Khủng Bố Cao Hiệu

chương 55: cuộc thi chung, bắt đầu!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Dương Thiên Mạc

Xoẹt cạch!

Doãn Khoáng đột nhiên đứng dậy lao ra khỏi phòng học.

– Học trưởng, xin chờ một chút!

Ba trợ giảng đang đi phía trước đều dừng bước quay lại nhìn. Hùng Bá hỏi:

– Có chuyện gì không?

– Xin lỗi, học trưởng. Em chỉ muốn hỏi một chút, cuộc thi thống nhất bình thường sẽ rơi vào những tràng cảnh nào? – Doãn Khoáng hỏi.

Hùng Bá trả lời:

– Rất tiếc, không một ai biết cả, cho nên tôi không cách nào trả lời cậu. Tràng cảnh cuộc thi tùy thuộc vào sự quyết định của Hiệu trưởng.

Trạch Nam nói:

– Hỏi cái vấn đề gì mà ngu vậy! Đã nói là cuộc thi chẳng lẽ lại lộ đề cho chúng mày biết? Thế thì còn thi làm cái mẹ gì nữa! Mày nhàn rỗi không có việc gì làm thì trở về trong quan tài của mình nằm ngủ đi, hoặc là lôi mấy bộ phim ra coi, kinh dị, hành động, khoa học viễn tưởng, chiến tranh… trừ hài kịch và phim người lớn Nhật Bản ra thì mày đều nên xem một chút. Hừm, thật ra tao thấy… Hùng Bá này, ông nói xem sao Hiệu Trưởng không cho chúng ta thi tràng cảnh trong phim người lớn Nhật Bản nhỉ, thế có phải sướng không!

Kỷ Văn giận dữ trừng mắt nhìn Trạch Nam nói:

– Thằng bệnh hoạn chết tiệt! Cút xa ra một chút!

Doãn Khoáng thất vọng thở dài, thầm nghĩ “quả nhiên thế”, nhưng mà hắn vẫn hỏi tiếp:

– Vậy thì học trưởng có thể nói cho em biết, những cuộc thi chung hồi trước của mọi người là cái gì không? Nhiệm vụ cuộc thi là gì? Hình thức thi như thế nào?

Hùng Bá nói:

– Nếu là cái này thì tôi nói cho cậu biết cũng không sao nhưng nó căn bản không có tác dụng gì cả. Năm ngoái, vào giữa học kỳ chúng tôi có một cuộc thi chung, tất cả các lớp học đều đi vào trong một tràng cảnh lớn. Tràng cảnh cuộc thi là “Xích Bích I”, nhiệm vụ là hỗ trợ Lưu Bị và bảo vệ sự an toàn cho bách tính. Thất bại bị trừng phạt vô cùng nghiêm trọng, chẳng những khấu trừ năm tuổi thọ còn bị cắt giảm điểm sức hút. Hơn nữa, nếu như sau này đi vào những tràng cảnh có bối cảnh Tam quốc thì rất khó lấy được thiện cảm của nhân vật trong đó.

Sức hút, các trợ giảng đã từng giới thiệu qua tác dụng của nó. Cái chi tiết nhìn như hư vô mờ mịt này thực tế vô cùng quan trọng đối với các sinh viên.

Sức hút cao bao nhiêu ảnh hưởng trực tiếp tới tỉ lệ anh có thể nhận được nhiệm vụ hoặc được thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ. Mà phần thưởng cho nhiệm vụ càng cao thì nghĩa là “khoản thu nhập thêm” càng lớn, cũng có nghĩa là huyết thống vũ khí đổi dược càng nhiều, tư cách sống sót cũng dày hơn.

Giống như lần trước, nhiệm vụ ẩn “Cứu vớt chú chó dẫn đường Mary”, thực tế cũng là do cô gái trông khá bình thường Tiền Thiến Thiến kích hoạt. Người khác không phát hiện ra bức ảnh chụp trên ngực người mù Mike, chỉ mỗi mình cô ấy nhìn thấy, cũng thành công kích hoạt nhiệm vụ ẩn này. Đây là một ví dụ tốt nhất. Nếu như lúc đấy đổi lại là người khác nhặt được ảnh có lẽ cũng không thể nào kích hoạt được nhiệm vụ này rồi.

Không thể nghi ngờ, bị trừ điểm sức hút tương đương với việc cắt đứt con đường tài lộ của các sinh viên. Đây không chỉ là đau đớn nhất thời mà là trừng phạt mang tính lâu dài về sau! Nếu một ngày chưa bổ sung điểm sức hút lại, “khoản thu nhập thêm” họ có thể kiếm lấy sẽ ngày một ít đi, tốc độ trưởng thành cũng bị kéo chậm.

Đối với những kẻ lúc nào cũng phải giãy dụa cầu sinh giữa lằn ranh tử vong thì đây quả thực là một đả kích trí mạng.

Doãn Khoáng nghe vậy thì vừa sợ hãi vừa kinh ngạc hỏi:

– Vậy, sắp xếp thứ tự quyết định như thế nào ạ?

– Chiến công.

Người lên tiếng là Kỷ Văn. Có lẽ cảm thấy đám năm nhất rất đáng thương nên vẻ mặt lạnh lùng thường trực của Kỷ Văn hơi “ấm” lên được một tý.

– Cứu được một người dân là được thưởng điểm chiến công, cứu lính thì được thưởng điểm. Nếu như cậu có bản lĩnh, còn có thể đi cùng Triệu Vân đi cứu con trai của Lưu Bị, điểm thưởng là . Cuối cùng, dựa theo số chiến công mà phân chia cao thấp.

Doãn Khoáng cúi đầu sờ cằm, sau đó nói:

– Cảm ơn học trưởng học tỷ.

Tiếng cảm ơn này là thật lòng phát ra. Dù sao, mặc dù bọn họ chỉ nói lại những kinh nghiệm mình từng trải qua trong cuộc thi chung, không quan hệ gì tới cuộc thi lần này nhưng Doãn Khoáng vẫn có thể rút ra được một vài tin tức có giá trị.

Hùng Bá nhìn Doãn Khoáng, nói:

– Thật ra thì cuộc thi chung nổi tiếng với nguy hiểm bủa vây thật đấy nhưng phần thưởng lấy được cũng vô cùng hậu hĩnh.

Hùng Bá vừa nói vừa vỗ vai Doãn Khoáng.

– Cố lên! Lần thi chung này là một quá trình tôi luyện cũng là cơ hội khó có được. Chỉ cần thành công vượt qua nó, tôi tin tưởng thực lực của các cậu cũng sẽ cất cao một đoạn dài. Ngoài ra…

Hùng Bá dừng một chút, nói:

– Cuộc thi chung là lấy lớp làm đơn vị, quan hệ tới tương lai cả lớp học. Sự quan trọng của việc có được trở thành lớp chọn hay không không hề bình thường đâu. Cho nên, tôi tặng cho cậu một từ: đoàn kết! Nếu như thật sự không có cách nào đoàn kết thì hãy đi “sáng tạo” đoàn kết đi. Nếu không…

Trạch Nam cười hề hề nói:

– Nếu không chúng mày sẽ chẳng bao giờ có ngày ngóc đầu lên được. Cái đám được gọi là lớp chọn kia sẽ vĩnh viễn dẵm lên đầu chúng mày. Nếu như năm nhất là “thịt lợn” Đại học cung cấp cho những năm cao hơn thì lớp đại trà chính là “thịt lợn” của lớp chọn. Hề hề, tự ngẫm đi nhóc con.

Nói xong, ba trợ giảng để lại cho Doãn Khoáng ba bóng lưng, cười nói rời khỏi nơi này. Doãn Khoáng mở trừng hai mắt, thở ra một hơi, nói:

– Đoàn kết? Phì! Cái lớp như thế, có cái chết mẹ gì mà đoàn kết. Sáng tạo… đoàn kết sao? Cứ nghĩ làm tốt chuyện của mình là được, không ngờ lại phải đi quản cả chuyện người khác? Quản thế nào đây? Đứa nào nghe?

Doãn Khoáng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng xoay người muốn trở về phòng học, nhưng rồi lại nghĩ giờ còn về phòng học làm chi? Không bằng trở về phòng mình xem phim, mặc kệ “đề thi” đuổi sát sau lưng kia đi… dù sao thì đi xem còn hơn là không xem.

Thôi cứ về phòng ngủ của mình đi cho lành.

Nhưng mà đúng lúc Doãn Khoáng xoay người thì đột nhiên phát hiện trước mặt mình xuất hiện một thanh niên anh tuấn mặc áo đuôi én màu trắng. Trên ngực anh ta cài một đóa hoa hồng kiều diễm làm điểm nhấn nổi bật trên nền áo trắng.

– Anh…

Không đợi Doãn Khoáng nói xong, người thanh niên phong độ ngời ngời kia liền mở miệng trước:

– Đây là lớp sao?

Doãn Khoáng ngơ ngẩn gật đầu:

– Có việc sao?

Thanh niên nhếch mép cười nhìn Doãn Khoáng một cái, sau đó nói:

– Ừm, tìm một người. Bạch Lục, cậu có biết không? Tôi nhớ nó học ở đây.

– Anh tìm cậu ấy có việc gì?

Doãn Khoáng lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn người thanh niên trước mặt. Trông hơi quen mắt, hình như Doãn Khoáng đã từng gặp ở đâu rồi thì phải nhưng nghĩ mãi không ra.

– Tìm nó chính là tìm nó, có thể làm cái gì chứ? – Người thanh niên cười ra tiếng, vô cùng tao nhã hỏi:

– Hình như cậu biết nó?

– Coi như thế đi!

Kể từ khi quen biết Bạch Lục, Doãn Khoáng có tiếp xúc qua mấy lần, tuy rằng không tính là bạn bè nhưng quan hệ coi như không tồi. Người thanh niên này lặng lẽ xuất hiện sau lưng mình còn nói muốn tìm Bạch Lục, Doãn Khoáng cũng không nghĩ rằng Bạch Lục ở chỗ này sẽ có người quen biết gì, vì thế nghĩ là hắn tìm tới Bạch Lục để gây phiền toái.

Người thanh niên cau mày nói:

– Yên tâm đi, tôi không có thù oán gì với Bạch Lục đâu, cũng sẽ không hại gì đến nó. Cậu đã biết nó thì tốt quá, giúp tôi gọi nó ra với.

Doãn Khoáng nghĩ nghĩ một chút vẫn gật đầu. Dù sao người hắn tìm là Bạch Lục, trước khi biết rõ mọi chuyện vô duyên vô cớ ngăn cản cũng không tốt.

Cho nên Doãn Khoáng quay đầu lại hô tên Bạch Lục.

Vẫn mặc chiếc áo T-shirt đen như cũ, Bạch Lục đi ra, vừa nhìn thấy người thanh niên áo trắng kia thì sắc mặt nhanh chóng biến đổi.

– Anh…

Người thanh niên áo trắng đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, thản niên nói:

– Đi theo sau!

Nói xong, anh ta nói câu cảm ơn với Doãn Khoáng rồi đột nhiên xoay người rời đi.

– Bạch Lục, cậu biết anh ta chứ?

– A!!

Bạch Lục hoàn hồn rồi mím môi gật đầu nói:

– Ừm, cảm ơn cậu Doãn Khoáng, tôi phải đi một chút.

– … Ừ.

Nhìn Bạch Lục chạy theo người thanh niên kia biến mất ở khúc quành hành lang, Doãn Khoáng trầm tư nghĩ: “Hình như quan hệ của họ không tầm thường.”

Nhưng đó là chuyện của người khác, Doãn Khoáng không tiếp tục để trong lòng nữa.

Suy nghĩ một chút, hắn lại đi vào trong phòng học.

Hắn đột nhiên cảm thấy nên đổi một số vật dụng cần thiết. Dù sao thì thời gian hiện tại cũng không làm gì, mặc dù danh sách món đồ nhiều như sao trên trời nhưng cứ ngồi dò biết đâu sẽ tìm được thứ vừa rẻ vừa tốt.

Thi chung…

Dường như cần phải chuẩn bị rất nhiều đây.

Thời gian cứ thế trôi qua. Khi mọi người nghe đủ sáu tiếng chuông báo thức đặc trưng của đại học, sáu ngày cũng trôi qua.

Trong sáu ngày này không xảy ra chuyện gì đặc biệt, dường như nhiều sinh viên đều thích đóng tổ trong phòng của mình, tạo lên vô số hoàn cảnh không ngừng thích ứng và luyện tập, không ai nguyện ý đi dạo dưới bầu trời đỏ sậm kia vào khoảng thời gian này. Mỗi người cho dù là những sinh viên cấp trên đều chuẩn bị đầy đủ nhất cho cuộc thi sắp tới.

Dù sao đây là một cuộc thi mang tính thưởng phạt vô cùng rõ ràng.

Ngày thứ mười của năm học mới, đúng h sáng.

Tất cả mọi người đều đi tới phòng học của mình, không ai dám tới trễ.

Lớp cũng thế.

Sau những lời nói vô bổ, Hùng Bá nói:

– Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi thấy mọi người… sống sót đến phút cuối, các em!

– Bây giờ: vào học!

– Chào trợ giảng!

Chiếc phấn trắng chậm rãi bay lên, xoàn xoạt viết lên chiếc bảng đen dòng chữ màu đỏ:

Tràng cảnh cuộc thi: Final Destination – phần đầu!

Nhiệm vụ cuộc thi: Sinh tồn & cứu vớt!

Thời gian thi: giờ!

Yêu cầu nhiệm vụ:

Sinh tồn tiếng đồng hồ.

Cứu vớt những người nằm trong danh sách Thần chết.

Cấp độ nhiệm vụ: phát triển theo tình tiết!

Phần thưởng nhiệm vụ:

Phần thưởng trụ cột thiết lập cho nhiệm vụ: cho dù sống hay chết, chỉ cần tiếp nhận nhiệm vụ đều được thưởng học điểm, điểm đánh giá cấp F, điểm đánh giá tổng hợp, điểm học phần.

Cứu vớt người nằm trong danh sách Thần chết lần đầu được thưởng học điểm, điểm đánh giá tổng hợp, điểm học phần. Cứu vớt lần thứ hai được thưởng học điểm, điểm đánh giá cấp F, điểm đánh giá tổng hợp, điểm học phần. Cứu vớt lần thứ ba được thưởng học điểm, điểm đánh giá cấp E, điểm đánh giá tổng hợp, điểm học phần. Cứ thế mà suy!

Trừng phạt thất bại:

Cuộc thi này khi chết không bị cắt giảm tuổi thọ.

Người chết trong cuộc thi này sẽ bị trừ điểm vận thế ẩn, hơn nữa còn hoàn toàn xóa đi duyên phận gặp được một số năng lực đặc thù.

Những người chết trong cuộc thi này sẽ bị Thần chết quấn thân, sau này tử vong sẽ bị cắt giảm gấp bội tuổi thọ.

Phần thưởng cuối cùng: Những người trên danh sách Thần chết sống sót toàn bộ – thưởng học điểm, điểm đánh giáp cấp C, điểm đánh giá tổng hợp, điểm học phần. Phần thưởng sẽ dành cho toàn bộ những sinh viên may mắn sống sót.

Phần thưởng ẩn:???

Hiệu trưởng thông báo: Mời toàn thể sinh viên năm nhất chú ý! Cuộc thi lần này là cuộc thi thống nhất dành cho sinh viên năm nhất!

Hình thức thi chung: mỗi lớp đi vào một tràng cảnh giống nhau.

Đề thi chung nói rõ:

Tích phân định ra cho lần này:

Cứu sống một kẻ trên danh sách Thần chết thưởng điểm, cứu được lần thứ hai được thưởng điểm, cứu được lần thứ ba thưởng điểm. Cứ thế mà suy!

Mỗi kẻ trong danh sách Thần chết tử vong, trừ điểm.

Mỗi sinh viên chết, trừ điểm.

Kết quả cuộc thi chung: Sau khi cuộc thi kết thúc, dựa theo tích phân để phân loại lớp, ba lớp đứng dầu sẽ đạt danh hiệu “lớp chọn”.

Đánh giá của Hiệu trưởng: Diêm vương muốn ngươi chết canh ba, ai dám lưu ngươi lại tới canh năm?

Trả lời: ta dám!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio