi… thằng nhóc này cũng không tệ, có năng khiếu về phương diện bắn súng. Không biết nó và “Viên Đạn U Linh” Tăng Ẩn Long có quan hệ như thế nào… Còn Doãn Khoáng… ngoại trừ vận khí hơi tốt một chút, trí lực vượt mình ba điểm, những thứ khác căn bản không đáng nhắc tới. Về con nhóc ngu ngốc kia… thôi quên đi…

Lắng nghe tiếng súng ngoài con hẻm, tiếng ngọn lửa bập bùng, tiếng gió thổi vù vù, Vương Ninh dùng giọng điệu hài hước chậm chạp đưa ra lời đánh giá:

– Đánh giá tổng hợp: đây là một đội ngũ tệ hại không có tiềm lực. Nếu như muốn tốt hơn thì có thể lấy về hai tên Lê Sương Mộc và Tăng Phi. Doãn Khoáng… có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Tiền Thiến Thiến, đoán chừng là thích Lê Sương Mộc… Buồn cười thật! Thích thằng đó, đúng là chuốc lấy bi kịch!

– Thực lực tổng hợp của Lê Sương Mộc cộng thêm năng khiếu bắn tỉa của Tăng Phi, lại phối hợp với kỹ xảo ám sát của mình… có lẽ, kéo bọn họ về phe mình chắc hẳn có thể miễn cưỡng sống trong trường “đại học” thần kỳ và bí ẩn này. – Vương Ninh chậm rãi nói:

– Thật là mong đợi. Mình đã sớm chán ghét cái cuộc sống giết người lấy tiền tiêu rồi lại giết người lấy tiền tiêu… Ở chỗ này, chẳng những có thể giết chóc thoải mái còn có thể không ngừng thay đổi các loại năng lực, tăng thực lực lên một tầm cao mới… Chuyện tốt như thế, làm sao không khiến người ta vạn phần mong đợi.

Vương Ninh lật tay, một con dao găm đen nhánh xuất hiện trong tay hắn một cách quỷ dị. Hơn nữa, con dao kia còn uyển chuyển bơi lượn giữa các ngón tay của Vương Ninh, giống như một con rắn chứ không phải một thanh kim khí.

– Thời gian vừa chuẩn, cũng nên ra tay thôi. Nếu không, đợi chút nữa sẽ khiến bọn họ không vừa lòng. Quan hệ vừa mới tạo dựng mà đã tuyên cáo nứt vỡ ngay thì không đẹp chút nào. Mặc dù không thể lưu lại tất cả nhưng nếu lưu lại một hai người bọn họ cũng không nói được gì.

Nói xong, Vương Ninh đứng lên, khởi động tứ chi trong bóng tối.

– Một thời gian rồi chưa hoạt động, không biết kỹ thuật có thụt lùi không. Thôi thì lôi mấy người ra thử tay nghề vậy!

Một giây sau, con hẻm tối lâm vào yên lặng, bóng đêm như mực!

Chẳng biết từ lúc nào, lại một tiếng nổ mạnh mẽ vang lên.

Dường như có một người ném lựu đạn, hơn nữa viên lựu đạn này còn có vị trí nổ rất xảo diệu. Nó nổ ngay giữa mấy chiếc ô tô, khiến cho ngọn lửa cuồng bạo trong nháy mắt bộc phát năng lượng, hất bay đám xe đi.

Một ngọn lửa rực rỡ bùng lên giữa quảng trường, chiếu sáng bầu trời bao la. Tiếng nổ tung vang lên quanh quẩn trong từng ngõ hẻm cao tầng, sóng lửa nóng rực càn quét một mảng đất lớn.

Trong ngọn lửa bập bùng, một bóng người mảnh mai chợt lóe lên rồi biến mất.

– Whale… mày sao rồi?

Mặc dù lựu đạn không rơi vào chỗ Whale và Sagittarius ẩn núp nhưng sóng xung kích cũng lan đến chỗ bọn họ, sóng nhiệt cuồng bạo kia khiến bọn họ không dám mở mắt ra. Whale còn thảm hại hơn, trực tiếp bị sóng xung kích đánh vào người, đẩy bay ra đập vào cửa một chiếc xe.

– Không chết được! Đừng có động vào tao, thừa cơ hội này… mau giải quyết thằng oắt con kia đi!

Whale ho khan mấy tiếng, phun ra một ngụm máu.

Hai mắt Sagittarius lạnh thấu xương.

– Mày cẩn thận tay bắn tỉa kia đấy!

Nói xong, hắn ném cây súng trong tay đi, rút quân đao dắt ở thắt lưng ra. Thân thể tráng kiện đầy sức mạnh như một con báo săn vun vút xuyên qua khẽ hở của mấy chiếc xe hơi, biến mất khỏi tầm mắt của Whale.

Whale thở ra mấy ngụm khí nóng, ho khan không ngừng.

Hắn chậm chạp đưa tay ra sau lưng, cũng không biết là làm cái gì, khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo một lúc, hắn mới lấy ra một vật từ sau thắt lưng.

Bàn tay bị nhuộm đỏ kia rõ ràng đang nắm chặt một miếng kính vỡ nhuốm máu.

Thì ra, vụ nổ vừa rồi đã khiến một miếng kính vỡ cắm vào phía sau lưng hắn, đâm thẳng vào nội tạng.

– Không ngờ… vận khí lại kém như vậy. Khụ… khụ… khụ! – Whale cười khổ một tiếng:

– Đây liệu có tính là mình bị Phật trừng phạt hay không?

Whale buông tay phải, miếng kính vỡ rơi trên mặt đất.

Sau đó, hắn dùng cánh tay trái vẫn còn hoạt động được của mình lấy ra một cái khăn trắng, lau sạch sẽ máu tươi trên tay. Cặp mắt bịt kín tro tàn kia lúc này lại tỏa ra thứ ánh sáng khác thường, khuôn mặt tái nhợt vì mất máu trở nên hồng nhuận hơn.

Hồi quang phản chiếu!

Bàn tay được lau sạch máu, Whale mới dùng nó lấy ra một tấm hình từ trong ngực.

Trường thành hùng vĩ, đại thụ xanh tươi, du khách chen chúc, một người thanh niên ngoại quốc tóc dài đứng cùng với một cô bé Trung Quốc tóc ngắn thanh tú… Nụ cười của bọn họ rực rỡ đến thế, ấm áp đến vậy…

Trên khuôn mặt của người lính tàn nhẫn và lãnh khốc kia thoáng xuất hiện vẻ dịu dàng, tưởng niệm.

– Tường thành Trung Quốc… thật đẹp!

– Nếu anh đã muốn đi thăm tường thành Trung Quốc của chúng tôi như vậy, tôi không ngại tiễn anh một đoạn miễn phí.

Thanh âm lạnh lùng không cất chứa bất kỳ một chút tình cảm nào vang lên. Vương Ninh nhàn nhã đi ra từ trong bóng tối. Trên tay hắn là một con dao găm đen nhánh.

Whale không kinh ngạc chút nào, đôi mắt hẹp dài kia vẫn đọng lại niềm vui cười như cũ, giống như đợi chờ hắn ở phía trước không phải cái chết tối tăm mà là một bữa tiệc vui vẻ long trọng.

– Cậu vĩnh viễn sẽ không hiểu…

Lời vừa rồi của Whale nói bằng một giọng thuần Bắc Kinh nhất.

Đáy mắt Vương Ninh lướt qua vẻ kinh dị, hiển nhiên người này đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Nhưng mà hắn cũng không nghĩ nhiều, cho dù phát hiện thì có làm sao chứ?

– Tôi cũng không cần hiểu. – Vẻ mặt Vương Ninh khá hài hước.

– Con người bởi vì tín ngưỡng mà trở nên chân thật. Kẻ không có tín ngưỡng, vĩnh viễn luôn đáng buồn. – Whale nhìn vào tấm ảnh kia, ánh mắt gắn chặt lên nụ cười của cô bé tóc ngắn thanh tú.

– Tôi không tin tôn giáo, cũng không tin thần phật nhưng tôi tin tình yêu… Mặc dù tôi không thể ở cùng với cô ấy nhưng chỉ cần nhìn thấy cô ấy mỉm cười, tôi cảm thấy bản thân mình thực sự tồn tại. Vậy còn cậu thì sao? Cậu bé đến từ Trung Quốc… à không, sát thủ đến từ Trung Quốc!

Vương Ninh cười lạnh:

– Anh nói nhảm nhiều quá đấy!

– Cho nên cậu mới thật đáng buồn!

Đôi mắt phía sau gọng kính của Vương Ninh đột nhiên bốc lên lửa giận, khóe môi mỏng manh nhếch lên một cách lãnh khốc.

– Tôi đứng, anh nằm. Kẻ đáng buồn chính là anh, không phải tôi!

Whale lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:

– Ra tay đi… tôi cũng mệt mỏi rồi!

Nụ cười lạnh của Vương Ninh bỗng cứng đờ, cái trán trơn bóng mất tự chủ nhíu lại.

– Như anh mong muốn.

Một tia chớp đen xẹt qua cổ họng của Whale, kết thúc sinh mệnh của tên “lính tinh nhuệ” kia.

Nhắc nhở: Bạn tạo thành thương tổn cắt đứt yết hầu với “lính tinh nhuệ” Whale, một đòn giết chết.

Nhắc nhở: Bạn giết chết “lính tinh nhuệ” Whale, phần thưởng học điểm.

Nhưng chân mày Vương Ninh lại càng nhíu chặt lại hơn.

Không có loại khoái cảm kia! Không có cảm giác vui sướng khi kết thúc sinh mệnh người khác. Thậm chí, trong lòng Vương Ninh còn nảy lên một chút phiền chán, không kiên nhẫn.

Ánh mắt hắn khi chết đi rất an tường, rất giải thoát làm Vương Ninh khó chịu vô cùng!

– Quên đi, quan tâm làm gì người chết.

Vương Ninh cúi người, nhặt tấm ảnh chụp của Whale lên. Hắn phải dùng lực kéo mạnh mới rút được nó ra từ trong tay Whale.

Nhắc nhở: Bạn nhặt được vật phẩm đặc thù: “Tấm ảnh tưởng niệm”.

Tấm ảnh tưởng niệm: Ảnh chụp chung của lính đánh thuê Whale và cô bé Trung Quốc, ẩn chứa tưởng niệm và tình yêu vô tư thuần khiết nhất của Whale.

Nhắc nhở: Vật phẩm nên trang bị.

Điều kiện: Người trong lòng mang tình yêu mới có thể trang bị.

Hiệu quả:???

Đánh giá: Yêu một người chưa chắc đã vui vẻ, chỉ cần người bạn yêu vui vẻ là được.

Vẻ mặt Vương Ninh trở nên quái dị, sau đó thử trang bị vật phẩm.

Nhắc nhở: Bạn không thể nào trang bị vật phẩm này.

– Hừ! – Vương Ninh hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném “Tấm ảnh tưởng niệm” kia vào trong ngọn lửa.

Nụ cười của Whale và cô bé Trung Quốc trong ngọn lửa biến dạng rồi dần hóa thành hư vô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio