Dịch giả: Dương Thiên Mạc
Sau đó, một cô gái cao gầy, phía trước lồi, phía sau vểnh sải chân bước vào lớp học. Mái tóc bồng bềnh màu đỏ giống như cướp biển nhẹ tung theo gió. Đi tới trước bục giảng, một đôi mắt đỏ quét qua mọi người ở phía dưới. Đôi mắt giống như ngọn lửa nhưng lại không có chút nhiệt độ nào. Phàm là người nào bị tầm mắt của cô quét qua đều lạnh đến run rẩy cả người. Cảm giác của mọi người không phải là được một mỹ nữ nóng bỏng liếc mà là bị một con thú hung dữ nhìn chằm chằm.
Cảm giác như vậy thật sự quái dị.
– Có chuyện gì vậy?
Người phụ nữ giống như ngọn lửa kia nhìn bàn ghế xốc xếch liền lạnh lùng hỏi một câu.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ có nam sinh sắc mặt tái nhợt và nam sinh vóc dáng cao lớn yên lặng kê lại bàn.
Rầm!
Bàn tay mảnh khảnh vỗ lên trên bục giảng phát ra tiếng vang khổng lồ:
– Lũ oắt con! Tai chúng mày bị điếc hết sao? A! Chẳng nhẽ bố mẹ chúng mày không dạy cho chúng mày biết thế nào là lễ phép sao? Hay là bố mẹ chúng mày cũng giống chúng mày, đều là một lũ mất dạy!
Doãn Khoáng nghe vậy liền tức giận đứng dậy. Hắn hận nhất là người khác vũ nhục người thân của hắn. Từng có một người vì quấy rầy em gái hắn mà bị hắn đánh cho thương tích đầy người, phải vào bệnh viện.
– Tùy ý đánh giá bố mẹ người khác thì là kẻ có dạy sao? Còn nữa, cô là ai?
Người phụ nữ trên bục giảng nhìn Doãn Khoáng một cái, ánh mắt kia giống như là nhìn một người chết vậy… Đột nhiên, trên khuôn mặt lạnh lùng của cô nở một nụ cười. Cô ta vốn rất đẹp, trưởng thành, gợi cảm, nóng bỏng, giờ lại nở nụ cười nên càng nghiêng nước nghiêng thành. Sự tương phản khổng lồ khiến cho mọi người trong phòng học rung động, nhất thời không kịp phản ứng.
– Giỏi lắm! Nể chúng mày là một lũ tay mơ, bà đây không so đo với chúng mày. Còn cậu nữa… – Cô ta nhìn Doãn Khoáng, nói:
– Lá gan không nhỏ, dám dùng lời đó nói với tôi. Nhưng mà, tôi tán thưởng dũng khí của cậu, lần này bỏ qua. Được rồi, tôi thu hồi lời nói vừa rồi, hiện tại cậu có thể ngồi xuống.
Rất hiển nhiên, đây là một người phụ nữ cường thế. Cô ta nói xong cũng không thèm để ý tới Doãn Khoáng nữa.
– Tôi mặc kệ mấy người có quen biết nhau hay không, có ân oán linh tinh gì hay không, tôi phải cho các người lời khuyên đầu tiên. Đó chính là bây giờ các cô các cậu là người cùng một lớp, là bạn học. Nếu như ngay chính trong đoàn thể lớp các người cũng không thể đoàn kết chung một chỗ… các người nhất định sẽ chết rất thê thảm, vô cùng thêm thảm…
Mặc dù trong phòng học không có gió nhưng mọi người rõ ràng cảm giác được một cơn gió lạnh thổi qua mặt mình, sau đó xâm nhập vào tận sâu trong nội tâm.
– Được rồi!
Người phụ nữ giống như ngọn lửa kia hất tóc mình ra sau. Bộ ngực căng đầy được bó chặt trong áo da hơi run rẩy, khiến cho các nam sinh điên cuồng nuốt nước miếng.
– Đầu tiên xin tự giới thiệu, tôi gọi là Hỏa Diễm Queen. Các cô các cậu có thể gọi tôi là Queen hoặc là Hỏa Diễm. Các người thuộc lớp… Tôi xem nào, ừm, là lớp . Còn tôi chính là phụ đạo viên của các người.
– Thì ra là giáo viên. – Một nam sinh ngả ngớn cười nói:
– Cô giáo ơi, em thật xinh đẹp. Hỏa Diễm Queen, thật là nóng bỏng, không biết tên thật của em là gì vậy?
Dường như nam sinh này có ham mê đặc thù với nữ vương, đôi mắt lập lòe tỏa sáng, không có chút khiếp đảm lúc vừa rồi.
Hỏa Diễm Queen nói:
– Tên thật à? Tôi nhớ lại đã… Quên rồi, lâu lắm rồi không dùng tên thật cho nên qua bao năm cũng không nhớ nữa. Mặt khác, nhóc con, cậu chẳng nhẽ muốn tán tỉnh tôi? Vốn là nữ vương cho nên ngực chứa biển lớn, tôi sẽ cho cậu một cơ hội… Dĩ nhiên, có thể làm được hay không thì phải xem bản lĩnh cậu ra sao đã.
– Ồ! Thật sự là “ngực” chứa biển “lớn”. Cô giáo, số điện thoại của em là gì? Rảnh rỗi anh sẽ mời em đi “Hà Đường Dạ Sắc” (bóng đêm hồ sen).
Không khí phòng học sống động hẳn lên. Các nam sinh ồn ào giống như quên sạch nỗi sợ hãi và bất an lúc trước. Bọn họ cảm thấy, cho dù ở chỗ nào nhưng có cái nghề “giáo viên” quen thuộc này là có thể làm cho sự lo âu thấp thỏm trong lòng học sinh biến mất. Trừ các giáo viên biến thái ra, còn đâu hầu hết các giáo viên đều vô hại đối với học sinh sinh viên.
Hỏa Diễm Queen không để ý tới hắn nữa, quay ra nói:
– Được rồi, lũ nhóc con, các cô các cậu tốt nhất đừng ngắt lời tôi nói, thời gian của tôi vô cùng quý giá, tôi không muốn lãng phí trên người lũ nhóc các người… Mặc dù tôi là phụ đạo viên nhưng danh hiệu “phụ đạo viên” ở nơi này cũng chẳng có cái lợi gì. Cho nên tôi sẽ không rảnh rỗi tới nuôi dạy các cô các cậu. Mặc dù đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhưng rồi có lẽ cũng sẽ là lần cuối cùng. Nếu như không phải “Hiệu Trưởng” chết tiệt kia muốn vậy, tôi không thèm tới nhìn các cô các cậu đâu.
Hỏa Diễm Queen nói liền tù tì một hồi:
– Như các người đã biết, nơi này là “đại học khủng bố”.
– Một loạt các vấn đề như nơi này là nơi nào, tại sao lại tới đây…vân vân… đừng có hỏi và cũng đừng đi tìm đáp án. Rất đáng tiếc bởi vì tôi cũng muốn biết nhưng vẫn không biết gì. Cho nên, thay vì quấn quýt với nghi vấn đây là đâu thì không bằng các cô các cậu hãy tiếp nhận thực tế, trụ ở đây cho vững. Sau đó, “cuộc sống đại học” của các người tới rồi. Các người bây giờ là sinh viên “năm thứ nhất”. “Chương trình học” của các người cũng tương đối đơn giản nhưng đây cũng là khoảng thời gian nhàn nhã cuối cùng trong cái “đại học” này. Bốn năm “đại học”, nếu các cô các cậu bỏ phí năm đầu… Thật đáng tiếc, ba năm sau này, các cô các cậu tuyệt đối khó mà qua nổi. Ở lại chỗ này, sau này các cô các cậu sẽ rõ, nơi này rất thần kỳ, cũng không cần tôi phải nói nhiều nữa.
– Tôi nghĩ là, tốt nhất các cô các cậu không cần “trốn tiết” không thì sẽ phải chịu sự trừng phạt vô cùng nghiêm trọng. Nếu như tất cả đều thuận lợi, các người sống sót được tiếp, hơn nữa lấp đầy “học phần”, “đánh giá tổng hợp” vượt qua kiểm tra, đợi đến lúc lên “năm bốn”, các người sẽ được “Hiệu Trưởng” phát cho bằng “Chứng nhận tốt nghiệp”. Sau đó, các người được mang theo tất cả, rời khỏi cái nơi đáng chết này… Dĩ nhiên, đó chỉ là một giấc mộng xa xôi không thể thành hiện thực. Theo tôi được biết, trước mắt trường học của chúng ta chưa có một người nào đạt được tấm bằng “Chứng nhận tốt nghiệp” kia.
– Được rồi, tôi chỉ nói thế thôi, có thể hiểu được bao nhiêu thì phải xem vào chính bản thân của các người đấy. Đợi lát nữa sẽ có ba “trợ giảng” tới giúp đỡ mấy lũ nhóc tay mơ các người. Nhắc nhở thân thiện này, tốt nhất là các người khách khí với “trợ giảng” một chút, nếu không… ha ha, nếu không sẽ rất thê thảm.
– Nhắc nhở cuối cùng, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đừng có kinh ngạc, bởi vì nơi này là “đại học khủng bố”. Cầu nguyện đi, lũ nhóc, chỉ mong tương lai có thể gặp lại các cô các cậu.
– Chờ chút đã cô giáo.
Lê Sương Mộc đứng lên, nói:
– Tôi có một vấn đề muốn xin hỏi cô.
Hỏa Diễm Queen không thể không dừng lại, phiền hà nói:
– Thật đáng tiếc, tôi không phải bảo mẫu của các cô các cậu, cũng không có nghĩ vụ giải đáp mấy vấn đề ngu ngốc cho các cô các cậu. Hơn nữa, tôi cũng nói rồi, đợi lát nữa sẽ có ba “trợ giảng” tới đây. Bọn họ sẽ ở với các người một tuần. Trong thời gian đó, các người có bất kỳ vấn đề nào thì cứ việc lên tiếng hỏi thăm, điều kiện tiên quyết là họ đồng ý trả lời. Thật ra thì, nếu tôi là cậu, tôi sẽ hỏi ít, làm nhiều.
– Tạm biệt!
Vội vàng tới rồi lại vội vàng đi! Đợi cho tới khi mọi người phản ứng lại, bóng dáng giống như ngọn lửa kia đã biến mất không còn.